Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1168




..........

Đến hôm nay rồi, mặc dù bị Nhật Minh Giáo quản chế tương đối kĩ lưỡng, nhưng Quách Hồ cũng tự mình dò thám được ít nhiều tin tức khả dụng, đối với câu chuyện của Phong Thanh Dương, không dưới mười lần hắn đã cân nhắc lén lút điều tra qua, chỉ là kết quả vẫn nhận được con số không.

Cũng không phải là số không phủ nhận việc Nhật Minh Giáo giết người, mà là số không nói rằng không ai biết gì cả.

Chuyên án cố sự này --- thực sự rất kì lạ!!!

Một bên khác, đầu bên kia nắm giữ không gian chi nhãn quan sát tường tận, Mạc Phàm xác định Quách Hồ không có nói dối về sau, vẻ mặt lập tức nghiêm trọng lâm vào trầm tư.

Vì sao Nhật Minh Giáo không muốn nhắc tới Phong Thanh Dương?

Chẳng lẽ bọn hắn còn sợ rằng có người không biết chuyện xấu bọn hắn làm???

Nhật Minh Giáo dù sao cũng đã đội lên mặt dung nhan hắc ám của Siêu Duy thần hành này rồi, bọn hắn còn ngần ngại cái gì nữa đâu. Chống lại Hàn Hải Điện và triều đình Thanh Vũ thì cũng đã chống rồi, vu oan giá họa cho Mạc Phàm thì cũng đã làm rồi, còn lý do gì khiến bọn hắn không muốn người khác bàn luận đề cập tới Phong Thanh Dương.

Quỷ Cốc Tông ban đầu nhị đệ tử Chúc Di Sơn còn đối với Mạc Phàm phát sinh địch ý chém giết một phen, ép Mạc Phàm phải dùng đến tương đối nhiều thủ đoạn để đối phó. Nhưng suy cho cùng, không phải trùng hợp lúc đó cũng có thái giám triều đình Cao Kiệt ở gần đấy can thiệp kịp thời sao. Thời gian gần đây thậm chí Quỷ Cốc Tông còn hướng Nhật Minh Giáo bắt đầu khua kiếm chĩa thẳng vào mặt.

Thật sự mà nói, không có lý do để Nhật Minh Giáo cao tầng quyết định phong bế tin tức Phong Thanh Dương, việc này chả có ý nghĩa gì cả.

Bỏ qua hết tất cả những giả thuyết vô nghiệm, không bằng nói, gió xuân lồng lộng, lưới trời tuy rộng mà thưa...

“Có lẽ, ta đoán là có lẽ, Nhật Minh Giáo kì thật cũng không có giết qua Phong Thanh Dương”. Mạc Phàm nói ra một câu thấm thía ở trong lòng.

Suy nghĩ này vừa liên tưởng nổi lên, ngay cả bản thân hắn cũng đột nhiên có một trận nổi da gà, sóng lưng lạnh buốt.

Lúc này, trái lại là khuôn mặt của Quách Hồ, hắn càng chờ đợi Quỷ Sát Ảnh Linh đáp lại, trong lòng càng thêm mất đi kiên nhẫn, một mực rất bức bối, khó chịu cồn cào.

Thẳng đến không kìm chế được nữa, hắn nhợt nhạt van cầu: “Đại nhân, đại nhân, ta đã nói tất cả những gì ta biết, hết thảy cam đoan là lời thật. Xin ngươi tha ta một mạng, xin ngươi hãy tha ta một mạng, như thế này, ta có thể làm bất cứ việc gì người sai bảo, xin hãy kéo ta rời khỏi nơi này, về đến Đơn Dương Thành, ta nhất định...”

Nói đến đây, đột nhiên Quách Hồ hơi lẹo lưỡi cứng miệng lại, hắn phát hiện mình có chút quá lố nói sai.

Từ đầu đến giờ, hắn cũng không có xác định được người ta là ai, thân phận như thế nào, ngộ nhỡ đối phương là thành viên Nhật Minh Giáo cử đến trong đêm kiểm tra, vậy thì hắn vừa rồi mở miệng van cầu xin rời khỏi đây, ngược lại chính là thú nhận muốn làm phản với Nhật Minh Giáo.

