Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Chương 63




Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương: 63

__________

"Sao này không cù lét nữa, biết không?" Cố Thanh Hà hơi cúi đầu dựa vào tai Ngôn Trăn, hàng lông mi của cô đang như trêu chọc thần kinh màng nhĩ mỏng manh cùng nhạy cảm của Ngôn Trăn.

"Ừm... Không!!" Ngôn Trăn bị đối phương mê hoặc, suýt nữa thì đầu hàng rồi. Nếu không cù lét thì còn gì vui, nàng không chịu, hơn nữa sợ nhột là nhược điểm của Cố Thanh Hà.

Cố Thanh Hà nhíu mày: "Cậu không sợ nhột sao?"

"Không sợ!" Ngôn Trăn trừng mắt, căm tức nhìn Cố Thanh Hà. Đúng, nàng không thể thua.

"Vậy được." Cố Thanh Hà kiêu ngạo gật đầu, cô nhìn xuống bộ quần áo bó sát của Ngôn Trăn, sau đó dùng một tay cố định cái tay đang cố di chuyển của Ngôn Trăn rồi lại hơi kéo kéo quần áo Ngôn Trăn lên, cô lại ngập ngừng sát nhập một lần nữa: "Không sợ thật sao?" Giọng điệu lạnh lùng, hàm chứa ý khác.

"Không!" Ngôn Trăn bình chân như vại.

Phải mạnh miệng khi cần thiết nếu không sẽ tự mình đau khổ.

Tay cô luồn vào trong áo Ngôn Trăn, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da khiến Ngôn Trăn không nhịn được mà cong eo, kẽ răng còn phát ra âm thanh kỳ lạ, nghe thế thì nàng vội mím chặt môi. Như là tự khống chế bản thân, ngón tay Cố Thanh Hà cứ lả lướt qua eo khiến Ngôn Trăn càng kìm càng ngứa, mà cảm giác ngứa ngáy này lại đốt thẳng lên tim Ngôn Trăn.

"Không mà, Tiểu Cố, Cố Thanh Hà, um, dừng lại đi! Cậu..."

Đàm Hằng lấy đồ xong rồi lên nhà, vừa đóng cửa lại thì nghe thấy tiếng thở dốc khó tả từ trong phòng không xa.

Đàm Hằng, một thanh niên 23 tuổi đầy nhiệt huyết, nghe được âm thanh chấn động này cũng biết cảnh tượng bên trong là gì. Ừ, chỉ có loại cảnh tượng đó mới phát ra âm thanh kỳ diệu đến như vậy...

Sếp ơi có nhanh quá không...Hơn nữa cậu cũng đâu phải vong đâu?

Đàm Hằng tò mò lén la lén lút đặt chồng kịch bản lên bàn, sau đó kiễng chân đến gần căn phòng đang khép hờ cửa, bọn họ gấp đến nỗi không đóng kịp cửa sao?

Đàm Hằng cảm thấy xấu hổ thay hai vị tỷ tỷ này, tất nhiên cậu vẫn điếc không sợ súng, kiên quyết nghe trộm, vì hạnh phúc của sếp yêu dấu mà băng lửa vượt sông.

Còn hai vị trong phòng thì cũng quên mất luôn sự tồn tại của trợ lý mà cứ tán tỉnh nhau.

"Cố Thanh Hà, đồ đáng ghét, tôi ghét cậu, Cố Thanh Hà! Được rồi..."

"Nói gì cơ?"

Lực trên eo càng mạnh hơn, Ngôn Trăn đỏ mắt sửa lại mồm.

"Sai rồi mà, Tiểu Cố, tôi sai rồi, lần sau không dám làm nữa."

Ngôn Trăn nức nở, liều mạng xin tha, nàng hoảng loạn nắm lấy mấy ngón tay Cố Thanh Hà, ý bảo cô đừng chọt nữa. Tuy nhiên, Ngôn Trăn bị Cố Thanh Hà ép đến không nhúc nhích được, chỉ có thể đáng thương kéo áo che người.

"Vậy cậu cũng sợ nhột còn gì." Cố Thanh Hà nhìn đôi mắt muốn khóc tới của Ngôn Trăn mới chịu ngừng, sau đó cúi đầu nhìn quần áo xộc xệch của Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn che lại cái khuôn mặt đỏ bừng vì thở dốc, miệng cứ lẩm bẩm: "Cậu thay đổi rồi, trước kia cậu đâu có bắt nạt tôi như vậy!"

Cố Thanh Hà nhướng mày, mặt không giận, tự tin, lạnh lùng nhìn Ngôn Trăn, đương nhiên vẫn phải bình tĩnh: "Trước kia tôi như nào?"

"Ừm, hiền lành, tốt bụng, lạnh lùng lại thông minh, ngoan ngoãn đáng yêu!"

Ngôn Trăn suy nghĩ, chọn từ mà nói.

