Toàn Thế Giới Đều Biết Ta Là Người Tốt

Chương 64




Thời Di Di tái mặt.

Thời Thanh tốt bụng rải đống giấy vụn xuống chân cô, khuôn mặt xinh đẹp hơn cả phụ nữ đúng là ngứa đòn:

"Chị họ, ăn đi, đừng ngại."

Thấy Thời Di Di bất động, cậu cười đặc biệt vui vẻ: "Hình như hơi đơn giản nhỉ? Ta xếp thành hình bông hoa cho cô nha?"

Thời Di Di phẫn nộ hất tay, ngẩng đầu lên lại phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình.

Cô ta cắn răng, đẩy Thời Thanh ra rồi bỏ chạy.

Thời Thanh méo miệng: "Không sao, bây giờ không rảnh ăn thì chút nữa ta bảo người đưa tới phòng nghỉ cô, nhiều thế này đủ ăn cả mấy ngày đấy."

Ngài Hầu tước vẫy tay, giấy vụn rơi lả tả xuống sàn, cậu quay đầu nhìn mọi người trong phòng, không hề khách sáo nói:

"Nhìn gì, hết việc để làm rồi hả? !"

Thế là tất cả lại vội vàng tiếp tục công việc của mình, chỉ có Đàm Minh Nghĩa là không hề để ý, hí hửng bước tới trước mặt Thời Thanh.

"Anh Thời, bây giờ anh rảnh không? Em muốn thảo luận với anh một chút, anh chưa ăn cơm tối nhỉ? Bây giờ chắc anh đói lắm rồi. Lúc nãy em chưa ăn đủ, chúng ta cùng đi ăn đi, vừa nói chuyện luôn."

Anh quen thuộc kéo tay Thời Thanh, lúc vừa chạm tới tay phải cậu, ngài Hầu tước – một quý tộc cao quý dù đau nhưng vẫn giả vờ gồng.

"Mé—— "

Cậu ôm tay phải lùi ra sau vài bước, nhíu mày:

"Đừng có chạm vào ta!"

Đàm Minh Nghĩa bối rối, nhìn vẻ mặt đau đớn của cậu lắp ba lắp bắp giải thích:

"Đúng rồi, em xin lỗi, em không cố ý đâu."

"Xin lỗi mà có ích thì cảnh sát để làm cảnh hả!"

Thái độ hung dữ của cậu thành công dội một thau nước lạnh xuống tâm trạng hứng khởi của Đàm Minh Nghĩa.

Anh thức thời nói: "Xin lỗi anh Thời, em sẽ không làm vậy nữa."

Tần VânSinh bên cạnh có thể thấy rõ ánh mắt của mọi người trong phòng đang tập trung trên người Thời Thanh.

Lúc trước vì Thời Thanh nói ra những câu kia nên mới thay đổi thái độ, bây giờ thì về lại như cũ.

Còn có một người đứng ra nói chuyện thay Đàm Minh Nghĩa: "Ngài Thời, Tiêu Đàm chỉ động vào ngài một chút, lần sau không tái diễn, xin đừng trách cậu ấy."

Hiển nhiên là Thời Thanh không thích bị người khác đụng chạm.

"Xì."

Thời Thanh nhìn mọi người, không có ý định giải thích, kiêu ngạo hất cằm, đi thẳng ra khỏi cửa.

Lúc lướt ngang qua Tần Vân Sinh, có lẽ cánh tay đau đớn của cậu nhắc nhở thù mới hận cũ, ngài Hầu tước trợn mắt trừng vệ sĩ của mình, vô tình vô ý dùng tay trái đụng vào hắn một chút.

Dù sau khi nhận ra ý của Thời Thanh, Tần Vân Sinh đã cố ý thả lỏng cơ phải.

Nhưng người kia quá yếu ớt, đụng phải hắn như đụng phải cục sắt.

"A!"

Cậu theo bản năng hét lên, lại nhanh chóng phản ứng mình đang ở ngoài, quá mất mặt nên lập tức ngậm miệng, lại trừng đối phương lần nữa.

Lần này cả hai tay đều không dễ chịu.

Vừa sợ đau vừa thù dai, chỉ có thể không tự nhiên rũ tay xuống, đá vào chân Tần Vân Sinh một cái.

"A..."

Cú đá không đẹp, hình như đụng phải ngón chân, Tần Vân Sinh trơ mắt nhìn Thời Thanh cụp đuôi.

