Toàn Thế Giới Đều Biết Ta Là Người Tốt

Chương 35




Đứng đối mặt với Tam hoàng tử đang lúc túng, đáy lòng Úc Thần Niên chỉ tập trung đoán xem hôm nay Thời Thanh muốn chơi trò khỉ gì.

Thời Thanh không muốn cho hắn biết, giấu giấu diếm diếm lại bảo Tam hoàng tử chặn đường không để hắn vào, vậy dĩ nhiên trong hộp thức ăn có đồ gì đó.

Mà thôi, chỉ là trò vặt ức hiếp người ta, cứ nhìn cái dạng bị chiều hư của Thời Thanh thì tất nhiên Tam hoàng tử cũng sẽ không đưa thứ gì nguy hiểm cho cậu.

Úc Thần Niên rũ mắt tự giễu.

Dù hắn biết được thì sao?

Như mấy lần trước Thời Thanh trêu đùa hắn, hắn nhìn ra được nhưng vẫn phải tự đi vào bẫy.

Không cho những người này mặt mũi thì càng rước họa vào thân.

Đang nghĩ ngợi, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.

Tam hoàng tử nhận ra giọng Thời Thanh, vội vàng xoay người chạy vào.

Úc Thần Niên suy nghĩ một chút, cũng chầm chậm đi theo.

Trong phòng, Thời Thanh vẫn khoác áo choàng đỏ, mặt trắng bạch đứng đơ ra, trợn mắt sợ hãi nhìn con rắn lục đang bò đến chân mình.

Mấy vị hoàng tử kia đều tránh xa ra, tên thái giám bên cạnh sợ động tác của mình làm kinh động đến con rắn cũng không dám tiến lên.

Nhìn thấy hai người, cặp mắt đen tuyền kia nhất thời sáng lên: "Tam ca ca cứu ta."

"Điện hạ đừng tới đây!"

Tam hoàng tử chưa kịp động đã bị thái giám đang định đánh lạc hướng con rắn ngăn cản: "Đây là rắn lục, có độc!"

Lời vừa dứt, Tam hoàng tử lập tức lùi lại ngay, không tiếp tục tiến lên nữa.

Gã mơ hồ, vội vàng thấp giọng hỏi người hầu: "Có chuyện gì vậy? ! Không phải bảo người tìm một con rắn bình thường à!"

"Điện hạ, nô tài chúng thần đã bắt một con rắn không có độc mà, còn tận mắt nhìn nó bị bỏ vào nữa."

"Ư..."

Nước mắt của thiếu niên rơi lã chã, cậu sợ sệt không dám động, giọng điệu vẫn cứ kiêu căng như trước: "Các ngươi còn không mau bắt con rắn này lại! !"

【 Thống em, làm con rắn bò lên người tao đi. 】

Hệ thống vâng lời lập tức điều khiển rắn lục bò thẳng lên bả vai Thời Thanh, con rắn màu xanh trên áo choàng đỏ chót nhìn rõ vô cùng.

Thiếu gia nhỏ đã sợ không dám thở mạnh, kiêu căng cao cao tại thương biến mất tiêu, chỉ còn lại nhỏ giọng thút thít, khắp khuôn mặt trắng mịn toàn là sợ hãi.

Thái giám đứng cạnh vội vàng nói: "Tiểu gia, ngài đừng khóc cũng đừng nói gì cả, tuyệt không thể cử động, nó sẽ không cắn ngài."

Vì vậy, vị thiếu gia nhỏ nước mắt giàn giụa, không dám làm gì nữa.

Nhưng không phải cậu sẽ đứng yên mãi được.

Đại hoàng tử được bảo vệ chu toàn, vẫn tương đối bình tĩnh, nói với thái giám: "Còn không nhanh chóng nghĩ biện pháp! !"

Lũ thái giám từ nhỏ đã tiến cung rồi, đã hề bắt rắn đâu.

Huống hồ bọn họ sợ ném chuột vỡ đồ, lỡ như đang bắt mà rắn cắn trúng Thời tiểu gia thì bọn học có 100 cái đầu cũng không đủ.

Tình huống trở nên căng thẳng.

Thời Thanh: 【 Cho nó bò lên mặt tao. 】

Rắn lục đang yên tĩnh lại chậm rãi chuyển động, từ từ trườn lên khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên.

Mọi người cũng căng cứng cả người.

Đặc biệt là Tam hoàng tử, con rắn này là gã tìm cho Thời Thanh, nếu Thời Thanh thật sự bị cắn chết, gã tuyệt đối không thoát được.

Đúng rồi!

Hắn theo bản năng tìm kiếm Úc Thần Niên đứng sau mình, tảng đá lớn trong lòng liền rơi xuống.

Còn có Úc Thần Niên ở đây.

