Italia, Florence, bối cảnh trong tác phẩm "Một đêm ở Florence" của Từ Chí Ma.
Mặt trời mọc từ đường chân trời, bình minh buông xuống, vạn vật thức dậy, ánh sáng xuyên qua những đám mây, dệt nên một mạng lưới khổng lồ cho toàn bộ thành phố. Các tòa nhà thời Phục hưng khác nhau được tắm trong đó như thể chúng đã được biến thành vàng, mỗi viên gạch, mỗi inch, đều được phủ một lớp ánh sáng rực rỡ như những ngôi sao vỡ.
Bên bờ sông Arno, một người đẹp được trang điểm tinh tế từ từ quay lại trong ánh bình minh và nhìn về phía sau.
Người đẹp nhìn đến đâu thì thấy có một thân hình mảnh khảnh khác.
Đó là một cô gái. Một cô gái trẻ với khuôn mặt sạch sẽ.
Cô mặc một chiếc áo khoác cashmere màu trắng tinh, dáng người mảnh khảnh, đầu nhỏ và khuôn mặt nhỏ, trên đầu đội một chiếc mũ rộng vành khiểu Pháp. Dưới vành mũ, đôi mắt trong sáng long lanh ngấn nước, môi cong lên, lặng lẽ nói lời tạm biệt với người đẹp.
Khi mặt trời mọc, ánh nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt cô gái, làn da trắng như tuyết, đường nét khuôn mặt thanh tú của cô đủ bắt mắt mà không cần tô điểm gì----
"Cắt!"
Đạo diễn nhìn vào hình ảnh trên màn hình rồi gật đầu, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười nói: "Qua! Chị Viện vất vả rồi."
Trong nháy mắt, vẻ ấm áp trên khuôn mặt của nữ chính Tần Viện hoàn toàn phai nhạt. Cô ta ngoảnh mặt nhìn một cô gái, trẹo cổ trợn mắt, sốt ruột gọi trợ lý: "Lại đây cởi áo khoác ra coi, nóng quá."
Florence đang vào tháng Bảy, nhiệt độ trung bình trên 25 độ nên mặc trang phục mùa đông khi quay phim thật sự rất nóng.
Cô ta vừa dứt lời, sáu bảy trợ lý và thợ trang điểm đang đợi gần đó đã vây quanh cô ta, đưa nước cho cô ta, cởi áo khoác, cầm ô, lau mồ hôi, phân công công việc rõ ràng, động tác tay chân nhanh nhẹn, như thể đang phục vụ Võ Tắc Thiên, sợ không cẩn thận sẽ lại bị mắng.
Ngược lại, cô gái hỗ trợ ở một bên cởi áo khoác, mỉm cười cảm ơn đồng nghiệp rồi một mình đi đến xe bảo mẫu.
Đột nhiên, một nhân viên nhớ ra điều gì đó, lúng túng thì thầm vào tai đạo diễn: "Đạo diễn Trương, hôm nay Ân Tô Tô quay xong, chúng ta quên chuẩn bị hoa rồi. Nên làm gì bây giờ ạ?"
Đạo diễn chỉ nhìn người theo địa vị xã hội, sao có thể nghiêm túc quan tâm đến một nhân vật nhỏ. Nghe xong, không để tâm chút nào mà nhẹ nhàng trả lời: "Quên thì quên thôi."
Phía xe bảo mẫu bên đây.
Trong xe bật điều hòa, làn gió nhẹ thổi bay cái nóng, khiến người ta dễ chịu vô cùng.
Ân Tô Tô đặt áo khoác bên cạnh, cởi giày da, đi dép lê, đeo bịt mắt, nép mình vào ghế bắt đầu đi gặp chu công.
Cảnh cuối cùng của ngày hôm nay phải bắt kịp với mặt trời mọc, để có tâm trạng càng sớm càng tốt, cô đã dậy trước sáu giờ để chuẩn bị, lúc này cô rất buồn ngủ.
Tuy nhiên, chỉ một giây trước khi Ân Tô Tô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, một tiếng bước chân từ xa đến gần vang vào tai cô ---- tiếng giày cao gót bằng da cừu chạm đất, cộp cộp, sắc nét và có tiết tấu.
