Toả Phương Ký

Chương 21: Ngôn niệm quân tử, khúc loạn lòng ta




"Tiên đốc, đã lâu không gặp. Hôm nay tự mình tới đón lão tông chủ à?"

Kim Quang Dao vừa hạ xuống đất, quản gia Kim Toàn của Thương Sơn biệt uyển đã ra đón.

"Tông chủ có việc, ta tới." Kim Quang Dao mỉm cười giải thích

"Lão tông chủ ở Khế Hương Các, ngài tạm chờ ở đây vậy." Kim Toàn dẫn hắn tới phòng khách cạnh Khế Hương Các, gật đầu lui xuống.

Trước kia đều trực tiếp dẫn hắn đến gian ngoài Khế Hương Các chờ, sao hôm nay lại bảo hắn chờ ở đây? Kim Quang Dao nhìn theo bóng Kim Toàn, như suy tư gì, Kim nhị gia vội vàng tới

"Tiên đốc." Kim nhị gia ý cười dày đặc

"Nhị thúc." Kim Quang Dao gật đầu

"Đại ca hiện đang không tiện, con cứ từ từ." Kim nhị gia mặt lộ vẻ xấu hổ, dường như có chút khó xử.

"Hửm?" Kim Quang Dao hơi hơi nghi hoặc

"Ha ha..." Kim nhị gia chỉ chỉ Khế Hương Các

Kim Quang Dao ra khỏi phòng khách đi sang bên kia, tới cửa gian ngoài ngưng thần lắng nghe, sắc mặt trở nên hơi khó coi, lùi lại vài bước

"Ha ha, hôm qua có mấy Hồ cơ mới tới..." Kim nhị gia cười cười, dẫn Kim Quang Dao về phòng khách cách Khế Hương Các không xa. "Chi bằng tiên đốc nghỉ tạm chốc lát đi, ta sai người nhìn, chờ đại ca bên này ổn rồi... lại sang mời tiên đốc."

"Làm phiền nhị thúc." Kim Quang Dao chắp tay, đi theo người hầu vào phòng khách, có người hầu vào thêm trà cho hắn, trên bàn đã có sẵn hoa quả bánh ngọt.

Phòng khách xông huân hương, mùi hơi ngọt gắt, Kim Quang Dao nhíu mày, lại không tiện nhiều lời

Rảnh rỗi không có việc gì, trên bàn có một ván cờ, Kim Quang Dao hơi hơi rũ mắt chăm chú nhìn, áp xuống khó chịu trong lòng, đầu ngón tay tùy ý cầm quân cờ thưởng thức.

Qua nửa canh giờ, vẫn chưa có người đến đây gọi hắn, lại có hai nữ tử mỹ lệ tới. Hai nữ tử trang điểm cũng không quá yêu dã, nhưng một cái liếc mắt của họ lại mang theo cảm giác câu hồn từ trong xương cốt.

"Tiên đốc." Hai nữ tử duyên dáng bái chào hắn, giọng nói ngọt ngấy như huân hương kia làm hắn rất khó chịu, lạnh lùng nhìn, hỏi: "Nhị thúc có ý gì?"

"Nhị gia bảo chúng ta tới hầu hạ tiên đốc đại nhân." Một nữ tử tới thêm trà cho hắn, người còn lại ngồi đối diện hắn, cầm quân cờ, nũng nịu nói: "Tiên đốc, ta cũng có học cờ, có thể đánh với tiên đốc mấy ván giải sầu."

Kim Quang Dao phất nữ tử đang ôm lấy hắn ra, đứng dậy: "Không cần, ta ở đây một mình được rồi."

"Ha ha." Nữ tử ngồi đối diện hắn cười: "Chúng ta đâu phải là yêu quái ăn thịt người, tiên đốc sợ cái gì?"

"Đúng vậy. Tiên đốc như vậy, thật là làm người ta thương tâm...." Hai nữ tử liếc nhau, cười nói: "Tỷ muội chúng ta cái gì cũng biết, để chúng ta giúp vui cho tiên đốc đi."

Kim Quang Dao chau mày, lui ra phía sau một bước: "Nếu hai vị cô nương muốn thì cứ ở đây đợi là được. Kim mỗ không phụng bồi."

Nói xong định ra ngoài, lại bị hai nữ tử một trước một sau ngăn lại

Kim Quang Dao đã mất kiên nhẫn, ánh mắt lạnh băng, đang định ra tay, lại thấy một nam tử áo ngắn vải thô đi vào.

