Toàn Thế Giới Đều Biết Ta Là Người Tốt

Chương 52




Tình cảnh nhất thời lúng túng tới cực điểm.

Các vị phụ huynh không mấy dễ chịu, nghiêng đầu hỏi con mình: "Thế này là sao? Không phải con nói nó chỉ biết đánh nhau à?"

Bọn họ vốn tưởng có học sinh cá biệt khi dễ con mình nên mới đuổi thẳng lên tầng thượng.

Nghĩ là có thể nhìn thấy một đám lưu manh đang đánh đập học sinh khác nên đã chuẩn bị cả điện thoại để quay phim.

Không ngờ lại nhìn thấy tình cảnh này.

Muốn mắng cũng không thể.

Các bạn học sinh cá biệt không hiểu gì.

Thời Thanh là loại người gì bọn họ còn không rõ sao? Hoành hành ở trường cũ còn năng nổ hơn cả bọn họ.

Người này nói nhẹ thì là kiểu sống nhiệt huyết.

Còn nói thẳng thì biến toàn bộ học sinh cá biệt trong trường thành đàn em của mình là ước mơ của cậu.

Dùng tiền, dùng nắm đấm, không có chiêu gì không qua sử dụng.

Bọn họ vì không chịu gia nhập với Thời Thanh, đi cướp tiền ngoài trường, chặn đường học sinh vân vân nên mới bị Thời Thanh tẩn cho.

Vất vả lắm tên này mới chuyển đi, cho nó đi làm mưa làm gió ở trường khác.

Kết quả bọn họ nhìn thấy gì? ?

Thời Thanh thế mà lại học bài.

Cứ như là Trái Đất bị người ngoài hành tinh xâm lược, Sao Hỏa đụng Sao Thổ, con Sói yêu con Thỏ.

Thấy bọn họ không trả lời, các phụ huynh cuống lên, "Ba mẹ hỏi thì trả lời nhanh."

Thằng dẫn đầu: "Con, tụi con cũng không biết..."

Cuối cùng vẫn là thầy chủ nhiệm gian nạn chen lên, ho khan vài tiếng, sửa cà và vì chạy quá nhân mà không biết thành hình dạng gì.

"Khụ, ừm, Thời Thanh à, mấy đứa lên đây để học sao?"

"Không phải."

Giáo bá xinh zai nhíu mày, nhìn cuốn sách trên tay mình, "Chẳng lẽ tới liên hoan ăn sách à?"

"Không được vô lễ!" Lời này của thầy chủ nhiệm vừa ra khỏi miệng, Trác Quân Ly liền chấn trước mặt Thời Thanh.

Thanh niên nói chuyện ôn hòa, là tiêu biểu của học sinh chăm ngoan: "Thầy bình tĩnh ạ, mọi người đột nhiên xông tới đạp cửa, dẫn theo rất nhiều người làm Thời Thanh sợ ạ."

Sợ...

Thầy chủ nhiệm nhìn Thời Thanh vẫn là cái bộ "Đệ nhất thiên hạ", lại nhìn Trác Quân Ly nghiêm túc.

Đứa nhỏ này, đừng cho rằng bản thân nhát gan thì người khác cũng nhát gan.

Ông ho khan lúng túng, "Đây là học gì? Em giảng bài cho các bạn sao?"

"Vâng ạ."

Học bá dịu dàng quay đầu nhìn Thời Thanh, lại quay đầu lại:

"Thời Thanh lo thành tích các bạn kém không thể vào đại học. Biết được gia cảnh em khó khăn nên muốn mời em đến dạy."

"Trong lớp có các bạn khác nghỉ ngơi, chúng em cũng nhiều người nên quyết định lên tầng thượng ạ."

Thầy chủ nhiệm tưởng tượng ra một loạt lí do, nhưng lí do hắn nói ra cũng rất khó mà hiểu nổi.

Ông ho một tiếng, cảm thấy cổ mình khàn quá rồi.

Tiếng nói cũng khô cằn: "Rất tốt, rất tốt, mấy đứa quan tâm đến việc học làm thầy rất vui."

Các thầy cô khác nhìn Thời Thanh, lại nhìn Trác Quân Ly vẫn giữ nụ cười nghiêm chỉnh trên môi, lại nhìn các vị cá biệt lẫn các phụ huynh lúc đầu còn hung hăng mà giờ thì như bóng xí hơi, lập tức tiến lên.

"Các phụ huynh đừng để ý, không khí học tập của trường chúng tôi chính là như vậy, học sinh thành tích không tốt chưa cần giáo viên lo lắng cũng đã tự sốt ruột."

