Tô Tô

Chương 87: Trả thù




Edit+beta: LQNN203

Con trai cả nhà họ Phí luôn thực hiện phương châm của mình đến cùng một cách kinh người không thôi, sau khi nói ra lời nhận xét "phát điên dịu dàng", Ân Tô Tô, người được ôm trong tay không khỏi cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Cô bất lực, trong tình trạng sốt cao, choáng váng, mềm nhũn, cô thực sự không còn sức lực mà chửi mắng đánh anh, chỉ có thể tinh vi trợn mắt, để đại thiếu gia tự mình cảm nhận.

Sau khi nhận được tín hiệu cực kỳ không thân thiện này từ vợ mình, Phí Nghi Chu nhướng mày, đầu ngón tay nâng cằm cô lên, uể oải thờ ơ nói: "Phiền em giải thích một chút, ánh mắt này của em là gì đây."

Đầu Ân Tô Tô vẫn còn choáng, khuôn mặt đỏ bừng vì nhiệt độ cao trông rất thanh tú và xinh đẹp, giống như một quả chín đang chờ được hái từ trên cành. Cô không còn sức để vùng vẫy, chớp đôi mắt mờ mịt hai lần, buộc phải quay lại nhìn sếp lớn đang không bình thường trước mặt, tức giận đáp: "Thể hiện tình yêu của em đối với anh cũng giống như dòng chảy bất tận, lại giống như đôi mắt của sông Hoàng Hà đang lan tràn ngoài tầm kiểm soát."

Phí Nghi Chu: "."

Bất chợt nghe vợ nói những lời yêu thương như vậy, tuy là dối người nhưng anh không bận tâm, tuy có vẻ lấy lệ nhưng thành thật mà nói, Phí Nghi Chu vẫn thấy khá vừa tai.

Anh hừ lạnh một tiếng, giọng điệu vẫn thờ ơ, nhưng trong mắt vô thức hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, anh cúi đầu cắn nhẹ vào đôi môi đỏ hơn má cô gấp mấy lần, mang ý trừng phạt, nhưng sức lực và tư thế lại vô cùng dịu dàng. Anh thì thầm lại với cô: "Đừng tưởng anh không nghe được em đang giả tình giả nghĩa nói nhăng nói cuội."

Ân Tô Tô hừ đáp lại, giơ hai cánh tay thon dài và nóng bỏng của mình lên, ôm lấy cổ anh một cách ấm áp và nhẹ nhàng, có chút kiêu ngạo nói: "Em giả tình giả nghĩa nói nhăng nói cuội thì thế nào, còn không phải dỗ dành lão gia ngài vui tới nỗi mở cờ trong bụng sao?"

Phí Nghi Chu buông ngón tay đang giữ cằm cô ra, hạ cánh tay xuống, khép lòng bàn tay lại, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon thả của cô, mí mắt rũ xuống nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Dáng vẻ bây giờ của anh nhìn rất tốt?"

Nghe vậy, Ân Tô Tô vô thức nhìn anh một cách cẩn thận, không thể tìm thấy điều gì sai trái trên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông ngọc thụ chi lan này, thực sự là một kiệt tác được Thượng đế ưu ái. Lúc này, biểu cảm giữa lông mày và ánh mắt của anh trong trẻo và bình tĩnh, giống như một cái giếng cổ không gợn sóng, thể hiện trải nghiệm và cảm giác kể chuyện độc đáo của một người đàn ông trưởng thành, không bộc lộ bất kỳ cảm xúc không cần thiết nào.

Ân Tô Tô lắc đầu, thành thật trả lời: "Em nhìn không ra."

Phí Nghi Chu nhướng mày: "Vậy làm sao em biết tâm trạng anh tốt?"

Ân Tô Tô cong môi mỉm cười, rồi nói với giọng điệu thực tế không thể nghi ngờ: "Em là vợ anh, tất nhiên là em hiểu anh rồi. Tai anh mềm, chưa bao giờ có thể cưỡng lại được những lời yêu thương của em, đặc biệt đặc biệt thích điều này."

Lông mày Phí Nghi Chu cao lên một chút, cúi người hôn lên môi cô, lại hôn môi cô, giọng điệu nhẹ nhàng và dịu dàng, lười biếng nói: "Nghe ý này của em cứ như ăn chắc anh vậy."

"Tất nhiên em ăn chắc anh." Ân Tô Tô ngước khuôn mặt đỏ bừng lên, kìm nén sự ngượng ngùng và trả lời anh một cách bình tĩnh, "Ai bảo em là tâm can bảo bối của anh, ai bảo anh thích em nhất, thương em nhất, chiều em nhất."

