Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 44






Rốt lại Hồ phu nhân vẫn nhượng bộ trước con trai. Sau ngày hôm ấy, Huỳnh Hoa và Minh Minh trở lại những ngày tháng khắng khít bên nhau, nửa bước chẳng rời. Minh Minh dự định sẽ hỏi ý Hồ Kỳ lần nữa, nếu ông đứng ra tổ chức hôn lễ cho mình thì hay, nếu ông không chấp nhận anh sẽ tự tổ chức hôn lễ cho mình. Vì anh biết mẹ mình sẽ chẳng bao giờ tán đồng cho cả hai cùng nhau tiến hành hôn lễ. Lúc này đây, Huỳnh Hoa thật sự cảm thấy hạnh phúc, cô chỉ cần bấy nhiêu thôi, chỉ cần anh bên cô, cô sẵn sàng từ bỏ tất cả để yêu anh.

Trong khi Huỳnh Hoa và Minh Minh đang yêu đương say đắm, ngày ngày sánh bước bên nhau dạo mát, có một người âm thầm ôm cơn uất nghẹn, người đó là Phương Nhi. Nàng cũng yêu Minh Minh, lại được hai nhà ước định hôn nhân và chỉ còn một chút nữa thôi nàng sẽ trở thành dâu hiền vợ thảo của Hồ gia. Nhưng cô gái tên Huỳnh Hoa bỗng từ đâu xuất hiện, dập tan tất cả ước mơ hoài bảo của cô, biến cô trở thành người ngoại cuộc. Những lúc nhìn Minh Minh và Huỳnh Hoa bước đi bên nhau, Phương Nhi nghe lòng mình dâng trào niềm oán hận, nỗi nhục bị cướp chồng đúng là khó thể nuốt trôi.

Sau ngày hôn lễ bất thành với Minh Minh, Phương Nhi cứ nhốt mình trong phòng, ai nói gì cũng không ra ngoài nửa bước, lười nói biếng ăn, ánh mắt cô cứ thất thần nhìn vào nơi vô định khiến mọi người không ai đoán được cô đang nghĩ gì. Hai cô nữ hầu cứ ngỡ cô đang đau buồn nên cố gắng lựa lời an ủi nhưng nét mặt Phương Nhi thủy chung vẫn không thay đổi. Cha cô là Hải Bằng cũng có vài lần đến khuyên nhưng Phương Nhi vẫn cứ lờ đi. Nhưng cuối cùng Phương Nhi cũng nở nụ cười, một nụ cười cay độc. Hai cô nữ hầu thấy vậy cũng thoáng vui nhưng không khỏi âm thầm hoảng sợ.

- Tiểu thư, thần sắc của tỷ hôm nay trông đã khá hơn, có lẽ tỷ đã thông suốt rồi phải không?

- Tiểu thư muốn ăn gì để em nấu cho!

Phương Nhi nhẹ phẩy tay, hai cô hầu nữ lập tức im lặng. Phương Nhi nhịp tay lên bàn một lúc mới dịu giọng:

- Hai em hãy chuẩn bị ngay cho ta một bàn tiệc, thịnh soạn chừng nào tốt chừng ấy!

- Dạ, em sẽ làm những món tiểu thư thích nhé!

- Sao cũng được. À, phải có cả thức nhắm và rượu đấy!

- Dạ, nhưng để làm gì thế tiểu thư, dường như không phải để tỷ dùng.

- Ừ. Làm nhanh đi.

- Dạ, muội đi ngay.

Hai cô nữ hầu vội vã đi ra. Phương Nhi đứng tựa lưng vào cửa sổ, chép miệng khẽ thì thầm:

- Minh Minh, tôi không thể có được anh thì đừng ai hòng có được anh!

Nói dứt câu nàng đắc chí bật cười. Lúc sau hai cô nữ hầu trở vào bày biện lên bàn một mâm cỗ vô cùng đẹp mắt.

- Tiểu thư, bàn tiệc đã xong.

- Ừ.

- Không biết ai là người được tiểu thư đặc biệt ưu đãi như thế… ?

Phương Nhi chưa kịp nói gì thì nàng nữ hầu còn lại chạy vào báo:

- Tiểu thư, Hồ phu nhân đến thăm người.