Nói, thầy chỉ về Trác Quân Ly: "Đây, lại còn tìm học sinh đứng đầu lớp đến giúp học thêm, vừa để xây dựng lại nền tảng kiến thức, cải thiện thời khóa biểu, nâng cao thành tích, đáng khen ngợi."

Tóm lại: Trường này học sinh rất NGOAN!

Muốn tìm điểm xấu?

Nhìn vào mỗi cuốn sách trên tay mấy đứa nhỏ, nhìn vào chữ trắng trên bảng đen, tìm đi! Tìm đi!

Sau khi nhìn hình ảnh "Bạn học cùng tiến", rồi tới những lời nói ôn tồn của thầy cô lập tức khiến các phụ huynh như lửa bị dội nước, tắt ngóm.

Bây giờ là phụ huynh chột dạ, giáo viên cây ngay không sợ chết đứng.

"Chắc là có hiểu lầm gì rồi, Thời Thanh tuy thành tích kém nhưng.. Ừm..."

Các giáo viên không tiếp xúc nhiều với Thời Thanh, nhưng nghe về chiến công vĩ đại, hậu thuẫn gia đình hay là tập hợp được một đống học sinh cá biệt thì không ít.

Nhưng về ưu điểm của cậu thì.. chưa hề nghe qua.

Nghẹn lời, thầy lập tức nhìn về thầy chủ nhiệm bên cạnh.

Dù thế nào đi nữa cũng là giáo viên chủ nhiệm của Thời Thanh, chắc là sẽ biết.

Thầy chủ nhiệm: "..."

"Nhưng nhân duyên của em ấy rất tốt, luôn lấy giúp đỡ bạn bè làm niềm vui, còn rất thích học bài với các bạn."

Ví dụ như lúc mua cơm ở căn tin, cũng rất thích nghênh ngang chen hàng.

"Luôn chăm chú nghe giảng, không làm việc riêng."

Chơi công khai luôn, giấu gì chứ.

"Bình thường cũng rất năng nổ giúp bạn bè bưng nước."

Tuy là vì đang theo đuổi Đồng Tâm Vũ nên đến phiên cô bưng nước thì sẽ sai đàn em làm thay.

"Hơn nữa em ấy còn rất... Ừm... Rất..."

Thầy chủ nhiệm hết ý để nói rồi.

Trác Quân Ly vô cùng tự nhiên tiếp lời: "Rất có tinh thần trọng nghĩa, lúc trước em bị trấn lột, cũng nhờ bạn ấy cứu giúp."

Nói, học bá nhìn sau lưng thầy chủ nhiệm, ánh mắt sáng lên, chỉ tay: "Thưa thầy, bọn họ là người đã trấn lột em!"

Nhất thời, tầm mắt của mọi người đều tập trung vào mấy học sinh cá biệt tới phản ánh.

Các pạn kia: "..."

Dưới ánh nhìn nguy hiểm của ba mẹ mình, trán không ngừng đổ mồ hôi hột.

"Không phải! Ba mẹ nghe con giải thích, tụi con thật sự không trấn lột cậu ta, đừng nghe cậu ta nói dối! Thật đó! Lúc đấy cậu ta đi tới, sau đó tiền rơi xuống bọn con mới nhặt lên, sau đó..."

Trác Quân Ly chậm rãi bổ sung một câu: "Lúc trước bọn họ còn chặn đường Đồng Tâm Vũ nữa, cũng nhờ Thời Thanh cứu được."

Các pạn kia: "..."

Cái này hình như đúng...

Tên dẫn đầu vẫn nỗ lực cứu vãn: "Tuy cái trước là thật nhưng cái sau thì không!"

"Cậu ta rõ ràng sử dụng Thời Thanh để làm khó bọn con, ăn cướp còn la làng!"

Thời Thanh lẫm liệt tiến lên, khoác vai Trác Quân Ly, miễn cưỡng dựa vào người thanh niên, nhíu mày nhìn mấy người này:

"Nói nè, lúc trước tao chưa chuyển trường, tụi mày toàn đi ăn hiếp học sinh lớp dưới, cuối tuần được về nhà thì chặn đường con người ta trấn lột, cả trường ai chả biết. Nếu không phải tao ngứa mắt mắt nhưng vẫn nói giúp thì tụi mày sớm bị đuổi học rồi."

"Không ngờ tao chuyển trường rồi mà tụi mày vẫn ngựa quen đường cũ, bị tao dạy dỗ cho còn muốn đi đổ oan, nhục nhã không hả."

"Không sai."