Thái độ chiều chuộng và ngạo mạn của phu nhân khiến đại công tử bật cười. Cười đủ một lát, anh hôn cô một cách tự nhiên, mắt hơi nhắm lại, đôi môi mỏng dán lên môi cô, lười biếng mở ra khép lại, nói: "Ừm, em nói đúng. Em là tâm can bảo bối của anh, anh quả thực đã bị em ăn chết rồi. Không còn cách nào khác ngoài thừa thận thất bại, nghe những lời yêu đương có lệ và tùy tiện của em, anh có thể vui vẻ cả ngày."

Cơn sốt cao của cô gái vẫn chưa hạ, nhiệt độ cơ thể cô bỏng rát như một quả cầu lửa nhỏ, thậm chí hơi thở của cô dường như bị bao bọc bởi một quả cầu lửa, mùi thơm nhẹ trên cơ thể cũng bị nhiệt độ tăng lên.

Phí Nghi Chu ôm thật chặt Ân Tô Tô, bám lấy cô, cảm nhận, hôn cô và ngửi cô. Hương thơm ấm áp độc đáo của cô lọt vào mũi anh, mùi hương ngọt ngào quyến rũ khiến anh say đắm, ám ảnh đến mức không thể tự giải thoát.

Ân Tô Tô lúc này không hề nhận thức được nỗi ám ảnh của chồng kim chủ. Cô bị anh ôm chặt trong vòng tay, môi lưỡi quấn lấy nhau, hơi thở đan xen, toàn thân cô cảm thấy khó chịu.

Anh hôn cô say đắm và dịu dàng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vặn xoắn đôi tai mỏng manh và nhạy cảm của cô, sự thân mật quen thuộc lúc bình thường lại trở thành cực hình vào lúc này.

Cô bị sốt, vốn đã choáng nhiệt độ cơ thể cao, khi anh hôn, cô càng cảm thấy chóng mặt hơn ngay lập tức, da khắp cơ thể bỏng rát như bị đốt cháy.

Miệng khô, lưỡi cũng khô, cảm thấy khát tận xương tủy.

Sau khi hôn như thế này chưa đầy một phút, Ân Tô Tô không thể chịu đựng được nữa. Mặt cô càng lúc càng đỏ, cuối cùng cô không nhịn được quay đầu đi, thoát khỏi môi lưỡi tàn phá của anh, che miệng, thở hổn hển nói: "Không được, chúng ta không thể hôn. Không chỉ không thể hôn, còn nên giữ khoảng cách."

Phí Nghi Chu: "Tại sao."

Ân Tô Tô không nói nên lời, kiên nhẫn giải thích nguyên nhân với đại thiếu gia: "Em đang bệnh, bị cảm lạnh, cứ hôn như vậy lỡ lây bệnh cho anh thì sao?"

Phí Nghi Chu nghe vậy, rũ mắt xuống, trầm mặc, tựa hồ đang suy nghĩ câu "lỡ như" của cô có có bao nhiêu khả năng xảy ra. Vài giây sau, anh hơi ngước mắt lên nhìn cô lần nữa, bình tĩnh nói: "Có lẽ sẽ không đâu. Thể chất của anh tốt hơn em, khả năng miễn dịch của anh mạnh hơn em, khả năng em truyền cảm lạnh cho anh rất mong manh."

Ân Tô Tô cau mày, mơ hồ trước câu nói chắc chắn của anh, không hiểu hỏi: "Tại sao anh lại chắc chắn sức khỏe của anh tốt hơn em?"

Giọng điệu Phí Nghi Chu vẫn bình tĩnh, anh nhẹ nhàng trả lời: "Ít nhất anh chưa bất tỉnh khi đạt cao trào."

"..."? Anh đang sủa cái gì vậy? Đây là ngôn ngữ của con người sao?

Đại thiếu gia nhìn cô, hơi nhếch khóe môi, rất phong độ, điềm tĩnh và tao nhã nói thêm: "Còn Ân tiểu thư, thường xuyên."

"............"?? Chồng lẳng lơ quá đáng quá rồi đó.

Phí Nghi Chu: "Điều này đủ cho thấy thể chất của chúng ta chênh lệch rõ ràng đến mức nào."

"..." Tốt lắm, tên chó này sau khi cợt nhả xong còn muốn động tới đao, nghiêm khắc ghi sổ!

Sau khi nghe lời nói của đại công tử, sắc mặt tiểu thư Ân Tô Tô trở nên thoắt trắng thoắt xanh, xen lẫn xấu hổ và tức giận, cô ước gì mình có thể lập tức giương cao ngọn cờ loại trừ hại dân, đánh người đàn ông mặt dày vô liêm sỉ này. Tiếc thay, thể trạng không cho phép nên cô đành phải bỏ cuộc trong thất vọng.

