Tình Yêu Và Hận Thù

Chương 104: Xin Lỗi




Hôm nay sau khi đưa cậu bé Chu Đình Bắc đến lớp học sắp xếp ổn thoả với thầy cô xong cô mới đi về. Cậu bé không phải là người hưởng nội như cô, vừa đến lớp cậu bé đã tíu tít với những đứa trẻ khác. Cậu bé sẽ dỗ dành những bé gái khóc nhè đến khi nín mới thôi. Đỗ Thanh Vy nhìn hình ảnh con trai mình chỉ mới 3 tuổi mà đã như một ông cụ non, không khỏi muốn cười. Liệu sau này cô sinh một em gái cho cậu bé không biết cậu sẽ vui đến chừng nào... Đột nhiên nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, đôi mắt cong cong hình lưỡi liềm của cô dần hạ xuống.

Lang thang trên con đường mùa thu lá rụng, lòng cô xao xuyến trước cảnh đẹp này, nhưng những bước đi lại vô định không biết đi về đâu. Liệu có thể cùng người ấy bước trên con đường đầy lá mùa thu đi về phía hoàng hôn không.

Cứ đi mãi đi mãi không theo một suy nghĩ nào cả, cuối cùng khi ngẩng đầu lên cô thấy mình đã đứng ở câu lạc bộ tư nhân.

“Em dâu đến rồi, đã lâu không gặp.” Lục Tuấn Minh đang ở trong đại sảnh lầu một nhìn thấy cô liền tiến lên chào hỏi.

Cô nhẹ nhàng cười đáp lại anh ta rồi đi về phía bể bơi.

Lục Tuấn Minh nhìn bóng lưng cô độc của cô, chớp mắt cảm thấy hơi bối rối. Cậu rút điện thoại ra nhấn số gọi.

Cô lấy bộ đồ bơi trong ngăn tủ ra thay, bước đến bên hồ bơi trong xanh, nhìn những vệt nước lập lòe được ánh sáng chiếu vào, trong lòng cô cảm thấy rộn ràng và khao khát.

Đỗ Thanh Vy thả cơ thể mình trong làn nước, từ từ chìm mình xuống. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác lâng lâng xung quanh, cô lặng lẽ thả lỏng cơ thể, gạt bỏ mọi tạp niệm trong đầu, thả mình bồng bềnh bồng bềnh rồi chìm dần trong nước, cho đến khi không còn thở được nữa cô mới bật dậy, tham lam hít lấy hít để không khí.

Sau đó, cô lại nằm ngửa mặt lên, thả lỏng cơ thể mình, cảm nhận được từng gợn sóng nhẹ nhàng rung rinh đưa đẩy cô. Lúc này cô mới cảm thấy được lòng mình thư thái cô nghĩ có lẽ chắc kiếp trước mình là một con cá, chỉ có ở vùng nước này cô mới có thể thư thái và bình yên như vậy.

Cô không bơi, chỉ lặng lẽ trôi trên mặt nước như thế này, nhắm mắt lại rồi nên không thể nhìn thấy những ánh mắt tò mò xung quanh, cũng như không thể nghe thấy tiếng thì thầm của họ. Cô như một sinh vật vô hồn, bồng bềnh trong thế giới của riêng mình, không đau đớn, không ham muốn, không tội lỗi hay bất lực trước những trông gai.

Cô không biết mình đã lơ lửng trong nước bao lâu, chỉ biết rằng khi mở mắt ra cô đã thấy rằng chỉ có mình ở trong bể bơi, còn Chu Đình Nam đang đứng bên cạnh bể bơi và lặng lẽ nhìn cô.

Đỗ Thanh Vy hơi sửng sốt, cô không biết anh đã đến từ lúc nào rồi. Cô dang rộng cánh tay mình sải từng bước về phía anh. Anh nắm lấy tay cô kéo lên bờ.



Cô cầm khăn tắm lên, lau nước trên đầu, nhẹ giọng hỏi: “Sao anh lại ở đây, em tưởng anh đi làm mà?”

Chu Đình Nam nhìn cô thật sâu nhưng không nói gì.

“Có chuyện gì à?” Đỗ Thanh Vy liếc nhìn anh, hỏi một cách bình tĩnh.

Chu Đình Nam đột nhiên tiến tới ôm chặt cơ thể ướt đẫm của cô rồi vùi mặt vào mái tóc ướt của cô. Cô cứ đứng ngây ra đó, không có bất kỳ phản ứng nào.

“Thanh Vy, làm ơn, đừng như vậy nữa, cứ như vậy em sẽ phát điên mất.” Anh tách cô ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cảm của cô: “Làm ơn, mắng anh đi, mắng anh đi vợ. Thanh Vy, sự bướng bỉnh của em đâu? Sự vô lý của em đâu? Em muốn anh phải làm gì ? Nói cho anh biết, nói cho anh biết được không.”Anh kích động hét lên.

Cô chỉ mở đôi mắt không chút gợn sóng lặng lẽ nhìn anh.

“Nói đi, sao không nói?” Anh lại lay cô.

“Em xin lỗi.” Cô nhẹ nhàng hé đôi môi đỏ son của mình thì thầm.

Kể từ ngày hôm đó, bất cứ khi nào anh không vui hoặc khi cô có vô tình phạm phải điều gì sai trái, cô sẽ nói một từ: “Em xin lỗi.” Dường như tất cả những điều không vui của anh đều là lỗi của Đỗ Thanh Vy cô.

Chu Đình Nam lập tức như quả bóng xì hơi, bất lực buông tay cô ra, thay vào đó nắm lấy đầu mình, vò đầu bứt tóc, kêu lên thảm thiết: “Thanh Vy, em muốn sao? Em muốn anh phải làm gì? Làm ơn, đừng như vậy nữa, đừng tra tấn ạnh nữa, em muốn làm cho anh chết vì điên sao.”

Trái tim cô lúc này lại bắt đầu nhói đau, nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của anh, lòng cô lại như thắt lại, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt tê dại. Cô không biết mình bị làm sao nữa, tại sao cô lại như thế này? Nhưng cô không thể thoát khỏi xiềng xích trói buộc mình.

Đỗ Thanh Vy cảm thấy mình bị chia thành hai con người, một bằng xương bằng thịt, một bên bị tê liệt hoàn toàn, cô rất muốn lao vào vòng tay của anh. Cô muốn nói với anh rằng mình không muốn anh sẽ như vậy. Cô chỉ muốn làm nũng với anh, muốn náo loạn với anh, nhưng cuối cùng cũng chẳng có lời nói nào phát ra từ miệng cô.