Phương Nhi trầm ngâm một lúc khẽ gật đầu:

- Tiểu Loan, ra mời bà ấy vào đi!

Cô nữ hầu dạ một tiếng lập tức quay ra. Hồ phu nhân chậm rãi bước vào. Phương Nhi liếc sang cô nữ hầu còn lại, nhẹ giọng:

- Liên nhi, em cũng ra đi!

Cô nữ hầu ấy nhẹ cúi đầu rồi lặng lẽ lui ra không quên khép cửa phòng lại cho tiểu thư. Phương Nhi cúi đầu cung kính chào Kim Cúc và mời bà ngồi. Kim Cúc cười hiền nhẹ giọng:

- Phương Nhi, hôm nay con sao rồi?

- Con đã ổn rồi!

- Con oán hận ta lắm phải không?

Phương Nhi lắc đầu:


- Con không oán giận gì người cả, chỉ hận mình phận bạc, lần đầu yêu đã chịu cảnh trái ngang rồi.

- Con bày bàn tiệc này hẳn đang định tiếp vị khách nào đó. Ta đến có làm phiền con hay không?

- A, dạ không. Hôm nay con linh cảm người sẽ đến thăm nên bảo Dạ Loan và Kim Liên chuẩn bị một vài món ăn để thiết đãi người! Phu nhân, xin mời dùng!

- Khéo ăn nói lắm!

Phương Nhi cười e thẹn:

- Hôm nay, người đến chỉ để thăm con hay có chuyện gì?

- Cũng chẳng có việc gì, ta chỉ đến thăm con, xem con đã ổn hay chưa!

Phương Nhi cười tươi:

- Con không sao đâu ạ, phu nhân không cần lo lắng quá!

Hồ phu nhân thở dài:

- Kế nghi binh của ta thật là thiệt cho con quá!

Phương Nhi kinh ngạc:

- Phu nhân vừa nói gì ạ?

- Con hãy trả lời thật lòng mình! Con có yêu Minh Minh hay không?

Phương Nhi đáp ngay mà không cần suy nghĩ:

- Dạ có ạ! Dù cho hai nhà có hứa hôn với nhau hay không, từ bé bên nhau con đã có cảm tình với Minh ca! Mỗi phút xa là mỗi phút nhớ nhung, con từng nghĩ con không sống nổi nếu thế gian này thiếu vắng huynh ấy, nhưng ngay lúc này thì...

Hồ phu nhân cười hiền:

- Nếu vậy thì tốt rồi!

Phương Nhi ngơ ngác:

- Phu nhân, ý của người…

- Con gái bình tĩnh nghe ta nói trước đã! Minh Minh là người thế nào con với ta đều hiểu, giờ nó chọn Huỳnh Hoa thì dẫu ta nói gì, hay trời có sập xuống nó cũng không thay lòng đổi dạ. Nếu làm quá nó sẽ dùng cái chết để bức bách lại chúng ta…

- Con biết chứ, Minh ca là người đàn ông tốt. Chỉ tiếc là con không có phúc phần được kề cận bên anh ấy.

- Sao lại không thể!?

- Phu nhân cứ thích đùa, bây giờ trái tim anh ấy đã có hình bóng khác… con làm sao có thể…

- Ta không đùa. Ta thật sự thương con nên mới nói như vậy!

Phương Nhi im lặng, ngây ngốc nhìn Hồ phu nhân. Kim Cúc cười hiền, dịu giọng:

- Từ đầu ta đã nói đó chỉ là một kế nghi binh mà thôi, nhưng nói đúng hơn là kế hoãn binh!

- Nghĩa là sao ạ?

- Ta chỉ tạm thời chấp nhận cho Minh Minh và Huỳnh Hoa yêu nhau mà thôi, để tránh Minh Minh manh động. Và sau đó thì...

- Thế nào hở phu nhân?

- Ta giao sự tồn vong của mối tình ấy lại cho con. Con hãy thay ta quyết định!

- Con chưa hiểu.

- Nếu con thật lòng yêu Minh Minh thì hãy giữ nó lại cho riêng mình!

- Giờ anh ấy đã có người con gái khác, làm sao con có thể giữ được người. Mà dẫu có giữ được người đi chăng nữa, thì cũng chỉ được một cái xác không hồn, như thế thà không có còn hơn...