"A Kỳ? Ngươi vào đây làm cái gì?" Một nữ tử dường như rất bất mãn. Google ngay trang — TRUMtгuy eЛ.VN —

Lại thấy nam nhân bị gọi là A Kỳ nhanh chóng lắc mình tới đây, hai nữ tử cả kinh, chưa kịp phản ứng đã bị đánh ngất xỉu.

Kim Quang Dao rút Hận Sinh ra khỏi vỏ giằng co, nam tử tiếp hắn hai kiếm, nôn nóng nói: "Liễm Phương Tôn, mau đi theo ta, nơi này không an toàn!"

"Dựa vào cái gì mà tin ngươi?"

"Là Tô tông chủ lệnh cho ta thời khắc chú ý an toàn của ngài!"

Kim Quang Dao không nương tay, tiếp tục công kích

"Liễm Phương Tôn, ta thật sự là người của Tô tông chủ! Ngài ấy.... Ngày ấy nói, thay ngài ấy chiếu cố tông chủ của ngài!" A Kỳ cố gắng tự chứng minh.

Kim Quang Dao híp mắt lại, ngừng tay, những lời này...

"Liễm Phương Tôn! Hai người vừa rồi là mị cốt cơ Kim nhị gia tỉ mỉ dạy dỗ, huân hương trong phòng này có vấn đề, mục đích là khiến Kim Tử Hiên thân tử danh liệt. Nhưng là không ngờ người tới lại là... là ngài."

"Phụ thân ta hiện nay thế nào?"

A Kỳ hơi lúng túng: "Kim lão tông chủ hôm qua tới đã vào Khế Hương Các, ta đi tìm hiểu, vẫn luôn ở đó... Tạm thời không biết... tình hình ra sao."

Kim Quang Dao thầm nghĩ không xong. Nếu muốn Kim Tử Hiên thân tử danh liệt, để Kim Quang Thiện cũng nếm nỗi đau mất con, như vậy thấy người đến là mình, biết rõ mình với Kim Quang Thiện mà nói là chẳng quan trọng gì, ngược lại mình chết lão càng vui vẻ, lại vẫn giữ nguyên kế hoạch thực thi, chứng tỏ có lý do không thể không tiếp tục. Mới vừa rồi ở ngoài Khế Hương Các, tuy hắn nghe thấy bên trong dâm ngôn lãng ngữ cùng với tiếng thở dốc, nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như không có tiếng của Kim Quang Thiện.

Cầm Hận Sinh, Kim Quang Dao không hề nhiều lời, quay người đi tới Khế Hương Các

"Liễm Phương Tôn!" A Kỳ ngăn hắn lại, nói: "Lão tông chủ để ta đi cứu, xin ngài mau đi đi."

"Không phiền, ta... Á..." Bụng nhỏ có dòng khí nóng kích động, hình như có dị thường

"Liễm Phương Tôn!" A Kỳ muốn dìu hắn, lại bị hắn né tránh

Kim Quang Dao hơi ngẫm lại, đoán chừng e là không biết khi nào thì mình bị trúng chiêu, nói: "Phụ thân ta bên kia phiền ngài lo lắng, sau này chắc chắn hậu tạ."

"Ta chắc chắn tận lực!"

Vừa ra khỏi phòng khách, trên mặt đất nằm hai người, có lẽ là Kim nhị gia phái tới trông coi, lúc trước hắn đã kiểm tra, hai người này tu vi không thấp

Kim Quang Dao thầm nghĩ: A Kỳ này, lần đầu tiên gặp chỉ cảm thấy có chút bất đồng với những người khác, lại không ngờ có bản lĩnh như vậy, tính ra Tô Thiệp lần này đúng là đánh bậy đánh bạ mà thu phục được một kẻ lợi hại

A Kỳ đưa hắn ra khỏi biệt uyển, lấy trong người ra một cái bình nhỏ đưa cho Kim Quang Dao, nói: "Ta không tìm được thuốc giải của Kim nhị gia, đây là thanh tâm đan, ngài ăn một hai viên áp chế tác dụng của thuốc trước. Nhanh chóng về Kim Lân Đài đã rồi tính!"

