Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Chương 31




Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương: 31

__________

Vào mùa này, gió đêm luôn mát mẻ, dễ chịu.

Ngôn Trăn nhớ đến việc vừa xảy ra trong nhà hàng, không khỏi bật cười: "Lục Vãn Vãn quá khổ, ăn chưa được nửa đường thì bị ba lôi về nhà làm bài tập, tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ai oán của cậu ấy lúc này hahhaha."

Cố Thanh Hà đi bên cạnh nàng, im lặng lắng nghe.

"Cậu vẫn chưa nói đến điều kiện mà tôi nói khi lọt vào top 100 nha?" Ngôn Trăn bước đi, lén lút nhìn Cố Thanh Hà bên cạnh.

"Tôi tưởng cậu chưa nghĩ ra." Cố Thanh Hà trả lời nàng.

Ngôn Trăn dùng đầu ngón tay xoắn xoắn tóc, cười nói: "Tôi nghĩ xong lâu rồi, cũng không phải chuyện gì khó với cậu."

Cố Thanh Hà nhìn nàng, nghĩ tới cảnh Ngôn Trăn ép cô gọi mình là "tiểu tỷ tỷ" gì đó, thì cảm thấy có điềm xấu tới.

"Này, đừng có làm cái mặt đó nữa, tôi có thể ăn cậu sao? Tôi không bắt cậu gọi "tiểu tỷ tỷ" đâu. Dù sao gọi một tiếng cũng không mất miếng thịt nào, hôm nay tôi còn đãi cậu ăn steak." Ngôn Trăn lẩm bẩm, sờ sờ bả vai Cố Thanh Hà, nói: "Có mấy bộ phim mới, cậu mời tôi đi xem phim đi, cũng coi như khen thưởng tôi, thế nào?"

"Xem phim?" Cố Thanh Hà lặp lại.

Ngôn Trăn gật đầu: "Ừ, đi xem phim nhé. Nghe bảo gần đây có mấy phim khá hay."

Cố Thanh Hà không nghĩ điều kiện của Ngôn Trăn lại là chuyện này, nói thật, từ nhỏ cô chưa bao giờ đi xem phim.

Chuyện xem phim này quá là thời thượng, Cố Thanh Hà hẳn là chưa bao giờ trải qua, Ngôn Trăn biết rõ điều này.

"Sao thế? Không muốn đi à?" Ngôn Trăn uỷ khuất, nhỏ giọng hỏi.

Cố Thanh Hà cảm thấy có chút u sầu, điều kiện này tốt hơn nhiều so với gọi nàng là "tiểu tỷ tỷ". Cô chỉ có thể cam chịu mà gật đầu: "Đều nghe theo cậu."

"Được, vậy thì thứ bảy này. Tôi sẽ chờ ở nhà cậu, cậu không thể đổi ý." Ngôn Trăn đi phía trước, vui sướng nhảy chân sáo.

"Một lời đã định."

Cứ như vậy, Ngôn Trăn bắt đầu lên kế hoạch cho thứ bảy từ thứ tư, ngày đêm mong ngóng, vui còn hơn việc được giáo viên chủ nhiệm khen mình tiến bộ. Nàng nhớ rõ khi Chương lão sư vui vẻ khen mình thì nàng lại rất bình tĩnh mà bảo đây là công của Cố Thanh Hà, cũng gián tiếp khiến mọi người trong lớp chạy đi học hỏi cô, chẳng sợ sẽ chạm vào ghẻ lạnh. Nhân khí Cố Thanh Hà tăng vọt, ngay cả lớp trưởng lớp kế bên cũng lén lút hỏi xem có thể cùng ăn với Cố Thanh Hà bữa cơm không, tiện đường hỏi thăm vài bí quyết.

"Cố Thanh Hà, cậu bây giờ rất nổi tiếng nha."

Thứ sáu, sắp tan học, Ngôn Trăn còn bị lớp trưởng lớp 2 - Phàn Lị dắt đi móc nối quan hệ. Ngôn Trăn ngồi lại chỗ ngồi, dùng giọng điệu chua chát mà nói từng câu từng chữ: "Phàn Lị, lớp trưởng lớp 2, nhờ tôi hỏi cậu xem có thể thêm cái thông tin liên lạc không? Còn hỏi cậu thứ bảy có vào thư viện trường để tự học hay không?"

