Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1054




Tây Hành Nông Vực.

Đã ở trong Tây Châu lãnh thổ, cho nên mấy ngày thời gian gần đây Mạc Phàm cũng là thong thả, chủ yếu không còn cưỡi Tử Lộc phóng như bay nữa, mà chính mình bước tự đi bằng chân để tiện thả mình ngắm cảnh.

Tử Lộc hí i i ở bên cạnh Mạc Phàm, tốt xấu cũng coi như là một cái bầu bạn thần vận khí tường.

Có thể nhìn thấy phía sau lưng, các phía chung quanh Mạc Phàm xuất hiện không ít đàn cừu đàn bò lũ lượt kéo tới dựa hơi, tựa hồ trông thấy tiên tổ bọn nó vậy.

Mạc Phàm cười khổ, hắn thừa biết đây không phải là hắn nguyên nhân, mà là bên cạnh hắn hiền hòa khả ái Ngọc Diệm Kỳ Lân nguyên nhân.

Nhiều như vậy sinh linh yêu thích...

“Tử Lộc, ngươi nếu có bạn tình, có phải hay không bạn tình của ngươi sẽ bị ám sát trong lúc ngươi ngủ đây?”

“Hí i i ~~~”

“Ngươi nói ngươi không thích có bạn tình?”

“Hí hí i i ~~~~~~”

“Ngươi muốn làm đấng tối cao? Bạn tình nhược nhược sẽ làm cản chân cản tay, giảm đi uy nghiêm chiến dũng bá khí của ngươi?” Mạc Phàm sửng sốt một chút.

Không nghĩ tới hiền hòa vô hại Tử Lộc lại có chí lớn như vậy. Thực sự là một chi đẹp đẽ ngọc kỳ lân ưa thích cô tịch đi trong màn đêm ở trên đỉnh núi, dùng ánh mắt vô thượng đại nhân nhìn xuống nhân gian, hận thế gian bao nhiêu uyên ương tình duyên tại sao không giống như mình chăm chỉ tu hành.

Ngươi được nha!

Mạc Phàm giơ lên đốt ngón tay, ngợi khen Tử Lộc một câu.

Bất quá, làm sao trong ký ức của mình hơi rung động một điểm, nhìn qua Tử Lộc liền có chút hồi tưởng đến hình ảnh một đầu tuyết trắng ngạo kiều chi lang, cũng là đồng dạng đứng ở trên đỉnh núi toàn chó, vân đạm phong khinh ngẩng cao đầu nhìn mặt trăng máu, rồi đột nhiên rú lên một tiếng hận đời bất công...

“Lão lang?” Mạc Phàm bất tri bất giác thốt ra hai chữ này.

“Hí i i~~~~”. Ngọc Diệm Kỳ Lân xoa xoa khuôn mặt vào vai Mạc Phàm, một dạng oán hận yêu cầu chủ nhân đừng gọi ta là lang nữa.

Giống loại thấp kém dùng để gác cổng như vậy, không thể so với Ngọc Kỳ Lân cao quý.

Mấy ngày nay, Mạc Phàm vẫn thỉnh thoảng nằm mơ thấy một chút cố sự hình ảnh không rõ ràng.

Một giọt nước mắt chảy vào tim, cuốn kinh lịch toàn chức pháp sư giống như hôm qua phát sinh, chẳng qua là mình nhất định không thể nhớ rõ chi tiết, vừa đi vừa chăn thả Tử Lộc, Mạc Phàm cảm giác mình bị gột rửa không chỉ là tâm linh của mình cùng linh hồn.

Dường như là ngày trước, bên cạnh mình cũng có lão lang, trên vai mình có oa oa Tiểu Viêm Cơ, sau lưng có một cặp chị chị em em Apase cùng Mei Mei cười nói vui vẻ.

Nện bước sống lại một đời bộ pháp, Mạc Phàm thử nghiệm dùng tâm linh của mình cảm ứng đi tìm chính mình những thân tín này.

Có thể là bọn họ đều cách mình quá xa, không tại thần thức phục vụ phạm vi. Hoặc cũng không loại trừ một khả năng khác, tất cả bọn họ chết rồi, hoặc là không có cùng mình xuyên qua thế giới này...

Mạc Phàm ngao ngán thở dài, chỉ có thể một bên du lãm tại thế giới xa lạ Siêu Duy này, một bên đạp vào tầm bảo chi đồ, chờ khôi phục ký ức ma pháp rồi tính tiếp.

