Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 57






Đêm bình yên, Minh Minh lại đi vắng, Huỳnh Hoa lững thững đi dạo một mình. Từ khi đưa cô về đây anh luôn có việc bận phải ra ngoài, vài hôm lại trở về nói chuyện với cô chưa được mười câu liền vội vã rời đi. Như thế cũng hay, cô sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi tìm kiếm bản đồ, Huỳnh Hoa thầm tạ ơn phật trời phù hộ.

Đêm nay là đêm cuối tháng, trời không trăng, không gian mờ mờ ảo ảo nhờ chút ánh sáng của các vì sao. Không rõ vô tình hay cố ý, Huỳnh Hoa đi dạo lại đi về hướng phòng riêng của Bang chủ Hắc Long bang. Khi gần đến nơi, cô bất ngờ nghe bên trong căn phòng có tiếng nói vọng ra, phía trước lại đang có bóng người lướt tới. Cũng may Huỳnh Hoa đang mặc y phục sẫm màu nên kẻ kia không nhận ra cô, Hoa lách mình tránh mau vào góc khuất. Chỉ thấy kẻ kia đẩy cửa phòng Thanh Phong và ung dung bước vào.

Đã đến rồi, bên trong lại có tiếng người đang bàn bạc, Huỳnh Hoa đâu dễ dàng bỏ qua. Huỳnh Hoa nhẹ nhón chân nhảy lên nốc phòng Thanh Phong, cô bước thật nhẹ nhàng vào phía bên trong. Áp tai lên mái ngói cô nghe rõ tiếng của ba người đang bàn luận nhưng không rõ là ai. Có chút tò mò, Huỳnh Hoa lấy tay gở nhẹ miếng ngói lợp, ghé mắt vào quan sát, đồng thời lắng nghe xem họ đang bàn tán chuyện gì.

Chợt Huỳnh Hoa khẽ nở nụ cười khi nghe được những gì bọn người bên dưới đang tán. Họ đang nói về tấm bản đồ “Kho báu Tiêu Lương”. Huỳnh Hoa nhẹ nhàng gở bỏ thêm mảnh ngói nữa để nhìn rõ mặt những người bên dưới, động tác cô nhẹ nhàng thuần thục không hề gây bất cứ tiếng động nào. Ba người bên dưới không một ai nhận ra cuộc nói chuyện của mình còn có người thứ tư nghe thấy!

Thanh Phong trầm ngâm tư lự một lúc rồi cất tiếng:

- Về tấm bản đồ, ta không biết mình có bị lừa hay không nhưng ta lại đang có điều khó nghĩ.

- Là điều gì thưa bang chủ?

- Trung Tín, Khánh Tuấn hai cậu đoán xem!

Hai người đàn ông đang đứng đối diện Thanh Phong cùng lắc đầu. Thanh Phong vẫy tay:

- Được rồi, hai cậu vào đây.

Trung Tín và Khánh Tuấn là hai phó bang chủ của Hắc Long bang, bọn họ tuy tuổi đời chưa cao, một kẻ độ tứ tuần một kẻ chỉ trên dưới tam tuần nhưng đã giữ được chức phó bang chủ hẳn võ công không thể xem thường. Một trong hai người đó, Huỳnh Hoa cũng có quen. Thanh Phong nói rồi quay lưng bước ra phía sau bức bình phong, hai người kia cũng bước vội theo. Huỳnh Hoa cũng dõi mắt nhìn theo.

- Hai cậu có còn nhớ chiếc hộp mà ta đã ra lệnh cho các cậu đến Lý gia để lấy hay không?

- Nghe nói bên trong chiếc hộp chính là bản đồ kho báu Tiêu Lương!

Thanh Phong bất ngờ trầm giọng:

- Nhưng có thật bên trong chiếc hộp đó chứa bản đồ?


- Sao bang chủ lại hỏi thuộc hạ như vậy?

- Vì ta không tài nào mở được chiếc hộp ra.

Trung Tín và Khánh Tuấn cùng giật mình hỏi lại:

- Tại sao lại như vậy?

