Chuyến bay đêm vô cùng chán, Tần Hiểu hạ ghế nằm xuống. Liếc nhìn Hiên Cảnh đang bịt mắt đeo tai nghe, nàng cảm thấy chuyến đi Úc lần này thật khó hiểu, trên đường đi nhất định sẽ có rất nhiều khúc mắc, thật là một chuyến đi đại hung! Nếu Chu Tiểu Bạch biết Tần Hiểu đi Úc du lịch, cùng cái người đáng hận này một tháng, có phải sẽ tuyệt giao với Tần Hiểu không?
Hôm đó, cha mẹ vừa thu dọn hành lý, vừa nói với Tần Hiểu là ngày mốt cả nhà sẽ đi Úc du lịch. Nói con gái cưng của họ dạo này đầy tâm sự, nên rất lo. Úc phong cảnh đẹp, đi giải sầu cũng tốt, huống hồ còn có thể thăm anh hai đang học ở Melbourne.
Tần Hiểu vốn không có ý kiến gì, cảm thấy đi du lịch một chuyến cũng tốt, dạo này xảy ra nhiều chuyện làm tâm trạng của nàng không thoải mái, đi thư giãn có thể sẽ làm nhẹ bớt trái tim. Ai ngờ, gia đình lớn nhỏ họ Tần vừa tới sân bay, xa xa Tần Hiểu đã nhìn thấy hai người nhà họ Hiên cũng ở đó. Thì ra gia đình hai bên đã sớm hẹn nhau cùng đi Úc.
Khi máy bay gào thét xuyên vào đám mây, Tần Hiểu như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nhìn Hiên Cảnh ngồi kế bên cửa sổ, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng tự hỏi, sao họ cứ trùng hợp gặp nhau như thế? Quay đầu nhìn cha mẹ với chú Hiên đang vui vẻ nói chuyện, Tần Hiểu thở dài, tiện tay cầm tạp chí lên xem.
Đây là tạp chí xe hơi, Tần Hiểu thấy chán, giống như thời gian trôi qua thật chậm. Nàng ném tạp chí đi, quay đầu liếc nhìn Hiên Cảnh, phát hiện hô hấp của cô rất đều đặn, có vẻ ngủ rồi.
Mặc dù biết, khi cô ấy tỉnh thì tính khí xấu vô cùng, nhưng khi Hiên Cảnh ngủ say, lại làm Tần Hiểu khó dời mắt. Khuôn mặt Hiên Cảnh hoàn hảo, ngũ quan mười phân vẹn mười, nghĩ đến chú Hiên rất đẹp trai, đôi chân mày của Hiên Cảnh rất giống chú Hiên. Lại nghĩ tới cha mẹ, lớn lên quá bình thường. Tần Hiểu không khỏi thầm nói: "Nếu ba mẹ mình đẹp, có lẽ mình cũng sẽ đẹp hơn....."
Quay đầu nhìn Hiên Cảnh, phát hiện dưới mắt trái của cô có một sợi lông mi, Tần Hiểu nhìn kiểu gì cũng thấy khó chịu. Nghĩ, dù sao người ta cũng đã ngủ say, liền cúi người muốn giúp cô lấy sợi lông mi ra. Ai biết Tần Hiểu vừa đến gần, Hiên Cảnh đột nhiên mở mắt, làm Tần Hiểu sợ chết cứng.
Hiên Cảnh mở to mắt, nhìn thẳng vào Tần Hiểu đang hoảng hốt, lạnh lùng nói: "Cô làm gì?"
Tần Hiểu mặc dù chỉ muốn lấy lông mi xuống giúp cô, thế nhưng cái động tác mờ ám đó lại bị Hiên Cảnh bắt gặp, nên liền mặt đỏ tới mang tai.
Thấy bộ dáng này của Tần Hiểu, Hiên Cảnh cười lạnh một tiếng. Tần Hiểu chưa kịp mở miệng, liền nói: "Không phải cô muốn lén hôn tôi chứ."
Câu nói này thật tùy tiện lại xem thường, Tần Hiểu nhất thời nổi giận, thấp giọng hét: "Ai thèm.....Ai muốn làm chuyện đó với cô!"