Hồ phu nhân cười hiền hậu:

- Con gái khờ quá! Thôi thì ta nói thẳng ra luôn. Muốn giữ Minh Minh không khó, con cứ tìm cách nào đó cho nó từ bỏ cô gái kia là được. Không còn con bé kia, Minh Minh tự khắc sẽ quay về bên con!

Như vỡ lẽ ra điều gì, Phương Nhi a lên một tiếng rồi im bặt. Hồ phu nhân dịu dàng tiếp:

- Vậy là con đã hiểu ý của ta rồi, đúng không?

- Vâng.

- Hôm trước ta đã lùi một bước trước tính khí của Minh nhi. Nhưng với ta lùi là tiến, lợi dụng tính khí vốn có của thằng bé để tạo đòn phản công, để cho nó chủ động từ bỏ cô gái kia. Xong đâu vào đấy, ta sẽ cử hành hôn lễ lại cho hai đứa thật linh đình.

Phương Nhi mừng rỡ.

- Đa tạ phu nhân! Nhưng chúng ta phải phản công bằng cách nào bây giờ?

- Cách thì ta có, nhưng chỉ có thể chỉ điểm cho con chứ không thể ra tay trực tiếp được.

- Dạ, con biết rồi!

Được lời như cởi mở tấm lòng, Phương Nhi im lặng lắng nghe từng câu từng chữ từ Hồ phu nhân thốt ra. Sắp xếp xong đâu vào đấy, bà đứng lên rời đi. Phương Nhi đứng dậy, đôi môi bất chợt nở một nụ cười bí ẩn. Nàng bước chậm đến bên cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt nặng nỗi suy tư. Lúc sau nàng bất ngờ cao giọng:

- Tiểu Loan, Tiểu Liên!

Hai cô nữ hầu vẫn còn đứng bên ngoài cánh cửa, vừa nghe gọi lập tức chạy vào.

- Dạ, tiểu thư gọi chúng em!?

- Hai đứa đến mời đại ca của ta đến đây. Bảo rằng ta có việc cần!

Hai nàng nữ hầu nhận lệnh lập tức lui ra. Phương Nhi vẫn đứng tựa lưng vào cửa sổ, đôi môi nàng lại vẽ lên một nụ cười cay độc.

- Đại ca, lần này anh nhất định phải giúp em, vì ngoài anh ra không ai có thể giúp được em!

Thời gian cứ lặng lẽ trôi, lúc sau Dạ Loan vào phòng khe khẽ báo tin:

- Thưa tiểu thư, đại thiếu gia đến!

Phương Nhi nhẹ gật đầu:

- Mau mời anh ấy vào!

- Dạ.

Dạ Loan lui ra, sau đó nơi cửa có một thanh niên tuấn nhã nho phong bước vào. Phương Nhi vừa nhìn thấy chàng trai lập tức lao mau lại ôm chầm lấy, và bật tiếng khóc òa:

- Đại ca, muội khổ quá!


Chàng trai choàng tay ôm thân thể nhỏ nhắn của Phương Nhi vào lòng, vỗ về:

- Em gái, hãy bình tĩnh, từ từ nói cho ca ca nghe đã xảy ra chuyện gì?

- Chuyện của muội ai ai cũng biết, đại ca không biết sao mà còn hỏi?

Phương Nhi giận dỗi xô chàng trai ra.

- Là chuyện hôn lễ ấy à?

Phương Nhi gật gật đầu, chàng trai thở dài:

- Em gọi anh đến đây là vì việc đó à?

Phương Nhi vội vã lắc đầu:

- Không hẳn, tại em thấy mấy ngày qua đại ca bận bịu nhiều việc quá nên em cho bọn người hầu làm một tiệc nhỏ thiết đãi anh. Đại ca, mời ngồi!

Nụ cười khẽ nở trên đôi môi của chàng trai:

- Đa tạ muội muội.

Phương Nhi cười hiền:

- Có gì đâu mà đại ca lại cảm ơn. À, công việc của anh mấy hôm nay thế nào?

Chàng trai khẽ nhướn mày:

- Con gái mới khóc đó lại cười đó, thay đổi đúng là nhanh hơn cả thời tiết mà… Hồ lão gia hiện là chỉ huy, tất cả chúng ta đều là kẻ thực thi mệnh lệnh, biết nói sao cho nghĩa muội hiểu bây giờ…

Phương Nhi ngượng nghịu:

- Chắc là vất vả lắm phải không ca ca?