Cố Thanh Hà mím môi, nghi hoặc nhìn Ngôn Trăn, khi còn nhỏ cô thích hợp với mấy từ này sao?

"Ít nhất Tiểu Cố ngày xưa rất ngoan, còn nghe lời tôi, còn sẽ kêu "tiểu tỷ tỷ", còn sẽ..."

Ngôn Trăn dừng một lúc, nhìn lại khoảng cách của hai người rồi vô thức nuốt nước bọt.

"Còn sẽ?" Cố Thanh Hà ngạo nghễ nhướng mày, cô muốn xem Ngôn Trăn muốn nói gì nữa.

Ngôn Trăn nhìn khuôn mặt đẹp đẽ kia, sống mũi cao, lông mày xinh đẹp, môi mỏng hấp dẫn cùng sự lạnh lùng, kiêu ngạo làm Ngôn Trăn phải cảm thán ông trời thật bất công, Cố Thanh Hà ngày càng mê người.

"Còn sẽ làm nũng nữa, hư! Bây giờ còn biết bắt nạt tôi cơ, không biết sau này cậu còn bắt nạt tôi hơn nữa không, leo lên đầu tôi ngồi đồ nữa, ôi, thói đời bất công!" Ngôn Trăn dùng đôi mắt hoa đào trừng Cố Thanh Hà, than thân trách phận, cảm thán vận mệnh trớ trêu của mình, đồng thời cũng lấy tay che mắt. Nàng sợ... sợ ánh mắt của mình sẽ tiết lộ hết tình cảm trong nàng.

Cố Thanh Hà nghe Ngôn Trăn nói mấy lời đó, trong đầu lại hiện về những mảnh vụn ký ức mười một năm trước. Cô không thể không nở nụ cười dịu dàng, đưa tay gỡ xuống cánh tay đang che mắt của Ngôn Trăn, sau đó nhìn thẳng vào nàng: "Ngôn Trăn, cậu muốn nghe thật sao?"

Mười một năm trước, Ngôn Trăn ép như nào cô sẽ không kêu, nhưng bây giờ, Ngôn Trăn muốn gì cô cũng sẽ làm.

Ngôn Trăn nhìn cô, nàng không ngờ Cố Thanh Hà lại hỏi mình như thế, vẻ mặt nàng rất vi diệu nhưng trong lòng cũng không khỏi vui sướng, mừng như điên mà gật đầu: "Tôi có."

Đã bao năm trôi qua, cô vẫn không khỏi ngượng ngùng khi Ngôn Trăn nghiêm túc nhìn cô, chưa kể còn phải kêu cái danh xưng đáng xấu hổ như vậy.

Vì vậy nên cô chỉ hơi cúi đầu, không để đối phương nhìn thấy mặt mình. Sau khi Ngôn Trăn mở mắt, thấy cô đang từ từ cúi xuống, đến gần tai Ngôn Trăn, môi gần như áp sát tai nàng.

"Tiểu tỷ tỷ."

Tiếng thì thầm khàn khàn khiến Ngôn Trăn run hết cả người.

Nhưng lúc nãy chỉ là thăm dò, sau mấy giây Cố Thanh Hà dường như ủ ấp thêm lúc, âm thanh lần này còn rõ hơn, càng làm người say hơn.

"Tiểu tỷ tỷ, em rất nhớ chị."

Ngôn Trăn thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài tới nơi rồi! Pháo hoa như đang nổ đùng đùng trong lòng nàng, trái tim đang đập điên cuồng, mãnh liệt.

Tưởng tượng mà xem, người mình yêu thầm nhiều năm như thế đang dựa vào mình, thì thầm mấy câu thẹn thùng như vậy, còn từ người mà ngày thường lạnh lùng như thế thì sao không kích động cho được.

Trời ơi nàng sắp chết chìm trong giọng Cố Thanh Hà.

"Tiểu Cố..." Ngôn Trăn trìu mến gọi cô, nhìn vào cô, không đúng, phải là nhìn vào môi cô. Nếu bây giờ nàng muốn hôn cô, nếu bây giờ nàng hôn cô thì sẽ như nào....?

Cố Thanh Hà lúc đầu vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng, nhưng vào lúc Ngôn Trăn đang giằng co muốn thử thì Cố Thanh Hà lại đứng dậy, lạnh mặt rồi đi mở cửa phòng.

"Ốiii"

Đàm Hằng ngồi xổm trong tư thế đà điểu, bất động như con ruồi.

"Sếp, bác sĩ Cố, hôm nay trời quá đẹp luôn ha hahahahahahaha."

Ngôn Trăn liền bật dậy từ trên giường, gầm lên: "Đàm Hằng!!!!"

Đàm Hằng vội bay ra ban công trước khi Ngôn Trăn phát hoả.

