Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1320: Chơi vui vẻ!




.........

Nếu không thì sẽ không có chuyện Mạc Phàm ác ma hóa phát triển nhanh như vậy.

Phải biết, lúc còn ở Cố Đô ác ma hệ đánh với vong linh Sát Uyên, lúc ở Parthenon Thần Miếu hóa ác ma cứu Diệp Tâm Hạ, hay như lúc ở Bắc Cương ác ma hệ chống lại Ai Cập vong linh Khufu, mỗi một lần sử dụng ác ma hệ, Mạc Phàm đều cảm giác đến ác ma hệ nhục thể của mình mạnh hơn lần trước đúng một giai. Này vì cái gì?

Đây chắc chắn không phải hoàn toàn là do tu vi hệ ma pháp khác của hắn, cái này cũng đúng, nhưng không đủ, chỉ đúng một phần. Kì thật hệ ma pháp khác thăng cấp dẫn đi tu vi thăng cấp sẽ không thể nào ảnh hưởng lên ác ma hệ, chã có cái nguyên lý ngu xuẩn như vậy. Ác ma hệ chính là độc hệ và nguyền rủa hệ, nhục thể chính là độc hệ, nhục thể hắn thăng cấp, đó là bởi vì độc hệ của hắn thăng cấp.

Độc hệ trong cơ thể ủ càng lâu thì sẽ càng tự mình thay máu tuần hoàn phát sinh phản ứng lên men, tự thăng cấp. Ngày xưa Mạc Phàm cư nhiên chã cần tu luyện cái gì liên quan đến độc hệ cả, nhưng hắn không biết, hắn ngủ không thức dậy cũng sẽ là theo thời gian tịnh tiến phía trước, độc hệ chậm rãi ủ theo từng ngày từng giờ, chầm chậm phát triển.

Mà Mạc Phàm mỗi một lần đột phá tu vi cái khác hệ, năng lượng xung kích vào trong người, càng là môi trường thuận lợi gia tốc quá trình tự ủ lên men, tự kích thích hoạt tính này.

Cho nên, Thanh Long không biết, nhưng Mạc Phàm biết, trong người Thanh Long vốn dĩ có một loại độc tố ủ rất lâu rất lâu, theo Thanh Long không ngừng nhận năng lượng thăng cấp, nó cũng không ngừng thăng cấp, trung hóa ủ vào trong toàn bộ nội quan.

Hiện tại nó gặp phải cường đại địch đến xâm nhiễm, địa bàn của chúng nó gặp nguy cơ, tự nhiên sẽ tức khắc phản ứng giãy dụa lên chống trả lại, giống như một đàn chúa tể sơn lâm đang ra sức bảo vệ lấy lãnh thổ của mình.

Trong y học, lấy độc trị độc, câu này cũ, nhưng không bị rũ!!!

Hai cái độc tính gặp nhau, mà lại, độc tính trong người Thanh Long rất đặc biệt, hoàn toàn không thể nào trung hòa với tất cả loại độc trên đời này, gặp chính là cực hạng bài xích.

Bả chó siêu huyết thanh của Long Thần chưa chắc đã so với cái khác độc hệ thuộc tính mạnh. Chí Tôn Đế Hoàng Hư Vô Long Thần chứ không phải Vô Địch Độc Long Thần. Mà cứ coi như vô địch độc long thần đi chăng nữa, thì lại làm sao?

Người ta ủ mầm bệnh đã bao lâu rồi, Thanh Long sớm là một cái ung thư giai đoạn cuối không thể nào chữa nổi lão long. Mặc kệ độc tính nào đó mạnh hơn nhét vào người, có thể đánh bay được mầm ung thư hay không liền là khó mà nói được.

Mặt khác, Thanh Long ra sức đáp trả.

Nhờ có cái kia độc hệ ủ trong người phản ứng, Thanh Long lập tức đủ khôn ngoan để biết siêu huyết thanh của Long Thần có vấn đề, nó tức khắc cưỡng ép cùng một chỗ cho mạnh mẽ bài xích ra phần này độc tố thông qua nước tiểu.

Thật giống như ăn uống uống nước, dinh dưỡng thì hấp thụ, cặn bả thì đào thải.

Một hơi đào thải lẫn nhau này, cả độc tố siêu huyết thanh Long Thần, cả độc tố cũ ủ mầm trong người Thanh Long đều bị tống khứ ra hết.