- Cũng không có gì là vất vả, lão gia luôn phân công việc vừa sức mọi người mà.

- Đại ca mau dùng đi kẽo cơm canh nguội cả. Còn có rượu hương Hoa Lan chỉ có Tây Bắc Đại Quyển chúng ta mới ủ được nữa nè. Rượu này là của Bình An Vương gia lúc rời đi để lại, em phải năn nỉ hết lời Hồ phu nhân mới cho có một vò này thôi đó!

- Em thật tốt với anh. Nhưng chắc là đang có chuyện muốn nhờ anh giúp phải không, cứ nói ra đi!

- Hì, đúng là không có gì qua được đại ca, em đang có chuyện muốn nhờ…

Phương Nhi ngưng lại một lúc để rót rượu mời chàng trai. Chàng trai bưng ly rượu lên nhấm nháp:

- Rượu ngon! Là chuyện gì, em nói đi.

Phương Nhi bắt đầu thấp giọng kể chuyện của mình:

- Là chuyện hôn nhân của em… có lẽ đại ca cũng rõ điều mà em sắp nói ra… Mọi chuyện đang diễn ra êm đẹp bỗng chốc tiêu tan thành mây khói, em không phục. Em không thể nào hiểu được tại sao Minh Minh lại đem lòng yêu cô gái đó. Đại ca nói xem, cô ta có gì tốt hơn em?

- Cô gái tên Huỳnh Hoa ấy à? Không hơn em gái của anh đâu, từ nhan sắc đến trình độ và cả xuất thân nữa.

- Vậy mà Minh Minh lại thích cô ta mà bỏ rơi em, em không cam tâm, em hận cô gái đó. Nếu là anh, anh có chấp nhận cho người mình yêu cứ ngày ngày bên người khác, không điếm xỉa mải mai đến mình hay không?

- Có thể.

- Anh…

- À, không thể.

- Chính vì thế em van xin anh hãy giúp em. Chỉ có anh mới giúp được em thôi. Long ca ca, em van anh đó, nếu anh không giúp em, em sẽ uất hận mà chết mất!

- Nhưng giúp gì mới được?

- Đại ca hãy nghĩ cách bứt rời đôi uyên ương muôn người không chấp nhận đó giúp em đi. Nếu bắt được Minh Minh quay lại với em thì càng hay. Dương Long ca ca, hãy giúp em nha, ráng giúp em nha!

Chàng trai tên Dương Long nhẹ gật đầu:

- Được rồi, để anh nghĩ cách! Anh hứa, anh sẽ vì em làm tất cả, như thế đã được chưa?

Phương Nhi cười rạng rỡ:

- Cám ơn đại ca, chỉ có anh là tốt với em. Nhưng anh ráng nghĩ nhanh nhanh nha.

- Được rồi được rồi. Yên lặng cho anh suy nghĩ tí nào… hay là chúng ta làm thế này…

Chàng trai tên Long chợt thấp giọng, cuộc nói chuyện lập tức biến thành cuộc mật bàn. Những cử chỉ lời nói chỉ còn hai người nghe và hiểu. Lúc sau Phương Nhi nhảy cẫng lên mừng rỡ:

- Đại ca hay quá, chỉ có đại ca mới nghĩ ra được cách đó mà thôi. Em cám ơn đại ca, thương đại ca nhiều lắm!

Phương Nhi nhào đến ôm cổ Dương Long, đặt mau lên má anh một nụ hôn làm anh cứ thế ngẩn người. Phương Nhi sà vào ngồi gọn trong lòng Dương Long, anh quàng tay ôm lấy cơ thể bé bỏng của cô em gái. Ánh mắt anh ta vốn đã rất sáng, phút giây ấy càng sáng rực hơn, anh cúi hôn làn tóc mềm mượt của Phương Nhi. Cử chỉ anh dành cho Phương Nhi dường như thân thiết hơn cách mà một người anh trai dành cho em gái. Phương Nhi cười một lúc nước mắt chực trào ra, cô vùi đầu vào ngực anh trai mà òa lên khóc, đó là những giọt nước mắt vui mừng. Không hiểu sao chàng trai lại bối rối:

- Đừng khóc, đừng khóc, anh hứa là sẽ giúp em rồi mà.

