Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1067




Cổ Thành – Nguyệt gia phủ.

Trong đại sảnh bàn lớn, trưởng gia Nguyệt Thiên Thanh mang theo thần sắc trưa hè tháng 5, cực kỳ thất nhược ngồi im trên ghế chủ tọa, bàn tay nâng tách trà run rẩy năm lần bảy lượt không đưa được tới miệng.

“Đây là ta đưa cho ngươi răn dạy, còn có ý kiến gì sao”. Mạc Phàm ngồi ở vị trí thượng khách, một bộ chân nhân giảng thuyết.

Trong sảnh còn có một chút sư đệ, trợ lý của Nguyệt Thiên Thanh, bọn hắn thậm chí còn không dám nhìn tới Mạc Phàm con mắt, toàn thân đều tại không rét mà run.

Ngoài ra, còn có cả vị kia người quen cũ, người bị đánh nhử tử Nguyệt Tư Thiều Quang.

Hắn đang ngồi trên xe lăn, nhìn thấy được khuôn mặt cúi thấp xuống của Thiều Quang bộc lộ phất phơ cử chỉ đang sợ hãi đến cỡ nào, hắn nói không ra lời, tựa như là một vị thường thắng đại tướng quân đạp ở vùng đất bằng phẳng bên trên, bỗng nhiên gặp phải trời quang phích lịch, đau đớn để chính mình không cách nào suy nghĩ, trong đầu một mảnh bị thương quá kích sau trống không.

Từ khi được gia nô dẫn về nhà đã hơn một ngày trời, nhưng Nguyệt Tư Thiều Quang vẫn một mực tinh thần vụn vỡ, mất đi dũng khí mở miệng.

Nói sao chứ, hắn vốn là đỉnh phong Vương cấp thành tựu, bị người ta sủng thủ điện giật đánh mất đi thân dưới, thân thể lục phủ ngũ tạng nội thương tê tái, mặc dù không chết nhưng chẳng khác nào bị giáng chức về thành chủ cấp. Mà lại ở Siêu Duy Vị Diện này, không có cái gọi là Thần Miếu Parthenon tiên y cái chủng loại kia, cái này đứt gãy thân thể thương tích cần tương đương hi hữu linh dược mới có thể chữa trị, muốn một lần nữa leo về Vương cấp cảnh giới, sợ là vô cùng khó khăn.

Gia chủ Nguyệt Thiên Thanh tự nhiên là bây giờ đã biết thân phận Mạc Phàm là người nào, ánh mắt của lão càng bộc bạch sự khó chịu phức tạp, đem vô tận lửa giận như muốn trút lên người gã Sở giáo trưởng kia.

Là do hắn ngu xuẩn không điều tra rõ ràng, mắt mù không thấy thái sơn, không biết vị khách mà hắn khịt mũi khinh thường lại chính là khét tiếng toàn bộ Hải Châu, đỉnh đỉnh đại danh Tù Đảo Thánh Vương - Hàn Hải Thẩm Tước gia.

Còn may là Nguyệt Thiên Thanh là lão cáo giá khôn ngoan, sớm ý thức được một chút điểm kỳ quặc tìm ẩn nên chỉ cho người đi dạy dỗ chứ không phải làm ra cái chuyện gì đó kéo bè phái đến chém giết cướp đoạt, nếu như không phải bản tính thận trọng do dự, như vậy hành vi này của Nguyệt gia liền đem cho toàn bộ Cổ Thành mang đến một trận kinh khủng tai nạn!

Sở giáo trưởng cũng tại trong phòng, hắn đang bị Nguyệt Thiên Thành trừng phát bắt quỳ gối trên sàn đá than tra tấn, khóc mếu máo.