“Người thanh niên kia, ngươi dắt trâu của ta đi đâu?” Đột nhiên xa xa, một đầu Yến Vũ dọc theo rừng cây chi đạo bay qua, kinh khởi một mảng lớn lá sóng gợn.

Yến Vũ phía trên, một đôi mọt sách nông dân vợ chồng trẻ, nói chuyện chính là người thanh niên kia ăn mặc giản dị thoải mái áo nhà nông, đeo mắt kính cận, để cho người ta một loại rất thành thật đáng tin cảm giác.

Mạc Phàm gãi đầu một cái, nhìn qua bên cạnh kề cận phát hiện trong lúc mình vẩn vơ suy nghĩ thì đàn trâu đàn cừu trong khuôn viện mấy dặm đều bị Tử Lộc chăn thả kéo lê tới nơi rồi, nhất thời dở khóc dở cười không biết nói sao.

“Hắc hắc, đại ca, xin thông cảm, ta vừa nãy ở ngoài điền trang nằm chơi với bọn chúng, không nghĩ tới bọn chúng đi theo ta lâu như vậy”. Mạc Phàm nói dối không chớp mắt.

Cũng không thể bảo với người ta rằng nguyên nhân do Ngọc Diệm Kỳ Lân a!

“Ngươi không phải là người ở đây?” Nam nhân đeo mắt kính hỏi.

Mạc Phàm lắc đầu, vẽ truyện trả lời: “Ta rời quê hương, là du mục từ Đông Châu tới”.

“A, thì ra là du mục thiếu niên dã”. Đàm Phương tỏ ra rất thân thiện, không muốn nói là có thiện cảm với Mạc Phàm cùng Ngọc Diệm Kỳ Lân.

Du mục tắm ao, chăn dê nuôi cá, làm bạn với khỉ. Thường thường mà nói, dân du mục tuấn tú bụi trần vậy là đúng rồi, không giống với bọn thư sinh mọt sách.

Phải biết, Mạc Phàm nhưng tướng mạo bây giờ lần nữa bị gột rửa đến khôi ngô bất phàm, thân cao gần 2 mét, vóc dáng cân đối chuẩn chiến binh, khuôn mặt đường nét sở hữu góc cạnh siêu thực như tạc tượng một tôn Minh Thần vậy.

Có lẽ ở trên Tù Đảo bốn năm, mỗi một ngày không ngừng nghỉ da thịt nhiễm trùng, hòa trộn tắm rửa huyết tế cùng kịch độc, phải ngâm trong biển mặn máu tanh, ngẩng đầu lên là vòng trời bắt nhiệt, cúi đầu xuống là lạnh lẽo lãnh hải, Mạc Phàm khí chất đồng dạng phát sinh không gì bì kịp thuế biến, có tà tính lẫm thiên, có ma tính khí khái, cũng có ôn hòa cùng uy nghiêm phách độ.

Nước da hắn dần dần ngả sang màu hơi ngăm khỏe mạnh, cơ bắp tuy không tới mức bành trướng thô to, chỉ vừa phải gọn gàng hợp tỉ lệ cơ thể thôi, nhưng cực kỳ săn chắc, nhìn thấy từng bó từng bó siết chặt ngốn nghén đến tận cùng mỗi một nhóm cơ, lộ ra chằng chịt đường gân mạnh mẽ.

Đàm Phương đương nhiên là bị Ngọc Diệm Kỳ Lân thu hút trước, nhưng đến khi nàng nhìn qua Mạc Phàm, phần lớn chính lại là bị cuốn hút bởi khuôn hình mẫu người chiến binh đặc trưng trong thần thoại này.

Đôi mắt Mạc Phàm sâu thâm thúy tựa hồ thấm đẫm nỗi buồn chưa tháo gỡ được, lời nói tông trầm vỡ giọng. Nhìn qua thì trạc tuổi Giang Dục, nhưng mang đến một cảm giác thâm niên nhiều hơn sự ông cụ non của Giang Dục nhiều lắm.

Giang Dục đồng dạng xem kĩ động tác Mạc Phàm, tay vuốt cằm đánh giá sơ bộ, hắn không có quá bận tâm về hình thể cùng cái gì đó khí chất hư ảo tự suy diễn giống như Đàm Phương, Giang Dục chỉ lưu ý đến khí tức trên thân của Mạc Phàm.