Đôi mày kiếm của chàng trai hơi chau lại. Phương Nhi bất ngờ đứng dậy, quay nhìn Dương Long, tư thế cô rất mực nghiêm trang rồi bất ngờ Phương Nhi cúi sâu đầu một cách cung kính:

- Em cám ơn đại ca.

Dương Long đưa tay kéo Phương Nhi ngồi xuống rồi nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ trên đôi má của cô. Anh ấm giọng:

- Yên tâm, anh hứa sẽ bắt tất cả những ai làm tổn thương em phải trả giá. Trên đời này không ai có quyền làm tổn thương em gái của anh cả.

Anh nở nụ cười hiền cho Phương Nhi cảm thấy yên lòng. Nụ cười anh thật đẹp, cộng với ánh mắt long lanh rực sáng rất dễ dàng khiến ánh mắt người đối diện bị hút vào. Anh có sống mũi cao và đôi môi mỏng. Phương Nhi ngây ngốc nhìn anh, nhìn mãi mà không thấy chán.

Thấy gương mặt Phương Nhi cứ đờ ra. Dương Long nhẹ bẹo má cô:

- Làm gì mà nhìn anh dữ vậy, mặt anh có dính gì à?

- À, không. Chỉ là... em mới phát hiện ra một điều, anh đẹp cứ như tranh vậy. Nhìn bề ngoài ai cũng tưởng anh hiền lành nhân hậu. Nhưng mấy ai ngờ con người như anh lại nghĩ ra mấy cách hại người tàn độc đến thế, chẳng chút thương hoa tiếc ngọc gì cả. Nếu không phải chính tai em nghe anh nói, có lẽ em cũng lầm...

Dương Long cười cười:

- Có ai lại nói anh trai mình như em không? Không phải anh không biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng đối với anh hoa và ngọc chỉ có một, chính là tiểu Phương Nhi của nhà chúng ta.

Phương Nhi bật cười, tiếng cười cô âm vang như chuông bạc:

- Đại ca lại vậy rồi. Anh đang chiều hư em đó có biết không?

- Thiên hạ không ai yêu thương chiều chuộng em gái anh thì để anh yêu thương chiều chuộng. Không phải em lúc nào cũng dựa dẫm vào anh sao?

- Phải phải, đại ca là nhất.

Phương Nhi rót rượu cho mình và Dương Long rồi cầm ly nháy mắt với anh trai:

- Đại ca, chúng ta nâng ly mừng chiến thắng sớm. Lần này chúng ta nhất định thành công, tiểu nha đầu ấy có mọc cánh cũng không thoát khỏi.


- Ừ. Cạn ly!

- Đại ca định bao giờ sẽ ra tay?

- Vài hôm nữa đã, cứ cho bọn chúng ân ái thêm vài hôm, tình càng thắm chia ly càng đớn đau!

Đôi mắt Phương Nhi rực sáng:

- Cạn ly nữa nào đại ca. Cách của anh đúng là diệu kế...

Vài ngày sau, Vương phủ bỗng dưng nhận được một phi tiêu mang theo một bức thư. Bên trong chỉ có mấy câu ngắn gọn:

“Họ Hồ khốn kiếp, ngươi đã cướp mất vợ ta... Ta sẽ lấy lại những gì đã mất!”

Cuối tờ giấy có dấu ấn màu đen hình vuông, bên trong là hai con mãng xà đang phùng mang vươn vảy sắp sửa lao vào cắn xé nhau. Nhìn sơ qua ai cũng rùng mình tái mặt. Không phải do hình ảnh kia đáng sợ mà nó chính là kí hiệu của bang phái đang làm mưa làm gió chốn giang hồ thời gian gần đây: Hắc Long bang.

Nhưng bức thư kia Hắc Long bang muốn gởi đến cho ai, mục đích là gì thì không ai biết, vì lời lẽ không giống như một bức thư khiêu chiến. Nó như một lời đe dọa, siết nợ, nhưng ở đây ai nợ gì của chúng? Không thể tìm ra được vấn đề, Hồ Kỳ chỉ biết im lặng và chờ đợi hành động tiếp theo của kẻ địch. Hồ Kỳ vò bức thư và ném đi, nhưng sau đó ông đã tìm và nhặt lại mang về thư phòng, cố nghĩ xem điều mà kẻ địch đang muốn ám chỉ là gì.