Ngôn Trăn nhấn mạnh mấy chữ cuối, nói xong còn trợn mắt, hôm học thể dục kia, không phải Phàn Lị bảo Cố Thanh Hà rất khủng bố sao? Giờ lại muốn cùng Cố Thanh Hà có quan hệ tốt, thật sự trở mặt quá đỉnh.

Cố Thanh Hà cúi đầu đọc sách, không để ý đến Ngôn Trăn.

"Cố Thanh Hà, sao cậu không nói gì? Phàn Lị yêu dấu còn đang đợi cậu trả lời." Ngôn Trăn xua xua tay với Cố Thanh Hà, trong lòng không vui.

Yêu dấu?

Cố Thanh Hà hơi nhíu mày khi nghe Ngôn Trăn xưng hô với người ta thân mật như vậy, lạnh lùng nhìn nàng: "Không có thời gian."

"Thứ bảy không rảnh sao? Thứ bảy cậu làm gì?" Ngôn Trăn cắn môi, cố ý hỏi.

"Biết rõ còn hỏi." Cố Thanh Hà nói.

Ngôn Trăn mỉm cười, tiếp tục hỏi: "Vậy... lớp trưởng kia muốn xin cậu phương thức liên lạc."

"Phiền phức." Cố Thanh Hà ngước mắt lên, vẻ mặt không vui nói: "Đừng có quấy rầy tôi."

"Được rồi, được rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không quấy rầy nữa, từ từ đọc sách của cậu đi." Ngôn Trăn thấy đối phương sắp tức giận thì mím môi cười khúc khích. Nghe được câu trả lời của Cố Thanh Hà thì nàng cảm thấy vui vẻ đến lạ thường, còn bảo người khác "phiền phức", như này không tồi.

...

"Cho nên đây là mấy lời cậu ấy bảo tôi nói với cậu, nguyên bản chính là như thế!" Ngôn Trăn liếc nhìn Phàn Lị, có chút áy náy. Đương nhiên nàng cũng đã trau chuốt mấy lời của Cố Thanh Hà một chút, khéo léo tìm đường từ chối.

Phàn Lị có vẻ rất thất vọng: "Lúc thi thử tôi với cậu ấy chênh lệch 7 điểm, tôi rất khâm phục cậu ấy. Cậu ấy tự học, không học thêm môn nào cả. Tôi còn cảm thấy hai cậu khá thân, thật đúng là hâm mộ cậu."

Ngôn Trăn khẽ mỉm cười, không biết trả lời như nào. Cố Thanh hà xuất sắc như vậy không khỏi bị mấy bạn top đầu nhắm đến, đây là sức hút chí mạng của cường giả sao?

Ngay cả nàng còn nghi ngờ sao mình lại có mối quan hệ tốt với Cố Thanh Hà như vậy? Thôi kệ, cũng tốt, Ngôn Trăn thầm nghĩ.

"Tôi rất tò mò một chuyện, cậu trả lời tôi được không?" Phàn Lị lấy lại sự bình tĩnh, mỉm cười nhìn Ngôn Trăn.

"Chuyện gì vậy?" Ngôn Trăn nghi hoặc.

"Trừ việc học ra, Cố Thanh Hà còn thích cái gì không?" Phàn Lị tới gần nàng, cười hỏi.

Ngôn Trăn bị câu hỏi này làm cho chấn động, nàng suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu xin lỗi: "Tôi không rõ lắm." Trong trí nhớ của nàng, Cố Thanh hà dường như không có chấp niệm với thứ gì lắm, cô luôn lãnh đạm, bạc tình.

"Ừm, tôi còn tưởng cậu biết, còn trông cậy vào cậu mà gãi đúng chỗ ngứa, kéo gần quan hệ, thôi, lần sau nói chuyện tiếp." Phàn Lị mỉm cười, chào Ngôn Trăn rồi quay đầu bỏ đi.

Gãi đúng chỗ ngứa.

Lớp trưởng này không đơn giản. Ngôn Trăn nhìn bóng lưng đối phương, thầm đánh giá trong lòng, là cấp A+, Cố Thanh Hà đúng là em bé lương thiện.

Em bé ngoan, về sau phải tránh xa người này một chút, tránh cho Cố Thanh Hà bị lừa.