Nếu Thời Thanh xảy ra chuyện thì cùng lắm đổ lên đầu Úc Thần Niên là được.

Dù sao thì mỗi lần có chuyện gì, tốt thì bốn huynh đệ họ chia nay, xấu thì Úc Thần Niên nhận hết.

Thời Thanh có chuyện, phụ hoàng có tức giận đi nữa cũng không nỡ lòng mất đi một hoàng tử.

Mà Úc Thần Niên thì không giống vậy, phụ hoàng đâu có chút tình thương gì với nó.

Úc Thần Niên còn lạ gì với tầm mắt của Tam ca.

Hắn cũng không ngu, ngẫm một chút, đại khái hiểu ra được ý định của Tam hoàng tử.

Đáy lòng Úc Thần Niên trầm xuống.

Nếu hôm nay Thời Thanh bị rắn độc cắn chết, hắn nhất định cũng sẽ bị liên lụy.

Thể nào mấy vị huynh đệ này cũng sẽ không đứng về phía hắn, không bỏ đá xuống giếng là tốt lắm rồi.

Hắn mà ngã ngựa, mẫu thân sợ là sẽ thêm khổ, còn cả nhị hoàng tỷ...

Xem ra cũng chỉ có thể liều chết thôi.

Hoặc là Thời Thanh sống, hắn cũng sống.

Hoặc là Thời Thanh chết, hắn cũng chết.

Úc Thần Niên cắn răng, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhanh chân tiến lên, thẳng tay chuẩn xác bắt ngay đầu con rắn lục, bóp mồm nó lại, kéo xuống khỏi áo choàng của thiếu niên.

Hơi vung tay, vứt con rắn ra ngoài cửa sổ.

Con rắn lục nằm trên đất run rẩy, rồi bất động.

"Tiểu gia! !"

"Thời Thanh, ngươi không sao chứ, nào, mau đứng lên."

Nguy hiểm vừa qua, mấy hoàng tử vốn sợ hận không thể chạy thật xa đều xông tới.

Hỏi han ân cần, dìu người các thứ.

Còn trách mắng thái giám : "Coi các ngươi đi! Dám để rắn độc bò vào ngự thư phòng!"

Bọn thái giám nhận nhiệm vụ dọn dẹp ngự thư phòng vội vã quỳ xuống đất xin tha.

Không ai dám nói ngự thư phòng làm sao lại có rắn độc, chỉ liều mạng cầu xin, rập đầu lạy sứt mẻ cũng kệ, nửa ngày cũng chưa dừng lại.

Thời tiểu gia cũng dần bình tĩnh, cậu không chịu để ai dìu mình, ai dám lại gần sẽ đánh thẳng người đó, thái giám hay hoàng tử thì cũng phải ăn một cái tát.

Úc Thần Niên đứng bên cạnh, nhìn thiếu niên ngông cuồng tự đại nổi giận như con mèo xù lông, khóc nức nở hét lên: "Tránh ra! ! Tránh ra! !"

"Lúc nãy các ngươi không đến cứu ta! ! Giờ tới lo lắng cho ta làm gì!"

Mấy hoàng tử có chút chột dạ, thái giám của Đại hoàng tử vội vã giải thích: "Lúc nãy tiểu gia quay lưng về phía điện hạ nên không thấy, điện hạ đau lòng ngài gặp nạn, không nghĩ ngợi muốn xông lên, là tại chúng nô tài liều mạng ngăn cản."

"Đúng vậy, tiểu gia chớ trách nhầm Tứ điện hạ, nếu không phải chúng nô thì Tứ điện hạ làm sao có thể bỏ rơi tiểu gia? Điện hạ luôn coi ngày như đệ đệ ruột thịt của mình cơ mà."

Thái giám hầu hạ các hoàng tử đương nhiên biết chủ nhân mình phải lấy lòng vị Thời tiểu gia này, nên ai cũng ra sức giải thích giúp.

"Các điện hạ lo lắng an nguy tiểu gia, nếu kinh động đến con rắn kia cắn ngài thì không tốt đẹp gì."

"Tiểu gia mau mau đứng lên đi, trên nền lạnh lắm."

Thời tiểu gia Thời Thanh căn bản không nghe, vẫn cứ dữ dằn đánh bay mấy cái tay duỗi về phía mình: "Tránh ra! Tránh ra! Ta không muốn các ngươi! !"

Trên khuôn mặt nõn nà của cậu vẫn còn nước mắt, nhưng vẫn tỏ vẻ kiêu ngạo, "Úc Thần Niên đâu, gọi Úc Thần Niên lại đây."

Cậu kiêu căng quen rồi, không hề kiêng dè chốn hoàng cung, Úc Thần Niên là hoàng tử, trực tiếp gọi cả họ tên hắn, dùng cả giọng điệu như gọi gia nhân.