Mạc Phàm nhìn nước tiểu của Thanh Long tràn ngập như suối thác ao hồ thải ra một khắc, bên trong càng có vô số nhuyễn thể li ti cánh ong, cánh trùng màu tím, hắn nhãn tình liền sáng lên.

“Cổ trùng linh bản độc, độc tố Beelzebub”.

Mạc Phàm nhận ra cái đồ vật này.

Ngày xưa ở Cố Đô, hắn từng thấy Bee sử dụng quả loại độc hệ này. Đây là loại độc mà Bee nghiên cứu phát triển.

Thậm chí, sau khi Thánh Thành sụp đổ một thời gian, sau khi đánh trọng thương Thiên Đạo, có một thời gian Mạc Phàm, Mục Ninh Tuyết và Linh Linh ba người cùng nhau đi tìm đệ nhất Thần Nhãn thế giới ma pháp, bọn hắn đến tiểu trấn cũ chi đồng, phát hiện tiểu trấn Thần Nhãn treo trên bầu trời xưng là Bất Hủ Thần Nhãn kia đã sớm bị người ta cho đánh cắp.

Trong khắp sân bãi, dưới thảm địa, rơi sót một chút độc khô Cổ Trùng Beelzebub cái dạng này.

Phóng nhãn toàn bộ thế giới, kẻ nắm giữ Cổ Trùng Beelzebub này, hẳn chỉ có một vị.

Nhật Nguyệt Thiên Sứ, Tuệ Tri Thần Azazel.

Bee...

Đi từ hết bất ngờ này sang bất ngờ khác.

Hiện tại Mạc Phàm cảm giác trầm mặc.

Thực sự rất trầm mặc.

Hắn đang cố gắng diễn sinh một luồng suy nghĩ nào đó, để hợp thức hóa giải thích chính mình.

Nói liền làm, Mạc Phàm tiếp tục lật lại toàn bộ ký ức của Thanh Long đi xuống, hắn phát hiện xuyên suốt lịch sử, Thanh Long và Bee cũng chưa từng gặp nhau qua.

Vì cái gì Thanh Long bị Bee hạ độc thủ?

Khoan đã, nói cho đúng, hắn là làm sao hạ độc thủ được?

Tạm thời không nói trước đó vài ngàn năm cố sự, khả năng lớn nhất, Bee hạ độc thủ chỉ có thể là sau này, mãi sau khi Thanh Long thức tỉnh ở Ma Đô lần thứ nhất, mọi người đều biết đến nó Thần Tường tồn tại. Bởi vì Mạc Phàm và Linh Linh mới là người tìm ra bí mật đầu tiên của Thanh Long hóa thành Thần Tường, không phải Bee.

Thậm chí kể cả Bee trước đó cho dù có tình cờ ngẫu nhiên biết được, hắn khả năng cũng chỉ là trên cơ sở lý luận đặt dấu chấm cảm, rất không thích hợp đi làm. Không có Địa Thánh Tuyền, không có Long Hồn, Thanh Long chưa từng thức tỉnh, hết thảy chỉ là giải thuyết không hơn không kém.

Cho nên, Mạc Phàm rất khẳng định khoanh tròn lại được thời gian Bee hạ độc thủ.

“Là lúc nào nhỉ?”

Đột nhiên, hắn nghĩ nghĩ, lại nhớ đến một sự kiện kia ở Phượng Hoàng Cổ Trấn.

Mạc Phàm nhớ đến tấm thẻ tín dụng mà hắn dùng để theo dõi Bee, cuối cùng hắn phát hiện được nó bị chôn sâu dưới lòng địa trồng hồng sâm.

Lúc đó Mạc Phàm đơn thuần nghĩ rằng là Bee cố tính đem thẻ đó giấu xuống mặt đất, để Mạc Phàm dùng hắc ám ấn ký theo dõi, từ đó hoàn thành điều tra ra bí mật của khuẩn trùng do Vĩ Linh Hoàng thiết kế.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, không đúng lắm.

Bee sẽ không làm chuyện chỉ để khoe mẽ như vậy.

“Đào đất rãi độc, mượn khuẩn trùng che giấu bí ẩn, biết rõ mục tiêu của Vĩ Linh Hoàng là Thần Tường, cho nên muốn tương kế tựu kế?”. Mạc Phàm bừng tỉnh đại ngộ, tay gõ đầu một cái.

Làm sao lúc đó mình không nghĩ tới, tên Bee này đi với chính mình vào Cố Đô, rồi sau đó hắn từ đầu chí cuối đều không xuất hiện nữa.

