Editor: @cacaokemtrung
Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường.
Hà Tiên lo lắng nhìn thoáng qua phòng nhỏ bên trong, xác nhận không có ai khác mới kéo mọi người ra khỏi phòng, cố gắng không đánh thức người đang ngủ.
Trình Bất Ngộ vẫn đang ngủ say.
"Sao lại thế, sao cậu ấy lại ở trong phòng anh cả?" Khương Phong Nguyệt hạ giọng hỏi: "Thạch Đình, anh có biết gì không?"
Trong số họ, chỉ có Thạch Đình đang ở trong nước và vẫn liên lạc thường xuyên với Cố Như Trác. Mọi người đều nhìn về phía Thạch Đình, ánh mắt sáng lên.
Thạch Đình ngơ ngác: "Anh... anh không biết, anh còn nghĩ anh cả sẽ không cho cậu ấy đến..."
Khương Phong Nguyệt: "...?"
Hà Tiên bối rối nói: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Có nên gọi cậu ấy dậy không?"
Triệu Phồn cũng hoang mang hỏi: "Bây giờ đã sáng rồi, lát nữa sẽ rất bận, anh cả có sắp xếp ai chăm sóc cậu ấy không? Có khi nào cậu ấy không có gì để ăn không, có phải chúng ta nên mua đồ ăn sáng cho cậu ấy không?"
Mọi người nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Trời hửng sáng, mưa đã tạnh dần nhưng sắc trời vẫn còn âm u.
Càng lúc càng có nhiều người đến núi Giảo.
Bãi đậu xe dưới chân núi đầy ắp những chiếc xe sang trọng, một màu đen kịt. Rất nhiều ngôi sao, nhân vật nổi tiếng, doanh nhân nhận được tin buồn đã đến viếng.
Truyền thông bị ngăn ở bên ngoài, đèn flash liên tục lóe sáng.
"Hồ Khinh Lưu! Hồ Khinh Lưu xuất hiện tại lễ tang của Trình Phương Tuyết, vẻ mặt rất kém, đưa tiễn người bạn tri kỷ năm mươi năm!"
Hồ Khinh Lưu ăn mặc giản dị, một bộ vest đen, ngoài cháu gái đi cùng cầm ô thì không có ai khác.
Ông giữ gìn cơ thể rất tốt, trông không hề già nua. Theo thông tin, ông đã từ chối lời đề nghị của nhà họ Cố về việc ngồi trực thăng lên thẳng đỉnh núi mà quyết định tự mình đi bộ lên núi Giáo để tiễn biệt người bạn cũ.
Ngay khi ông xuất hiện, các phóng viên dưới chân núi lập tức sôi trào, đồng loạt xông lên: "Xin hỏi có thể phỏng vấn mấy câu được không? Ông nghĩ gì về tin Cố Như Trác ngấm ngầm dẫn dất các anh em đồng môn gây xung đột với những người thừa kế của nhà họ Trình?"
"Nghe nói di chúc vẫn chưa được công khai, ông nghĩ ai sẽ là người nối nghiệp chính của nhà họ Trình? Hay vẫn sẽ do Cố Như Trác quyết định như hiện tại?"
"Bộ phim về đề tài kinh kịch mà ông đã chuẩn bị nhiều năm, ban đầu dự định mời Cố Như Trác đóng vai chính, nhưng giờ Cố Như Trác đã bị mất giọng, xin hỏi ông sẽ chọn diễn viên khác thay thế hay tiến hành lồng tiếng?"
Sắc mặt Hồ Khinh Lưu âm trầm, ông đi thẳng, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
Mãi đến khi một thanh niên đi đến cổng an ninh dưới chân núi, thấp giọng gọi một tiếng: "Thầy Hồ.", vẻ mặt ông mới thả lỏng hơn đôi chút: "Như Trác."
Cố Như Trác xuống đón người!
Truyền thông đều sôi trào, tấp lại đây muốn nhân cơ hội này để phỏng vấn, nhưng Cố Như Trác đã che chở ông, nghiêm trang không nói gì, bảo vệ bên cạnh không lùi nửa bước, giới truyền thông không thể vào được núi Giảo.