Có lẽ là rất đau, Thời Thanh cúi người xuống kiểm tra thử, vừa cúi được một nửa thì chợt nhớ ra mình đang ở đâu.

Vì vậy, khuôn mặt đẹp đẽ kia đỏ bừng lên, cắn răng đứng thẳng dậy.

Biết rõ người gây phiền phức là cậu, Tần Vân Sinh nhìn cậu đang tự dằn vặt bản thân cũng không thể nổi giận được.

Thậm chí, hắn còn cảm thấy cậu như vậy có chút đáng yêu.

【 Keng! Giá trị thù hận của Tần Vân Sinh: 92/100% 】

Ngài Hầu tước phát hiện mình vẫn không thể làm gì được Tần Vân Sinh.

Cậu đỏ mắt, tức giận, không cam lòng nhìn hắn, căm giận mắng: "Ngươi không có mắt à! Tránh ra!"

Cửa lớn, năm Tần Vân Sinh đứng đấy vẫn có thể đi qua bình thường.

Nhưng hắn nhìn cậu như đang muốn khóc lên, vẫn thuận theo nhích sang một bên, sau đó nhìn cậu khập khiễng giận đùng đùng đẩy cửa đi ra.

—— rầm!

Cách đến cũng như cách đi.

Cậu vừa đi, căn phòng yên tĩnh vừa nãy trở nên xôn xao lại.

Tổ bọn họ phần lớn là người trẻ, có đam mê với hóng hớt.

Lúc này có người đến bên cạnh Đàm Minh Nghĩa: "Tiểu Đàm, Thời Thanh thật sự không lấy trộm nghiên cứu của em hả?"

Đây là Thời Thanh đó!

Khoa Kỹ Thuật không ai không biết Thời Thanh là một tên quý tộc ngu ngốc, bình thường bọn họ làm thí nghiệm cậu không hề đến, lúc có kết quả thì mới thò mặt ra đòi ghi tên vào.

Mặc dù là một giáo sư, nhưng nghe đầu chưa bao giờ đi dạy.

Nếu không phải là Hầu tước thì đến cả tốt nghiệp hay không cũng khó nói.

Lúc Thời Thanh đưa racon chip, ai cũng nghi ngờ, sau đó Đàm Minh Nghĩa đưa tư liệu nghiên cứu của mình ra, tất cả đều xác định Thời Thanh lấy trộm nghiên của của Đàm Minh Nghĩa.

Thế mà giờ đã trở mình rồi?

Đàm Minh Nghĩa trả lời rất chắc chắn: "Dù có sự tương tự nhưng thành quả nghiên cứu của chúng tôi hoàn toàn khác nhau, giáo sư Thời đưa ra một con chip được vận dụng vào mặt quân sự, tôi thì không làm được như thế."

"Hơn nữa lúc nãy em hỏi gì giáo sư Thời cũng trả lời được, tuy chưa hề tiếp xúc nhưng em thấy trình độ của giáo sư cao hơn mình nhiều."

Thiệt hả máa.

Mọi người bán tính bán nghi.

Không biết nên tin vào Thời Thanh không thể tự nghiên cứu một dự án, hay là cuộc đối thoại giữa Thời Thanh và Đàm Minh Nghĩa.

Có người lên tiếng:

"Coi như thế cũng được, Tiểu Đàm đừng vì trình độ giáo sư Thời cao hơn mình mà tiếp xúc với cậu ta nhiều. Tính cách quái gở, không thấy lúc nãy em đụng vào một chút thôi mà ré lên như tận thế à?"

Đàm Minh Nghĩa đang do dự, Tần Vân Sinh đột nhiên mở miệng.

Âm thanh của hắn mang theo chút từ tính, mạnh mẽ:

"Giáo sư Thời không cố ý, trên tay ngài ấy có vết thương."

"Bị thương?"

Mắt Đàm Minh Nghĩa sáng lên: "Đúng đúng đúng, vừa nãy không phải giáo sư Thời bảo em cầm tư liệu giúp vì không tiện tay sao?"

Anh vừa nói thế, những người còn lại cũng ngẫm thử.

"Hình như thế thật, cậu ta không dùng tay phải."

"Tiểu Đàm vừa nãy đụng vào tay phải cậu ta nhỉ."

Vẫn còn người bất bình : "Bị thương thì sao không nói gì, người ta không biết nên mới lỡ tay mà."

Tần Vân Sinh nghe bọn họ nói chuyện, trước mắt như hiện lên dáng vẻ xem thường đầy kiêu ngạo của ngài Hầu tước trẻ.