Hai ngày trôi qua bình yên vô sự, mọi chuyện dần lắng xuống. Bất ngờ đêm thứ hai, một tốp người mặc y phục đen trước ngực có thêu đôi mãng xà màu trắng, che mặt bằng khăn đen, chúng đột nhập vào vương phủ. Tốp người ấy chỉ trên dưới trăm tên, vào được bên trong lập tức đốt phá chém giết người của Hồ Kỳ. Chúng là người của Hắc Long bang!

Kẻ địch tấn công bất ngờ và tiến lùi có bài bản, Hồ Kỳ không hề phòng bị nên điều động quân lực đối phó có phần lúng túng. Kẻ địch lại toàn cao thủ, người trong vương phủ thương vong vô số. Cũng may chỉ một lúc sau bọn chúng tự động bỏ đi.

Bọn người ấy bỏ đi rồi, Tứ Bình phải cật lực chữa thương cho người của mình, đến sáng thì tạm ổn. Nhưng thảo dược trữ sẵn trong vương phủ đã hoàn toàn cạn sạch. Hồ Kỳ cho người ra thị trấn tìm mua thảo dược nhưng lúc sau lại được tin báo:

“Tất cả các dược đường trong trấn đều cạn sạch thuốc. Từ hai hôm trước đã có người đến mua toàn bộ số thuốc mà các dược đường trữ lại.”

Tình thế bức bách, Hồ Kỳ lập tức ra lệnh cho một ít thủ hạ giỏi kỵ mã lập tức qua trấn bên cạnh mua những thảo dược cần thiết. Những người còn lại nếu không bị thương thì lên những ngọn núi gần đấy để hái thuốc. Trong số người đi hái thuốc ấy có Tứ Bình, nhiệm vụ của anh là anh hái một vài lá làm mẫu vật cho mọi người. Sau đó, tất cả chia ra “hành động”.

Xong đâu vào đấy Hồ Kỳ trở vào thư phòng lấy từ trong ngực áo ra một mảnh giấy, trong mảnh giấy có một dòng ngắn gọn:

“Ta sẽ lấy lại những gì đã mất.”

Cuối tờ giấy là dấu ấn song xà. Hồ Kỳ luồn tay vào ngăn bàn lấy ra tờ giấy hôm trước, hai nội dung gần giống như nhau, hai dấu ấn tuy hai mà một. Hồ Kỳ nghe trong lòng rúng động, tuy không biết chuyện gì sắp xảy ra. Bức thư sau cùng ông nhận được chính là lúc người của ông và bọn người hắc y chiến đấu hỗn loạn, có người đã ném nó cho ông. Vậy là nơi đến của bức thư chính là ông, nhưng mục đích cuối cùng của người viết lá thư ấy là gì? Dù có nghĩ mãi, Hồ Kỳ vẫn không tìm ra đáp án được.

***

Hắc Long bang gửi cho Hồ Kỳ hai bức thư kì lạ, chuyện đó Huỳnh Hoa không biết. Cô chỉ biết đêm qua, vương phủ xảy ra một trận chiến kinh hoàng. Sáng hôm nay, Tứ Bình gọi mọi người lên rừng hái thuốc bảo rằng không mua được thuốc bên ngoài, cô cũng được gọi theo giúp một tay.

Sau khi Tứ Bình đưa cho mỗi người một loại lá thuốc làm mẫu vật, ai nấy tản ra làm việc. Sau đó, anh quay lại đưa cho Hoa một chiếc lá, nói:

- Cô nương hãy nhìn cho kĩ, thứ lá nào giống như thế thì cứ hái cả cho tôi.

Huỳnh Hoa gật đầu, cô và anh chia ra hai hướng làm việc. Lúc Huỳnh Hoa quay đi không hề nhận ra có một ánh mắt sắc lạnh nhìn mình chầm chầm. Đi được một quãng Huỳnh Hoa mới biết có người bám theo mình, người đó cũng là người trong phủ. Người kia đi theo nhưng không làm gì quá phận nên Huỳnh Hoa cứ tiếp tục đi về phía trước. Đi được một lúc người kia dừng lại để hái thuốc, Huỳnh Hoa thấy vậy thì không để tâm nữa, cô đinh ninh người đó trùng hợp đi cùng hướng với mình.