"Trời ơi, mọi người đều về hết rồi." Ngôn Trăn về lớp rống lên, vội vàng thu dọn đồ đạc.

"Tôi không phải người?" Cố Thanh Hà hỏi.

Ngôn Trăn gượng cười, đôi khi Cố Thanh Hà rất nghiêm túc với mấy việc nhỏ nhặt, chẳng hạn như bắt bẻ nàng.

"Tôi giúp cậu nói với Phàn Lị rồi, không cần cảm ơn." Ngôn Trăn thu dọn cặp sách, thôi được, nàng thừa nhận mình có chút ghen tị, mặc dù khá khó hiểu nhưng đúng là hơi ghen ghét.

"Tắt đèn đi." Cố Thanh Hà nhắc nhở.

Ngôn Trăn là người cuối cùng ra ngoài, đành phải lết đi tắt đèn.

"Mà này, Cố nhãi con, tôi hỏi cậu một chuyện." Ngôn Trăn đột nhiên nghĩ đến vấn đề mà Phàn Lị hỏi mình.

Cố Thanh Hà quay người, lại nhìn về phía nàng.

Ngôn Trăn chăm chú nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Cố Thanh Hà, đôi con ngươi này khi nào mới có thể nhìn nàng một cách thâm tình, trìu mến? Ngôn Trăn mở miệng thở dốc, vứt đi cái suy nghĩ linh tinh trong đầu, nàng muốn hỏi...

Cậu có thích gì không? Hay... cậu có người mình thích chưa.

"Này." Cố Thanh Hà gọi, Ngôn Trăn ngơ ngác nhìn cô.

"Ôi~~Tôi muốn hỏi... Tôi muốn hỏi cậu, cậu đã chọn được phim chưa?" Ngôn Trăn mất tự nhiên mà cười một tiếng.

Cố Thanh Hà thành thật trả lời: "Chưa, tối nay tôi về nhà chọn."

Ngôn Trăn làm ra vẻ thuần thục, vỗ vỗ vai đối phương: "Vậy nhiệm vụ quan trọng này giao cho đồng chí Cố Thanh Hà, xin hãy nghiêm túc hoàn thành."

Cố Thanh Hà bất đắc dĩ gật đầu, đây thật sự là lần đầu tiên cô đi xem phim.

Vừa về tới nhà, Tiểu Vũ liền chạy đến cọ vào chân Cố Thanh Hà. Tiểu Vũ ngày xưa chỉ to bằng bàn tay giờ thì đã lớn lên một chút, ngoạm dép lê đưa cho chủ nhân nhỏ của mình, đôi mắt hiện lên trí tuệ độc nhất của loài chó. Cố baba bảo gia hỏa này là giống hỗn hợp. Cố Thanh Hà quỳ xuống, sờ sờ đầu Tiểu Vũ.

"Cái người chủ kia của em nói ngày mai muốn đi xem phim, em có đề nghị gì không?" Cố Thanh Hà vô thức lẩm bẩm một mình, vừa nói vừa vuốt nhúm lông đen trên đỉnh đầu tiểu gia hỏa.

Tiểu Vũ nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang khiến Cố Thanh Hà buồn cười.

Cô mở máy tính, bắt đầu kiếm mấy bộ phim gần đây, phim hài, phim hành động rồi phim kinh dị. Cô nghĩ nghĩ, có lẽ Ngôn Trăn thích mấy cái phim hài đi. Nghĩ như vậy, cô click vào hai bộ phim hài rồi yên lặng làm bài tập.

Thứ bảy, thời tiết rất đẹp, ánh nắng ấm áp chiếu lên người.

Cố Thanh Hà đang đợi ở phố Tây của quảng trường, nơi mà đã hẹn với Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn bước xuống xe với một chiếc túi da nhỏ cùng chiếc váy kẻ sọc, nói tạm biệt với chú Trần. Hôm nay Ngôn Trăn ăn mặc rất xinh đẹp, phong cách, đầu tóc còn được tạo kiểu bằng máy uốn. Cho nên, trong lòng nàng tràn đầy vui sướng mà bước nhanh vào phố Tây, kiếm tìm bóng dáng của người kia.