Ân Tô Tô biết đôi giày phát ra âm thanh này là mẫu mới nhất của Jimmy Choo trong năm nay và là mẫu giày mới được yêu thích trong tủ giày của chị Lương, quản lý của cô.
Cô nhấc tấm bịt mắt lên, mở một mắt nhìn trộm.
Chị Lương là một tín đồ thời trang hoàn hảo, chị mặc đồ màu đen trung tính với áo ống màu thanh long vừa ngọt ngào vừa mát mẻ. Nhưng, so với những bộ trang phục thời thượng trị giá hàng chục nghìn đô la của đồng chí Lương Tịnh, tách cà phê 1 euro trên tay chị lại thu hút sự chú ý của Ân Tô Tô hơn.
"Wow."
Hai mắt Ân Tô Tô sáng lên, khuôn mặt xinh đẹp lập tức tươi như hoa, cung kính duỗi tay ra: "Cảm ơn chị Lương đã mua cà phê cho em, yêu chị nghìn năm!"
"Yêu cái đầu em."
Lương Tịnh vỗ nhẹ vào chân Ân Tô Tô, vô cùng không nói nên lời: "Thôi đi cô nương, em là nữ minh tinh đó, đồ uống nhiều calo như vậy em có thể uống sao? Ở Florence bốn ngày, chốc lát thì ramisu chốc lát thì là bít tết xương T, em nghiêm chỉnh lại cho chị, đừng có quá phận."
Ân Tô Tô chán nản, xoa xoa mu bàn tay, rũ vai lẩm bẩm, giọng nói trầm thấp: "Vâng, chị nói đúng, hồ già* cũng là cà phê."
*Là một từ lóng, ý chỉ diễn viên/ca sĩ không nổi.
Nghe câu này, Lương Tịnh có chút khó chịu.
Ân Tô Tô là một diễn viên có học vấn nghiêm túc, kỹ năng diễn xuất không tệ, ngoại hình đỉnh cao, vừa trong sáng cũng có quyến rũ, cùng khí chất của đóa hoa trắng cổ điển hiếm có trong giới. Có lý mà nói, trong thời đại thẩm mỹ xuống cấp như hiện nay, đáng lẽ cô phải trở nên nổi tiếng khắp thế giới với vốn liếng như vậy.
Thật không may, thế giới này rất vị lợi.
Một cô gái không có lai lịch một mình dấn thân vào làng giải trí, muốn nổi tiếng chỉ có hai cách, hoặc là gặp may hoặc tìm người ủng hộ tài chính.
Ân Tô Tô xui xẻo, không chịu thỏa hiệp, vì vậy sau khi bước chân vào ngành, khi đóng vai nữ chính thứ nhất cô đã bị loại, cũng bị đá văng khi đóng nữ chính thứ hai, mấy năm nay cô cũng không có tiến bộ gì nhiều.
Được cái Lương Tịnh rất thích cô bé lạc quan và dịu dàng này.
Sau khi biết bộ phim mới "Hướng sinh" của Tần Viện vẫn còn thiếu vai phụ, Lương Tịnh đã dùng mọi mối quan hệ của mình để đảm bảo vai diễn này cho Ân Tô Tô.
Lương Tịnh thầm nghĩ rằng Tần Viện vừa giành được ba giải thưởng điện ảnh vàng năm ngoái và được chú ý một thời gian, nếu có thể tiếp nối thành công của Tần Viện, Ân Tô Tô sẽ được nhiều người trong giới và khán giả biết đến hơn.
"Đúng rồi, chị Lương."
Một giọng nói ngọt ngào vang lên khiến suy nghĩ của Lương Tịnh quay trở lại.
Lương Tịnh tỉnh táo lại: "Hả?"
Ân Tô Tô mở nắp chai và đổ một ngụm lớn nước tinh khiết vào miệng, má cô phồng lên, trông giống như một con cá vàng nhỏ. Cô nuốt xuống, nói: "Em làm xong việc rồi, khi nào mới có thể trở về Trung Quốc?"
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa xe, bang bang.
Ân Tô Tô và Lương Tịnh đồng thời quay đầu lại và nhìn thấy trợ lý đạo diễn.
Lương Tịnh lập tức mỉm cười, lịch sự nói: "Xin chào, đạo diễn Từ, xin hỏi có chuyện gì sao?"
