Toàn Thế Giới Đều Biết Ta Rất Hung Manh

Chương 9: Trung Thành Calliandra




"Lộc cộc...."

Cửu Nguyệt cuộn tròn mình trong đống vải lụa êm ái chất đầy châu báu vàng ngọc trong xe ngựa. Hai tay cậu ôm lấy củ khoai lang đã được lột đi lớp vỏ bên ngoài để lộ phần thịt vàng ruộm thơm nức, vừa âm ấm vừa ngọt ngào bên trong, hai chân dài trắng nõn duỗi thẳng đạp lên cái gối lông ngỗng nằm một góc.

Dây leo nào đó thỏa mãn mà ngoặm một miếng khoai lang bùi bùi, hai mắt nheo lại vì hạnh phúc.

Món này ngon quá đi à!

Vừa ăn khoai, cậu lại vừa tò mò nhìn xung quanh. Kể từ khi bước vào xã hội của các chủng tộc khác đến giờ, chưa lúc nào cậu ngừng tò mò. Cái gì đối với cậu cũng đều vô cùng mới lạ.

Cậu không ngờ cái xe ngựa nhìn có vẻ cũ kĩ này thực tế bên trong lại cực kì rộng rãi, có vẻ đã được thiết kế theo kiểu thiết bị mở rộng không gian.

Cậu nhớ trong địa bàn của cậu cũng có vài đứa có thể sử dụng năng lực này để xây tổ. Có lần cậu vô tình mọc tay của mình vào trong nhà của một đứa nào đó, nhìn bên ngoài tưởng nhỏ, ai dè vào bên trong y như một hang động khổng lồ vậy á!

Trái ngược với bên ngoài cũ kỹ bẩn thỉu có thể gãy đôi bất cứ lúc nào, bên trong xe ngựa lại vô cùng sạch sẽ và sáng sủa, thậm chí có một góc còn chất đầy vàng bạc châu báu.

Nào những viên ngọc thạch lấp lánh, những tấm lụa thượng hạng, từng tấm lông thú quý hiếm mà mềm mại cứ chất chồng lên nhau tạo nên một góc xa hoa mà đắt đỏ.

Mà Cửu Nguyệt lại đang nằm giữa đống châu báu ấy.

Ánh mắt của Louis cứ nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang không chút cảnh giác đang nằm trong địa bàn của gã.



Làn da trắng nõn như loại sứ thượng đẳng nhất, mái tóc mềm mại đen tuyền một màu áp sát lên má, làm bật lên đôi mắt đỏ tươi như một viên kim cương đỏ quý giá. Cậu nằm trong đống vàng bạc châu báu có giá trị liên thành, nhưng có vẻ chính thiếu niên còn quý giá hơn bất kì một vật báu nào đang được cậu đạp lên.

Gã muốn chiếm đoạt lấy vật báu này.

Đôi mắt vàng với đồng tử dựng đứng của gã Thú Nhân lóe lên một ánh sáng của sự thèm khát, tham lam, tham lam nhiều hơn nữa. Đó vốn dĩ là thiên tính của chủng tộc......

Suỵt, đừng nói ra cái tên đó nếu bạn không muốn bị bọn chúng tưởng rằng bạn đang lăm le kho báu của chúng.

Chúng sẽ....

Đồ sát bạn đấy.

__________________

"Choang!!"

Một tiếng động lớn vang lên trong Hạ Thành yên tĩnh, Verdan đang ở gian ngoài vội vã chạy vào trong kiểm tra tình hình. Cậu thấy chén thức ăn bể tan tành trên mặt đất, đồ trong chén vương vãi khắp nơi còn trưởng lão Laure đang run bần bật đứng bên cạnh ca ca của mình thì hết sức lo lắng.

Verdan bước tới dìu lão Laure đứng dậy, sau đó lại quay sang muốn lên tiếng trách ca ca vì sao không chịu giữ ý làm lão nhân gia người ta sợ hãi.

Nhưng rồi lời nói còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã bị cậu cố gắng ép ngược trở lại.

Verdan thề, cả cuộc đời cậu chưa bao giờ thấy vẻ mặt kinh khủng đến như vậy của anh trai.

Như thể....như thể con người lạnh nhạt ngoài lạnh trong nóng hằng ngày thực tế chỉ là lớp vỏ bọc che đậy con ác quỷ bên trong.

Và giờ con ác quỷ đó, cuối cùng cũng bị đánh thức.