"Cố Như Trác! Hôm nay, trước mặt tất cả mọi người ở đây, cậu phải cho chúng tôi một lời giải thích!"
Trên con đường lát đá xanh, đột nhiên vang lên một giọng nữ chói tai. Từ sau đám đông, một người phụ nữ mặc đồ đen bước nhanh xuống, bà ta khoảng độ bốn mươi tuổi, trang điểm rất kỹ.
Đó là Vu Lan, vợ người con trai thứ hai của nhà họ Trình.
Cả đêm qua, người nhà họ Trình không thể yên ổn nổi.
Một là vì Cố Như Trác không cho bọn họ can thiệp vào việc hậu sự của Trình Phương Tuyết, hai là vì bọn họ vẫn chưa được thấy di chúc, cứ mỗi ngày trôi qua là một ngày lo lắng đề phòng.
Hơn nữa, các phương tiện truyền thông cũng bị ngăn cản không cho lên núi, bước đầu tiên trong cuộc chiến dư luận của họ đã thất bại.
Bà ta đứng đó, chậm rãi nói: "Cậu giấu di chúc không cho chúng tôi xem cũng không sao, nhưng giới truyền thông chúng tôi mời đến để đưa tiễn ông cụ, cậu cũng không cho vào là sao?"
Mưa rơi lộp độp trên ô, Cố Như Trác thản nhiên nói: "Không được phép."
Trong màn mưa mịt mù, giọng của Cố Như Trác nghe không rõ lắm nhưng rất vững vàng. Cuộc trò chuyện giữa hai người bị cánh báo chí nghe được, mọi người ở đó đều ồ lên.
"Thầy Hồ, thầy cũng là bạn thân của bố tôi, cũng là bậc trưởng bối của chúng tôi. Bây giờ Cố Như Trác cư xử như vậy khiến chúng tôi rất khó xử, hay là thầy hãy khuyên bảo cậu ấy đi, nếu bố tôi ở dưới suối vàng có linh, cũng sẽ không ngờ hôm nay Cố Như Trác lại làm vậy, chắc chắn sẽ không yên lòng ra đi."
Bà ta nhìn về phía Hồ Khinh Lưu, thành khẩn nói.
Hồ Khinh Lưu được Cố Như Trác đỡ, bất động như núi: "Tôi tin tưởng Như Trác. Còn chuyện tôi có là trưởng bối hay không, người đã ra đi rồi, trước khi đi đã sắp xếp mọi thứ như thế nào, tôi tin rằng ông ấy cũng có cân nhắc riêng của mình. Như Trác làm gì, chắc chắn cũng là điều ông ấy muốn."
Sắc mặt của Vu Lan lúc trắng lúc đỏ, bà ta vẫn khăng khăng: "Đây là chuyện nội bộ của nhà họ Trình..."
"Thím hai, nếu hôm nay bà muốn gây chuyện ở đây, chuyện nội bộ sẽ trở thành chuyện cười cho thiên hạ." Cố Như Trác trầm giọng nhắc nhở.
"Vậy cậu tính nắm quyền mọi chuyện sao? Cậu thì có quyền gì chứ?" Vu Lan không hề tỏ ra yếu thế: "Cậu là người hiểu rõ nhất, nếu cậu làm như vậy, ông cụ khó mà yên lòng ở dưới suối vàng, cậu cũng sẽ phải gánh chịu tiếng xấu cả đời!"
"Tôi có quyền." Cố Như Trác ném lại những lời này, ánh mắt thản nhiên mà sắc bén.
Anh không nói thêm gì nữa, những người xung quanh anh tiến lên, bao vây Vu Lan, lịch sự nói: "Để chúng tôi đưa bà về nghỉ ngơi trước, thưa bà."
Cố Như Trác quay đầu lại, vẻ mặt hòa hoãn hơn khi nãy.
Anh nói khẽ với Hồ Khinh Lưu: "Để thầy phải chê cười rồi. Chúng ta lên thôi."
Hồ Khinh Lưu lắc đầu, nhỏ giọng thở dài: "Ông ấy sống ngay thẳng một đời, sao con cháu lại không có đứa nào ra gì thế này."
Cố Như Trác hơi khựng lại, như là muốn nói gì đó, nhưng rồi vẫn lựa chọn im lặng.