"Sếp ơi, em sai rồi, em sai sai rồi, em không nghe thấy gì hết. Huhuhu, hai chị không để ý đến em huhu..." Đàm Hằng liều mạng kéo cửa, cầu xin Ngôn Trăn đang cầm dép.

Ngôn Trăn giận đỏ mặt, nhãi ranh kia chắc nghe thấy hết rồi. Tuy biết cái tên này cứng họng nhưng mà, nhưng mà...! Tên này huỷ hoại việc tốt của nàng, chỉ chút nữa thôi...

"Đm, ra đây cho bà!" Ngôn Trăn ra lệnh cho Đàm Hằng.

Đàm Hằng quý trọng sinh mệnh nên lắc đầu kịch liệt, làm ơn đi, cậu chưa thấy gì hết, cũng không nghe gì hết. Ô ô ô, chắc cậu phá việc tốt của sếp mới khiến chị Ngôn Trăn giận thế, "Sếp ơi, bác sĩ Cố đang ở đây đó, chị ấy đang nhìn chị, please thục nữ lại chút..."

Đàm Hằng nhỏ giọng nhắc Ngôn Trăn đừng làm hình tượng mình trở nên bại hoại.

Ngôn Trăn nghe thấy cũng lấy lại bình tĩnh, ngượng ngùng nhìn về Cố Thanh Hà, cô còn đang giúp nàng xếp kịch bản trong phòng khách, mà vừa lúc, cô cũng nhìn nàng. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cả hai đều thấy tim mình thình thịch.

Cố Thanh Hà cảm thấy mình nên đi rửa mặt bằng nước lạnh để bình tĩnh lại, lúc nãy cô thực sự không dè dặt, lại chủ động kêu cái danh xưng đáng xấu hổ kia, nhất định là phá tan bầu không khí rồi, làm cô thấy mình như bị ma quỷ ám ảnh.

"May cho em!" Ngôn Trăn liếc Đàm Hằng, chỉnh lại tóc rồi ngượng ngùng lại chỗ Cố Thanh Hà: "Cậu gọi "tiểu tỷ tỷ" lần nữa được không?"

Cố Thanh Hà khẽ cau mày, dường như đã trở về vẻ mặt thường ngày: "Tại sao?"

"Tôi ghi âm lại, khi nào rảnh thì lấy ra nghe." Hoặc là để làm báo thức cũng được.

"Không." Cố Thanh Hà không chịu.

Ngôn Trăn ôm túi đặt vào phòng khách, gia hoả này lật mặt nhanh hơn lật sách nữa, "Một câu thôi, xin cậu, để tôi ghi âm lại đi mà, nhanh đi mà ~"

"Ngôn Trăn."

"Ơi?" Ngôn Trăn mỉm cười.

"Lúc nãy thì cậu có cơ hội, bây giờ thì không?" Cố Thanh Hà dùng kịch bản tạo ra khoảng cách của cô với Ngôn Trăn, tàn nhẫn từ chối.

Cô cũng chẳng dám nhìn vào đôi môi của Ngôn Trăn, không, bây giờ cô không dám nhìn vào đâu cả, cô cần giữ bình tĩnh. Cô thấy may mắn vì có thể làm Ngôn Trăn nghĩ lúc nãy không cẩn thận mới chủ động với nàng.

Để nàng biết, biết cô không có ý nghĩ không an phận nào với nàng.

Cố Thanh Hà mím chặt môi, giữ khoảng cách an toàn với nàng.

"Why???" Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà bước xa mình mấy mét, nàng nghĩ cô chỉ xấu hổ thôi: "Quỷ hẹp hòi, bực mình quá!"

Cố Thanh Hà thấy Ngôn Trăn bực thì lòng cũng có chút buồn. Đúng vậy, Ngôn Trăn chỉ đơn giản muốn gần mình nhưng sao cô lại có nhiều cái suy nghĩ lạ lùng thế, nàng chắc chắn cũng sẽ chẳng nghi ngờ gì. Cô lắc lắc đầu, khom người đẩy hết đồ đạc của đối phương vào phòng khách.

Khi nào Ngôn Trăn sẽ hiểu? Hoặc có thể....

Cố Thanh Hà nhìn lên trần nhà như chú ngỗng con.

Chỉ có IQ cao mà không có khả năng ăn nói thì như đóng vai cây chết trong rạp hát, Cố Thanh Hà tự cười nhạo mình, có lẽ cô sẽ độc thân đến chết.

Ngôn Trăn nhìn bộ dáng cấm dục của Cố Thanh Hà, ủ rũ mà nhìn vào kịch bản trong tay, đúng lúc cũng liếc đến "lãnh khốc, tàn nhẫn, chuyên chế, độc đoán" thì muốn xé luôn cái kịch bản.

Lời thì thầm êm dịu đến tận xương kia là ảo giác, nhất định là ảo giác!