Hắn nhịn không được, mở miệng: "Tính tình giáo sư Thời vốn vậy, không hỏi thì sẽ không nói."

"Huống hồ hôm qua vừa xảy ra chuyện, ngài ấy không muốn giải thích, hôm nay tôi dùng phép khích tướng nên mới chịu đến đây."

Nghĩ thế, trong lòng Tần Vân Sinh nảy lên nghi ngờ.

Thời Thanh có tài nhưng giấu, tại sao trước kia hắn lại không phát hiện?

Cũng như lúc cậu bị thương, gặp chuyện khó miệng vẫn ngậm chặt.

Người đàn ông không khỏi nghi ngờ, dường như trước đây trong mắt Thời Thanh vốn dĩ là thế.

Bây giờ nhiều người nghĩ Thời Thanh là một kiểu chuyện bé xé ra to, đụng phải tay một chút thôi là có thái độ ác liệt ngay.

Nhưng họ không nghĩ tới tay cậu thật sự bị thương, Đàm Minh Nghĩa động vào cũng không nói ra, mà tự mình rời đ.

Trước kia thì sao?

Trước khi không phát sinh chuyện tương tự phải không?

Nghĩ đến ngài Hầu tước thở phì phò muốn đạp lên chân hắn lại tự làm chân mình đau, ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng của vị quân nhân dịu dàng hơn hẳn.

"Tôi đi trước."

Hắn cảm thấy mình phải tìm hiểu rõ ràng ngọn ngành.

※※※

Tần Vân Sinh bước vào thì thấy Thời Thanh đang nằm lỳ ở trên giường xem TV.

Nhìn rất thảnh thơi, thoải mái.

Chỉ là hai cánh tay rũ xuống một cách không được tự nhiên, dĩa nho đặt bên cạnh cũng không ăn.

Hắn gõ nhẹ lên cửa.

"Vào đi."

Âm thanh lười biếng của vị quý tộc trẻ vang lên.

Tần Vân Sinh cầm hộp thuốc đi vào, cương nghị trước sau như một.

Nhìn thấy hắn,vẻ mặt hờ hững của Thời Thanh lập tức méo mó.

Trong mắt Tần Vân Sinh, Thời Thanh ngồi dậy, cảnh giác dựa vào tường, hằm hằm hỏi hắn:

"Muốn gì! Còn muốn gì nữa!"

"Giáo sư Thời, tôi đến giúp ngài xử lý vết thương."

Lúc trước hắn luôn cảm thấy Thời Thanh không xứng với cái chức vị giáo sư này, nên luôn gọi cậu là Ngài.

Đến giờ mới đổi lại thành giáo sư.

Tần Vân Sinh đặt hộp thuốc lên bàn, không đến giường ngay mà mở hộp thuốc ra trước, lấy rượu thuốc ra, đưa cho Thời Thanh nhìn một chút, biểu thị mình vô hại.

Nhưng mà ngài Hầu tước đã rút kinh nghiệm từ mấy lần bị thương ngược lại do tấn công hắn, không hề bị lay động.

"Ai nhờ ngươi."

Tần Vân Sinh không có phản ứng với ác ý của Thời Thanh, vẫn bình tĩnh nói:

"Tôi hiểu nhầm ngài, tôi đến xin lỗi."

"Xì."

Cậu hừ lạnh, nhìn qua có hài lòng đôi chút, không muốn đuổi người đi nữa.

Tần Vân Sinh cầm rượu thuốc và bông tới bên giường, nhìn cậu co rúm người lại thành một cục, mí mắt giật giật.

"Mời ngài duỗi tay ra."

Thời Thanh không còn bao nhiêu tức giận: "Muốn ta duỗi là ta duỗi đấy sao? Tự dưng lại muốn đi lấy lòng ta, cái bộ dạng lạnh lùng lúc trước đâu rồi? !"

Chứng kiến qua đối phương dù đau điếng người nhưng vẫn còn mạnh miệng, không đáng ghét như hắn nghĩ.

Tần Vân Sinh dùng biện pháp cũ.

"Tôi chỉ muốn bù đắp lại lỗi lầm, nếu giáo sư Thời không dám thì thôi vậy."

Chiêu này vừa đánh ra đã hiệu quả.

Cắn câu ngay.

"Ta không dám? ! Ta đây mà sợ một Nam tước!"

Cậu tức giận lết tới trước mặt Tần Vân Sinh, một tay duỗi, một tay muốn kéo ống tay áo ra.