Trợ lý đạo diễn hơi cau mày, vẻ mặt có chút xấu hổ, do dự vài giây rồi mới nói: "Ừm... cảnh chia tay vừa rồi không đạt, có thể phải quay lại."
"Quay lại?"
Ân Tô Tô mở to mắt ngạc nhiên, "Đạo diễn Trương không phải nói được rồi sao? Sao lại đột nhiên phải quay lại?"
Lương Tịnh cũng không hiểu ra sao: "Đúng vậy đó đạo diễn Từ. Chẳng lẽ Tô Tô của chúng tôi có vấn đề gì sao?"
Trợ lý đạo diễn mím môi. Anh ta nhìn Lương Tịnh rồi lại nhìn Ân Tô Tô, thở dài vài giây rồi hạ giọng nói: "Nói thật với hai người vậy. Là bởi vì chị Viện cảm thấy cảnh vừa rồi khiến Ân Tô Tô trông trắng hơn, đẹp hơn chị ấy, cướp mất ánh đèn sân khấu của chị ấy. Tóm lại trong một câu, hoặc là quay lại hoặc xóa cảnh của Ân Tô Tô."
Ân Tô Tô: "..."
Lương Tịnh: "..."
Lương Tịnh vừa tức vừa buồn cười: "Đạo diễn Từ, nghệ sĩ của chúng tôi tổng cộng chỉ có hai cảnh, cũng không có lời thoại, chị Viện không cho chúng tôi trang điểm, vậy thì chúng tôi xuất hiện không trang điểm. Xin hỏi còn muốn cái gì nữa? Còn cần "ánh đèn sân khấu" gì đó sao?"
Trợ lý đạo diễn thấy Lương Tịnh xúc động, đành phải kéo cô ấy sang một bên, nhỏ giọng thuyết phục: "Đó là vì nghệ sĩ của cô quá xinh đẹp. Khi chị Viện nhìn thấy Ân Tô Tô lần đầu tiên, liền phản đối cô ấy đóng vai này, tôi đã phải mất rất nhiều thời gian mới thuyết phục được chị ấy đồng ý. Lương Tịnh, chúng ta là bạn cũ nên tôi mới giúp cô. Cơ hội rất hiếm có, vì vậy hãy kiên nhẫn và vượt qua."
Lương Tịnh biết không thể làm gì nên chỉ có thể hỏi: "Chị Tần Viện muốn chúng tôi làm gì?"
Trợ lý đạo diễn: "Đánh phấn nền đen."
Yêu cầu kỳ quái này khiến Lương Tịnh cười lớn. Cô ấy còn định cãi lại thì một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đã nắm lấy tay áo cô ấy, ngăn lại.
Lương Tịnh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt dịu dàng và tươi cười của Ân Tô Tô.
Cô gái trẻ nhìn thẳng vào mắt cô ấy, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nói: "Chị vất vả mới giành được vai diễn này cho em, đối với em không quan trọng, chỉ cần em có cảnh là được."
*
Ngày hôm sau, Ân Tô Tô quả thực đã bị chuyên gia trang điểm trang điểm thành một cục than đen nhỏ.
Nhìn cảnh quay mới trên màn hình, Tần Viện hài lòng cong môi, vẫy vẫy cho qua.
Trong xe bảo mẫu, Lương Tịnh vừa giúp Ân Tô Tô tẩy trang vừa lẩm bẩm: "Từ lâu đã nghe Tần Viện này không phải là người tốt, cô ta thực sự là một kẻ bắt nạt."
Ân Tô Tô cong môi: "Có cảnh là không tệ rồi."
Lương Tịnh chọc trán cô và lẩm bẩm: "Chỉ có em mới vậy."
Ân Tô Tô đã ở trong vòng nhiều năm, đã nhìn thấy mặt xấu trong đó. Cô biết hầu hết mọi người trong vòng đều khen ngợi bề trên và khinh thường kẻ kém cỏi, nhưng chị Lương thực sự rất tốt với cô.
Cô nắm lấy cánh tay Lương Tịnh, nhẹ giọng nói: "Chị Lương, cảm ơn chị."
"Được rồi được rồi, đừng nịnh nọt với chị." Lương Tịnh ném bông tẩy trang vào thùng rác rồi lấy ra điện thoại đang rung trên người. Nhấn nút, trả lời, lại cúp máy chỉ trong vài lời.
