Chương 21: Chuyến Săn.
Chương 21: Chuyến Săn.
Ngày hôm sau,
Nguyên Vũ lúc này đã đi ra ngoài 1 mình, trong lúc chờ đợi Trung tìm ra nơi thích hợp để làm nơi luyện tập. Vũ cũng dự định ra ngoài tìm kiếm thử 1 phen, cùng với nhanh chóng gia tăng điểm tích luỹ cho hệ thống.
''Đi qua trường mình thử coi sao.''
Suy nghĩ 1 chút rồi Vũ bắt đầu xuất phát, trên đường đi Vũ cũng tiện tay lượm mấy cái đầu của vài con Pinky làm đồ chơi. Ngay khi gần tới trường, cậu mới để ý thấy bên trong có người.
Dựa vào các giác quan đã được cường hoá của mình, cậu có thể nghe được âm thanh phát ra từ bên trong. Hơn nữa Vũ để ý thấy, cứ 10 phút trôi qua liền có 1 nhóm người trang bị v·ũ k·hí tuần tra qua khu vực này.
Tường còn được dựng thêm 1 lớp bảo vệ bằng lưới sắt khiến cho công trình cao tới 8m. Vũ có thể nghe thấy tiếng điện cao thế không ngừng chạy qua tấm lưới, cậu còn để ý thấy 1 máy báo động được đặt dưới chân các bức tường chỉ cần vô ý chạm vào liền sẽ ngay lập tức phát ra tiếng động.
Mà từ giọng nói của những tên lính canh kia, Vũ cũng đại khái đón ra được những người nào đang ở đây. 1 nữa là các học sinh của trường Phương sơn, nữa còn lại là từ q·uân đ·ội cùng những người tị nạn khác tập hợp lại.
''1 tuần trôi qua rồi, mày có liên lạc được thêm với ai ở ngoài không?'' 1 cậu học sinh trong nhóm canh gác lúc này đang tranh thủ trong giờ nghĩ ngơi trò chuyện với bạn mình 1 chút.
''Mày nghĩ coi, tình hình ở ngoài kia sao. Mà giờ cũng được 1 tuần rồi, mấy người đều ít nhiều đều có nhóm hết rồi mày ơi, còn nếu giờ mà còn đi 1 mình á thì toàn là thú dữ thôi, trình tụi mình sao mời về được.'' 1 đứa trong nhóm đáp lại khi đang hút điếu thuốc nhìn về phía bên ngoài.
Vũ nấp ở ngoài nghe lấy cuộc trò chuyện của bọn họ, trong đầu không ngừng ghi nhớ những thông tin chính. Cùng với nhắn tin bàn bạc với Trung 1 phen, cậu mới rời khỏi nơi này, thay đồ 1 phen về sau cậu liền xuất hiện gần trước cổng trường.
Người canh gác nhìn thấy có người tiến đến liền nhanh chóng ra hiệu cho Vũ dừng lại:
''Đừng bắn! Tôi là thường dân...'' Vũ vừa ra hiệu, vừa đem v·ũ k·hí trên người cậu có để xuống.
Trong nhóm lính gác lúc này có người đi vào thông báo, trong khi những người còn lại vẫn quan sát Nguyên Vũ cùng nơi xung quanh. Chẳng mất bao lâu thì cánh cửa mở ra, người gác cổng lúc này mới ra hiệu cho Vũ đi vào.
Khi vào được ngôi trường của mình, Vũ bắt đầu quan sát tình hình xung quanh và mọi thứ khiến cho cậu không khỏi há hốc mồm. Dù khi quan sát ở ngoài, cậu cũng đã đoán được bên trong sẽ thay đổi không ít thì nhiều. Nhưng mà xem ra cậu vẫn đánh giá thấp thế giới này, khung cảnh ngôi trường hiện tại làm Vũ kém chút nghĩ mình đã bước vào thế giới cyberpunk.