Không sao. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cô nhịn.

Ân Tô Tô nhắm mắt lại và hít thở sâu ba hơi liên tiếp trước khi cô gần như không thể kìm nén được cơn tức giận cháy bỏng trong lòng. Sau khi đè xuống, môi cô mấp máy đang định nói gì đó, không ngờ đại lão biến thái bình tĩnh tự nhiên lên tiếng.

Anh nói: "Ngay cả khi em lây cho anh, cũng không thành vấn đề."

Ân Tô Tô sửng sốt, sau đó bối rối không nói nên lời, hơi buồn cười đáp: "Cảm lạnh rất khó chịu đó được chưa. Bây giờ anh nói không thành vấn đề, đợi khi thực sự đau đầu, sốt, bị bệnh, lại đổ lỗi em lây cho anh."

Phí Nghi Chu im lặng cong môi, chậm rãi dùng đầu ngón trỏ lướt qua gò má cô, phác họa đường nét mềm mại mịn màng của cô, nói: "Anh không sợ bệnh tật. Nếu phải giữ khoảng cách với em vì sợ bị em lây bệnh, đó mới là sự tra tấn với anh."

Ân Tô Tô hơi giật mình, nhất thời không biết phải nói gì.

Những ngón tay khéo léo của Phí Nghi Chu trơn tru trượt xuống má cô, vuốt ve chiếc cổ thon và xương quai xanh thanh tú của cô, rồi chìm vào khe núi sâu màu trắng sữa.

Nhiệt độ trên người Ân Tô Tô đột nhiên trở nên nóng hơn, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ, cô dùng răng nhẹ nhàng cắn môi dưới, yếu ớt muốn giơ tay lên ngăn lại.

Khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng "tách" nhẹ vang lên trong không trung.

Người đàn ông khéo léo cởi dây áo ngực còn lại trên lưng cô, lột ra khỏi người cô.

"Em biết không." Phí Nghi Chu nói với giọng điệu nhẹ nhàng và lười biếng, giống như một nhà thơ đang đọc lại kiệt tác được viết cẩn thận của mình. Anh đặt một tay quanh eo cô, tay kia nhẹ ngàng vây lấy nơi *, miết từ từ, "Đôi khi anh ngạc nhiên trước những điều kỳ diệu của tạo hóa, đồng thời cũng cảm thấy biết ơn tình thương của tạo hóa."

"..." Có trời mới biết, trong hoàn cảnh này, vào lúc này, Ân Tô Tô không có tâm trạng nghe lời phát biểu trữ tình của nhà thơ vĩ đại này.

Thuốc hạ sốt đã bắt đầu có tác dụng, nhiệt độ cao của bệnh lý dần dần giảm xuống, nhưng ngọn lửa sinh lý hết đợt này đến đợt khác bùng phát, bắt đầu bùng cháy dữ dội.

Màu đỏ lan từ gốc má, tai đến cổ và da xương quai xanh.

Ân Tô Tô khi bệnh yếu đuối và nhạy cảm, cô không có cách nào trốn thoát hay chống cự, giống như một con cừu non đang chờ bị làm thịt, vừa khóc vừa cắn môi trong vòng tay người đàn ông, không ngừng được run rẩy.

Hàng mi đen dày của Phí Nghi Chu cụp xuống, đôi mắt anh tập trung và sâu thẳm, quét qua đường nét trắng trẻo và hồng hào gợi cảm của cô gái trong tay. Mỗi tấc anh hôn bằng mắt đều được đầu ngón tay tôn sùng, như thể đang vuốt ve một báu vật cổ được truyền từ đời này sang đời khác.

"Anh rất kinh ngạc trước kỳ tích của tạo hóa, làm sao ngài có thể tạo ra em, kỳ tích vĩ đại như vậy, cả linh hồn lẫn thể xác, hoàn toàn phù hợp với anh." Phí Nghi Chu thấp giọng nói, "Anh cảm ơn tạo hóa vì đã yêu thương và ban tặng em cho anh, ban cho anh món quà quý giá và đẹp đẽ nhất trên đời."

Nếu ở thời điểm bình thường, nữ diễn viên tình cảm Ân Tô Tô hẳn đã rơi nước mắt sau khi nghe những lời này.

Nhưng bây giờ, bây giờ cô bị bệnh, bây giờ bị bệnh còn bị tên khốn này vừa dùng tay ức hiếp vừa tao nhã ngâm thơ, thứ lỗi cho cô vì cảm động không nổi.