Anh cúi đầu liếc nhìn di động — qua một đêm không ngủ, một đêm vô số cuộc gọi và liên lạc, điện thoại anh đã hết pin.
*
Trình Bất Ngộ ngủ mãi đến hơn chín giờ mới tỉnh.
Hôm qua đi đi lại lại đến hơn nửa đêm, tới gần rạng sáng cậu mới ngủ, thật ra vẫn chưa đủ giấc.
Bên ngoài đang ồn ào náo động, có tiếng người đi lại, dựa theo truyền thống, nhạc tang đã được phát, tiếng sáo trống đưa tang đinh tai nhức óc.
Trình Bất Ngộ dụi nhẹ mắt, xuống giường rửa mặt.
Sau đó, cậu ngồi lại trên giường, cúi đầu mở di động, gửi một tin nhắn cho Cố Như Trác: "Tôi nghĩ xong rồi, tôi có thể đỡ linh vị."
Nói là suy nghĩ, nhưng thật ra cậu cũng không suy nghĩ quá lâu.
Bởi vì Cố Như Trác nói đây là một lời nhờ vả, hơn nữa lời nhờ vả này không khiến cậu khó chịu, cho nên cậu có thể đồng ý.
Cậu biết rõ anh ghét mình, cũng biết rõ mình đang làm gì, chỉ là cậu nhớ đến hai tấm vé máy bay năm đó.
Năm đó cậu không về thăm mộ Hạc Ngộ, mà giờ đây cậu lại chọn đỡ bài vị cho Trình Phương Tuyết... Thực ra cậu cũng không biết, lựa chọn này có giúp cậu tìm được câu trả lời mà cậu đã theo đuổi từ lâu hay không?
Cố Như Trác không trả lời tin nhắn cậu.
Trình Bất Ngộ suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho anh, nhưng khi vừa nối tín hiệu đã nghe thấy báo tắt máy, cậu đoán là Cố Như Trác đang bận.
Trình Bất Ngộ đứng dậy, mở cửa phòng, định đi xuống lầu tìm anh.
Cửa vừa mở đã làm đổ một đống đồ vật ở trước cửa, Trình Bất Ngộ cúi xuống nhìn thì thấy trước cửa bày một đống đồ ăn.
Có tiểu long bao phết mỡ hành, bánh hấp sữa, sandwich,... tất cả đều được gói trong giấy bạc và vẫn còn ấm.
Trong lễ tang thường có chuẩn bị bữa ăn khi đến giờ, những lúc khác mọi người phải tự tìm thức ăn, thường thì mọi người sẽ đến khách sạn.
Mà núi Giảo là khu nghĩa trang, quanh đây chỉ có cửa hàng tiện lợi, cậu dậy trễ nên không biết kiếm chỗ nào để ăn uống.
Trình Bất Ngộ nghĩ có lẽ đây là bữa sáng mà người bác lớn tuổi tối qua để lại cho mình, bèn cầm túi tiểu long bao ăn, còn lại thì để lại trên bàn trong phòng.
Xuống đến tầng dưới, tiếng nhạc tang càng lúc càng lớn. Linh cữu của Trình Phương Tuyết được đặt ở giữa sảnh chính của biệt thự. Người thân và trưởng bối của người mất, thế hệ trước của ông cụ đều ngồi hai bên sảnh, có người sức khỏe không tốt đã về khách sạn.
Người nhà họ Trình và các đệ tử của Bắc Phái ngồi hai bên, phân biệt rõ ràng.
Trình Bất Ngộ đi xuống từ cầu thang bên, người nhà họ Trình ở phía bên kia đều không ngờ trên lầu sẽ có người đi xuống, tất cả đồng loạt nhìn về phía cậu.
"Cậu ấy tỉnh rồi! Cậu ấy xuống đây!"
Bên kia, vài người Bắc Phái cũng nhận ra cậu.
Mọi người vừa mới biết được Cố Như Trác đã xuống núi để đón Hồ Khinh Lưu, hiện tại ở bên ngoài là Thạch Đình và Triệu Phồn đại diện cho các đệ tử của Trình Phương Tuyết để tiếp đón khách viếng. Khách đến sẽ cúi đầu chào viếng, những người bên trong cũng cúi đầu đáp lễ.