Băng Bích Hạt Chu là đập nát Long Vĩ Thần Tường, mà nguyên bản chỗ đập nát kia, chính là không gì sánh được cơ hội cho Bee dùng hạt giống độc tố gieo sẵn trong lòng địa mạch toàn bộ phạm vi xung quanh Long Vĩ chảy vào.

Ngay từ thời điểm đó, Thanh Long chính là cá nằm trên thớt.

Bee dùng Mạc Phàm che mắt thiên hạ, cũng tiện tay dùng Vĩ Linh Hoàng kế hoạch cho lồng ghép vào bên trong, che mắt thiên hạ.

Vĩ Linh Hoàng vì mượn khuẩn trùng để lén đuổi hải yêu, mà Bee càng là mượn khuẩn trùng con dao này để hướng dư luận đi sang hướng khác, chính hắn ngấm ngầm hạ độc thủ Thanh Long.

Vĩ Linh Hoàng muốn Thanh Long tạm thời không trở lại, Bee thậm chí còn có dự định phòng ngừa hậu họa triệt luôn Thanh Long, lấy nhân loại căn cơ gốc rễ trăm năm sau duy trì hỏa chủng.

Thực sự là quá đáng sợ!!!

Trí tuệ tên này quá mức đáng sợ!!!

Mạc Phàm bây giờ đầu óc dùng rất tốt, bởi vì hắn dùng tốt, cho nên hắn hiển nhiên biết, Bee là dựa vào trí tuệ trời sinh thiên phú để suy luận tính toán, cũng không phải là tiên tri hay nắm giữ thiên cơ gì cả. Cách làm của hắn chứng minh, hắn thực sự không có cầm thiên cơ, không có khả năng nhìn vào Thiên Cơ, nhìn thấu được Thanh Long một ngày này.

Khả năng lớn nhất, Bee từ lâu đã muốn giết chết Thanh Long...

Hoặc là, từ lâu, hắn đã coi Thanh Long là một mối họa, hắn là đề phòng Thanh Long nếu thực sự quay đầu phản bội lại nhân loại, rất dễ dàng sẽ từ trong trứng nước kích hoạt độc tính giết chết.

May mắn là Thanh Long lần đó cũng không có phản bội, Bee có thể tiếp tục nuôi dưỡng lấy con bài tẩy của mình đề phòng cho tương lai càng xa hơn.

Mà lần này, vừa vặn liền để Bee quân bài tẩy tính toán sử dụng đến.

Kỳ thật cũng không phải Bee tính toán đến đâm vào lưng Cổ Nguyệt Đế, Cổ Nguyệt Đế tính toán mới đúng cự phách thần sâu, mà Bee lần này thực sự không tính toán, hắn chỉ là dùng tầm nhìn xa không gì bì nổi, từ rất sớm cân nhắc chuẩn bị nhiều như vậy phòng bị, chuẩn bị rất nhiều lá bài phục trận cho tương lai, ngẫu nhiên trúng một cái, rất khớp đánh gạt Thiên Cơ, chiếu tướng vào Thanh Long, ngoài dự liệu phá hỏng Cổ Nguyệt Đế kế hoạch.

Bất quá, nói gì thì nói, người có tầm nhìn, mới đúng là mạnh. Bee nhìn tới được những đồ vật mà những lão bất tử tự xưng sống cả trăm triệu năm kia nhìn không thấy, Cổ Nguyệt có thể cũng nhìn thấy hoặc là không, nhưng chắc chắn là không nghĩ tới Bee có khả năng nhìn thấy, càng không nghĩ tới hắn nhúng tay vào. Cho nên, Cổ Nguyệt mới lại bại.

Cổ Nguyệt Đế đoán chừng nếu biết Thanh Long không có bị bội phản, hắn mẹ nó sẽ tức đến trào máu họng.

Mạc Phàm đồng dạng hài lòng gật đầu.

Tại trong dài dòng quá khứ ký ức của Thanh Long, hắn ngẩng đầu lên nhìn vào bầu trời tinh mang nhật nguyệt, trong lòng giây phút này càng có thêm một tia hi vọng nhỏ nhoi, miệng bất tri bất giác nở ra một nụ cười an ủi cùng ngưỡng mộ đến thán phục dành cho một người bạn già quá cố.

“Tuệ Tri Thần, chơi vui vẻ”.

..............