Không những cảm động không nổi, Ân Tô Tô thậm chí còn có chút tức giận và có chút đau khổ.

Nước mắt lăn thành từng chuỗi nơi khóe mắt, Ân Tô Tô thậm chí không thể lau nước mắt, đôi mắt cô mờ đi khuôn mặt đỏ bừng, cuối cùng đầu hàng, khóc nức nở: "Làm gì có ai có thể nói những lời yêu thương trang trọng và lãng mạn như vậy trong khi đang làm... làm loại chuyện này. Phí Nghi Chu, anh dừng ngay lập tức cho em, anh vừa nói sẽ không chạm vào em khi em ốm mà!"

Nghe vậy Phí Nghi Chu cong khóe miệng, hôn lên môi cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng câu lấy lưỡi cô, hài lòng khi cảm thấy cô rụt rè né tránh.

Anh thì thầm nhẹ nhàng, dỗ dành: "Anh không vào. Chỉ là đột nhiên rất muốn hôn em thôi."

"... Hôn cái đầu anh!" Ân Tô Tô xấu hổ đến mức mắng anh, "Hôn cũng không được. Em thấy chóng mặt và đau họng, em muốn ngủ!"

Phí Nghi Chu: "Vậy coi như anh đang giúp em ngủ đi."

Ân Tô Tô: "... Anh có ý gì?"

Phí Nghi Chu bên tai cô mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Theo kinh nghiệm, sau khi bị anh hôn, em thường sẽ ngủ ngon hơn."

Ân Tô Tô thừ người, thật sự chết lặng: "@#¥%... Phí tiên sinh, ngài mặt dày vô liêm sỉ như vậy, dám hỏi bố mẹ và ông nội xem họ có biết không? Dám hỏi anh chị em ngài xem họ biết không?"

"Bọn họ chắc là không có cơ hội biết." Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Bởi vì anh chỉ muốn mặt dày vô liêm sỉ với em."

"... Hóa ra đây là đãi ngộ đặc biệt của em à? Vậy em có nên cảm ơn lão gia ngài không?"

"Phu nhân quá lời rồi." Phí Nghi Chu tùy ý đáp lại, đem người trong ngực đặt lại trên giường, ngón tay chậm rãi nắm mắc cá chân mảnh khảnh trắng như tuyết, tách ra, đẩy lên, môi hạ xuống.

Trong khoảnh khắc đó, Ân Tô Tô rên rỉ không kiềm chế được, nước mắt trào ra, cổ cô ngẩng lên thành một vòng cung xinh đẹp và duyên dáng, những ngón tay nắm chặt lấy tấm ga trải giường mượt mà.

Phí Nghi Chu hôn cô thật sâu, gần như thành kính, lười biếng tiếp tục nói: "Ưu ái anh đối với em luôn là duy nhất, có một không hai, em làm quen là được."

Ân Tô Tô: "@#¥%..."

*

Cuối cùng, đại thiếu gia tận tâm của nhà họ Phí đã thực hiện lời hứa của mình, chỉ hôn không làm, một lúc sau anh đặt vợ yêu nhà mình đã mềm oặt trở lại giường, nhẹ nhàng vỗ về cô ngủ.

Sự thật chứng minh, "nụ hôn" của Phí Nghi Chu quả thực có tác dụng thúc đẩy giấc ngủ, chỉ sau một phút chạm vào gối, Ân Tô Tô đã chìm vào giấc ngủ ngủ mất.

Nhờ tay nghề y tế siêu phàm của bác sĩ Tôn, suốt đêm cô không bị sốt, khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, mọi triệu chứng cảm lạnh của cô đã thuyên giảm rất nhiều.

Cảm lạnh gần như đã biến mất, điều đầu tiên Ân Tô Tô nhớ đến là tìm cách trả thù  con thú nào đó. Suy nghĩ một lúc cũng không có kết quả, cô nghĩ đến người bạn thân nhất của mình là chiến lược gia đầu chó Lương Tịnh, gửi tin nhắn WeChat cầu cứu.

Ân Tô Tô điên cuồng gõ phím với vẻ đau buồn và phẫn nộ, mười ngón tay mảnh khảnh của cô ấn vào màn hình điện thoại phát ra âm thanh cạch cạch. Tin nhắn được soạn như sau: [Chị em! Em không còn sức trêu vào tên khốn Phí Nghi Chu nữa! Chị nói đúng! Đàn ông quả thực không có gì tốt!]