Chậu than trong linh đường cháy hừng hực, càng khiến cho khung cảnh bên ngoài thêm lạnh lẽo.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy Trình Bất Ngộ, trong linh đường bỗng chốc rơi vào cảnh im lặng đầy xấu hổ
Có người khe khẽ bàn luận: "Sao cậu ta lại ở đây? Ai đưa cậu ta đến vậy?"
"Con hoang, sao xứng vào linh đường?"
"... Không biết, có lẽ cậu ta tự đến chăng? Tôi nghe nói gia đình cậu ta không còn ai rồi, ông nội mất nên chắc là muốn về thăm một chút."
"... Thật xui xẻo."
Trình Phức ngẩng lên nhìn thoáng qua, có vẻ hơi ngỡ ngàng, ông ta không nhận ra cậu, liền quay sang xác nhận với người bên cạnh: "... Đó là con trai của tôi à? Trông cũng khá đẹp trai đấy."
Không ai trả lời ông ta, những người khác đều nhìn chằm chặp Trình Bất Ngộ, không khí dần trở nên căng thẳng.
— Trình Bất Ngộ đột nhiên xuất hiện ở đây, chẳng lẽ sẽ có phần thừa kế? Ai đã đưa cậu ta đến? Là Cố Như Trác sao?
Trình Bất Ngộ cúi đầu bước xuống.
Cậu không được nghỉ ngơi đầy đủ, trông có vẻ không khỏe lắm, sắc mặt tái nhợt.
Ở phía Bắc Phái, Khương Phong Nguyệt nhìn Trình Bất Ngộ: "Cậu ấy tỉnh rồi... Cậu ấy ăn tiểu long bao mà chúng ta mua kìa."
Hà Tiên dùng khuỷu tay huých anh ấy: "Cậu chú ý đi đâu vậy! Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Bọn họ hai mặt nhìn nhau.
Thân phận Trình Bất Ngộ vốn đã khó xử, nói đúng ra cậu là người nhà họ Trình, nhưng nhà họ Trình lại không chịu nhận. Mà đồng thời cậu cũng là đệ tử cuối cùng của Trình Phương Tuyết, bây giờ Cố Như Trác không có mặt, họ cũng không biết có nên kéo cậu ta qua hay không.
Trình Bất Ngộ đi xuống dưới, người gần cậu nhất là Trình Ngự đứng dậy, chặn anh lại, khuôn mặt nghiêm nghị nhíu mày: "Này, cậu lại đây."
Trình Bất Ngộ dừng bước.
Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo, gọi theo cách mà họ đã dạy cậu ở trường cấp ba: "... Chào bác cả."
Trình Ngự lại không còn thái độ khách sáo như hồi cậu đang đi học, ông ta hỏi thẳng: "Sao cậu lại đến đây? Làm sao cậu vào được? Ai đưa cậu đến?"
Giọng điệu của ông ta rất khó nghe, thậm chí còn hơi dữ dằn.
Cả sảnh lớn đều nghe thấy mấy lời vừa rồi của ông ta, không ít người ở ngoài cửa cũng nghe thấy, tò mò ghé đầu nhìn vào.
Nhà họ Trình là gia tộc nổi tiếng nhiều thế hệ, thanh danh là thể diện của nhà họ Trình, người ngoài không ai biết về sự tồn tại của Trình Bất Ngộ.
Không chỉ là vấn đề thừa kế, mà chuyện con riêng một khi bị tuồn ra sẽ là tai tiếng cho cả gia tộc.
Trình Phương Tuyết sống cả đời đoan chính, Trình Phức gây chuyện sẽ không tránh khỏi cảnh bị người ngoài nói ra nói vào, rằng là lão nghệ thuật gia tuy gầy dựng được thành tựu to lớn, nhưng lại không biết dạy dỗ thế hệ sau.
Trình Bất Ngộ im lặng.
Lửa than cháy chậm, gió lạnh thổi thốc vào linh đường, nhạc tang cũng tạm hoãn, cả sảnh lặng ngắt như tờ.