Thứ bảy cũng có nhiều người ra đường, quan trọng đây còn là khu thương mại sầm uất. Ngôn Trăn kiễng chân, vừa đi vừa nhìn, một lúc sau mới nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước quán cà phê. Đối phương hôm nay mặt một chiếc áo hoodie màu xanh nhạt, quần dài màu đen, tóc cô búi nửa đầu, trên tay cầm theo hai cốc cà phê. Quan trọng hơn là hôm nay Cố Thanh Hà không mang kính, khuôn mặt vốn lạnh lùng trắng nõn bị nắng chiếu mà ửng đỏ, cô ngơ ngác đứng đó, trông vừa ngầu vừa đáng yêu, thật sự rất bắt mắt.

"Này người đẹp nhỏ xinh, có tiện kết bạn một chút không?"

Cố Thanh Hà quay lại, thấy Ngôn Trăn đang đứng phía sau nháy mắt, tinh nghịch cười với cô.

Cô đưa đồ uống cho Ngôn Trăn.

Sau khi Ngôn Trăn nhận lấy, nàng lại nhìn từ trên xuống dưới thêm mấy lần, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Cố Thanh Hà, tức giận nói: "Hôm nay không chỉ đeo kính áp tròng, còn mặc đẹp như vậy làm gì, còn đẹp hơn tôi nữa.." Ngôn Trăn làm bộ mà bĩu môi.

Cố Thanh Hà nghe xong thì hoang mang nhìn nàng, giải thích: "Gọng kính hơi lỏng nên tôi phải đem đi sửa, chỉ có thể đeo kính áp tròng."

"Từ xa đã nhìn thấy cậu rồi, tôi còn sợ mấy nhiếp ảnh gia đường phố lén chụp ảnh cậu." Ngôn Trăn cầm cốc nước, cố gắng phớt lờ sự giải thích của đối phương. Nàng thâm nghĩ, ngày thường mặc đồng phục nên nhìn không ra, nhưng bây giờ nhìn kỹ thì mới thấy, tỉ lệ cơ thể của Cố Thanh Hà cũng quá đẹp đi, hơn nữa hình như còn cao lên một chút?"

"Nhiếp ảnh đường phố?" Cố Thanh Hà nhướng mày, không hiểu mấy cái câu nói này của Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn xua xua tay, nói: "Không hiểu thì bỏ đi, ý là họ sẽ chụp mấy người trông đẹp đẹp."

"Vậy thì cũng nên chụp cậu." Cố Thanh Hà nhấp một ngụm cà phê, nghiêm túc nói.

Ngôn Trăn nghe vậy thì trong lòng nở hoa, mặt đầy thẹn thùng. Nàng nhấp một ngụm đồ uống, ca cao đá? "Tôi nghĩ là cà phê, cái này ngon, ngọt nhưng không quá gắt. Cậu uống gì đấy?"

Cố Thanh Hà dịu dàng nhìn nàng, trả lời: "Cà phê đen." Ngôn Trăn thích ngọt, nên chắc là thích cái kia hơn cái này.

Cho dù nàng ăn mặc rất Tây nhưng cái cà phê đắng như này sao có thể uống được? Ngôn Trăn cau mày, nhìn cốc cà phê trong tay đối phương mà phát hãi, nàng hớp một miếng ca cao trong ly, cái này vẫn ngon nhất.

"Chúng ta... qua đường đường thôi." Ngôn Trăn ra hiệu người bên cạnh đi theo mình, nàng đến đây nhiều nên cũng quen đường quen lối, nhìn bộ dáng câu nệ của Cố Thanh Hà thì trong lòng mềm nhũn, muốn nắm tay người kia...

Tay trong tay cùng nhau qua đường, Ngôn Trăn đã tìm ra lý do.

Được rồi, cuối cùng nàng cũng không đủ dũng khí, chỉ có thể nhẹ nhàng câu lấy cổ tay đối phương.

Lúc chờ đèn giao thông, Ngôn Trăn vắt chéo túi của mình lên vai, nếu mang một bên thì nó sẽ rớt ra mất. Cố Thanh Hà buông bàn tay đang câu lấy cổ tay mình ra, trầm ngâm cầm lấy cốc nước của đối phương, bỏ vào chiếc túi giấy của mình. Nhưng Ngôn Trăn không nhìn thấy chuyện này, trong lòng thất vọng trầm trọng, Cố Thanh Hà buông mình ra...