Thiên hạ rộng lớn, nhưng chỉ Nhật Minh Giáo nổi danh là sử dụng nhiều thủ đoạn quỷ bí Hắc Ám nhất, cái này Quỷ Sát Ảnh Linh, cho dù Quách Hồ không chắc chắn bao nhiêu phần, nhưng hắn cam đoan ngửi thấy mùi Hắc Ám quỷ bí đâu đây.

Thực sự rất dễ cho người ta bị sa lầy vào vực sâu không đáy!

Mạc Phàm nhìn thấy một màn này, chỉ là ngồi phương xa cười cười, sẵn tiện hỏi thăm dò một câu: “Ngươi sợ hắc ám lắm sao?”

Quách Hồ không dám dối gạt, vội thành thật đáp: “Sợ, đại nhân, đại nhân, ta rất kính nể ngài, nhưng nếu ta không nói ra, ngài sẽ không tin, thú thật là hắc ám để cho ta cảm thấy lạnh lẽo phi thường, hắc ám là một loại bất an thuộc tính”.

Mạc Phàm cảm thấy hứng thú, tiếp tục cười hỏi: “Theo như ngươi nói nãy giờ, ngươi sợ hắc ám, hay là sợ Nhật Minh Giáo đâu?”

Quách Hồ nín bặt không trả lời.

Hắn không dám trả lời.

Trả lời câu nào cũng sẽ đối với cái còn lại bất kính.

Mà vị vô thượng đại nhân thần không biết quỷ không hay này, tuyệt đối có khả năng đồng thời là cả hai.

Mạc Phàm hiểu ý, cười cười đổi một cái khác cách nói: “À, câu đó không nói thì cũng không sao, nhưng câu tiếp theo không nói, như vậy thì không được đâu”.

Quỷ Sát Ảnh Linh biểu hiện ngạo nghễ giễu cợt giống như tâm trạng chủ nhân của nó, lập tức để cho Quách Hồ cảm giác trái tim mình sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi.

Hắn không phát hiện được mình nói sai ở đâu, chỉ thấy đối phương bất quá... giống như là đang muốn giết mình vậy.

“Nhật Minh Giáo - Tả Hữu Sứ Hoàng Anh, Quỷ Cốc Tông - Kiếm Quân Phong Thanh Dương, Hàn Hải Điện – Hàn Hải Thẩm Tước Mạc Phàm, Thập Điện Diêm Vương – Tưởng Quảng Vương Ám Tỳ Bà. Nếu ta nói ta là một trong những cái tên đó, ngươi sẽ kinh sợ ai nhất, ta cho phép ngươi nói, ngươi sợ nhất là ai?" Mạc Phàm thanh âm có chút tùy tiện, vừa thoải mái mà vừa sát phạt dọa người.

“...” Quách Hồ triệt để hồn phách lung lay rồi.

Bốn cái tên, tên nào tên nấy đều đối với hắn có một loại hung thần ám ảnh, đều là những tồn tại sử thi cường giả.

Nhật Minh Tả Hữu Sứ Hoàng Anh chính là cánh tay phải của Trương giáo chủ, hắn so với vị còn lại Huỳnh Nguyên còn để người ta kính sợ hơn.

Phong Thanh Dương thì khỏi phải nói, chỉ cần biết hắn không chết, từ chuyện Ngô Hiền thuật lại, Quách Hồ là tuyệt đối phải chết.

Có lẽ chỉ có Ám Tỳ Bà nhân vật kia là bí ẩn đối với Quách Hồ nhất, hắn chỉ mới nghe A Quế kể lại sự kiện ở Tây Trúc thời gian gần đây thôi, không có quá nhiều ấn tượng quan hệ.

Mà người để Quách Hồ không muốn phải gặp nhất, tự nhiên chính là Mạc Phàm rồi.

Đừng nói ‘sợ hãi’ đơn giản như vậy, Quách Hồ là kẻ đem mọi tội lỗi ở Lãnh Hà đổ hết vào đầu Mạc Phàm, biến cục diện Hàn Hải Điện thề chết cũng phải nghiền nát bằng được Quách Hồ. Hắn, Quách Hồ trong đêm ngủ chỉ cần nghe người ta truyền tụng đại danh Hàn Hải Thẩm Tước thôi thì đã tè ra ướt quần.

Bất quá, Quách Hồ tin tưởng, thậm chí phải nói là may mắn, hắn tin rằng vị đại nhân ẩn thân giấu mặt này đây tuyệt đối không phải Mạc Phàm.