“Mạc Thẩm Tước Gia, ta để thay thế bộ hạ trong tộc của ta hướng ngài tạ tội, là tiểu nhân sai, là chúng tiểu nhân kém cỏi, không biết ngài đại giá quang lâm!” Nguyệt Thiên Thanh bước tới trước mặt Mạc Phàm, không có quỳ, nhưng rót chén trà kính tại Mạc Phàm ở trước mặt, một bộ khẽ khom lưng cúi đầu chân thành bộ dáng.

“Thiện đãi các ngươi Nguyệt gia, xem ở Lôi Khung Lưu Ly Hồn Trang cùng Bách Hoa Yêu Mộc Tâm 30 vạn năm đều là đến từ các ngươi nơi này viện bảo tàng trân bảo, ta khoan dung ngươi. Đồ mua ta cũng đã trả tiền đầy đủ, ta dùng theo phương thức thuận mua vừa bán đến tranh đoạt, cũng không có gian lận, càng không cướp trắng trợn các ngươi, hết thảy là do ta khí vận tốt. Như các ngươi lại có nửa điểm ý xấu, ta sẽ để cho ngươi ngay cả thực hiện chức năng cơ bản nhất của con người đều không làm được!” Mạc Phàm liếc qua Nguyệt Thiên Thanh và Sở giáo trưởng, có chút phản cảm nói.

“Cảm tạ Mạc Thẩm Tước gia đại ân, cảm tạ Mạc Thẩm Tước gia đại ân!”. Nguyệt Thiên Thanh tiếp tục nhượng bộ cái lễ.

Những người khác trong tộc sợ hãi bước ra sàn quỳ lạy lên, bọn hắn tựa hồ bị tập dợt trước, đã đem trán của mình cho đập phá.

Sở Giáo Trưởng cũng quỳ trên than dập đầu.

Không phải Nguyệt Tư Thiều Quang, hắn mới là người phải ân hận nhất. Từ ban sơ vênh vang đắc ý đem thanh niên này khinh thường nhân phẩm, lại đến thời khắc này tỉnh ngộ cùng kính sợ, Sở giáo trưởng đã triệt để ý thức được chính mình mạo phạm chính là một vị như thế nào cao quý bên trong Hàn Hải Điện.

Mặc dù hắn không biết dạng này Hàn Hải Thẩm Tước tại sao lại che mặt dùng giả dạng thành bộ dáng Phạm Mặc thương nhân đi mua đồ, nhưng đây cũng không phải là hắn loại tiểu tép này có thể tùy ý đi phỏng đoán!

Về phần Mạc Phàm, Mạc Phàm hoàn toàn có lý do đưa bọn hắn đều chém, Nguyệt Tư Thiều Quang, Sở giáo trưởng những loại này người mạo phạm Mạc Phàm tại Tù Đảo Hải Vực đã bị hắn giết không biết bao nhiêu, càng không cần phải nói đến đoạn kinh lịch ở thế giới ma pháp...chỉ là mặc dù hắn nhớ không rõ...

Có thể kiểm tra đến Nguyệt gia gia sản đang phát triển gầy dựng nên cả một tòa thành, xa hơn là cả một hệ thống liên kết buôn bán quốc gia thương nghiệp ở Cổ Vực, cân nhắc đến Cổ Vực Nguyệt Gia là đối tác được bảo hộ của Hàn Hải Điện, cũng cần một cái lãnh tụ đi xử lý những cái kia sản nghiệp hậu trường, Mạc Phàm mới đem chuyện này lắng xuống bỏ qua, lưu lại Nguyệt Thiên Thanh, Nguyệt Tư Thiều Quang một mạng.

“Bỏ qua mấy cái kia đi, qua rồi thì thôi. Nguyệt gia chủ, ta đến đây cũng không phải hỏi lại tội các ngươi, ta đến để các ngươi đánh giá xem ba kiện vật phẩm này”. Vừa nói, Mạc Phàm vừa đặt lên trên bàn hai kiện thần khí chói sáng vô cùng.