Khí chất là giả, khí chất lừa con nít.

Khí tức mới là không biết nói dối đi!

“Chiến tướng!?”

Thanh niên này quả nhiên chỉ mới là chiến tướng cấp.

Ở Siêu Duy Vị Diện, nhân loại tuổi này phỏng chừng chiến tướng là đúng rồi, dù sao mới sinh ra đã là chiến tướng. Có thể coi như đối phương phát triển chậm, năng lực hơi thấp hơn người bình thường một chút.

Sau đó Giang Dục liếc tới phía sau Mạc Phàm đầu kia đẹp hoàn hảo Ngọc Diệm Kỳ Lân, con mắt chớp chớp rung động không ngớt.

Ban đầu Giang Dục còn cho rằng đầu sinh vật vừa khả ái vừa giống như hoàng tử của làng tuần lộc này thấp nhất cũng là quân chủ cấp, nào ngờ đối phương đồng dạng giống như chủ nhân đồng cấp chiến tướng.

Ân, lại là phế vật!

Giang Dục ngồi trên Yến Vũ hội ý cùng Đàm Phương một chút, cùng Đàm Phương thảo luận một phen.

“Này, Minh Nguyệt Thần tỷ tặng cho chúng ta một tấm da dê bản đồ đường đến Bắc Châu núi Trác Sơn, trên bản đồ có đường đi ngang qua La Vực, sắp tới mùa Thiên Trùng quấy phá ở La Vực, chúng ta phải nhanh chóng khởi hành rời đi trước đó. Nhưng một tuần nữa phải chuẩn bị đồ nông sản mùa này cho người ta kéo đi, lão cha thì bận rộn mua vải ở Cổ Vực đến tháng sau mới về nhà... nghĩ đi nghĩ lại, chẳng bằng cho hắn tá túc ở nhà, nhờ hắn thay chúng ta đẩy nông sản đưa lên?” Đàm Phương thấp giọng trực tiếp vào đề.

“Ngươi thấy hắn thế nào?” Giang Dục hỏi lại.

Đàm Phương hơi ngây ngẩn, nhưng rất nhanh đáp lại: “Rất đẹp trai”.

Giang Dục mấp mé môi, nhưng trấn định lắc đầu.

“Không phải, không phải ý này”.

Nghĩ một hơi, hắn liền hỏi tiếp: “Ngươi nhìn ta đi, ta thế nào?”

“So với hắn là một sự xúc phạm nhân sinh nhan sắc”.

Đàm Phương trả lời không thể thật hơn.

“...” Giang Dục mặt đen như đất, triệt để không muốn nhấc lên tiếp cái đề tài này.

Nguyên bản hắn đang dự định nói cho Đàm Phương biết, đừng bao giờ nhìn qua bề ngoài khí chất để đánh giá một người.

Bình thường nàng hay khinh miệt hắn yếu ớt tay trói gà không chặt, nhưng Giang Dục tự tin, hắn một đòn đều có thể hạ gục người nam nhân lẫm liệt như Minh Thần trước mặt này.

Chẳng qua là chiến tướng cấp thôi mà...

Nghĩ đến đây, Giang Dục có chút lẹo lưỡi.

Ân, chính mình cũng là nô bộc bên dưới, nhưng mình có ma pháp, là ma pháp sư a, mở tinh hải vận tinh tử ma pháp lên, hắn mẹ nó quân chủ cũng đánh cho banh càng, nói gì hạng tôm tép chiến tướng.

Khoan đã, vạn nhất đối phương cũng nắm giữ ma pháp giống mình đâu?

Sau đó hắn một sắc mặt đen u ám nhìn về phía Mạc Phàm, tỉ mỉ quan sát, tự dặn với lòng.

Không, chính mình suy diễn đến điên rồi sao!?

Sẽ không thực sự có người nghĩ tên tiểu tử này cũng đến từ thế giới ma pháp đi.

“Ha ha ha, không thể nào, chắc chắn không có trùng hợp như vậy. Người của thế giới ma pháp toàn bộ là nô bộc cấp mới phải dùng ma pháp phòng thân, làm gì có chuyện có cấp độ chiến tướng a, ha ha”.

Giang Dục cười khổ cười khổ, tự ảo tưởng ra viễn cảnh Mạc Phàm sau khi bị mình đánh một trận liền dập đầu nhận làm đại ca, thế là trong lòng dâng lên vui sướng.