Asher từ từ chuyển tầm mắt sang nhìn Verdan, đôi mắt màu bạc cuối cùng cũng hoàn toàn chuyển sang màu đen tuyền lạnh băng. Y vươn tay ra xoa đầu cậu, môi mỏng mở ra khép lại thốt ra những lời không chút độ ấm, như thể y không phải đang nói chuyện với em trai ruột mà là đang nói chuyện với thuộc cấp của mình vậy.

"Verdan, truyền tin về trong tộc rằng ta sẽ hoãn lại thời gian trở về. Ta sẽ cho người tới đưa em và lão Laure trở về an toàn."

Verdan lo lắng túm lấy ống tay áo của y: "Ca định đi đâu?"

Asher nhẹ giũ ống tay áo khỏi sự níu kéo của Verdan:

"Ta...cần đi tìm bảo bối thất lạc của mình. Có kẻ...đã trộm mất bảo bối của ta rồi."

Ánh mắt của Asher dần trở nên ác liệt, không khó để hiểu, khi y tìm được kẻ đã lấy cắp mất "bảo bối" của y, chuyện gì sẽ xảy ra.

Tinh Linh trẻ tuổi cũng không quan tâm có ai ở đây, y chỉ khẽ lẩm bẩm trong miệng những câu rất ngắn. Nhưng nội dung của những câu ấy lại khiến người ta sởn tóc gáy.

"Có lẽ...em muốn bị làm cho sưng bụng không thể xuống giường thì mới có thể ngoan ngoãn ngồi im một chỗ ư, bảo bối của ta?"

"Liệu lần sau, ta có nên làm cho em một chiếc lắc chân vàng không nhỉ? Để em đi đến bất kì đâu, ta cũng có thể biết được mà tới đón em về....."



"Bé con à....Em sẽ hợp với lắc chân họa tiết gì nhỉ?"

Tiếng gọi nhỏ nhẹ của vị Tinh Linh hòa vào với tiếng gió bắt đầu rít gào bên ngoài.

Thời tiết bắt đầu có những bước chuyển biến tồi tệ. Từng tấm ván gỗ, dây treo biển báo bên ngoài đều bị những con gió hung tợn thổi bay, đập vào nhiều nơi rồi bể tan tành.

Tiếng động ầm ầm và những đợt gió dữ tợn khiến cho lòng người dân ở Hạ Thành Marcheline nặng trĩu và bất an khôn cùng.

Vì tiếng gió chính là báo hiệu cho một cơn bão phóng xạ sắp đổ ụp xuống nơi này.

Mỗi lần nó đi qua, cũng chính là mỗi lần đám quái vật dưới vực sâu đó bắt đầu trỗi dậy, đánh dấu sự sụt giảm mạnh mẽ của sinh mạng.

Nhưng tự nhiên và tạo hóa sẽ không bao giờ dừng lại bước đi của nó vì bất kì một ai, hay sẽ mủi lòng vì bất kì một nỗi lo lắng sợ hãi nào.

Trừ một sinh linh cao quý duy nhất tại lục địa đang trên bờ vực điêu tàn này.

Cơn gió thổi qua rừng Cretaceous, thổi qua Hạ Thành Marcheline, bay tới cạnh chiếc xe ngựa chứa cậu thiếu niên nhỏ đang say ngủ, thoáng nhẹ nhàng như đang âu yếm vỗ về, rồi lướt mạnh tới bức tường cao lớn của những tòa công trình kiên cố trong Trung Thành Calliandra.

Trung Thành Calliandra, đó là đích tới của chiếc xe ngựa lần này.

____________________

Chiếc xe ngựa đi rất nhanh, chỉ trong vòng vài ba ngày đã tới gần khu vực ngoại thành của Trung Thành Calliandra.

Sau khi Brenner trình ra giấy thông hành của mình cho nhóm cảnh vệ thì đã nhận được giấy phép bước vào trong thành. Như thường lệ, gã tán nhảm vài câu với bọn cảnh vệ, nhưng thực tế là âm thầm để Agilard tìm được một vài thông tin hữu dụng từ miệng nhóm cảnh vệ.

Sau khi nhận thấy thủ thế ok của Agilard, Brenner cười hề hề dúi vào tay bọn cảnh vệ vài đồng Eva, vì đây là lãnh địa của Nhân tộc mà.

Nói về cái giấy thông hành này cũng không khó để nhận được. Chỉ cần mỗi tháng đều nộp lại một phần nhỏ lương thực hoặc vật phẩm mà mình thu thập được ở những nơi ngoài khu vực xanh thì sẽ được cấp cho một tấm da dê có chứa kí tự đặc biệt bằng ma pháp.

Thứ này được coi là giấy thông hành, là một phát minh của Nhân tộc.

