Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1165




Đơn Dương Thành.

Hàn Hải Điện một phân đà cơ sở đặt ở mặt Tây ngõ Phúc Lộc.

Mạc Phàm an tọa ở một gian phòng giành cho thành viên cấp cao, trong lúc hắn đang lặng lẽ suy nghĩ một chút vấn đề liên quan đến sự xuất hiện của Ám Tỳ Bà thì đột nhiên ở phía ngoài đại sảnh diễn ra một trận ầm ĩ náo động.

“Không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy, thật sự quá bất hạnh, vạn lần bất hạnh rồi”.

Trước bậc tam cấp quầy xử lý ngoại vụ, một lão nam tử thở dài nói, trong mắt lộ ra mấy phần đau thương.

“Ai dà, đều do thủ hạ của ta sơ sót, không có tìm hiểu kỹ lưỡng tình huống Lãnh Hà Thung Lũng năm đó. Chuyện này ta sẽ báo lại tạ tội với Ngô điện chủ và Mạc Thẩm Tước”. Một người khác cũng thở dài phụ họa.

“Những chuyện ngoài dự liệu rất khó tránh khỏi, giống như hiện tại vụ việc lấy dân làm cống rãnh màng lọc ở Tây Trúc, mấy năm trước ta nhận được tin tức Tịnh Thành xuất hiện tình trạng dân chúng bạo loạn, ai nấy đều trở thành phần tử cực đoan tin vào giáo điều hắc ám, hẳn là không ngờ tình trạng còn lớn đến vậy, cấp trên báo cáo xuống rất vắn tắt, nhưng nhìn chung dựa theo lời nói của người bút pháp, cảnh tượng lầm than kia hẳn là kinh người hơn trong tưởng tượng. Chỉ mong sau chuyện này mọi người có thể ổn định tinh thần”. Lão nam tử chấp trưởng ngoại vụ Đỗ Tam mở miệng nói.

Nói xong, lão không quên trấn an người đưa tin: “Được rồi, chuyện ở Lãnh Hà, ta sẽ thay ngươi nói lại với Ngô Điện Chủ, ngươi còn muốn truyền tin gì nữa không?”.

“Đỗ tiên sinh, vậy thì phiền ngài rồi. Ngài cũng biết nguyên do của chuyện này, Quách Hồ công tử lo lắng những người có thù oán với hắn sẽ tung tin giả nhiễu loạn quan hệ, thêm dầu thêm mỡ che lấp sự thật. Cho nên vẫn hi vọng Đỗ tiên sinh đứng ra phán quyết chuyện này, có thể trả lại công đạo cho công tử nhà ta. Ngô điện chủ và Mạc Thẩm Tước đều là những người nói lý lẽ đáng kính trọng, vốn họ không nên vọng đọng như vậy lật tung cả Tây Giới lên để bắt công tử nhà ta…” Một người thanh niên tên là A Quế nói.

“Điểm này ngươi nói lại cho Quách thành chủ yên tâm, Hải Hàn Điện chúng ta xưa nay làm việc công minh liêm chính. Chưa bao giờ để ý mấy tin đồn sáo rỗng”. Lão Đỗ mở miệng nói

Thanh niên thuộc hạ của Quách Hồ chậm rãi gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua cửa sổ hiện lên một tia lạnh lẽo. Hiển nhiên Đỗ lão ngoại vụ nói những lời này rất phù hợp với suy nghĩ trong lòng hắn.

Hắn ngày hôm nay dám trưc tiếp đến Hàn Hải Điện chi nhánh Đơn Dương Thành, cốt là muốn lợi dụng cái uy của thành chủ Quách An đến, đem chuyện của Quách Hồ lật lại cho tẩy trắng.

Quay lại hơn 20 năm trước sự kiện ở Lãnh Hà Thung Lũng kia, là nguồn cơn đường dây đỏ giữa Hàn Hải Điện và Nhật Minh Giáo, thiếu chủ Quách Hồ ban đầu là đứng về phe Hàn Hải Điện, bảo vệ hết sức cho Ngô Hiền, thậm chí còn không tiếc đại giới, chiến đến vì chính nghĩa đến tận phút cuối cùng với Nhật Minh Giáo, sau đó bởi vì Nhật Minh Giáo muốn hướng cuộc chiến đẩy xa hơn đến Đơn Dương Thành, cho nên hắn lo cho bá tánh, mới phải tạm thời quy phục Nhật Minh Giáo để giữ mạng cho dân.

Nhưng mà nói lời nói, thiếu niên A Quế đem sự tình phóng nhẹ hết mức có thể, nào là cái gì đó truyền thông của Điền gia, của triều đình thổi phồng, tuyệt đối Quách Hồ chưa bao giờ đổ tội kẻ giết Phong Thanh Dương là Mạc Thẩm Tước cả, đây là bịa đặt, có kẻ xấu sau lưng hãm hại.

Đỗ lão nghe nghe, cười cười ghi chép lại, sau đó một bên mặt trước giữ chân, một bên lại nói thầm thì cho bộ hạ của mình chạy vào thông báo Hàn Hải Thẩm Tước một tiếng.