Bốn hoàng tử khựng lại, ánh mắt có chút không vui nhìn về phía Úc Thần Niên.

Chẳng lẽ phải nhường cơ hội lấy lòng Thời Thanh cho tiểu tử này sao?

Ánh mắt thì sắc như đao, nhưng vẫn mang theo nụ cười "Huynh đệ tốt".

Đại hoàng tử là huynh trưởng, tiến đến đầu tiên, giọng điệu thân thiết: "Cửu đệ, đệ bị dọa rồi phải không? Thời Thanh đang gọi ngươi đấy."

Úc Thần Niên im lặng không lên tiếng bước tới.

Phía sau, tầm mắt của bốn vị ca ca vẫn lạnh lẽo.

Như chỉ cần Thời Thanh tỏ vẻ thân thiết với hắn, bọn họ có thể không do dự xuống tay tiêu hủy tên đối thủ này.

Tuy vậy bọn họ vẫn yên tâm, Úc Thần Niên tuy bước đến nhưng vẫn lầm lì làm một cái hũ nút không chịu phát ra tiếng.

Không có cơ hội ôm công, vừa không tranh giành hảo cảm với thiếu niên, chỉ là một đầu gỗ đứng trước mặt Thời Thanh.

Hắn thậm chí không ngồi xổm xuống mà còn để Thời Thanh ngồi trên nền ngẩng đều lên nhìn hắn.

Thời Thanh xưa nay bị chiều hư, không ai dám để cậu oan ức lại còn ra vẻ ta đây như vậy.

Đúng là đi tìm đường chết.

Mấy hoàng tử lúc nãy vừa căm ghét hắn cứu được Thời Thanh giờ chỉ còn lại chế giễu.

Quả nhiên, Thời tiểu gia không chịu nổi mà quát lên.

"Ngươi đứng cao như vậy là có ý gì, ngồi xuống! !"

Vì vậy, Úc Thần Niên tuy mới 17 tuổi, ăn uống không đầy đủ, vóc người lại dị thường cao ráo hơn các huynh vài khúc yên lặng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào thiếu niên.

Hắn không cảm thấy chút biết ơn nào của Thời Thanh.

Như Thời Thanh không cảm thấy hối hận vì những trò đùa dai làm hắn mệt mỏi.

Đúng như suy đoán, câu đầu tiên mà thiếu niên mở miệng nói là trách mắng: "Ngươi nhìn cái gì, nếu không phải vì ngươi thì suýt nữa ta bị rắn cắn chết rồi!"

Mấy hoàng tử lập tức thả lỏng.

Hiển nhiên, Thời tiểu gia kiêu thành thói chưa bao giờ ôm lỗi về mình sẽ thẳng tay đổ sạch lên Úc Thần Niên.

Thời Thanh còn dõng dạc nói: "Đừng tưởng ngươi bắt được con rắn kia là cứu được ta, nếu không phải ngươi thì ta kiếm rắn lại đây làm gì! Không có nó ta cũng không bị dọa sợ!"

Biện luận logic không lỗ hổng.

Tuy là cố tình gây sự nhưng cũng rất trả đũa.

Mà những hoàng tử khác đều như mù mà dồn dập chỉ trích Úc Thần Niên: "Đúng đó Cửu đệ, đệ sai rồi."

"Thời Thanh ngoan nào, đừng tức giận đừng tức giận, mau đứng lên, không phải ngươi thích ngọc hồ lô sao? Chút nữa ta bảo người đi lấy, bù lại lại cho ngưưoi nha."

Úc Thần Niên vẫn trầm mặc duy trì tư thế cũ, nhìn Thời Thanh bị mọi người vây quanh vẫn cáu kỉnh không chịu đứng dậy.

Chiếc áo choàng đỏ trên người càng làm nổi bật làn da trắng nõn mềm mại của thiếu niên, đôi tay nhỏ nhỏ xinh xinh không cảm kích đẩy người muốn dìu mình ra.

"Ta không đứng lên, ta muốn luận vương pháp với Bệ hạ!"

"Bệ hạ để ta tới ngự thư phòng, còn nói ta coi như là nửa hoàng tử rồi, nhưng có hoàng tử nào như thế này không, vừa nãy nếu không phải mạng ta lớn thì đã sớm thăng thiên rồi."

Cậu vốn tùy hứng, tuổi còn nhỏ, sớm đã muốn gì có nấy, giờ khắc này nháo lên thì cũng không khiến người ta cảm thấy kì lạ.

Tam hoàng tử toàn thân căng thẳng.

Nếu chuyện Thời Thanh đến tai phụ hoàng, việc gã chuẩn bị con rắn lục kia cũng sẽ lộ ngay.