Tần Hiểu tính cách đơn thuần, xưa nay đều không nói được mấy lời khó nghe. Vì thế, sự phản bác nghe thật yếu ớt. Phản bác như vậy tất nhiên phản tác dụng, Hiên Cảnh hừ một tiếng, quay mặt về phía cửa sổ, thấp giọng nói:
"Đừng đến gần tôi, tôi có bệnh sạch sẽ."
"Cô........" - Tần Hiểu thật muốn tát một cái, trán đầy gân xanh, sắp nổ tung tới nơi rồi. Nhưng suy nghĩ này sau khi bình tĩnh lại thì biến mất, dù sao chú Hiên đang ngồi phía sau, nếu đánh con người ta, chắc mọi người sẽ há hốc mồm.
Không biết từ lúc nào, Tần Hiểu ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại ngoài cửa sổ đã đen như mực. Hiên Cảnh đeo bịt mắt, nhạc trong tai nghe rất lớn, hình như là nhạc rock. Không ngờ nghệ sĩ cello của dàn nhạc giao hưởng quốc tế, lại nghe nhạc phong cách khác xa vậy.
Tần Hiểu đứng dậy đi vệ sinh, lúc trở về thì Hiên Cảnh đâm đầu đi tới. Hiên Cảnh thấy Tần Hiểu ngủ tới tóc tai rối bù, nhìn rất buồn cười, nở nụ cười xấu xa. Tần Hiểu làm như không thấy cô cười nhạo, hai người vừa đi ngang qua thì đột nhiên máy bay rung lắc dữ dội. Cả cơ thể Hiên Cảnh đổ về bên trái, Tần Hiểu giật mình, vội vàng ôm lấy cô, hai người bị văng qua hàng ghế bên cạnh. Cánh tay Tần Hiểu đau đớn, kêu lên "Ui"....
Tiếp viên hàng không, cha mẹ Tần cùng chú Hiên chạy tới, Hiên Cảnh bò dậy khỏi người Tần Hiểu. Tần Hiểu không đứng lên được.
"Không sao chứ!"
"Sao vậy?"
"Té ở đâu vậy con?"
Mọi người hỏi dồn dập, Hiên Cảnh thì đứng ở giữa mù tịt nhìn nét mặt nhăn nhó của Tần Hiểu.
"Ui....tay của con......tay của con gãy rồi..." - Lâu sau Tần Hiểu mới hừ nhẹ.
Tần Hiểu vạn lần không ngờ, nơi đầu tiên tới Melbourne lại là ở bệnh viện.
Vị bác sĩ cao ráo đẹp trai nói với sự hài hước, sự hỗn loạn trên máy bay đã làm tay Tần Hiểu bị gãy xương nhẹ, nhưng sẽ phục hồi rất nhanh.
Tần Hiểu ủ rũ nhìn cánh tay phải bị bó bột của mình, tất cả tâm trạng tốt khi đi du lịch không còn nữa.
Sau khi xuất viện, một nhóm năm người đi đến khách sạn đã đặt trước, Hiên Cảnh đến nhận phòng. Chú Hiên nói Hiên Cảnh từng sống ở Úc 8 năm, rất thông thuộc nơi này. Sau đó, Tần Hiểu mới biết, thì ra Hiên Cảnh từng học ở Úc, tốt nghiệp trường âm nhạc nổi tiếng của đại học Melbourne. Anh trai của Tần Hiểu, Tần Văn cũng ở Melbourne. Anh sang đây khi vừa học xong cấp ba, năm nay có lẽ là năm cuối. Nghe cha mẹ nói anh ấy sống chết muốn tốt nghiệp xong thì lập tức về nước, từ lúc nhỏ anh đã suốt ngày dây dưa với Hiên Cảnh, Tần Hiểu nhìn anh thấy cũng chẳng có tiền đồ.
Tần Văn nói anh sẽ đến để gặp gia đình một lúc, ở trường còn rất nhiều việc. Đúng lúc tay Tần Hiểu bị thương, nên cả nhóm quyết định ổn định vài ngày, rồi mới bắt đầu chuyến tham quan.
Chú Hiên để Hiên Cảnh với Tần Hiểu cùng một phòng, thuận tiện chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của nàng. Chú Hiên nghiêm túc nói với Hiên Cảnh: "Tay Tần Hiểu bị gãy vì con, con phải chăm sóc người ta thật tốt, chịu toàn bộ trách nhiệm."