Lúc đó Lương Tịnh ở thành bên kia nhận được tin nhắn, khẩn trương trả lời: [Sao vậy sao vậy? Phí Nghi Chu ngoại tình hả? Mẹ kiếp! Chị mẹ nó lập tức liên lạc với tất cả bạn bè truyền thông bóc phốt anh ta! ! !]

Ân Tô Tô: [...]

Ân Tô Tô: [Không có chuyện đó.]

Lương Tịnh: [Vậy sao em lại mắng chồng mình?]

Ân Tô Tô: [... Tóm lại anh ấy không phải người. Chị hiểu biết nhiều, lại có nhiều ý tưởng, mau giúp em nghĩ ra thủ đoạn nào có thể khiến anh ấy muốn sống không được muốn chết cũng không xong!]

Lương Tịnh ở đầu bên kia nhìn dòng tin nhắn em gái gửi, trầm ngâm một lúc nhìn chằm chằm vào câu "muốn sống không được muốn chết cũng không xong". Vài giây sau, Lương Tịnh cảm thấy mình đột nhiên hiểu ra ý tứ sâu xa, cong môi, trên mặt lộ ra một nụ cười trong trẻo nhưng mờ ám, trả lời: [Muốn sống không được muốn chết cũng không xong phải không, vậy em hỏi đúng người rồi.]

Ân Tô Tô: [Xin chỉ giáo!]

*

Đêm hôm đó, con trai cả nhà họ Phí trở về nhà sau một ngày dài làm việc, vừa bước vào cửa phòng ngủ chính, cởi áo vest đen tuyền treo trong phòng thay đồ thì bất ngờ bị một sức mạnh đột ngột đánh ngã, ngã ngửa xuống giường.

Phí Nghi Chu không hiểu bảo bối nhỏ của mình nhất thời muốn làm gì, khi nhìn thấy cô dùng hết sức lực lao vào mình, phản ứng đầu tiên là sợ cô ngã, anh nhanh chóng khoanh tay lại bảo vệ cô, cùng cô ngã xuống.

"Em làm gì đấy?" Vẻ mặt Phí Nghi Chu bình tĩnh, nhìn cô gái nhỏ trong ngực, hỏi.

"Làm gì à?" Trên khuôn mặt trắng nõn của cô gái nở ra một nụ cười nham hiểm, cô đột nhiên đứng dậy, đẩy anh xuống giường sau đó cưỡi lên, nhìn xuống anh, kéo cà vạt anh, khịt mũi cực kỳ độc đoán và kiêu ngạo: "Tất nhiên là tra tấn trả thù anh!"

Phí Nghi Chu: "..."

Chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi.

Đại thiếu gia còn chưa kịp nêu ra câu hỏi mới nào thì đã nhìn thấy cô gái thực hiện một động tác mới - Ân Tô Tô đẩy anh xuống phía sau giường, sau đó kéo hai cánh tay mảnh khảnh và mạnh mẽ của anh lên.

Phí Nghi Chu trong suốt quá trình không hề tỏ ra phản kháng mà hợp tác giơ tay lên, chỉ để xem cô định làm gì. Sau đó, nhìn thấy cô gái này từ đâu biến ra hai chiếc cà vạt nam màu xanh đậm, mở ra, trói hai tay của anh vào hai bên đầu giường, cố định lại.

Phí Nghi Chu: "..."

Chậm rãi gõ ra một loạt dấu chấm hỏi.

"Hổ không gầm anh tưởng là mèo ốm." Làm xong tất cả những việc này, Ân Tô Tô ngồi trên người người đàn ông, khua tay, sau đó đưa tay phải ra lau khuôn mặt lạnh lẽo như ngọc của Phí Nghi Chu, cố ý bắt chước tên côn đồ trêu chọc gái nhà lành, mỉm cười không đứng đắn: "Đêm nay cho anh mở mang thủ đoạn của em, cho anh biết thế nào là sống không được chết cũng không xong!"

Vừa dứt lời, trong phòng ngủ chính im lặng.

Là một người đàn ông trưởng thành, đại thiếu gia lúc này đã mơ hồ đoán được vợ đang âm mưu gì trong đầu. Anh nghiêm túc nhìn cô, hơi nhướng mày một lúc rồi chậm rãi nói: "Ân Tô Tô, trước khi mọi chuyện phát triển đến mức không còn chỗ thay đổi, anh tốt bụng nhắc nhở em một câu, đừng tìm chết."

Sau khi được cố vấn quân sự cảnh báo trước, Ân Tô Tô không tỏ ra sợ hãi chút nào, cô cúi đầu đến gần anh, cười: "Hừm. Vậy xem xem rốt cuộc là ai chết."