Nhưng khi Huỳnh Hoa dừng lại để hái thuốc được một lúc thì có tiếng chân ngày một đến gần. Sau đó, có tiếng gọi khẽ vang lên:

- Huỳnh Hoa cô nương.

Tiếng gọi của một nam nhân, không phải là giọng của Bình, cũng không phải của bất cứ người nào Huỳnh Hoa từng quen biết. Huỳnh Hoa quay lại, trước mặt cô là một nam nhân xa lạ, dung mạo có phần anh tuấn. Nhưng dù cô có lục tung kí ức vẫn không thể nhớ ra cô và người này đã từng gặp nhau. Huỳnh Hoa hơi ngạc nhiên:

- Anh là ai, sao lại biết tên tôi?

Chàng trai cười:

- Tại hạ tên là Dương Long, một thủ hạ dưới trướng của Hồ lão gia. Cô nương không biết tôi cũng phải vì tôi luôn bên cạnh lão gia, còn cô nương lại luôn bên đại thiếu gia. Nhưng tôi lại biết rất rõ về cô nương!

- Biết rõ về tôi…?

- Cô nương rất diễm phúc khi được đại thiếu gia yêu thương! Trước đây tất cả mọi người ai cũng cho rằng anh ta lãnh cảm, vì anh ta chẳng bao giờ để ý đến nữ nhân. Tôi không ngờ, Hồ đại thiếu gia cũng có lúc có tình ý với một người. Tôi xin chúc mừng cô nương nhé!

- Cám ơn!

- Hai người định bao giờ thành hôn để tôi còn gởi quà mừng?

Huỳnh Hoa cười ngượng:

- Nhưng chúng ta đâu có quen biết gì nhau.

Chàng trai tên Long cười:

- Cô nương không cần lo, trước lạ sau quen mà. Chắc cô nương không nỡ chối từ nếu tôi muốn kết bạn với cô nương đâu, đúng không? Dù sao chúng ta cũng là người một nhà.

Huỳnh Hoa im lặng, chàng ta lại cười nói:

- Tôi đang khiến cô nương khó xử sao, hay cô lo sợ thiếu gia ghen? Tôi chỉ muốn kết hảo hữu với cô nương thôi, không có ý gì khác.

Anh ta ngưng lúc chợt hỏi:

- À, cô nương hái thuốc một mình chắc là vất vả lắm, để tôi phụ một tay!

Huỳnh Hoa nhẹ giọng:

- Không cần đâu, tôi tự làm một mình cũng được rồi.

- Nhiều tay nhanh xong công việc. Cô nương đừng ngại ngùng như thế.

Huỳnh Hoa nhất thời phân vân không biết mình nên trả lời anh ta như thế nào trong hoàn cảnh hiện giờ. Thấy Huỳnh Hoa bối rối chàng trai nở nhẹ nụ cười. Ánh mắt chàng ta sáng rực, nụ cười ma mị làm Huỳnh Hoa chợt dâng lên cảm giác bất an.

Huỳnh Hoa chưa kịp nói gì thì Dương Long đã bắt tay vào làm việc, đôi tay anh thoăn thoắt hái những lá thuốc rồi ném vào chiếc giỏ của Huỳnh Hoa. Đôi tay nhanh nhẹn, cử chỉ nhẹ nhàng, người này võ công cũng không phải tầm thường. Nếu chàng ta chỉ đến để giúp Huỳnh Hoa một tay thì cũng chẳng nói làm gì, đằng này anh ta vừa hái thuốc mắt cứ len lén nhìn cô, từ đầu đến chân rồi lại nhìn ngược trở lên.

Huỳnh Hoa vốn quen với những cái nhìn soi mói từ những nam nhân nhưng với cái nhìn bất thường của con người này cô càng lúc càng cảm thấy bất an. Tuy nhiên, cô chưa tìm ra được cách gì để đuổi anh ta rời đi. Ban đầu anh ta đứng cách cô khá xa, nhưng mỗi lần ném thuốc vào giỏ anh ta phải bước gần lại để tránh làm vương vãi lá thuốc. Anh ta cứ thế nhích càng lúc càng gần chỗ Huỳnh Hoa đang đứng.