Một cái là Thiết Bản Kim Côn, mang quang đoàn lực lượng, là triều đình hộ pháp Lương Thiếu Soái tặng lễ vật cho Mạc Phàm cầu hòa, mảnh thần khí này bình thường liền có được Vương cấp dị cốt chế tạo lên, giá trị liên thành có thể ước tính. Truyện Sủng

Vật phẩm thứ hai là một thanh kỳ binh dài 4 mét, nặng 1 vạn 8000 cân, sáng loáng thanh sắc chi khí, chính là cái kia Thần Bình Các trong lịch sử từng tồn tại – Thanh Long Yển Nguyệt Đao.

Cuối cùng, Mạc Phàm lấy ra một mảnh lụa vải màu đỏ có linh, quấn quanh quấn quanh, tựa như có thể kéo dài ngàn dặm công kích đều được. Đây chính là Hỗn Thiên Lăng.

Hai vật phẩm này đều là siêu thần binh trong truyền thuyết, là Quân Vương cấp độ vũ khí chiến đấu, bị Mạc Phàm thu được trên người Lương Thiếu Soái, thậm chí có thể công kích được mang tính chất đả thương trên người đỉnh vị Quân Vương.

Hết thảy mọi người trong gian phòng đều bị quang khí ba kiện vật phẩm lóe sáng lên làm chói cả mắt, nhưng không một ai không có trong lòng nhất định sự hiếu kỳ cùng con mắt nổ ra hoàn quang thèm khát.

Bảo vật a...

Cái này mấy kiện bảo vật, trừ Kim Côn ra, hai cái còn lại đều là chí bảo.

Không, coi như Kim Côn cũng là hàng phẩm xa xỉ.

Mặc dù Cổ Vực là toàn bộ Siêu Duy thần châu xưng danh Tây xưởng bảo tàng kỳ trân dị phẩm, Nguyệt Gia công tượng kỹ nghệ càng cao minh thâm bất khả trắc, nhưng những kiện vật phẩm này hẳn đều là tuyệt luân hàng đầu.

“Mạc...Mạc Thẩm Tước...đây là!? Ý ngài là!?”. Nguyệt Thiên Thanh sốt sắng dò hỏi.

“Ngày mai sự kiện đấu giá lớn nhất toàn bộ Tây châu diễn ra, các ngươi danh sách vật phẩm là như thế nào?”. Mạc Phàm hỏi ngược lại.

Nguyệt Thiên Thanh khẽ trầm mặc trong giây lát, mất một lúc mới thu hồi bình tĩnh, úp úp mở mở tôn kính đáp: “Thông thường là chúng ta kho vật phẩm đồ mua bán cùng chế tác đem tới bán, một phần khác là đến sáng ngài mai những thương nhân trên toàn quốc mang vật phẩm đến đánh giá đấu giá”.

Lão nói lời này, thật sợ Mạc Phàm bây giờ sẽ mở kho lấy đồ đấu giá để bắt đền.

“Tỉ lệ khách hàng cùng ngươi mua như thế nào?”. Mạc Phàm bất ngờ hỏi một câu kỳ lạ.

“Mạc Thẩm Tước, lão già ngu xuẩn này còn không hiểu ý ngài”. Nguyệt Thiên Thanh như cũ tôn kính đáp, trong lòng thở phào nhẹ nhàng.

“Thường thường các ngươi phải chép lại danh sách người bán người mua đúng chứ? Ý ta hỏi, lượng khách quen gặp lại nhiều không?”. Mạc Phàm nói ra.

“A..à, Mạc Thẩm Tước Gia, dạng này ta biết nha, ta là người ghi sổ sách, dạng này ta có biết, tỉ lệ khách đấu giá thường thường có khoảng 50 đến 55% cường giả cũ lui đến, số còn lại mới, hoặc là thỉnh thoảng vài chục năm sẽ lui đến một lần”. Một vị nữ tử tên là Nguyệt San Nhi mở miệng nói ra.

“50, 55%?”. Mạc Phàm lẩm bẩm trong miệng.