Cảm giác khô nóng trên người càng thêm nghiêm trọng, Kim Quang Dao không hề khách sáo, nhận thuốc ngự kiếm mà đi

Thương Sơn biệt uyển cách Kim Lân Đài không quá xa, ngự kiếm chừng hai nén hương là đến, công hiệu của thanh tâm đan không đủ để chống cự, lúc này thuốc đã phát huy tác dụng, Kim Quang Dao khó chịu vô cùng, hô hấp dồn dập, vì giảm bớt đôi chút, nắm chặt tay đến mức móng tay đâm vào thịt, cảm thấy thân hình không xong, ra sức siết chặt nắm tay, nhanh chóng lao tới điện Phương Phỉ.

Bước vào liền thấy Mạc Huyền Vũ không biết đã tới từ khi nào, đang đứng trong viện nhìn hắn

"Ca ca." Mạc Huyền Vũ thấy sắc mặt hắn không bình thường, vội tới dìu hắn

Kim Quang Dao lúc này ý thức đã bắt đầu mơ hồ, liếc cậu một cái nói: "A Vũ, đệ về đi, ngày mai... Ưm... Ngày mai hẵng đến!"

"Ca ca, huynh làm sao vậy?" Mạc Huyền Vũ bị dọa rồi, vội vàng bế ngang hắn lên định đi tìm y sư

"Đừng!" Kim Quang Dao nắm chặt vạt áo trước ngực: "Ta trúng xuân dược."

Mạc Huyền Vũ bỗng dưng ngẩn ra, ôm người về tẩm điện, đặt lên giường

Kim Quang Dao nửa dựa vào giường, thở hổn hển không ngừng, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt dần dần hiện ra màu đỏ máu.

"Là Kim nhị gia?" Mạc Huyền Vũ nói chắc chắn.

"Đúng." Kim Quang Dao nỗ lực tự trấn định, nhớ tới còn có việc chưa xong, nói: "A Vũ, đi báo cho Kim phu nhân, nhanh chóng gọi người đến biệt viện Thương Sơn, phụ thân bên kia sợ là..."

"Được. Ca ca, vậy còn huynh..."

Kim Quang Dao nhìn về phía cậu, nói: "Đệ đi làm việc trước, ta.. ta tự xử lý."

Kim Quang Dao vốn định đả tọa ổn định tâm thần, bức dược trong cơ thể ra, lại càng lúc càng khó chịu, phun ra một búng máu

Không biết Kim nhị gia lấy thứ thuốc này ở đâu ra vậy? Bá đạo như thế! Thanh tâm đan không thể hóa giải, cũng không cách nào dùng linh lực bức ra được, chẳng lẽ chỉ có thể... Kim Quang Dao siết chặt nắm tay, chẳng lẽ chỉ có thể.... chỉ có thể...

Mạc Huyền Vũ thông báo cho Kim phu nhân xong, trong lòng lo lắng cho hắn, vội vã trở về, vừa lúc nhìn thấy hắn như vậy, chạy tới đỡ lấy hắn.

"Ca ca, huynh... Đệ giúp huynh gì được không?"

"Kim phu nhân bên kia..." Kim Quang Dao trong lòng sầu lo, bắt lấy ống tay áo của cậu hỏi gấp.

"Đệ đã báo cho Kim phu nhân rồi, Kim phu nhân đã sắp xếp người đến biệt viện Thương Sơn."

"Nước." Kim Quang Dao yên lòng, nghẹn ra một chữ nước từ trong kẽ răng.

Mạc Huyền Vũ rót đầy một ly, đỡ hắn uống hết, dường như đã có giảm bớt, ý thức của Kim Quang Dao tỉnh táo được một khắc, nói: "A Vũ, đệ không cần lo cho ta, nghe ta nói, về đi. Ngày mai thuốc hết tác dụng ta sẽ không sao nữa."

Mạc Huyền Vũ ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ca ca, để đệ giúp huynh đi."

"Đệ nói bậy... A..." Khóe mắt Kim Quang Dao muốn nứt ra. Cho dù giải, cũng tuyệt đối không thể là cậu. Tay Mạc Huyền Vũ cách quần áo nắm lấy... "Không được..."

"Ca ca, giao cho đệ." Giọng của Mạc Huyền Vũ như mang theo dụ dỗ, tay không ngừng, chậm rãi đứng dậy, ôm lấy hắn.