Nhưng sau đó, tay nàng đã bị đối phương nắm lấy, Ngôn Trăn kinh ngạc nhìn bàn tay hai người, gương mặt nàng nóng bừng, cố gắng chớp mắt thật nhanh, nàng biết mình đang đỏ mặt. Nàng cũng không dám nhìn Cố Thanh Hà, không biết nhịp tim của đối phương có nhanh như nàng hay không.

Đây là buổi hẹn hò đầu tiên đúng không? Xem như vậy đi.

Ngôn Trăn nghĩ vậy, thậm chí còn nghe người phía sau thì thầm, cô gái trước mặt thật có khí chất, xinh đẹp như vậy... vân vân. Nàng mím môi mỉm cười, sau đó giả vờ như không có chuyện gì. Nàng cũng không rõ lắm mấy người này đang nói về mình hay là Cố Thanh Hà.

"Sao lại cười?" Cố Thanh Hà nghi ngờ hỏi.

Ngôn Trăn chỉ chỉ đèn xanh rồi kéo Cố Thanh Hà về phía trước. Đây là tuyến đường trung tâm, người qua đường khá nhiều nên đèn xanh rất lâu. Trước mặt Ngôn Trăn có một ông cụ lưng còng, chống gậy, bước đi chậm chạp, run rấy, nếu bị người khác đụng phải thì có lẽ sẽ không đứng dậy nổi.

Ngôn Trăn cảm thấy có chút mềm lòng, bước tới đỡ cụ ông qua đường. "Ông ơi, ở đây nhiều người lắm, cháu giúp ông qua đường nha."

Ông lão vui mừng nhìn cô bé đột nhiên xuất hiện đỡ mình, ông đưa tay nắm chặt tay Ngôn Trăn, thong thả qua đường.

Bởi vì Ngôn Trăn muốn giúp cụ ông nên không nhận ra bàn tay của ông cụ đó vuốt ve tay mình, rồi nheo mắt lại cười khúc khích. Ngay khi ông già này muốn chạm vào lòng bàn tay cùng mấy nơi khác....

Bàn tay của ông già bị kéo lại, bối rối mà quay đầu, đối diện một đôi mắt lạnh băng cùng một nụ cười đạm bạc.

"Ông cụ, để tôi giúp ông." Cố Thanh Hà bước đến trước mặt ông già, buộc Ngôn Trăn phải tránh sang một bên. Mặc dù nghi hoặc nhưng đang giữa đường nên Ngôn Trăn không hỏi gì, chỉ im lặng đi cạnh Cố Thanh Hà.

Ông già lưng gù nhìn thấy một cô gái xinh đẹp khác đến thay, đương nhiên là vui vẻ chấp nhận: "À, được rồi, cảm ơn.". Giọng nói già nua khách sáo, nhưng chưa kịp nhiều thêm một câu thì cổ tay đã đau không chịu nổi, hắn ta lập tức dùng hết sức lực mà hất tay cô gái trước mặt ra.

"Mày!!" Lão già tức giận, đột nhiên đứng thẳng người rồi chỉ vào Cố Thanh Hà mà chửi bới.

Ngôn Trăn trừng lớn mắt mà cả kinh, hoá ra ông già này giả vờ bị gù lưng.

"Sờ đến nghiện rồi." Cố Thanh Hà hơi nheo mắt, từng bước đi về phía trước, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng đối phương.

Tên già này đột nhiên cảm thấy bất an, ánh mắt lạnh lùng như băng làm hắn sởn tóc gáy. Hắn không còn cách nào đành loạng choạng lùi lại mấy bước, nhổ nước bọt cái phèo, hung hăng xốc tay áo rồi bỏ chạy trước khi có nhiều người đến.

Trong lòng Cố Thanh Hà có chút nghẹn, nhưng cô nhịn, không làm gì cả, hít một hơi thật sâu.

Ngôn Trăn không kịp phản ứng, chờ tên già kia chạy xa thì mới kêu lên: "Cái tên già này đang giả vờ!"

Cố Thanh Hà lạnh mặt liếc nàng, hơi cau mày, ném một câu: "Lát nữa thì đi rửa tay." Sau đó cô bước vào rạp chiếu phim.

Ngôn Trăn không rõ nguyên nhân mà bị Cố Thanh Hà hung dữ như vậy, chỉ đành cúi đầu uỷ khuất đi theo.