Lương Tịnh nói: "Bộ váy chị mượn cho em đã đến rồi. Chúng ta trở về khách sạn mặc thử xem, nếu không vừa thì đổi."
Ân Tô Tô bối rối: "Chị mượn váy cho em làm gì?"
"Tối nay có một bữa tiệc tối." Lương Tịnh nói, "Em phải tham dự."
Ân Tô Tô: "Bữa tối kiểu gì?"
Lương Tịnh trả lời: "Bữa tiệc tối của gia tộc Sephardiya."
Theo lời kể, gia tộc Sephardiya là hậu duệ của gia tộc Mechidi, một trong những gia tộc có ảnh hưởng nhất ở Châu Âu. Những gia tộc giàu có quyền lực nhất hiện nay, những người nổi tiếng có thể được Sephardiya mời tham dự bữa tối, đều là những nhân vật có tiếng nói và có ảnh hưởng trên toàn cầu.
Một nhân vật nhỏ như Ân Tô Tô đương nhiên không đủ tư cách để được mời.
Thư mời của cô là được thương hiệu Bulgari đưa cho.
*
Sau khi mặt trời lặn, Florence về đêm trông giống như một bộ phim cũ từ những năm 1990, từng khung hình đều thể hiện di sản quý tộc thời Phục hưng.
Trung tâm thành phố, phòng tiệc trên tầng cao nhất của khách sạn Klamage Palace tràn ngập những người nổi tiếng và minh tinh.
Cổng vào.
Lương Tịnh cẩn thận kiểm tra đồ trang sức và kim cương mà Ân Tô Tô đeo, không quên nhắc nhở cô: "Bữa tiệc cấp độ này luôn là địa điểm bán hàng chính thức của các thợ kim hoàn lớn. Hãy nhớ, mục tiêu của em tối nay là 700.000 euro. Cố lên."
Ân Tô Tô lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô thì thầm: "Chị Lương, những đồ trang sức này đắc tiền quá, nếu chẳng may em làm mất một viên kim cương thì thật kinh khủng. Em cũng không quen ai trong đó, làm sao bán cho họ..."
Hai cô gái đang thì thầm thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Mái tóc dày gợn sóng, đôi môi đỏ được tô vẽ cẩn thận, thân hình nóng bỏng trong chiếc váy dạ hội đuôi cá.
Ân Tô Tô chớp mắt, nhận ra là Tần Viện.
Tần Viện ở bên kia vừa đưa ra thư mời xong, khóe mắt cũng nhìn thấy Ân Tô Tô.
Tần Viện sửng sốt. Sau một khắc, trong mắt cô ta hiện lên một tia khinh thường, cười lạnh nói mỉa mai: "Đi đóng phim và thảm đỏ còn chưa đủ, còn dám đi dự tiệc tối kiểu này. Không biết tự lượng sức mình sao?"
Lương Tịnh đang định nói lại, Ân Tô Tô đã lên tiếng trước.
Nụ cười trên môi Ân Tô Tô điềm tĩnh, cô nhẹ nhàng nói: "Chào chị Viện. Không biết mục tiêu bán hàng tối nay của chị là bao nhiêu ạ?"
"..." Khuôn mặt của Tần Viện cứng đờ, cô ta trợn mắt tức giận bỏ đi.
Lương Tịnh giơ ngón tay cái lên cho Ân Tô Tô, khen ngợi cô: "Trâu."
Ân Tô Tô mỉm cười không nói gì.
Chính là như vậy.
Dù là ảnh đế hay ảnh hậu, hay chẳng là ai cả, trong mắt một quý tộc chân chính, không có sự khác biệt cơ bản nào. Chỉ là những chiếc kệ hình người để trưng bày đồ trang sức, những chiếc kệ chiếc giá treo đồ đẹp mắt, chỉ để giải trí mà thôi.
*
Bữa tối bắt đầu, Lương Tịnh phải rời đi, để Ân Tô Tô một mình tham dự bữa tiệc.
Thành thật mà nói, Ân Tô Tô tuy là một ngôi sao nhỏ nhưng cô cũng đã bước trên tham đỏ và nhìn ra thế giới. Nhưng đây là lần đầu tiên cô tham dự một bữa tiệc tầm cỡ như thế này.