1 đoàn quân Robot đang hành quân tiến vào 1 chiếc máy bay khổng lồ đậu giữa sân trường, và khi chiếc máy bay bắt đầu cất cánh. Vũ có thể cảm nhận được sức gió sẽ khổng lồ đến cỡ nào.
''VC! Ai lại cho máy bay đậu ở đây chứ.'' Đang suy nghĩ chuẩn bị phản ứng như thế nào.
Thì 1 lần nữa Vũ lại nhận được bất ngờ lần nữa, ngay khi máy bay bắt đầu cất cánh 1 màn chắn năng lượng bắt đầu xuất hiện quanh khu vực của nó. Ngăn chặn toàn bộ sức gió, trong đầu Vũ lúc này đã trống không.
''Đống robot đó từ đâu mà ra, rồi bọn chúng được chuyển tới đâu?????''
Vũ sau đó được đưa tới bộ phận tiếp quản người mới tại nơi này, 1 vị phụ nữ với mái tóc màu vàng, khoác trên mình bộ áo của nghiên cứu sinh, đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn lấy Nguyên Vũ.
''Ờ......'' Vũ lần nữa cảm nhận ánh nhìn cực kỳ không thích hợp, cơ thể cậu bắt đầu vào tư thế phòng thủ. Chỉ cần phát sinh biến cố liền ngay lập tức hành động.
''Phì...hâhhahahaha...''Khuôn mặt người phụ nữ bắt đầu phồng lên, sau đó ôm bụng cười trước khuôn mặt ngẩn ngơ của Nguyên Vũ. Cô gái sau đó lấy lại bình tĩnh, gạt nước mắt trên mặt mình về sau liền mới giải thích.
''Xin lỗi, chỉ là bộ dạng của cậu hiện tại có chút buồn cười. Cái đuôi của cậu bị lộ phần sau rồi kìa...'' Cô chỉ ngón tay về 1 bên áo của Vũ, làm cho cậu nhận ra 1 bên áo không biết từ lúc nào bị bung ra để lộ cái đuôi đang quấn lấy người mình.
Nhớ lại biểu hiện của mấy người đi cùng mình, khuôn mặt của Vũ không khỏi đỏ lên. Mà lời nói tiếp theo của người phụ nữ còn làm cậu bất ngờ:
''Với lại chúng ta đã từng gặp nhau rồi, nên mọi người mới có thể để cậu vào đây mà không truy xét gì nhiều đấy.''
''Hể?????''
''Cậu quên rồi sao, cậu còn ở chỗ chúng tôi ăn gần 10 phần thịt bò đấy.''
Nghe được câu nói này, khuôn mặt Nguyên Vũ liền biến đổi. Chờ đã, chẳng lẽ nơi này là....
......
......
''Vậy là cậu muốn tìm 1 nơi để làm bãi săn tập luyện cho đồng đội của mình sao,...Dựa theo yêu cầu của cậu thì đúng là có 1 nơi, cậu nhìn này....'' Người phụ nữ dùng điện thoại mở ra bản đồ, rồi bấm toạ độ qua điện thoại Nguyên Vũ.
''À em còn muốn nhờ chị 1 chuyện khác.'' Vũ sau khi nhận được toạ độ liền rối rít cảm ơn, chợt cậu nhớ tới điều gì khuôn mặt liền trở nên nghiêm túc, đầu cuối xuống trước sự ngỡ ngàng của cô gái kia.
........
.........
''Mày nhận được chưa?''
''Ừ tao nhận được rồi, tao đang coi thử nơi ấy sao đây.'' Giọng nói của Trung phát ra từ điện thoại trả lời lại Vũ, 2 người sau đó trò chuyện với nhau 1 số vấn đề khác rồi cúp máy. Vũ thì bắt đầu đi tới địa điểm được cho.
...........
Tại hầm ngục nọ.
Trí lúc này đang kéo cơ thể đầy thương tích của vợ mình lẫn trốn tại 1 góc, cánh tay anh truyền đến đau nhói đột nhiên có âm thanh ở phía sau lưng cất lên.