Mặt Hiên Cảnh quặm lại, giúp Tần Hiểu xách hai cái vali vào phòng, tiện tay đặt ở cửa, rồi ngã xuống giường, châm một điếu thuốc.
Tần Hiểu cau mày nói: "Cô muốn hút thì ra ngoài hút, làm phòng có mùi."
Hiên Cảnh vẫn bất động, tiếp túc hút.
Tần Hiểu không làm gì được, bị gãy tay nên không thể đi đâu. Nhìn xung quanh một lúc, phát hiện cả phòng chỉ có một cái giường lớn, giật mình, không lẽ thời gian này họ sẽ cùng ngủ trên cái giường đó! Theo quan điểm của người lớn, họ đều là con gái, ngủ chung không có gì ghê gớm. Thế nhưng trong lòng Tần Hiểu với Hiên Cảnh lại rất rõ xu hướng tính dục của mình, cứ vậy mà ngủ chung thì quá thân mật và mờ ám rồi.
"Này....."
"Hả?...." - Tần Hiểu bị Hiên Cảnh gọi làm giật mình.
"Sao cô lại ở cùng cô ta?"
"Cái gì?" - Hiên Cảnh hỏi không đầu không đuôi, Tần Hiểu nghe không hiểu.
Hiên Cảnh lập tức bò dậy, tiện tay ném tàn thuốc. Tần Hiểu chưa kịp mắng, thì cô đã đến gần nói: "Là KingKong Barbie của cô."
[KingKong Barbie: cô gái lực điền.]
"Cô!!" - Tần Hiểu theo bản năng lùi về sau, nhớ tới trước đây cô luôn nói có bệnh sạch sẽ, bảo không nên tới gần. Tại sao bản thân cô lại đến gần như vậy.
"Cô quá không tôn trọng người khác! Hơn nữa chuyện của tôi sao phải báo cáo với cô!" - Tần Hiểu nghe cô chế nhạo Kỷ Nam có chút tức giận, nói chuyện tất nhiên cũng cứng rắn hơn.
Tưởng Hiên Cảnh sẽ nghẹn lại, ai ngờ nàng lại nói với cái giọng nũng niệu: "Nói cho tôi một chút thì có sao?"
Lòng Tần Hiểu mềm nhũn, cảm thấy có chút thẹn, quay đầu nói: "Thì....thì cậu ấy rất tốt."
"Tốt thì có thể bù đắp tất cả khuyến điểm sao?" - Hiên Cảnh tiếp tục ép hỏi.
"Coi trọng ngoại hình mới là suy nghĩ nông cạn."
"Nói cái gì không xem trọng bề ngoài, mới là đạo đức giả."
"Không phải ai cũng như cô!"
"Phải! Tôi chính là ghét dáng vẻ của mấy người!" - Hiên Cảnh trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm Tần Hiểu nói: "....Ai cũng trông mặt mà bắt hình dong, lớn lên chẳng có gì đẹp đẽ, vừa vặn đó là mấy người!"
"Cái gì!!"
"Tại sao xinh đẹp thì không đáng tin, mà xấu xí lại đáng tin, đây là logic gì? Cô nói thử tôi nghe xem!"
Hai người cứ vậy nhìn nhau, Hiên Cảnh bây giờ Tần Hiểu chưa từng thấy qua. Ở trong mắt Hiên Cảnh, Tần Hiểu có thể nhìn rõ một hình bóng của người khác....
Tần Hiểu chậm rãi nói: "Hiên Cảnh, trước cô với Tiểu Bạch hẹn hò, cô thật sự yêu thích cậu ấy sao? Đêm có cô có cùng với cậu ấy......."
"Tôi không thích cô ấy." - Hiên Cảnh nói như đinh đóng cột: "Tôi với cô ấy không xảy ra cái gì hết, tôi đã nói có bệnh sạch sẽ."
"Vậy sao cô lại hẹn hò với Tiểu Bạch?" - Chất vấn của Tần Hiểu dường như không đủ khí thế.
"Bởi vì thấy cô đơn."
Năm chữ đủ làm Tần Hiểu giật mình, dùng sức đầy Hiên Cảnh ra, nhưng quên mất tay bị gãy, nên cú đẩy này làm mắt Tần Hiểu tối sầm lại, hét to, suýt nữa đau đến ngất đi.