Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1040




“Khụ khụ”.

Triệu Mãn Duyên ho khan một tiếng, sau đó chuyển sang thái độ vân đạm phong khinh nói.

“Không tệ, Diệp nhi, ngươi ngược lại là ưu tú thông minh, nhìn một cái liền thấu. Đó là chúng ta Triệu Sắc Tông hộ sơn cấm chế kết giới, cũng chính là Kim Diệu kết giới chồng chất lên nhau, trong đó bao hàm phóng thủ trận, khốn trận ẩn trận các loại nhiều chức năng cấm chế mà thôi, chẳng qua là phòng chống được một chút tiểu điệp Quân Vương cảnh, miễn miễn cưỡng cưỡng có thể xưng làm Triệu Sắc Tông hộ sơn cấm chế”.

Miễn miễn cưỡng cưỡng!?

Mà thôi!?

Hai cái này từ dùng đến, cả câu nói cũng không giống nhau.

Quân Vương cảnh cấp độ cấm chế còn miễn miễn cưỡng cưỡng, còn mà thôi.

Kia muốn là cái gì cấp độ trận pháp mới được?

Diệp Mộng A còn tốt, nhưng Nguyệt Thanh Y đang đi dạo chơi nghe xong, tuyệt đối là bị hù đến nhảy cẩng.

Diệp Mộng A không có kinh ngạc.

Nàng bắt đầu càng lúc càng tin tưởng Triệu Mãn Duyên là đến cùng một thế giới giống mình.

Kim Diệu kết giới trận pháp là một đoạn kiến thức nàng chỉ cần được nhìn thấy liền sẽ nhớ lại.

Siêu Duy Vị Diện pháp tắc đối với những thứ kiến thức thường thức sẽ không quá hà khắc ép cho quên hẳn.

Giống Diệp Mộng A loại này đỉnh cấp chuyên nghiệp hệ ma pháp sư, Kim Diệu trận pháp nổi tiếng do nhiều đời Liên Hợp Quốc sáng tạo ra rồi cải tiến làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt nàng!

Ở Đông Dương kết giới, Nhật Ánh lão sư chính là dùng Kim Diệu kết giới sau đó cải thiện bổ khuyết trận pháp mới biến toàn bộ bán đảo trở thành cấm địa đối với cả yêu ma Đế Vương.

Chỉ bất quá nàng không nghĩ tới, nhà mình sư tôn sẽ dùng như thế hai từ để hình dung.

Vừa nói như vậy, bức cách lập tức liền cao.

Học được học được, vẫn là sư tôn mạnh.

Mà lại, khả năng sư tôn và nàng xác suất cùng một thời đại người cũng rất lớn.

Bởi vì trong kiến thức của Diệp Mộng A, Kim Diệu kết giới chỉ được phát triển trong vòng 100 năm gần nhất ở thế giới ma pháp.

Bất quá, có một điểm khiến nàng phải cẩn thận, không dám quá sớm lộ mình người cùng nhà.

Tỷ như, nếu cả hai là đại địch cừu nhân cũ thì sao?

Ai dám chắc có phải hay không Triệu Mãn Duyên đuổi đánh nàng chạy đến thế giới này?

Nếu để hắn biết được thân phận thật, như thế sẽ càng nguy hiểm.

Yên lặng điều tra cho chắc chắn sẽ càng thích hợp!

“Tốt, đều thất thần làm gì? Diệp nhi, Thanh Y, chúng ta đi vào đi”. Triệu Mãn Duyên khoát tay áo nói.

“Cẩn tuân sư tôn chi lệnh”. Diệp Mộng A hành xử quy tắc đúng mực.

Đóng vai thích khách là năng lực làm việc của nàng, đã lên núi nhận sư tôn, phải làm sao cho tròn vai.

Chí ít, tiện từng bước điều tra, không để cái này sư tôn hoài nghi mình!