Đùa cái gì thốn, chuyện hệ trọng to lớn như vậy, thậm chí Hàn Hải Thẩm Tước cũng ngồi ngay ở đây, ông tổ nhà ta đầu thai lại cũng không dám tự ý giải quyết. Ngươi thế nhưng lá gan không nhỏ, dám đến tận đây báo cáo, vậy thì trước tiên bắt lại rồi nói.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Đơn Dương Thành cử người đến Hàn Hải Điện nói chuyện, lần trước nói chuyện, người đến chính là thành chủ Quách Án, mấy chục năm nay, Quách An căng thẳng chịu không nổi, hắn thương tiếc con mình, nhưng cũng chưa tìm thấy bằng chứng cụ thể, chẳng hành động quá khích chống lại Hàn Hải Điện.

Lần này thiếu A Quế tìm tới, A Quế là bộ hạ thời thiếu niên của Quách Hồ, hắn mặt khác sẽ không đại diện cho Đơn Dương Thành, mà hắn đồng dạng đã mất tích 7 năm nay trong lúc tìm kiếm thiếu chủ nhà mình, bây giờ hắn xuất hiện, tình huống tự nhiên có chút ngoài ý muốn.

Ngoài dự liệu của Đỗ Tam chính là, Mạc Phàm cũng chẳng cần đợi có người thông báo mới biết, hắn ngồi ở gian phòng của mình đều có thể nghe hết thanh âm động tĩnh bên ngoài đại sảnh, người chưa cần tìm tới, hắn đã phái thị vệ đi làm việc phủ đầu.

Một lát sau, bộ hạ của Đỗ Tam trở lại thông báo nói nhỏ với lão cái gì đó, lão liền gật đầu, trước mặt là thần sắc bình tĩnh, sau lưng ở trong lòng hận không thể trực tiếp nhoẻn miệng cười.

“Đã ghi chép báo cáo, ngươi có thể rời đi”. Đỗ lão khoát tay nói.

“Ân, nếu Đỗ lão đang còn chuyện bận rộn thì A Quế ta không quấy rầy nữa. Xin ngài hãy chuyển lời lại, ta phải rời về tổng cục để báo cáo thành chủ”.

A Quế đã đạt được mục đích hiển nhiên không cần thiết lưu lại nơi này, sau khi nói một câu lễ độ liền xoay mình rời khỏi.

“Đưa hắn ra cửa”. Đỗ lão nói với một gã thị vệ ở bên cạnh.

Sau khi nói xong, nhìn bóng lưng thiếu niên dần dần khuất khỏi đại sảnh trước mặt, lão mới thở dài, vuốt râu trầm ngâm: “Hi vọng lần này sẽ có thu hoạch, hi vọng Đơn Dương Thành sẽ không bởi vì ngày hôm nay mà nhấc lên đại hồng thủy sóng gió”.

Bên ngoài, một cái thủ vệ Hàn Hải Điện vừa mới từ gian phòng của Mạc Phàm đi ra, đứng sẵn đợi ngay cổng lối ra vào. Chỉ chốc lát sau bất chợt nhìn thấy một người thanh niên tướng mạo đường đường từ trên lầu đi xuống. Mặc dù hắn duy trì một nụ cười nho nhã, nhưng người thủ vệ này vẫn nhận ra mấy phần đắc ý từ thanh niên kia.

A Quế hiển nhiên đã nhìn thấy tên thủ vệ này đang chờ đợi ở dưới lầu. Nhưng hắn chỉ mỉm cười gật đầu với thủ vệ, lễ phép chào hỏi một cái rồi trực tiếp đi thẳng.

Vị thủ vệ cũng không nói cái gì, chỉ là tiện thể gật đầu đáp trả lại, ánh mắt hờ hững nhìn qua loa cho có lệ.

“Đúng là chó gác cổng, khí phách không một chút ý muốn cầu tiến”.

A Quế năm nay 4703 tuổi, mặc dù không tính là thực lực lợi hại gì, nhưng cũng coi như là xếp vào hạng thanh thiếu niên có triển vọng, hắn có tính cách lanh lợi, tổ chức và buôn bán không tệ, cuộc đời không mấy khi tu luyện, nhưng ra ngoài nhiều, đã đi từ Đông sang Tây bản đồ thế giới, đã tiếp xúc nhiều người, nhiều loại tình huống. Hắn nhìn ra được, cái thị vệ của Hàn Hải Điện này có một nét mặt khá gượng gạo đang giả vờ làm ngầu, trong lòng cười lạnh một tiếng nhưng vẫn nở nụ cười rời khỏi nơi đó.

Khi A Quế vừa đi ngang qua, một đoàn nhỏ chấm đen hắc ám vật chất ấn ký, một sợi ảnh tà thần trơ trú, một giọt máu ác ma cùng một ít bạo quân lôi ấn vô thanh vô tức di chuyển thoát ra từ trên người của thị vệ mà bám vào thiếu niên A Quế.