Thanh Phong bước đến đầu giường, xoay cơ quan. Chiếc giường nhanh chóng bị đẩy lệch đi, bên dưới hiện ra một cái lổ. Thanh Phong lấy từ đó ra một khối vuông được bọc vải vàng. Ông xoay cơ quan cho chiếc giường trở về như cũ rồi mở bao vải vàng ra, để lộ chiếc hộp vuông màu đen ra trước mặt mọi người. Huỳnh Hoa nghiến răng mắng thầm:

“Thanh Phong ơi là Thanh Phong, lão thật gian ngoa! Thì ra lão giấu bên dưới giường ngủ, hèn gì ta lục tung khắp nơi nhưng không thể nào tìm gặp.”

Thanh Phong ném chiếc hộp lên bàn:

- Hai người thử mở nó ra xem.

Hai phó bang chủ cùng đưa mắt nhìn nhau. Một người nhặt lên săm soi lúc lâu rồi bỏ xuống, chỉ nhẹ lắc đầu. Trên chiếc hộp không hề có bất kì một vết nứt nào. Thanh Phong cười hiền:

- Hai cậu xem này!

Thanh Phong từ từ đưa tay lên, trong lòng bàn tay ông từ từ hiện ra một màng đen mờ ảo, hai phó bang chủ cùng giật mình lùi lại, họ biết ông sắp ra tay. Chỉ nghe ầm một tiếng, mọi thứ bay tung tán loạn, Thanh Phong đã đập một chưởng lên chiếc hộp đặt trên bàn, chiếc bàn nát vụn, những mảnh gỗ văng ra tứ phía. Chiếc hộp rơi xuống đất, nảy tâng lên mấy lượt rồi nằm im không hề suy suyễn chút nào. Ánh đèn ở các góc phòng phản chiếu sắt mặt hai phó bang chủ đang tái mét vì sợ và kinh ngạc.

Huỳnh Hoa cũng nghe một hơi lạnh chạy dọc sống lưng, chiếc hộp quả thật lạ kì. Nhưng Huỳnh Hoa đang không bận tâm đến nó mà chỉ nhớ lại cảnh tượng Thanh Phong xuất chưởng vừa rồi. Vận công một cách thần tốc và phát ra một chưởng, lại có uy lực mạnh mẽ như vậy, võ công của ông ta quả thật không thể xem thường. Mà cũng phải, Bang chủ Hắc Long bang sao có thể là người tầm thường cho được.

Nhưng rồi Huỳnh Hoa chợt mỉm cười. Thầm nghĩ:

“Thật tốt khi các ngươi không lấy bản đồ ra được. Nếu không Đại Quyển quốc chưa hẳn yên ổn đến bây giờ.”

Chỉ nghe Thanh Phong trầm giọng ra lệnh:

- Bây giờ ta giao nó lại cho hai cậu, hãy nghĩ cách mở nó ra. Nếu vẫn không được thì quẳng đi cho rảnh nợ. Giờ ta đang có việc quan trọng hơn cần phải làm.

- Vâng, thưa bang chủ.

Hai phó bang chủ cung kính nhận lệnh, nhặt lấy chiếc hộp đen và nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Chiếc hộp đã được mang đi, Huỳnh Hoa nhón nhẹ chân phi thân xuống đất, âm thầm bám theo. Chỉ nghe hai người kia bàn tán: đã không thể mở ra thôi thì ném vào kho dự trữ cho rồi.

Họ đến trước một căn phòng, mở cửa ném chiếc hộp vào trong. Huỳnh Hoa mừng thầm, lách người ẩn vào góc khuất. Đợi cả hai đi rồi cô mới nhìn ngang liếc dọc, thấy chung quanh chẳng còn ai cô liền lướt người đến phía trước căn phòng. Nói là căn phòng thì không chính xác cho lắm, mà phải gọi là căn nhà, nhà kho! Căn nhà này được cất cao hơn các căn nhà còn lại, cánh cửa cũng cao tận nốc nhà, là căn nhà duy nhất không có mái che phía trước và dường như nó chỉ được dùng để chứa đồ nên vừa rộng vừa cao.