Quên mất cái tay còn lại cũng bị thương.

"A..."

Cậu rên nhẹ, gương mặt xinh đẹp nhăn nhó vì đau đớn.

"Để tôi giúp ngài."

Tần Vân Sinh rất tự nhiên đỡ lấy tay Thời Thanh, chậm rãi kéo tay áo lên cho cậu.

"Á... Ngươi nhẹ chút, đau quá."

Dù động tác của hắn rất nhẹ, nhưng Hầu tước vẫn không chịu được, yếu ớt kêu lên.

Tần Vân Sinh có thể cảm giác cánh tay mềm yếu kia đang rụt lại, chỉ là bị hắn giữ chặt.

Con ngươi hắn tối sầm, trong lòng chợt có cảm giác kỳ lạ khó nói, thật giống như có người dùng lông chim gẩy nhẹ, ngưa ngứa.

Có lẽ vì đau mà giọng điệu kiêu căng trách cứ của cậu trở nên nũng nịu tám phần:

"Ta lớn thế này rồi nhưng chưa bao giờ bị thương nặng như vầy, tại ngươi hết, a.. nhẹ nhẹ chút."

"Xin lỗi."

Sĩ quan áy náy, nghiêm túc nói lời xin lỗi, rất có thành ý.

Dù cậu bảo là "thương nặng", nhưng cũng chỉ là vết bầm thôi, không bị xây xát gì.

Mấy vết bầm này là vì đối phương cố công kích hắn, hắn còn chưa kịp làm gì, cậu đã tự làm mình bị thương rồi.

Tần Vân Sinh không hề tức giận, hắn thậm chí còn cảm thấy buồn cười.

Giống như hắn đang yên đang lành đi trên đường, bỗng nhiên có một con rùa đen chầm chậm bò tới, khí thế hùng hổ muốn tấn công hắn.

Hắn không trốn, con rùa lại ngã chổng vó, vô cùng đáng thương cố gắng vùng vẫy để lật người lại.

Sĩ quan nghĩ thế, khóe môi nhịn không được mà nhếch lên.

Thời Thanh phát hiện, cậu trợn mắt, có vẻ như bắt được một nhược điểm lớn nào đấy:

"Ngươi cười cái gì! Ngươi đang hả hê phải không!"

"Thưa không."

Tần Vân Sinh không cười, ngước mắt nhìn Thời Thanh:

"Giáo sư Thời, bây giờ tôi sẽ bôi thuốc cho ngài, hơi lạnh, ngài cố chịu một chút."

Thời Thanh hừ một tiếng: "Ngươi nghĩ ta là đứa con nít 3 tuổi sao? Mỗi bôi thuốc thôi thì nhịn cái gì."

Đang nói, Tần Vân Sinh nâng tay cậu lên, cầm bông ngoáy tai nhúng thuốc bôi lên vết bầm.

"Lạnh!"

Cánh tay non mềm căng cứng, theo bản năng rụt lại.

Tần Vân Sinh dừng, nhìn Hầu tước đang cố gồng mình lùi về phía sau.

"Ngài cố chịu một chút."

Thời Thanh không lên tiếng, đuôi mắt đỏ lên, khuôn mặt đẹp đẽ ấm ức, khó chịu cắn môi.

Cái biểu tình này, động tác này.

Ai không biết còn tưởng cậu bị tra tấn.

Tần Vân Sinh cố nhẹ nhàng hơn nữa, bôi thuốc lên vùng bị bầm, sau đó vất cái bông ngoáy tay đi, không chê thuốc vẫn còn chưa khô, dùng hai ngón tay nhấn nhấn quanh vùng bầm.

"A..."

Thời Thanh thở gấp, vừa căng thẳng vừa sợ hãi:

"Ngươi làm gì!"

Hiển nhiên, ăn thiệt mấy liền, cậu hiểu rõ bất cứ hành động nào của đối phương cũng có thể gây tổn thất lớn cho cơ thể mình.

"Tôi kiểm tra giúp ngài."

Tần Vân Sinh cười dịu dàng:

"Phải xem gân cốt bị tổn hại gì không."

Thời Thanh nghe hắn giải thích, bĩu môi.

"Hại ta không làm được gì."

"Đều tại ngươi!"

Càng nói càng tức, tay cậu không nhúc nhích được, muốn duỗi chân đạp.

Không khác gì châu chấu đấu xe tăng.

"A! Gì thế, đau quá!"