Ba loại hắc ám ma pháp kết hợp lôi hệ ma pháp triệt để đặt lại diệu ấn trên người của A Quế mà hắn không hề hay biết. Hừm...hoặc nói, A Quế kì thật là có lường trước kết quả sẽ bị theo dõi này, nhưng hắn là không cách nào ý thức được đối phương đã ra tay hay chưa, ra tay bằng với thủ đoạn nào.

Trên người A Quế đồng dạng có một chút kiện ma cụ phòng thân, bảo vệ hắn khỏi một số tàn ác thủ đoạn. Nhưng mà so sánh với sự quỷ quyệt ẩn giấu cực sâu của ma pháp hắc ám và lôi hệ trên người thị vệ kia chuyển giao len lỏi đến người của A Quế mà nói, ma cụ của hắn giống như phế phẩm vậy.

Từ đầu chí cuối, hắn cứ thế mà rời đi, đi từ Đơn Dương Thành thẳng đến mấy trạm dịch lòng vòng Duy Vực trong suốt bốn tháng trời.

Mà song song thời gian ba tháng đó, Mạc Phàm cũng có điều tra manh mối động tĩnh của Ám Tỳ Bà, hắn và Ám Tỳ Bà tựa hồ cừu nhân không đội trời chung, một là ngươi sống ta chết, hai là ngươi chết ta sống, bọn hắn liên tiếp va chạm nhau ở khắp Duy Vực. Lúc thì Mạc Phàm đang yên đang lành bị phục kích, lúc thì Mạc Phàm điều tra đến tận ổ, vây đánh Ám Tỳ Bà đang truyền giáo khôi lỗi dân chúng ở cái khác chi thành.

Suốt bốn tháng đó, người chết án mạng rất nhiều, án mạng càng nhiều, càng để cho Mạc Phàm phát sinh địch ý dữ dội hơn với Ám Tỳ Bà, đánh đánh càng sát ý hơn, bạo liệt hơn, hung hãn hơn, đương nhiên mỗi lần đánh đều không thể chiến thắng được đối phương, ngược lại đối phương cũng là như vậy.

Bốn tháng trôi qua, một ngày này, thiếu niên A Quế rốt cuộc vòng về Hàn Hải Đô Thành.

Không nghe lầm đâu, là Hàn Hải Đô Thành, tòa thành nắm kế Cổ Thành, cũng là tòa thành thuộc về Hàn Hải Điện, trụ sở chính của Hàn Hải Điện ở Tây Giới, do Ngô Việt Hùng trực tiếp lãnh đạo.

Suốt bốn tháng di chuyển, A Quế đường đi, cố ý đi ngang qua những nơi có rất nhiều cạm bẫy bẫy rập bị Quách Hồ và Nhật Minh Giáo giăng ra sẵn chờ đón kẻ theo dõi sập bẫy, nhưng đáng tiếc, rốt cuộc không có kẻ địch nào theo dõi.

Một lần duy nhất phát hiện chuyện lạ là, A Quế trên đường gặp một chút sơn tặc cùng yêu ma quấy nhiều, hắn chưa kịp động thủ đã nhìn thấy Bạo Quân chi lôi từ trên trời dập xuống xé tan yêu địch.

A Quế bắt đầu hoài nghi đối phương bày ra thủ đoạn nào đó trên người mình, ở Ly Thành đã tìm đến một chút phù thủy người quen để tẩy lễ. Cuối cùng, thực sự phát hiện được một chút hắc ám vật chất và lôi ấn theo dõi trên người, tắm rữa thông thường là không có cách thoát ra.

“Hừ, cao minh, thì ra là dùng thủ đoạn hạ đẳng như vậy theo dõi ta”.

A Quế phải nhờ phù thủy chuyên nghiệp xử lý hắc ám vật chất cùng lôi ấn trên người xong xuôi, mới yên tâm trở về Hàn Hải Đô Thành.

Mà ở Hàn Hải Đô Thành, hắn đi đến động viện nông điền trang trại của một chút nghèo kiết xác Điền gia.

Tại vô số ăn mày Điền gia bên trong, có một tên mặt mày lem luốc bôi trét than bùn đất bẩn lên mặt, mặt mũi cũng có chằng chịt đầy vết sẹo làm ảnh hưởng che đi dung nhan trước đó của hắn, để hắn bây giờ nhìn qua không khác gì một cái bần tiện nhất, cái bang thấp kém nhất.

Người này chính là Quách Hồ!

Hơn 20 năm nay, Quách Hổ chưa từng rời đi khỏi Tây Giới, hắn bị Nhật Minh Giáo sắp xếp ở khu ổ Điền gia, làm ăn mày ngay tại lãnh địa Hàn Hải Đô Thành, trốn chui trốn lủi ngay trong địa bàn bản doanh của Hàn Hải Điện.

Một ngày này, Mạc Phàm vỗ trán cười gằn: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Quách Hồ, ngươi thật dám chơi lớn”