Nơi này không phải Huỳnh Hoa chưa từng lẻn vào lục lọi nhưng hôm trước khi vào đây cô chỉ nhìn thấy một đống nằm ngổn ngang, chẳng tìm được gì. Tuy nhiên hôm nay lại khác, hai phó bang chủ vừa ném chiếc hộp chứa “bản đồ kho báu Tiêu Lương” vào đây. Huỳnh Hoa khẽ nở nụ cười, nhón chân nhảy lên mái ngói của căn nhà.

Mở một vài mảnh ngói lợp, cô đã có thể buông dây nhẹ nhàng đáp xuống không gây ra bất cứ tiếng động nào. Huỳnh Hoa bật chiếc quẹt lửa luôn mang theo mình lên, dưới ánh sáng mờ nhạt, Huỳnh Hoa nhận ra chiếc hộp được bọc trong miếng vải màu vàng, nằm lăn lốc trên đống hỗn tạp nhiều đồ vật. Huỳnh Hoa nhìn quanh khắp nơi hoàn toàn không có vật đáng nghi nào khác liền bước nhanh lại chỗ chiếc hộp đang nằm. Cô nhặt nó lên, vừa mở miếng vải vàng được dùng bao bọc nó, lập tức thân và nắp hộp rời nhau, từ bên trong rơi ra mấy chiếc vòng ngọc và ít thỏi vàng. Huỳnh Hoa giật mình kêu thầm:

“Chậc, lại bị lừa rồi, bọn này thật là gian xảo.”

Huỳnh Hoa đứng lên, nhìn quanh thêm lượt nữa, cố tìm ra vật khả nghi nhưng hoàn toàn không tìm thấy. Bất ngờ ngay lúc đó bên ngoài vang lên tiếng bước chân, cánh cửa cục kịch sắp sửa bật mở ra. Huỳnh Hoa vội thổi tắt cái quẹt lửa, nghĩ nhanh: "Bên ngoài đang có người sắp mở cửa để vào, nhưng ngay bây giờ bám theo sợi dây để trở lên là không kịp, còn nấp cũng không xong vì nơi đây mọi thứ ngổn ngang, không nơi nào có thể nấp được. Còn chiến đấu để thoát thân lại càng không thể, người kia sẽ nhận ra mình vì lúc vào đây mình quá khẩn trương nên không hề che mặt. Phải làm sao cho vẹn cả đôi đường, thoát thân mà không ai có thể nhận ra bây giờ?"

Còn đang suy nghĩ, cánh cửa bật mở tung, ánh sáng mờ ảo của các vì sao xuyên qua khe hở hắt vào bên trong. Ý nghĩ lướt nhanh qua, Huỳnh Hoa lập tức nhón chân nhằm bên trên khe hở tung mình bay vọt ra ngoài, như mũi tên rời ná lao vụt đi mau lẹ, nhẹ nhàng như cánh én, như làn gió thoảng qua. Trong lúc nguy cấp Huỳnh Hoa đưa ra một quyết định mạo hiểm, nếu chẳng may bị phát hiện thì đành chịu vậy. Lao vút ra ngoài Huỳnh Hoa đáp nhẹ lên cành cây phía đối diện, không một ai phát hiện ra cô. Người vừa vào nhà kho kia dường như cũng đang căng thẳng nên không thể nhận ra sự chuyển động của cô ư? Đúng là thoát nguy trong gang tấc!

Đã được an toàn, Huỳnh Hoa vẫn bám trụ trên cành cây chưa vội rời đi, không gian chung quanh đen tối. Huỳnh Hoa chăm chú nhìn về hướng mình vừa thoát ra xem người vừa đến đang muốn làm gì mà cũng có bộ dạng thập thò, lén lút. Vào được bên trong kẻ kia bật cái quẹt lửa lên và săm soi tìm kiếm. Huỳnh Hoa khẽ cau mày, vừa định phi thân trở lại quan sát người kia thì bỗng đâu bốn phía ánh sáng rực lên. Huỳnh Hoa vội nép người vào thân cây, cũng may tán lá của nó rậm rạp. Cô lặng lẽ nhìn diễn biến bất ngờ bên dưới.