Nguyệt Thanh Y một bên cũng bắt chước tỷ tỷ mình làm theo, mặc dù nàng cũng không cần phải vậy.

Triệu Mãn Duyên thấy thế liền hài lòng nói: “Diệp nhi, từ nay về sau ngươi chính là ta Triệu Mãn Duyên đại đệ tử, ngươi là Đại Sư Tỷ, nơi này Triệu Sắc Tông tông môn chi địa chính là nhà của ngươi, từ nơi này đi lên, liền có thể thẳng tới tông môn đại điện”.

“Ngươi nhưng tự hành đi lên, làm quen một chút tông môn các nơi, lại đi phía sau núi cung điện thăm hỏi người trồng rau, người chăn cừu, người làm bếp, tùy tiện chọn một tòa điện làm tẩm cung”.

Nói lời nói, Triệu Mãn Duyên tự cắt máu tay mình, mở ra đạo hào quang pháp tắc huyết ước, có thiên địa chứng giám, viết xuống một cái thân phận thầy trò quan hệ.

Diệp Mộng A cũng làm tương tự.

Khi cả hai làm xong xuôi, bọn hắn chính xác liền trở thành sư đồ hai người.

...................

....................

Siêu Duy Vị Diện rộng lớn có tổng cộng sáu Thần Châu lục địa.

Đông Châu, Bắc Châu, Trung Châu, Tây Châu và Nam Châu cùng Hải Châu ở lãnh hải xa xôi.

Cùng thời gian Triệu Mãn Duyên thu nhận Diệp Mộng A làm đại đệ tử, nằm trên Đông Châu đại lục.

Vù vù vù ~~~~~~~~~~!

Tà huyết từ vị trí vết thương dần dần lan tràn lên khắp thi thể Dương Bách Đinh, trực tiếp thẩm thấu vào bên trong. Ngay sau đó, mọi người thấy được một màn ghê rợn hơn nữa.

Từ tà huyết độc vụ bốc cháy thành độc diễm, kinh khủng trực tiếp bốc cháy từ bên trong thi thể, chỉ qua vài giây đã biến cỗ thi thể kia thành đống tro tàn.

Này chính là độc huyết của ác ma, có thể từ độc tố sinh ra độc diễm màu diệp lục, tà ác vô cùng.

Toàn trường đại sảnh chấn động.

Một luồng hàn khí trong nháy mắt thổi quét toàn trường, một hồi thật lâu sau rung động cũng không cách nào qua đi, không khí trầm tĩnh bất chợt được thay vào tiếng động ầm ĩ.

Tất cả tất cả, không ai biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung cảnh tượng vừa thấy.

Bọn họ rung động và kinh hãi đối với thực lực Mạc Phàm bộc phát ra.

Bọn họ chấn kinh vì biểu hiện lạnh nhạt của Mạc Phàm khi giết người.

Thậm chí, có thể nói rét lạnh vì thủ đoạn tàn ác của hắn.

Rốt cuộc Mạc Phàm dừng lại, giờ phút này Mạc Phàm không cần phải ẩn giấu bản tính của mình nữa, tận tình buông thả khí tức hiếu sát và điên cuồng trong hơn bốn năm chìm đắm trong Hải Vực, không ngừng bị ma luyện dày vò và tử vong liên tục uy hiếp.

Mọi người nhìn thấy Mạc Phàm, theo sau là luồng sát khí nồng đậm giống như một cái Thần Ma bị giam cầm lâu ngày đang phẫn nộ, tà khí ngập trời không có gì áp chế nổi.

Khí tức oán giận và sát khí làm cho nhiệt độ chung quanh bất chợt giảm xuống, hàn khí sắc như đao điên cuồng đập vào mặt đám người Dương Hàn Lâm và đệ tử Dương gia.

Luồng khí thế ác ma tàn bạo này chèn ép tinh thần đám người Dương gia gắt gao, không có người nào nhấc lên một tia dũng khí đi tới uy áp hắn.

Không, cũng không hẳn.

Kì thật có một, trên sảnh luận bàn của một gã thanh niên mặt sẹo trùm nón cực kỳ thần bí, hắn đứng sau lưng đám ngươi Dương gia, nhưng từ đầu chí cuối không thèm nói một lời.

Hôm nay là ngày bàn luận đại tái thường niên 50 năm một lần giữa các gia tộc tông môn trong Khang Vực.

Khang Vực là một mảnh đất cảng biển cực kỳ giàu có trù phú thuộc về Đông Châu.

Mạc Phàm là khách mời, cũng là cùng với đám người đại diện cho hải ngoại la vực đến từ Hải Châu tham gia.

Hiện tại qua 12 vòng, đến quần chiến chung kết.

Chung kết thực chiến trực tiếp trên miệng chảo núi lửa đã nguội, Mạc Phàm một người trực tiếp áp chế quần hùng, nhắm vào Dương gia cho tất cả thí sinh tham dự đều tiêu diệt.

Nhìn thấy trong ngữ khí của Mạc Phàm như cũ cực kỳ lãnh đạm, thậm chí là lãnh đạm vô cùng nói: “Dương Hàn Lâm, bốn năm trước, các ngươi giết chết hai ông lão ở ngoại than, sau đó hạ độc, quăng hai tiểu song sinh 14 tuổi lên Hải Châu làm tù binh, các ngươi nhưng còn nhớ?”

Dương Hàn Lâm đám người nhìn nhau, sau đó không hiểu chuyện gì rợn tê cả da đầu.

Biểu muội Dương Hàn Lâm là Dương Miễu đổ mồ hôi hột, thì thầm thấp giọng một bên với Dương Hàn Lâm: “Huynh, là vợ chồng điền phu nhà họ Lâm, hai đứa bé song sinh kia có dị thiên phú hiếm có về Hoa Y, chính là dùng để trao đổi vật phẩm với Hằng thủ tịch của Hàn Hải Điện”.

Dương Hàn Lâm tự nhiên cũng không quên được đoạn ký ức ấy. Dù sao đi nữa, hai tiểu tử kia trời sinh hoa y, đạo quả châm cứu trị liệu quá mạnh, nếu không phải bởi vì Hằng thủ tịch một mực muốn giành lấy, Dương Hàn Lâm cũng không nguyện ý trao người.

Có thể tự mình đem về bồi dưỡng làm trợ thủ mà nói, đó là tuyệt đối tốt nhất.

Nhưng mà... vì cái gì tên ác ma trước mắt muốn tìm đến đây để hỏi lại chuyện này đâu?

Hắn có quan hệ gì với Lâm gia?

Chỉ gặp ánh mắt Mạc Phàm nhìn chằm chằm vào Dương Hàn Lâm, thanh âm lạnh lẽo như thể đâm thủng linh hồn con người, hắn nói: “Hai đứa bé đó cuối cùng chết ở tù đảo, chính tay ta đã chôn cất cả hai, cũng nguyện ý đem mối thù này cho thanh toán”.

“Bốn năm trước, ngươi giết chết cả nhà Lâm gia, đến trẻ nhỏ cũng không tha. Bốn năm sau, đoạn nhân quả này, chính tay ta Mạc Phàm sẽ giúp cho Dương gia các ngươi cùng nhau an táng, xuống gặp Lâm gia tạ tội”.

“Bắt đầu từ bây giờ, toàn trường tất cả các ngươi nghe đây, Dương gia là toàn bộ phải chết. Tất cả các ngươi ta không quản, tông môn nào gia tộc nào muốn cứu bọn hắn, lên một người, Mạc Phàm ta sẽ giết một người, giết đến khi nào sạch sẽ mới thôi".

Mạc Phàm truyền thanh âm ra ngoài xa, lời nói khiêu chiến tanh máu lập tức trấn trụ tất cả mọi người.