''Trí mày có bị sao....'' Người này còn chưa nói hết câu, đã phải vội vàng dùng tấm khiên che lấy thân mình. Bởi vì Trí lúc này đã điên cuồng đánh tới, người này cũng lại hoảng sợ phải cố gắng rống to:
''Trí nhìn kỹ lại, Cường này đừng đánh nữa...''
Ngay lúc Trí định tung ra sát chiêu, thì đột nhiên có bàn tay chạm vào vai anh, giọng nói đầy yếu ớt cất lên:
''Chồng ơi....! Tỉnh lại đi....''
Đang chìm đắm trong suy nghĩ g·iết chóc, thì âm thanh như 1 hồi chuông đánh thức Trí. Anh có gắng đè ép dục vọng cùng những âm thanh thủ thỉ bên tai mình, lấy lại được vài tia thần trí anh mới nhìn thấy người mình vừa t·ấn c·ông là bạn của mình.
Mà vợ mình tình trạng hiện tại đã cực kỳ hỏng bét, 1 bên mắt đã mất, làn da càng là bị lột ra khiến cho các múi cơ đều lộ ra ngoài giống như 1 xác c·hết. Nhưng bằng 1 cách thần kỳ nào đó, cô ấy vẫn còn sống.
''Anh Cường mau giúp vợ e...'' Anh cất lên những lời nói cuối cùng sau đó ngã gục xuống.
Mà người gọi là Cường cũng nhanh chóng chạy đến, trên tay cầm lấy bộ đàm không ngừng hét lớn:
''Tìm thấy vợ chồng thằng Trí rồi, địa điểm ở XXXX. May tới cứu..''
Sau đó Cường cầm lấy 1 bình thuốc, đổ vào mồm chị Dương còn đang giữ lấy tỉnh táo, khi nhìn thấy cái bình chị Dương liền bật thốt:
''Anh 2 cái này....''
''Nói nhiều thế làm gì giữ được mạng đã tính sau..'' Anh Cường lúc này liền vội vàng giữ tay chị Dương lại không cho cô cự tuyệt, cảm nhận được mạch máu đập truyền đến bàn tay. Trong lòng anh Cường càng là hoảng sợ, vc đúng là bị lột da ra hết làm sao còn có thể sống tới hiện tại.
Cũng may thứ thuốc của anh Cường đưa bắt đầu phát huy tác dụng, các lớp da non bắt đầu mọc lại bao bọc lấy phần cơ thể kia. Bởi vì lớp da mặc chị Dương không bị lột ra, nên anh Cường vẫn có thể bình thường trò chuyện với chị.
Mà chị Dương ngay khi cảm thấy cơ thể bắt đầu hồi phục trở lại, liền hốt hoảng nói với Cường:
''Anh 2, chồng em ảnh bị người ta lấy hết nội tạng...''
''Cái gì!!! Sao giờ mới nói...Không đúng tại sao não em lại có dấu hiệu hồi phục...Tụi bây cuối cùng gặp phải cái gì...''
Anh Cường lúc này đã không lo được suy nghĩ, mà nhanh chóng cầm lấy 1 bình thuốc giống như lúc đưa cho chị Dương uống đưa vào mồm anh Trí. Đợi đén khi cảm nhận được hơi thở ổn định, anh Cường nhanh chóng vác 2 người chạy khỏi nơi này không dám ở lâu.
Bởi vì thảm trạng của 2 người, anh Cường lúc chạy ra liền bật hết tốc lực. Cơ thể anh lúc này trở nên khổng lồ đạt đến 3 mét, cơ thể tròn ú vừa nãy đã biến thành cơ bắp. Khuôn mặt của anh càng là bắt đầu biến hoá trông giống với loài sói, hú lên 1 tiếng anh Cường dùng 4 đào thoát khỏi nơi này.
Nếu Vũ có thể thấy được cảnh này, chắc chắn cậu đã điên cuồng rống to cùng mất đi lý trí. Bởi vì 2 người này không ai khác chính là cha mẹ của câu.
---------------------
ヾ( ̄◇ ̄)ノ〃 buồn ngủ quá.