Tiếng la ó ầm ĩ, một trong hai phó bang chủ xuất hiện, điều động bang chúng bao vây lấy nhà kho. Kẻ bên trong lao vội ra ngoài, gã mặc y phục sẫm màu, che mặt bằng vải đen. Huỳnh Hoa không thể nhận ra y là ai, nhưng vóc dáng ấy dường như có chút quen quen. Phó bang chủ lập tức ra tay định bắt lấy kẻ hắc y, nhưng người kia võ công không tệ, trận ác chiến bắt đầu. Huỳnh Hoa nhẹ cau mày: “Tất cả chỉ là cái bẫy, nhưng cái bẫy này thực sự do ai dựng? Dựng lên với mục đích gì, nhằm vào ai? Là mình may mắn hay thực sự cái bẫy không nhắm vào mình? Kẻ đến sau mình là ai, y vì tham lam thứ gì mà vô tình mắc vào cạm bẫy hay thực sự người Hắc Long nhắm vào chính là y?”

Huỳnh Hoa nghĩ mãi vẫn không tìm ra vấn đề nằm ở đâu. Rõ ràng vừa rồi cô đã nhìn thấy Thanh Phong đập nát cái bàn nhưng chiếc hộp không hề biến dạng, sau đó ông đưa nó cho hai phó bang chủ. Họ mang đi và ném vào nhà kho, nhưng khi cô lẻn vào lại không tìm thấy chiếc hộp ấy. Sau đó người mặc hắc phục che mặt này xuất hiện, y lẻn vào nhà kho lục lọi. Và rồi khắp nơi được báo động, mọi người ập đến vây lấy nhà kho, kẻ gian lộ diện, kịch chiến bắt đầu. Tất cả như một vở kịch được dàn dựng ra từ trước.

Và rồi Thanh Phong xuất hiện, chỉ với vài chiêu kẻ gian lập tức rơi vào thế hạ phong. Thanh Phong không ngần ngại tặng kẻ kia một chưởng, hắc y nhân táng mạng ngay tại chỗ. Đến khi giở khăn che mặt y ra mọi người mới biết đó là một trong hai phó bang chủ. Huỳnh Hoa cũng thoáng giật mình, “cái quái gì đang xảy ra thế này”. Chỉ thấy Thanh Phong ném qua cho phó bang chủ còn lại chiếc hộp đen xì rồi quay lưng bỏ đi không nói lời nào. Vài người lôi xác chết đi, những người còn lại nhanh chóng giải tán, không gian đen tối trở lại như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Đợi thêm lúc nữa, Huỳnh Hoa nhón chân nhảy xuống đất, nhìn quanh một lượt, y phục khẽ động thân ảnh cô lập tức tan thành một vệt mờ. Huỳnh Hoa mau lẹ quay trở lại phòng mình, ngồi dựa lưng vào vách ngẫm nghĩ về những diễn biến vừa qua. Nó chính xác là một vở kịch, có lẽ vị phó bang chủ kia đã gây thù chuốc oán gì đó với bang chủ hay phó bang chủ còn lại cũng nên. Cái bẫy ấy chỉ nhằm dụ y phạm phải sai lầm và trừ khử. Trao chiếc hộp là thật, nhưng thứ bị ném vào là giả, kẻ tham nhất định lộ diện hòng đánh cắp. Chính vì thế khi Huỳnh Hoa vào lại không ai phát hiện, chỉ chờ khi hắc y nhân vào mọi người mới hành động? Lý do rất đơn giản, có thể hắc y nhân đã bị giám sát từ đầu!

Lại nghĩ đến chiếc hộp Thanh Phong trao cho phó bang chủ còn lại, nó có phải là chiếc hộp chứa bản đồ hay không? Nếu phải thì làm sao để lấy, nếu không phải làm sao để điều tra? Có hai cách để biết thực hư: một là đột nhập vào phòng riêng của tên phó bang chủ, lục lọi tìm kiếm cách này khá nguy hiểm nếu bị phát hiện; hai là trực tiếp tiếp cận mục tiêu đang bị nghi ngờ là người cất giữ chiếc hộp, đường đường chính chính điều tra, vì phó bang chủ còn lại đã từng là người quen của Huỳnh Hoa. Nhưng cách tiếp cận ấy sẽ trở nên rắc rối nếu Minh Minh phát hiện.