Cả đoàn người dần dần tiến vào trong Hạ Thành Calliandra. Sau khi bước qua cổng lớn cao chót vót, bọn họ bắt đầu bước lên cây cầu Kalin, để mà nói cho chính xác thì điểm đặc trưng của Trung Thành Calliandra chính là cây cầu này.

Nghe đâu cây cầu này đã có từ cái thời trước ngày Thần Giáng. Nghĩa là nó đã được xây tại thời điểm thịnh vượng và hùng mạnh nhất của đại lục.

Theo một số câu truyện truyền miệng thì ngày xưa khi người ta xây dựng cây cầu này đã sử dụng một loại thực vật đặc biệt, mà khi có thể đánh thức nó nảy mầm, nó sẽ trở thành lá chắn tự nhiên mạnh mẽ nhất chống lại mọi cơn bão phóng xạ mà không cần đến lồng Pascal như bây giờ.

Tuy nhiên đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, bởi vì đã từng đó năm trôi qua mà vẫn chưa có bất kỳ ghi chép gì về một người hay về bất kỳ sự kiện gì liên quan tới thứ hạt giống huyền thoại đó.

Cửu Nguyệt hết ăn rồi ngủ trong suốt ba ngày, gần đạt tới đẳng cấp của mấy con heo trong rừng Creatceous tới nơi cuối cùng cũng chịu dậy.

Cậu không phải vì đói nên mới dậy như bình thường.

Hình như, cậu cảm nhận được hơi thở yếu ớt của một bé con nào đó rất gần với dòng máu của cậu thì phải?



Ngồi bật dậy từ đống nệm tơ tằm, Cửu Nguyệt vươn tay kéo lấy cái áo rộng thùng thình trên người lên, đôi chân trần chạy lại gần cửa xe rồi ngó đầu ra ngoài.

Đôi mắt màu đỏ máu của cậu bắt đầu hiện lên những đường vân kì lạ, nhờ đôi mắt này, cậu có thể nhìn thấy mọi dạng năng lượng của sự vật xung quanh. Tuy nhiên hơi tốn năng lượng nên cậu ít dùng, lỡ đâu dùng xong hết hơi thì toi cậu à?

Tuy nhiên bây giờ cậu lại không quan tâm được nhiều đến thế, tìm được một nhóc con cùng dòng máu, điều này quá hấp dẫn cậu rồi.

Cửu Nguyệt nôn nóng mà lướt mắt mấy lần bên ngoài, nhưng cái bóng của nhóc con còn chẳng thấy, làm cho cậu hết sức thất vọng.

Sao vậy nhỉ? Rõ ràng cậu cảm nhận được nhóc con đó đang ở rất gần đây mà, tại sao lại chẳng thấy đâu chứ?

Loius đang ngồi trên ghế lái đột nhiên thấy xung quanh có vẻ hơi yên tĩnh, gã ngẩng đầu lên nhìn, chợt phát hiện phần lớn tầm mắt của đám người xung quanh đang tập trung lên xe ngựa của bọn họ.

Tâm của Louis trầm xuống, lập tức quay đầu về phía sau lưng mình.

Đúng như dự đoán của gã, thứ có thể làm cho đám người này như ruồi thấy mật ngọt bu vào liên tục chỉ có thể là bông hoa báu vật quý giá nhất của gã.

Thiếu niên ló đầu ra từ xe ngựa, đôi mắt to tròn màu đỏ quý hiếm ngập nước, chất chứa sự bực bội và tủi thân. Đôi môi hồng phấn nộn thoáng chu ra, chỉ khiến kẻ nhìn muốn đè cậu xuống mà ngấu nghiến đôi môi đó một trận.

Đỉnh điểm chính là khi cái áo to rộng thùng thình trên người dưới hành động của cậu dần dần trượt xuống, để lộ hơn nửa đầu vai trắng nõn nuột nà. Xung quanh dần vang lên tiếng hít khí, dường như không gian xung quanh sắp bị chết ngạt bởi vẻ đẹp của cậu thiếu niên, nhiều kẻ còn quên nhìn đường đến độ đâm đầu vào lan can hai bên thành cầu Kallin.

Trước khi cái áo hoàn toàn trượt xuống để lộ cả lồng ngực nhỏ của cậu, Loius nhanh như chớp vươn cánh tay rắn chắc ôm cậu vào lồng ngực to rộng của mình, một tay nâng mông cậu trực tiếp đưa người vào trong xe ngựa.

Chết tiệt, gã đã bất cẩn rồi. Hy vọng đám chó săn đó không đánh hơi được nhanh như vậy.

Tấm rèm xe ngựa rũ xuống, che khuất thân ảnh thiếu niên cũng để lại trong tâm tư đám người xung quanh một trận tiếc nuối.