Kim Quang Dao lúc này thân thể phản ứng không cách nào cự tuyệt, trong lòng gợn sóng phập phồng, thống hận đến cực điểm

Mạc Huyền Vũ đè Kim Quang Dao lên giường, cũng không cần cố sức, lúc này toàn thân Kim Quang Dao đã không còn chút sức lực nào, mặc cậu hành động.

Một tay vẫn cứ động, tay kia từ từ giúp hắn cởi quần áo. Kim Quang Dao hơi khép mắt, bởi vì tác dụng của thuốc, toàn thân đỏ ửng như tôm luộc, cổ và trán đầy mồ hôi, sợi tóc dính lên mặt, chu sa giữa trán đã nhòe ra.

Mạc Huyền Vũ nhìn thoáng qua, linh hồn như bị hút đi, lại dần dần thanh tỉnh, ôm lấy người kia, nói: "Ca ca, đệ thật sự thích huynh."

Ánh mắt tràn ngập đau thương nói không hết, nhẹ nhàng hôn lên chu sa giữa trán Kim Quang Dao, lại bị một chưởng hung hăng đẩy ra. Một chưởng này dùng mười phần công lực, yết hầu nháy mắt tanh ngọt cuồn cuộn, Mạc Huyền Vũ nhìn người vừa đẩy mạnh cậu ra, thốt lên: "Ca ca."

Kim Quang Dao gắng sức ngồi dậy. Hắn mới vừa rồi vì bức dược ra, vốn đã bị nội thương, hiện tại lại mạnh mẽ dùng linh lực, phun ra một búng máu, nhìn Mạc Huyền Vũ một cái, Hận Sinh ra khỏi vỏ

Mạc Huyền Vũ trong lòng đau đớn, nhắm mắt lại chờ đợi hắn xử quyết, lại nghe một tiếng kêu rên, Kim Quang Dao dùng Hận Sinh hung hăng đạm vào bả vai mình một kiếm

"Ca ca!" Mạc Huyền Vũ dùng đầu gối lết tới cạnh hắn, hai mắt rưng rưng, muốn giúp hắn cầm máu

Kim Quang Dao nhìn cậu, quát: "A Vũ, đi đi!"

Mạc Huyền Vũ không nói lời nào, Kim Quang Dao lại nói: "Nếu ngươi không muốn ta chết, thì đi ngay cho ta!"

Đau đớn cũng không giúp hắn tỉnh táo được bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, hắn chỉ biết Mạc Huyền Vũ giúp hắn lập kết giới ngoài tẩm điện.

Hơi thả lỏng một chút, dục vọng nháy mắt trào lên.

Quần áo của hắn gần như đã cởi hết, cuộn người lại, toàn thân run rẩy, muốn giúp mình thoải mái, rồi lại không có cách nào, không thể giảm bớt

Giữa lúc hoảng hốt, hình như có ai đó vào tẩm điện, hắn đã không còn sức lực xem xét

Người tới ôm hắn vào lòng, hương lan thanh u, tựa như mộng ảo

Hình như người nọ đang gọi hắn, nhưng cái gì hắn cũng nghe không vào, chỉ là ra sức muốn đòi lấy, lại bị ấn lên giường, linh lực lạnh lẽo rót vào thân thể hắn

"Nhị ca..." Kim Quang Dao nắm chặt quần áo người nọ, than nhẹ: "Cứu đệ với."

Người nọ không theo ý hắn, chỉ không ngừng truyền linh lực cho hắn, nhưng linh lực có thể trị thương, có thể trừ độc, lại không giải được xuân dược

Hắn ra sức giữ chặt người kia, liều mạng hôn lên, bắt lấy cổ tay đang không ngừng truyền linh lực kéo xuống hạ thân mình

"Giúp đệ, giúp đệ đi..."

"A Dao..."

"Nhị ca, giúp đệ..."

Người nọ không động đậy, chỉ ôm hắn chặt hơn: "A Dao, đệ nghe ta nói, ta đã phái người đi tìm thuốc giải rồi. Nhanh thôi, nhanh thôi sẽ..."