Ngay hôm sau Huỳnh Hoa quyết định lẻn vào phòng riêng của “phó bang chủ” để tìm kiếm. Trong phòng y có rất nhiều rương, Huỳnh Hoa dùng thủ pháp đạo tặc của mình để mở nhưng rốt lại không thể mở hết trong một đêm. Hôm sau cô lại lẻn vào, vị trí của những chiếc rương đã bị thay đổi làm cô không biết cái nào mình đã mở rồi. Lại không thể đánh dấu như thế sẽ làm chủ của chúng nghi ngờ. Huỳnh Hoa chỉ muốn mắng to, tổ cha nó. Cứ tìm kiếm thế này biết ngày tháng nào mới xong, cách nhanh nhất chỉ có thể là đích thân người giữ chiếc hộp moi nó ra mà thôi. Vậy là phải tiếp cận hắn hay sao, làm cách nào để tiếp cận bây giờ? Còn Minh Minh, anh đang muốn đi đến bao giờ mới trở về đây?

***

- Bẩm phó bang chủ, nô tỳ mang trà vào cho người đây ạ!

Một người đang đứng quay mặt vào vách ngắm bức tranh vẽ hình thiếu nữ khỏa thân. Người ấy nghe cô nữ hầu lên tiếng lập tức hừ giọng rồi cáu gắt:

- Chỉ có bao nhiêu đó mà cũng chậm chạp, quên trước đây ta đã nói gì rồi sao?

Người kia vừa nói vừa quay người nhìn lại, cô nữ hầu vẫn đứng yên bất động, ánh mắt hoảng sợ nhìn người đứng trước mặt. Người kia vừa quay lại lập tức kêu to:

- Phụng Nga, nàng là Phụng Nga đúng không? Tại sao nàng lại có mặt ở đây, nàng đã bị ai bắt vào đây vậy?

Cái tên Phụng Nga lập tức gợi lại một thời quá khứ trong kí ức hai người đang đứng đối diện nhau. Trước đây họ từng tình cờ tương hội, nàng ngày ấy là kỹ nữ Phụng Nga lộng lẫy kiêu sa, y là một đại gia từng bước qua cuộc đời nàng. Nghe hỏi vậy, Phụng Nga lần nữa khóc òa:

- Khánh Tuấn, là chàng sao? Thì ra chàng là phó bang chủ. Hãy cứu lấy thiếp...

Phó bang chủ Khánh Tuấn dang tay ôm cô gái trẻ vào lòng, ân cần han hỏi:

- Là ai đã bắt nàng về đây, kẻ đó có làm hại gì đến nàng không?

- Là thiếu bang chủ.

Khánh Tuấn lặng người, anh biết người nàng vừa nói không dễ chạm vào. Y chỉ đành vỗ về an ủi:

- Đừng quá lo lắng, từ nay đã có ta che chở cho nàng, ta sẽ tìm mọi cách giải thoát cho nàng.

- Chàng hứa?

- Ta hứa.

Huỳnh Hoa đã thành công khi tiếp cận Khánh Tuấn, anh đã thật sự nghĩ rằng cô bị Minh Minh bắt về và cả hai đang âm thầm vạch ra một kế hoạch trốn chạy khỏi Hắc Long bang. Phụng Nga chính là tên của Huỳnh Hoa khi còn là kỹ nữ chốn thanh lâu.

Sau ngày hôm đó, Huỳnh Hoa được tự do ra vào phòng của phó bang chủ như chỗ ở của mình. Anh niềm nở chào đón mỗi khi nàng đến, nàng có thể vào quét dọn bụi bẩn trong phòng mỗi khi anh ra ngoài làm việc. Nhưng Khánh Tuấn dường như rất cẩn thận, mỗi lần ra ngoài không bao giờ quá nửa canh giờ, chỉ với khoảng thời gian ít ỏi đó, Huỳnh Hoa thật sự không thể mở hết tất cả những chiếc rương nằm ngổn ngang trong phòng của y được. Làm cách nào đây?