Đùa cái gì, thiên hạ đồn rằng Hàn Hải Thẩm Tước là quỷ bí giả Ngân Dị Ác Ma, huyết tanh ngân diễm, chưa từng biết qua hắn còn nắm giữ tà thuật chưởng khống hắc ám kinh khủng đến cường độ này.

Nghĩ vậy, Quách Hồ lập tức chắc chắn như đinh đóng cột nói: “Đại nhân... kẻ khủng bố tinh thần ta nhất chính là Hàn Hải Thẩm Tước, hắn hơi thở cũng khiến ta buồn nôn đến cực điểm, mặc dù ta không đoán được ngài là ai, nhưng chắc chắn không phải hắn, ngoài ra thì ngài là ai cũng được, ta kính trọng nhất là ngài, xin hãy...”

“Ngươi không thấy vẻ mặt của mình bây giờ trông rất thất thố giống với vẻ buồn nôn sao?” Mạc Phàm đánh gãy lời của Quách Hồ.

“...”

“Hả?”

Chỉ thấy nụ cười khắc khắc ~~~ càng lúc càng sởn tóc gáy.

Mạc Phàm nhấn giọng nói: “Cho nên, cái khiến ngươi buồn nôn kia, không phải tới rồi sao”.

“Ngài ý tứ là...”

“Ngươi nói phiến diện về hắc ám cũng đủ nhiều rồi, làm một vị Hắc Ám Pháp Thần như ta, ta có trách nhiệm giải thích cho ngươi rõ ràng hơn một chút. Hắc ám, cũng không có nghĩa là tà ác cùng hủ bại, một loại khác tinh khiết hắc ám xuất hiện đúng lúc đúng thời điểm, nằm trong tay người lương thiện, vậy thì nó cũng sẽ làm cho người ta cảm giác được một loại an toàn bao vây lấy”.

“Giống như ngươi lúc nãy, ngươi không phải là cầu xin ta cứu lấy ngươi thoát khỏi đây sao? Khi sinh mệnh chịu đến uy hiếp, phụ cận cực kỳ nguy hiểm thời điểm, hắc ám mang đến chính là ánh sáng của thiên thần”. Mạc Phàm ôn tồn nở nụ cười nói.

Bình tĩnh như hắc ám.

Quả quyết sát phạt, cũng như là hắc ám.

Một câu nói kia, thong thả mà hời hợt, lại cho đang đứng không vững trên đôi chân mình là Quách Hồ cảm giác được bản thân không còn bờ để mà quay đầu nữa rồi, cũng là tiếng nói này rơi xuống đọng lại bên tai, có thể một giây sau, Quách Hồ lại cảm thấy Vĩnh Dạ giá lạnh tại trên đỉnh đầu tùy ý thôn phệ.

Mạc Phàm trên tay không biết lúc nào đã phát thảo xong ma pháp quỹ đạo, nhắm ngay bầu trời Cấm Chú tinh không bỗng nhiên trừng mắt một cái, tinh đồ đan dệt, tinh vũ hào quang màu đen và tím lập loè đan xen.

Tại mặt cách trở bên kia không gian, cách đó nửa triệu dặm, từ hắc ám sương vụ, một thanh màu đen Vĩnh Dạ Ma Kiếm xuất hiện đâm xuyên qua bụng Quỷ Sát Ảnh Linh, đồng thời tại dưới cực đoan thời gian, đem Quách Hồ vĩnh viễn im lặng trên cõi đời này.

“Xin lỗi, hạng người tham sống sợ chết, sẵn sàng phản bội như ngươi, tuyệt đối không đáng tin cậy, tình thương của ta không giành cho ngươi”.

Mạc Phàm cặp mắt kia màu nâu đen lập tức lộ ra một loại thâm thúy nhất tinh khiết màu đen, tỏa ra đặc thù ánh sáng lạnh!

Hắc ám ma pháp trở lại liền thật tốt, so với những ngày tháng không có ma pháp phòng thân, thẳng đến khi nó trở lại, rất nhiều cảm giác lòng tràn đầy xao động cùng lo lắng lập tức bị làm lạnh nguôi đi, không ngừng hạ nhiệt độ, tâm tư trước nay chưa từng có trầm ổn bình tĩnh!

...................