Kim Quang Dao không biết lấy sức lực ở đâu, ấn gục y từ trên giường xuống đất, đụng phải môi y, Lam Hi Thần toàn thân cứng đờ, tùy ý người nọ hôn lung tung một lúc lâu

Không biết là vừa rồi đụng tới miệng vết thương hay thế nào, Kim Quang Dao bỗng nhiên tỉnh táo được một lát, vừa thanh tỉnh liền kinh ngạc phát hiện mình đang làm cái gì. Quần áo của Lam Hi Thần bị hắn lột ra, lộ ra lồng ngực cứng rắn lại bóng loáng trắng nõn, sắc mặt y không còn dịu dàng như ngày thường, hình như có tức giận, lại gắt gao siết chặt nắm tay tùy ý mình khinh bạc

Kim Quang Dao khẽ cắn, môi hung hăng cắm ngón tay vào miệng vết thương của mình, đau đớn thét lên.

Lam Hi Thần không ngờ hắn sẽ như thế, lao tới điểm mấy huyệt vị của hắn, một tay túm chặt hai tay Kim Quang Dao, tay kia lục lọi trong tay áo lấy thuốc ra cầm máu cho hắn, giọng run rẩy gọi hắn: "A Dao... Đệ sao lại...?!"

Kim Quang Dao nhờ đau đớn mà thu hồi được chút lý trí, môi khẽ mấp máy: "Nhị ca, thực xin lỗi, đệ... đệ thất lễ..."

Lam Hi Thần ngơ ngẩn: "Đệ nói cái gì?"

"Nhị ca, huynh phong bế huyệt đạo của đệ đi. Mới vừa rồi đệ quá đáng, làm nhục nhị ca..." Kim Quang Dao thở hổn hển, lúc này toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, miệng vết thương trên vai bởi vì vừa rồi bị đâm vào lần nữa mà rách toạc, máu ào ạt chảy ra, trôi cả thuốc cầm máu.

Lam Hi Thần biết ngay là hắn hiểu lầm, vừa giận vừa đau lòng, đặt hắn nằm thẳng, không tiếc đổ linh dược lên miệng vết thương, tay nâng khuôn mặt hắn lên, nói: "A Dao, đệ hãy nghe cho kỹ."

Tác dụng của thuốc trong người Kim Quang Dao lại muốn dâng lên, hơi mơ màng nhìn y

"Ta thích đệ."

ba chữ, từng chữ từng chữ đánh vào lòng Kim Quang Dao, sóng nhiệt kích động, luồng khí nóng dần dần chảy xuôi khắp tứ chi, tràn vào hốc mắt hắn

"Thế nên, bất luận là ta đẩy đệ ra, hay là ôm đệ, đều là bởi vì, ta thích đệ."

Kim Quang Dao toàn thân xụi lơ, được Lam Hi Thần ôm ngang về giường, chậm rãi tới gần hắn, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt hắn, nói: "A Dao, ta thích đệ."

Hôn lên môi hắn: "A Dao, ta thích đệ."

Hôn lên cổ hắn: "A Dao, ta thích đệ."

...

Hơi thở ấm áp của y phả vào hắn. "Nhị ca, đừng... Á...."

Lại nghe y nói: "A Dao, ta thích đệ."

Cột trụ đạo đức trong lòng Kim Quang Dao hoàn toàn sụp đổ, huyệt đạo trên người không biết đã giải từ khi nào, run rẩy bắt lấy bả vai Lam Hi Thần

Lam Hi Thần không hề có kinh nghiệm, hàm răng ngẫu nhiên sẽ va chạm đến hắn, lại nghe hắn thở dốc càng lúc càng lớn, rốt cuộc toàn thân căng thẳng đem dịch thể xuất ra ngoài

Kim Quang Dao run rẩy được Lam Hi Thần cầm tay, thấy sắc mặt Lam Hi Thần không có gì khác thường, yết hầu lại lăn lên lộn xuống, hắn không thể tin trừng lớn đôi mắt, muốn đứng lên rồi đôi môi lại bị ngăn chặn không ngừng hôn tới.

Cảm giác giữa hai chân có vật nhô lên, Kim Quang Dao thở dốc liên tục, ma xui quỷ khiến duỗi tay sờ sờ

Lam Hi Thần hôn càng thêm sâu, trực tiếp ôm hắn ngồi lên người mình, bàn tay to cầm lấy tay Kim Quang Dao đem hai người hợp lại bên nhau, vuốt ve chơi đùa

Kim Quang Dao nâng hông mềm nhũn, toàn thân dán vào lòng Lam Hi Thần, mặt chôn vào hõm vai người nọ

Hơi thở ấm áp của Lam Hi Thần phả bên tai, ngậm lấy thùy tai hắn nỉ non: "A Dao, ta thích đệ."