Gã vội vã đẩy Úc Thần Niên, "Cửu đệ, còn lo lắng cái gì, còn không nhanh xin lỗi Thời Thanh."

Các hoàng tử khác cũng nhanh chóng phản ứng.

"Đúng vậy, Cửu đệ, mau nhận lỗi với Thời Thanh."

"Ngươi cũng lớn vậy rồi, đừng chậm chạp nữa, nếu không vì ngươi thì sao Thời Thanh suýt nữa gặp chuyện lớn chứ."

Úc Thần Niên không hề làm gì sai, cứu người lại bị đổ oan, tình cảnh này thật sự làm người chua xót thay.

Đáy lòng Úc Thần Niên không gợn sóng, hắn quen rồi.

Cửu hoàng tử vóc dáng cao to, nhưng cúi đầu biểu hiện thấp kém thuận theo xin lỗi: "Xin lỗi, là lỗi của ta."

"Thế thôi sao?"

Thấy hắn cúi đầu, thiếu niên bị chiều hư càng được đà lấn tới.

Cậu hừ lạnh một tiếng, "Các ngươi tránh ra hết, ta muốn hắn bế ta."

Không cần thái giám, lại muốn hoàng tử hầu hạ.

Đây rõ ràng là đang làm nhục Úc Thần Niên.

Nhóm hoàng huynh của hắn không giúp hắn nói câu nào, chỉ đứng bên cạnh chế giễu.

Có lẽ tại thấy Úc Thần Niên bất động nên tiểu gia không vui.

Cậu duỗi chân ra đạp đạp: "Sững sờ cái gì, bế ta nhanh, sàn nhà bẩn chết đi được, ta muốn thay quần áo."

Thời Thanh được nuông chiều từ bé, trước 5 tuổi luôn được bế, hai chân chưa từng phải tự đứng xuống, tất nhiên sẽ có chút yếu.

Đá vào bắp chân của Úc Thần Niên chỉ như con mèo nhỏ dùng đệm thịt vỗ vỗ vài cái, không đau, nhưng lại có chút ngứa.

Úc Thần Niên không tức giận gì cho lắm.

Hắn đã sớm quen thuộc với tính khí thất thường của cậu, chỉ cần không cắt xén cơm canh hay phạt nặng thì lời nói đầu môi cũng không là gì.

Hắn trầm mặc nửa quỳ, hai tay vươn đến phía Thời Thanh.

Vừa mới chạm vào, Úc Thần Niên liền dừng một chút.

Trước kia Thời Thanh lẫn các hoàng tử khác chưa bao giờ chịu động vào người mình.

Bọn họ trò đùa dai, cố ý trêu đùa hắn, rồi lại đều ghét bỏ xem thường hắn.

Mà mẫu thân cũng không phải ruột thịt, hắn lại lớn rồi, tất nhiên không thể như một đứa nhỏ mà vùi trong lòng mẫu thân làm nũng được.

Người hầu bên cạnh không có ai thật tâm chăm sóc hắn, ỷ vào việc hắn không được sủng ái, luôn sỉ nhục, xem thường hắn.

Vì vậy, từ khi có ký ức tới bây giờ, đây vẫn là lần đầu tiên Úc Thần Niên tiếp xúc với ai đó.

Phản ứng đầu tiên của hắn, là thật mềm.

Cơ thể Thời Thanh mềm mại, nhẹ nhàng, là kiểu được nuông chiều cẩn thận mà ra.

Úc Thần Niên đã từng thấy một ổ mèo con do mèo của một vị phi tần trong cung sinh, lúc đó Úc Thần Niên đi ngang qua, nhìn thấy ổ mèo con kia được cung nữ để dưới ánh mặt trời, từng tia nắng vào chiếu lên lông tơ trắng muốt của chúng nó, cứ như đang tỏa sáng lung lung vậy.

Chúng nó kêu nhẹ vài tiếng, lăn lộn bò bò trong cái ổ nhỏ ấm áp, có lẽ là biết mình được yêu chiều nên làm bộ meo meo hấp dẫn người.

Lúc đó Úc Thần Niên còn là một đứa trẻ liếc mắt một cái liền không dời đi được.

Lần đầu tiên hắn thấy một sinh vật xinh đẹp lại nhỏ bé yếu ớt như vậy.

Hắn không nhịn được muốn sờ thử xem sẽ có cảm giác gì.

Nhưng hắn đứng đó nửa canh giờ, cho đến khi ánh nắng ấm áp trở nên nóng rực, cung nữ đem ổ mèo con trở về phòng, cũng không thể sờ được.

Sau đó mẹ nuôi bệnh nặng, hắn mỗi ngày đối phó với thái giám lẫn cung nữ, còn cả các huynh trưởng ức hiếp, đề phòng đồ