"Không được." Khương Phong Nguyệt đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Em phải đi tìm anh cả, bọn họ không thể gây chuyện ngay trong tang lễ được!"
Anh ấy còn chưa đứng lên, Hà Tiên đã túm lại: "Cậu từ từ đã."
Trình Bất Ngộ vừa mở miệng định nói: "Tôi..."
"Là tôi dẫn cậu ấy đến đây."
Giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau bọn họ.
Cố Như Trác đưa tay kéo Trình Bất Ngộ ra sau mình, lạnh giọng nói tiếp: "Đây là đệ tử cuối cùng của đời thứ ba Bắc Phái, Trình Bất Ngộ. Tôi dẫn cậu ấy đến chào hỏi bác cả."
"Cậu nói cái..." Trình Ngự nhìn Cố Như Trác, trừng to mắt không tin nổi.
— Không phải chính Trình Bất Ngộ đã tự rời đi hay sao!
Hơn nữa, hai người này cấu kết với nhau từ khi nào vậy? Lẽ ra Cố Như Trác phải hận Trình Bất Ngộ tận xương tủy mới đúng chứ!
Đằng sau Cố Như Trác, Hồ Khinh Lưu và những người khác cũng đã đến, các bậc tiền bối đứng chờ ở cửa, hơn mười đôi mắt nhìn về phía này.
Cố Như Trác nắm lấy cổ tay của Trình Bất Ngộ, hơi ấm cơ thể truyền qua, mang theo một loại sức mạnh kiên định.
Anh nắm rất chặt, Trình Bất Ngộ chỉ có thể đi theo anh.
Cậu nhỏ giọng nói: "Cố Như Trác, tôi..."
"Tôi biết rồi, vừa nãy điện thoại tôi mới sạc xong, tôi đã thấy tin nhắn của cậu."
Vẻ mặt Cố Như Trác vẫn bình tĩnh, dẫn cậu đến bên cửa, lấy một bông hoa trắng từ bàn tiếp tân cài lên ngực cậu, sau đó lại buộc một tấm vải trắng lên trán cậu.
Tay anh vuốt nhẹ sau đầu cậu, buộc lại cho cậu, Trình Bất Ngộ khép hờ mắt, ngoan ngoãn im lặng để anh làm.
Mi mắt cậu đen nhánh cong vút, nhẹ nhàng lướt qua làn da anh.
Cố Như Trác nhỏ giọng nói: "Lát nữa cậu đi với đám Hà Tiên. Ở trong đó sẽ dễ chịu hơn, không mệt lắm."
Phía sau anh, Hồ Khinh Lưu bước vào sảnh.
Cố Như Trác giữ vai Trình Bất Ngộ, quay cậu lại, gật đầu với ông: "Thầy, đây là học trò cuối cùng của thầy con."
Hồ Khinh Lưu gật gật đầu, ánh mắt quét qua khuôn mặt của Trình Bất Ngộ - trước đây ông chưa từng nghe nói Bắc Phái có truyền nhân thứ sáu, chỉ nghe Cố Như Trác nhắc miệng một lần, nhưng khi nhìn thấy hôm nay, ông đã hiểu.
Người thanh niên trước mắt rất duyên dáng, khí chất xuất chúng, cậu rất giống Trình Phương Tuyết lúc trẻ, nhưng lại mang thêm một vẻ lạnh lùng và mềm mỏng hơn, rất ngoan ngoãn và yên tĩnh.
Hồ Khinh Lưu vào trong nhìn di thể.
Ông và Trình Phương Tuyết đồng trang lứa, thậm chí ông còn lớn tuổi hơn, nên chỉ chắp tay thi lễ đơn giản.
Khi ông đứng dậy, các đệ tử của Bắc Phái và nhà họ Trình đều đứng dậy cúi đầu, đây là lễ nghi đối với người trong gia đình đi dự tang lễ.
Cố Như Trác vẫn giữ vai Trình Bất Ngộ, cúi chào cùng cậu.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, sáu anh em đồng môn kính thầy như cha, cùng nhau chịu tang. Không ai có thể nghi ngờ, với Cố Như Trác đứng đầu, họ chính là những truyền nhân chính thống của Bắc Phái hiện tại.
—-------Hết chương 37—-------