Sảnh tiệc khổng lồ được thắp sáng rực rỡ, mái vòm khổng lồ trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy những ngôi sao. Tác phẩm điêu khắc hồ phun nước Đức Mẹ đặt ở trung tâm chánh điện, tiếng nước róc rách cùng tiếng đàn violon du dương tạo nên một bản song ca, từng chi tiết đều sang trọng.
Bên tai tràn ngập đủ loại ngôn ngữ, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Ý, tiếng Tây Ban Nha, những người nổi tiếng đang cầm ly sâm panh, trò chuyện và cười đùa thoải mái.
Mọi thứ xung quanh đều khiến Ân Tô Tô cảm thấy không được tự nhiên.
Cô thận trọng đi vòng qua bóng người ăn mặc chỉnh tề bên cạnh, lùi về góc xa của phòng tiệc, im lặng uống rượu hoa quả.
Đột nhiên cảm thấy hơi buồn.
Doanh thu 700.000 euro mà thương hiệu đưa ra sẽ không thể đạt được nếu không có ai mua.
Có trời mới biết, dù là một người hướng ngoại, cô cũng sẽ khó có thể chủ động bắt chuyện với người lạ chứ đừng nói đến việc bán hàng.
Nhưng mà, nếu giao ra một tờ giấy trắng thì làm sao có thể xứng đáng với công sức của chị Lương?
Ân Tô Tô bực bội vò tóc.
Sau một lúc lưỡng lự, sau khi uống hết ly rượu hoa quả, Ân Tô Tô cầm ly thứ hai lên. Ngay khi cô uống bốn ly rượu hoa quả, hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy hết can đảm để bắt chuyện với một ông lão người Châu Âu bên cạnh thì ở lối vào phòng tiệc đã xảy một vụ náo động.
Ân Tô Tô tò mò nhìn lên.
Thấy một người đàn ông đi về phía cổng như ngôi sao ôm mặt trăng.
Chỉ cần liếc mắt một cái là mắt cô đã chớp chớp.
Trong ấn tượng, vest đen có xu hướng khiến người mặc trông cứng nhắc và bó sát, trang phục càng thanh lịch thì càng trang nghiêm. Nhưng người đàn ông đó thì khác, dù mặc vest, đi giày da, dáng đứng thẳng tắp như tranh vẽ nhưng vẫn mang đến cho người ta vẻ quý phái và thoải mái.
Thân hình cao cáo thẳng tắp, bờ vai rộng eo hẹp được hàng ngàn người chú ý, nhưng anh ta vẫn ung dung bước đi, sự tự tin và cao quý như vậy, xa cách và lạnh lùng đến mức người bình thường gần như không thể tưởng tượng được.
Thật không công bằng khi anh ta thực sự có vẻ ngoài thu hút.
Đường quai hàm sắc sảo, khuôn môi thanh tú, sống mũi cao, chân mày mịn màng, đẹp nhất là đôi mắt khó quên, trong veo như hai cái giếng cổ, không một gợn sóng.
Anh ta là người gốc Á.
Người đàn ông không ở trong phòng tiệc lâu. Bởi vì không lâu sau, các thành viên trong gia tộc Sephardiya háo hức bước tới và đích thân chào đón anh ta lên cầu thang xoắn ốc.
Lúc này Ân Tô Tô nhận thấy, hóa ra phòng tiệc trên tầng cao nhất có không gian riêng ---- phía trên cầu thang xoắn ốc dài, còn có sảnh quan sát riêng biệt.
Đây là điểm cao nhất của toàn bộ Clamage Palace và là điểm cao nhất của toàn bộ Florence, chỉ cần cúi đầu xuống, bạn có thể dễ dàng bỏ qua tất cả chúng sinh.
Có phòng xem riêng biệt trên cao, có gia đình chủ tiệc đi cùng.
Hiển nhiên, địa vị của người này cao hơn nhiều so với những gia tộc danh tiếng khác.
Ân Tô Tô ngẩng cổ lên, trong giây lát cảm thấy hơi lạc lõng.
Cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn ở sảnh riêng đều được làm bằng kính chống đạn, nhìn từ dưới lên không thể với tới.
*
Bữa tối kết thúc, uống rượu rất nhiều, mọi người cứ leo lên cầu thang xoắn ốc, đi ra sảnh riêng để nâng ly chúc mừng và trò chuyện.