Tiếng nói ấm áp vang lên bên tai:

- Phụng Nga, nàng đang nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy? Cạn chén nào!

Họ đang trong tiệc rượu. Nghe tiếng gọi, Huỳnh Hoa giật mình, quay nhìn Khánh Tuấn, đôi mi cô lập tức rưng rưng dòng lệ. Huỳnh Hoa nghẹn ngào:

- Hôm qua thiếu gia có về, không rõ vì bực tức chuyện gì mà y trút giận lên người của thiếp. Phó bang chủ, hãy mau nghĩ cách giúp thiếp đi mà, thiếp van xin chàng đó.

- Được rồi, hai hôm nữa chúng ta sẽ cùng bỏ trốn, nàng nghĩ thế nào?

- Chàng cam tâm tình nguyện vì thiếp mà từ bỏ chức vị phó bang chủ này sao?

- Ta chỉ cần có nàng thôi, lúc ở Linh Lung Lầu, ta không đủ ngân lượng để chuộc nàng. Nhưng bây giờ thì khác, ta có thể giải thoát cho nàng, chỉ cần rời khỏi đây chúng ta sẽ được sống yên ổn bên nhau.

- Chàng cứ hứa rồi hứa, thiếp đợi sắp mòn con mắt rồi. Thiếp sợ càng dây dưa lâu ngày, thiếu gia sẽ phát hiện ra chuyện của chúng ta...

Huỳnh Hoa phụng phịu, giận dỗi. Khánh Tuấn cười hềnh hệch:

- Đừng giận ta mà, ta đã hứa nhất định sẽ làm. Đợi ta hai hôm nữa nhé!

- Lại đợi, hai hôm nữa chàng còn bắt thiếp phải đợi nữa là thiếp giận chàng cả đời đó.

- Được rồi, được rồi...


Đã là con người ai cũng có lòng tham. Chỉ cần Khánh Tuấn chấp nhận cùng Huỳnh Hoa bỏ trốn, hắn ta nhất định sẽ mang những thứ mà mình cho là quan trọng theo. Nếu hắn chính là người giữ chiếc hộp chứa bản đồ, ngày bỏ trốn hành lý của hắn nhất định có nó!

Men rượu nồng say, lời nói nũng nịu ngọt ngào, Khánh Tuấn càng lúc càng mê đắm. Vòng tay ôm gọn cơ thể nhỏ nhắn bên cạnh vào lòng, anh đặt lên cơ thể Huỳnh Hoa những nụ hôn cháy bỏng. Thân người Huỳnh Hoa nhẹ nhàng uốn éo, cô ghé môi vào tai Khánh Tuấn câu gì đó, anh nghe xong lập tức bế thốc cô lên và đứng phắt dậy. Anh bước từng bước dài trở lại chiếc giường. Anh đặt cô nằm xuống rồi cởi phăng y phục của mình, vừa cởi y phục anh vừa đắm đuối nhìn nữ nhân đang nằm bên dưới. Huỳnh Hoa nhìn anh với ánh mắt mị tình và nở nhẹ nụ cười huyền hoặc.

Không chịu thêm được nữa, Khánh Tuấn nhoài người ngã ập lên cơ thể Huỳnh Hoa. Cơ thể cô mềm mại và cứ uốn éo theo bàn tay vò nắn của anh, tiếng cười khúc khích lúc lúc âm vang như mời gọi. Anh từ từ cởi từng lớp áo của cô, cởi đến tận cùng… làn da nữ nhân này mềm mịn quá, bàn tay anh cứ muốn mân mê mãi mãi không rời. Bất ngờ Huỳnh Hoa há miệng cắn vào cổ anh một cái đau điếng, Khánh Tuấn “A” lên một tiếng. Huỳnh Hoa cười khúc khích nửa khích lệ, nửa trêu đùa.