Trác Quân Ly cũng cau mày, ghét bỏ lắm nhưng vẫn cố giữ lễ phép: "Số tiền kia là tiền lương làm thêm của tôi, các người chắc chắn phải không biết xấu hổ mới đi cướp."

"Đúng đó."

Thời Thanh phụ họa theo, còn nhấc tay sờ sờ cùi chỏ: "Hôm qua bị đánh nhức cả người, giờ cùi chỏ vẫn còn đau."

Các thanh niên hôm qua ăn hành: "..."

Bọn họ trợn mắt ngoác mồm.

Hai người là đồ vô liêm sỉ! ! !

"Ngậm máu phun người, mẹ ơi đừng nhìn con như vậy, con thật sự không trấn lột cậu ta mà! !"

Thời Thanh dựa vào Trác Quân Ly, tỏ vẻ lười biếng.

"Trấn hay lột gì chưa nói, tụi mày lượn qua trường người ta là đã không có ý tốt rồi, lúc trước tao chưa chuyển trường thì còn cản tụi mày được, bắt tụi mày học thay vì cướp, giờ tao đi rồi chả khác gì vẽ đường cho hươu chạy."

"Nói rõ, tụi mày cũng lớn đầu rồi, tao mà báo cảnh sát, dù không bóc lịch thì cũng phải bị quản giáo tại gia."

Ánh mắt các phụ huynh nhìn con mình ngày càng nguy hiểm.

Con nhà mình thế nào bọn họ biết chứ.

Hơn nữa chúng nó làm loạn trong trường, thành tích không tốt, chỉ là bọn họ vẫn cảm thấy con mình học dốt thôi chứ không xấu xa.

Thật không ngờ lại lại có cả chặn đường trấn lột người vô tội.

Các học sinh côn đồ nhìn ánh mắt ba mẹ mình, tầng tầng lớp lớp mồ hôi phủ dày trên trán.

Bọn họ nơm nớp lo sợ : "Ba mẹ... Không phải mọi người thật sự tin đấy chứ."

"Bọn con không cướp gì của thằng này cả, là Thời Thanh đó! Nó với thằng này cố ý đặt bẫy bọn con!"

"Xì."

Giáo bá khinh bỉ: "Tao học thôi cũng nổ óc rồi, ai rảnh đi chơi với tụi mày? Nói tao đặt bẫy còn chưa tính, mày bảo Trác Quân Ly? Cả lớp tao đều biết nó là học sinh 3 tốt, hạng 1 đấy, hại được gì mày?"

"Nực cười."

Mấy đàn em phía sau cậu cũng bật cười.

"Bớt coi phim đi mậy."

"Mé ai hại nói chớ, tưởng mình là vua nên ai cũng muốn ám sát hay giề."

"Anh Thời của tụi này không ưa mày sẽ đánh công khai luôn, gảnh gì mà âm mưu các thứ, cũng là tẩn mày thôi, ích lợi gì."

"Khụ khụ khụ khụ, yên lặng, yên lặng cho tôi."

Thầy chủ nhiệm thấy bọn họ ngày càng quá đà, vội vã ngăn cản kịp thời, quay đầu nhìn các vị phụ huynh sắc mặt khó coi:

"Khụ, bây giờ hai bên ai cũng cho mình đúng. Hay là chúng ta cùng đến trường học của các bạn học sinh đây hỏi xem giáo viên bạn bè, điều tra rõ ràng rồi lại xử lý."

Nếu lúc trước mà nghe được mấy lời này thì các phụ huynh nhất định sẽ báo cáo cái trường cấp 3 Trường Âm này lên bộ giáo dục luôn, nhưng bây giờ...

Bọn họ nhìn về phía Trác Quân Ly.

Trắng trẻo đẹp trai, thư sinh, tự tin, nói chuyện không nhanh không chậm, lễ phép, câu cú rõ ràng, ánh mắt vô cùng thanh minh.

Nhìn thế nào đi nữa cũng là học sinh ngoan.

Vì vậy, tầm mắt của bọn họ lần thứ hai đặt lên người con mình.

Mặt mày bầm tím, người ngợm thì bẩn thỉu, trên đồng phục thì vẽ bậy, cổ áo còn toác ra cả trước ngực.

Cà lơ phất phơ, vô học vô liêm sỉ.

Nhìn Trác Quân Ly, lại nhìn con mình.

Nhìn con mình, lại nhìn Trác Quân Ly.

Bọn côn đồ thấy ánh mắt ngày càng ghét bỏ của ba mẹ mình, dần dần cảm thấy không đúng.