Ân Tô Tô nhận thấy người đàn ông ở ghế chính chỉ đưa lên giữa đầu ngón tay, hơi cụp mắt xuống, thậm chí không cần ngước mắt lên, chỉ cần gõ nhẹ vào bàn hai lần là đã có thiện ý đáp lại.
Cô uống rượu hoa quả, quay mặt đi, không nhịn được lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn WeChat cho Lương Tịnh.
Ân Tô Tô: [Sếp siêu cấp đến đây.]
Lương Tịnh trả lời ngay lập tức: [Ai?]
Ân Tô Tô: [Em không biết, nhưng anh ta là người Châu Á.]
Lương Tịnh: [Đã bán được bao nhiêu món trang sức rồi?]
Ân Tô Tô: [... Vẫn chưa mở hàng =.=]
Lương Tịnh: [... Ân! Tô! Tô!]
"Tạch", Ân Tô Tô nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, không dám nhìn tiếng gầm rú oanh tạc phía chị Lương.
Cuối cùng, màn trình diễn của Ân Tô Tô rất đáng thương, trong suốt bữa tối, cô chỉ bán được một chiếc nhẫn kim cương trị giá 20.000 euro.
Đã gần mười giờ tối, bầu trời đêm Florence có mưa phùn rơi.
Lương Tịnh vội vàng đi vệ sinh, trong khi Ân Tô Tô đang đợi một mình ở cửa khách sạn. Mưa rơi, gió thổi, vạn vật đều im lặng, cô cảm thấy hơi lạnh, xoa xoa cánh tay rồi quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen tuyền đang đậu bên đường.
Ở bốn góc xe, có bốn người đàn ông cường tráng mặc vest đen, cao trung bình trên 1m85, màu da khác nhau, có người Âu có người Mỹ, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng, cung cung kính kính đứng nghiêm chỉnh.
Gốc gác không rõ ràng khiến người ta e ngại.
Khi đó, Ân Tô Tô không biết bốn người này đều là lính đánh thuê nổi tiếng trên thế giới, đều đã nghỉ hưu từ lực lượng đặc biệt tinh nhuệ của Anh và Mỹ.
Không biết ai có thể được hưởng sự đối đãi an toàn như vậy.
Tất cả những gì cô biết là vào lúc này, trên ghế sau của chiếc Rolls-Royce, cửa sổ hạ xuống một nửa, một khuôn mặt nghiêng bị bóng tối bao phủ trong màn đêm. Anh đẹp trai, lạnh lùng, trang nghiêm và cao quý.
Đó là người đàn ông có xuất thân cao quý.
Người đó khẽ nhắm mắt lại, duyên dáng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngực Ân Tô Tô nhảy lên không giải thích được.
Vừa rồi cô đã uống rất nhiều, hiện tại đầu cô có chút choáng váng.
Trong một khắc, vì lý do nào đó, tất cả những sự kiện trong quá khứ tràn vào tâm trí cô như một cơn sóng thần.
Tóc bị cắt, bị tát, bị té nước và bị cười nhạo.
Những năm tháng làm việc chăm chỉ và đấu tranh của chị Lương.
Và tối nay, hạn ngạch trang sức vẫn còn thiếu 680.000 euro.
Không cam lòng và say xỉn, tất cả đều ùa về trong đầu cô, giây tiếp theo, Ân Tô Tô đã phạm sai lầm, thực hiện một kỳ tích mà cả đời cô sẽ không bao giờ quên.
Cô bước thẳng tới.
Trên thực tế, bốn nhân viên bảo vệ lính đánh thuê đã nhận thấy sự hiện diện của Ân Tô Tô, khi thấy cô tiến tới, tất cả đều sững sờ.
Cô gái xinh đẹp, khuôn mặt hiền lành, mặc bộ quần áo lộng lẫy, nhìn có vẻ vô hại, phản ứng đầu tiên của họ là bối rối, sau đó là cảnh giác.
Một người lính đánh thuê giơ tay, ngăn Ân Tô Tô lại, lạnh lùng nói bằng tiếng Anh: "Thưa cô, xin đừng đến gần thêm. Cô có chuyện gì sao?"
Say rượu khiến đầu óc rối bời, năm giác quan đờ đẫn, Ân Tô Tô có lòng dũng cảm chưa từng có. Cô cố gắng thẳng lưỡi, hơi cao giọng, nói bằng tiếng Anh với ghế sau chiếc Rolls-Royce: "Thưa ngài, tôi tên là Ân Tô Tô. Có thể kết bạn được không?"
Ở hàng ghế đầu của xe, tài xế và trợ lý đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc.
Xung quanh có sự im lặng ngàn dặm.
Vài giây sau.
Ở ghế sau, người đàn ông cuối cùng cũng mở mí mắt, hơi nghiêng đầu nhìn Ân Tô Tô.
Màn đêm bao phủ trong sương mù, mưa đan xen như lụa, bộ sườn xám màu xanh da trời của cô gái được thêu hoa văn mây, dáng người duyên dáng hiện rõ, khiến cả thế giới có phần méo mó và hư ảo. Cơn mưa đêm làm ướt tóc, lông mày và môi cô, một giọt mưa pha lê đọng lại trên lông mi cô, trong nháy mắt rơi xuống rồi nở ra như màu nước hoa diên vĩ trên họa tiết mây.
Một lúc sau, anh vẫy tay. Động tác lười biếng và cẩu thả ra hiệu cho người lính đánh thuê hàng đầu thế giới chỉ biết tuân lệnh và bước sang một bên.
Tim Ân Tô Tô đập như sấm.
Đôi mắt người đàn ông rơi vào mắt cô. Ngay lập tức, anh nói thẳng bằng tiếng phổ thông: "Người Trung Quốc?"
Ân Tô Tô sửng sốt.
Đúng là không ngờ tới.
Đối với một nhân vật như vậy, cả ánh mắt lẫn giọng nói đều không mang chút cảm xúc nào, anh cao cao tại thượng và lạnh lùng. Anh chắc chắn là lạnh lùng, nhưng sự thờ ơ này không hề khó chịu, như thể anh sinh ra đã như vậy, xa cách và không thể tiếp cận được.
Ân Tô Tô gật đầu, nhanh chóng giơ cổ tay lên và duỗi ra, để lộ chiếc nhẫn kim cương giữa các ngón tay và chiếc vòng trên cổ tay.
Kéo dài thời gian sợ anh mất kiên nhẫn, lại vì căng thẳng nên khi cô nói lại, tốc độ nói của cô rõ ràng là vội vàng. Nói: "Thưa ngài, đây là sản phẩm mới theo mùa của Bulgari cho mùa hè tới. Ngài có hứng thú với đồ trang sức không?"
Người đàn ông nghe thấy vậy, cụp mi xuống, một cổ tay trắng như tuyết hiện ra, trông còn bắt mắt hơn kim cương.
Lúc này, trợ lý ngồi ở hàng ghế đầu liếc nhìn đồng hồ, ngập ngừng và cung kính nhắc nhở: "Tiên sinh, hai mươi lăm phút nữa ngài có một cuộc họp video."
Người đàn ông quay mặt đi, bình tĩnh ra lệnh: "Đưa cô Ân danh thiếp của tôi."
Người trợ lý ăn mặc bảnh bao trả lời "vâng", đẩy cửa xuống xe, lấy danh thiếp ra và đưa cho Ân Tô Tô.
"Mưa đêm hại người, cho người đưa cô ấy về."
Giong nói thờ ơ này vừa dứt, trợ lý đã sắp xếp xong, nâng cửa sổ xe lên, chiếc Rolls-Royce màu đen rời đi.
Ân Tô Tô đứng đó, có chút mê mang, không thể tỉnh lại.
Một chiếc ô được mở ra trên đầu cô, che đi cơn mưa phùn. Sau đó bên tai vang lên một giọng nói, là một giọng nói lịch sự, chính là lính đánh thuê người Anh bị bỏ lại. Anh ta lịch sự hỏi: "Thưa cô, Phí tiên sinh phân phó tôi đưa cô về. Xin hỏi địa chỉ ở đâu?"
Một cơn gió lạnh bắt đầu thổi từ dưới đất lên, cho đến lúc này, Ân Tô Tô mới tỉnh lại như từ một giấc mơ.
Cô siết chặt ngón tay, nhìn xuống tấm danh thiếp trong tay, trên đó có chữ đen trên nền trắng, lạnh lùng đơn giản. Một cái tên Trung Quốc ở giữa lọt vào mắt cô:
Phí Nghi Chu.