Khánh Tuấn cười hì hì, y biết “thương nhau lắm mới cắn nhau đau, là nàng đang muốn cảm giác mạnh mẽ hơn đây mà”. Ngay lập tức ánh mắt anh rực lửa, lửa của men cay cộng với lửa tình dường như đã đốt lý trí anh thành tro bụi, với ánh mắt đó con người chỉ còn biết sống theo bản năng vốn có mà thôi. Bàn tay anh thô bạo vò nắn, anh càng thô bạo những tiếng rên dìu dặt từ nữ nhân bên dưới phát ra càng êm ái làm sao. Ngay lúc ấy dường như Huỳnh Hoa hơi ngẩng đầu lên, Khánh Tuấn ngay lập tức cúi ập người xuống, hai cơ thể bỗng chốc như hòa làm một. Rồi sau đó cả hai cùng bất động.

Sau khoảnh khắc ấy, Huỳnh Hoa ngồi bật dậy, cô với tay lấy chiếc áo, khoác vào người. Cô khẽ đưa mắt nhìn cơ thể Khánh Tuấn đang nằm im bất động, cô nhếch môi thành một nụ cười, môi cô tuy cười nhưng ánh mắt lại giá buốt lạnh băng. Huỳnh Hoa nhón chân bước xuống khỏi giường, cô đến bên chiếc bàn lấy mớ chìa khóa để mở rương. Vì Khánh Tuấn đã ngủ say, lúc này cô có thể tự do hành động. Từ trước đến nay không một ai có thể thoát khỏi mê dược từ đôi môi của cô, Khánh Tuấn cũng không ngoại lệ! Người không trúng phải mê dược kia chỉ có thể là người của Cầm Thiên phái hoặc là người Huỳnh Hoa thật lòng muốn dâng hiến xác thân mình.

Tiếng gà cứ báo sang canh hết lượt này đến lần khác, tất cả các rương đều được mở ra, nhưng Huỳnh Hoa tuyệt nhiên không tìm thấy chiếc hộp màu đen có chứa bản đồ. Huỳnh Hoa chỉ biết thở dài tuyệt vọng. Tiếng gà lại cất lên báo hiệu một canh giờ nữa qua đi, bên ngoài trời cũng bắt đầu tờ mờ sáng. Huỳnh Hoa trở lại giường nằm cạnh Khánh Tuấn, nhắm mắt lại cố nghĩ cách moi chiếc hộp từ anh ra càng nhanh càng tốt.

Trời sáng hẳn, bên ngoài căn phòng tiếng gõ cửa ầm ầm làm Khánh Tuấn giật mình tỉnh giấc. Anh bật ngồi dậy mới nhận ra “Phụng Nga” đang nằm cạnh bên mình, cả hai đều không có mảnh vải che thân. Tiếng gõ cửa cứ tiếp tục, tiếng gọi ý ới bên ngoài. Khánh Tuấn hừ giọng:

- Có chuyện gì?

Người bên ngoài mau lẹ đáp:

- Bẩm phó bang chủ, bang chủ đang cần gặp người gấp.

- Ta biết rồi.

Khánh Tuấn quay lại nhìn Huỳnh Hoa, từ bao giờ cô đã mở mắt ra nhìn anh, ánh mắt trong veo, thuần khiết. Khánh Tuấn ngập ngừng:

- Đêm qua…

Huỳnh Hoa nhỏ giọng:

- Thiếp đã thuộc về chàng, từ giờ thiếp là người của Đào gia chàng rồi… phu quân, chàng đừng bỏ rơi thiếp nhé.

- Nàng yên tâm, ta không phải kẻ bội bạc vô tâm. Canh ba đêm nay ta sẽ cùng nàng rời khỏi nơi này. Chúng ta sẽ tìm một nơi không ai biết đến để sống trọn quãng đời còn lại.

- Thiếp sẽ sinh con cho chàng, chàng muốn bao nhiêu đứa?

- Mười đứa đi.

- Chàng làm như thiếp là heo không bằng.

Khánh Tuấn bật cười, vội vàng mặc y phục vào.

- Ta phải đi gặp bang chủ ngay. Chậm trễ ông ta lại nổi giận đùng đùng thì phiền lắm.

- Chàng cứ đi đi, thiếp sẽ ở lại thu dọn hành lý cho chúng ta.