"Ba mẹ, mọi chuyện không phải như ba mẹ nghĩ đâu!"

Thời Thanh: "Đường không xa mấy, đi một chuyến cũng được."

Bọn côn đồ: "..."

Thời Thanh: "Nếu tụi nó thật sự trong sạch thì có sao đâu?"

Bọn côn đồ: "..."

Thời Thanh: "Tụi này cũng chạy không thoát mà."

Các phụ huynh bị thuyết phục.

Bọn họ xanh mặt, mang theo đứa con ngây thơ vô số tội của mình chào giáo viên rồi hùng hổ đi xuống lầu.

Sau đó, trên tầng thượng còn còn sót lại một đám học sinh cá biệt cầm sách với các giáo viên.

Cuối cùng vẫn là thầy chủ nhiệm kiên cường mở miệng trước:

"Ừm... Mấy đứa cố học hành, khụ, chú ý thời gian, đừng làm khó bản thân, buổi chiều còn phải lên lớp."

Sau đó, ông cười lúng túng nhẹ nhàng đóng cánh cửa không ra hình dạng gì lại.

"Yesssss! ! !"

Cửa vừa đóng, các học sinh tao nhã lập tức hoan hô, hưng phấn thảo luận:

"Tụi mày có thấy cái mặt của họ không, ha ha ha ha ha làm tao cười muốn bể bụng."

"Chưa bao giờ thấy lão chủ nhiệm ăn nói nhỏ nhẹ thế với bọn mình, đúng rồi anh Thời, mấy thằng chó kia dám vu oan anh, tan học tụi mình đi chặn bọn nó đi!"

"Đúng đó, máng mương mà đòi tương đương với thủy điện, dám làm nhục cả anh Thời, phải đánh chết!"

Thời Thanh nhanh chân trọi mỗi đứa một cú.

"Chặn đéo gì! Chặn thì có gì hay hả! Tụi mày! Còn rảnh! Chặn người à!"

Mỗi cái dấu chấm than là đại diện cho một cái đầu bị vỡ.

Giáo huấn mấy thằng đệ xong, giáo bá mới lủi về cạnh Trác Quân Ly, lười biếng dựa vào hắn, tuyên bố:

"Một năm nữa là thi đại học rồi, tụi mày nhất định phải đậu cho tao, còn không là đường ai nấy đi."

Mấy thằng đệ: "..."

Nhìn bọn họ là biết thành tích đếm ngược từ dưới lên.

Hơn nữa ai cũng dự định học cấp 3 xong sẽ đi làm, thi đại học làm gì.

Lúc này, một đàn em giơ tay hỏi:

"Anh Thời, thế em không làm đệ của anh nữa được không?"

"Được."

Thời Thanh xoay cổ tay, vặn vặn cổ: "Hôm nay mày bước khỏi cánh cửa kia, sẽ không còn là đệ của tao nữa. Mà là kẻ thù, tao đảm bảo ngày nào cũng tâm sự đủ điều với mày."

Đàn em: "..."

"Không làm đệ cũng không làm kẻ thù, làm người qua đường không được ạ?"

"Không được."

Trác Quân Ly đứng vững, nhìn giáo bá đang dựa vào mình: "Hoặc là làm anh em, hoặc là làm kẻ thù. Tùy mày quyết."

Cuối cùng, nhờ lời nhắc nhở nhỏ của Thời Thanh, Lục Đào và các anh em mặt như đưa đám chọn tiếp tục yên phận là đàn em.

Có một số người cứng đầu lắm chứ.

Nhưng không chịu nổi sự tàn nhẫn của Thời Thanh, không phục thì đánh, mà cậu còn biết cách đánh không gây chú ý với giáo viên, toàn đánh vào chỗ không thấy được.

Hơn nữa Thời Thanh còn giàu!

Đánh xong thoa, cậu mới chuyển đến trường này chưa được bao lâu đã thu phục cả đám này.

Làm đàn em rồi mà không nghe lời thì cũng đánh.

Cho nên cậu thường kiếm mấy đứa ngoan, nhìn thì ngu nhưng liều mạng không chịu thua. Thua mình cậu thôi là được.

Sau khi xác nhận xong, Thời Thanh liếc Trác Quân Ly.

Tuy rằng biểu tình của cậu là: Ông đây vip hong?

Thanh niên nhìn thấy được tia đắc ý của người kia.

Ánh mắt của hắn dịu dàng, cười ôn nhu với Thời Thanh.

Giáo bá cũng cười đắc ý hơn.

Cậu dựa vào người Trác Quân Ly, bắt đầu bố trí: