Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Chương 70




Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương: 70

________

"Ngôn....Ngôn....Ngôn...."

Một cô gái mặc váy đột nhiên xuất hiện cạnh bàn ăn của hai người, cô gái thoạt nhìn còn nhỏ, cũng thục nữ, thấy Ngôn Trăn thì run cả môi, nghẹn ngào nói rồi ngơ ngác nhìn.

Cô gái cứ co quắp đứng đó nhưng vẻ mặt lại cực kỳ kích động.

Ngôn Trăn vừa nhìn đã biết là fan nhỏ của mình.

"Ngôn...Ngôn...chị Ngôn Trăn, có thật là chị không? Thật không....oooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooodss..." Cô gái muốn khóc tới nơi, nhìn thấy thần tượng mà hưng phấn đến không thở nổi, may là bạn trai cô gái cũng kế bên, rất chi là xin lỗi, giữ chặt tay cô gái mới ngăn lại đối phương mất bình tĩnh.

Ngôn Trăn nhìn Cố Thanh Hà sau đó bất động thanh sắc bước từ phía sau Cố Thanh Hà về chỗ mình, hào phóng chào đón fan nhỏ.

"Xin chào nha." Nàng đổi sắc mặt, nở nụ cười chuyên nghiệp, lúc nào nàng cũng có biện pháp để đối phó với mấy fans thỉnh thoảng gặp phải.

Cô gái thoát khỏi xiềng xích của bạn trai, hưng phấn cúi cúi đầu, lại thẹn thùng: "Em, em, em thích chị lắm. Phim nào của chị em cũng xem, ngoài ra album nào của chị cũng có mặt em, còn nữa, em là người hâm mộ thứ 56.770 của chị trên Weibo đó, em nhớ rõ lắm! Em còn chụp màn hình làm kỷ niệm nữa nhưng nó lại không có trong điện thoại này..."

Cô gái rất hào hứng, không ngờ gặp được thần tượng của mình vào sinh nhật thứ 22.

Ngôn Trăn thấy cô gái lục lọi điện thoại thì lại vui: "Cảm ơn bạn nhiều, được bạn thích nhiều như vậy thật sự rất vui."

Cố Thanh Hà ngồi đó lặng lẽ dõi theo fans nhỏ cùng đại minh tinh gặp mặt, cô gái đó vừa bước vào thì cô đã chú ý, nhưng vẫn ngồi đó im lặng quan sát.

Đương nhiên, sau khi xác nhận đối phương không nguy hiểm cô mới thôi cảnh giác để nhìn bọn họ, Ngôn Trăn còn sờ sờ tóc người ta nữa, Cố Thanh Hà hơi cau mày, cô không có vui.

Ngôn Trăn chạm vào tóc người đó mấy lần? Hai hay ba?

Cố Thanh Hà đưa tay vuốt mái tóc dài, mím chặt môi, tiếp tục quan sát.

Tầng thượng nhà hàng rất rộng, xung quanh cũng chỉ có mấy khách. Ngôn Trăn cùng Cố Thanh Hà ngồi đó rất lâu, nhưng cũng chỉ nói chuyện rồi ngắm cảnh đêm, không ngờ lại có fan đến quấy rầy hai người "hẹn hò".

Tuy hưng phấn nhưng cô gái vẫn cư xử đúng mực, vì thấy thần tượng của mình đang ăn tối với chị gái hơi lạnh lùng. Cô gái không khỏi liếc nhìn người đối diện Ngôn Trăn thêm vài lần. Người này đẹp, rất đẹp, nhưng là fan hâm mộ lâu năm cũng chưa thấy Ngôn Trăn chụp ảnh với chị gái này bao giờ.

"Em có thể, em có thể chụp với chị một tấm ảnh được không? Hôm nay là... hôm nay là sinh nhật 22 tuổi của em." Cô gái ngượng ngùng nói ra tâm nguyện, trong mắt toàn là sao khi nhìn thấy nữ thần của mình.

"Sinh nhật bạn sao? Chúc bạn sinh nhật vui vẻ. Tất nhiên có thể chụp ảnh rồi." Ngôn Trăn vui vẻ nhìn bạn fan đáng yêu này, mà nàng cũng chưa bao giờ bủn xỉn lời chúc với fan, huống chi hôm nay tâm trạng nàng lại tốt.

Bạn trai cô gái nhìn nữ thần Ngôn Trăn đồng ý bạn gái thì cũng phấn khích, muốn cùng chụp ảnh chung, tuy hơi dè dặt nhưng dù sao cũng là fan của Ngôn Trăn.

"Cục cưng, anh chụp chung được không?" Bạn trai cẩn thận hỏi cô gái, mong đối phương có thể xin Ngôn Trăn một xíu.

Ngôn Trăn nhẹ mỉm cười, ân cần nói: "Chụp chung đi, coi như tặng cho hai người lời chúc ngọt ngào."

Nhiệm vụ chụp ảnh gian khổ đương nhiên là được giao cho bác sĩ Cố - người đang ngồi đó thờ ơ.

Cố Thanh Hà giơ điện thoại cô gái lên, chỉnh vào trung tâm, chàng trai hơi cúi đầu nắm lấy tay cô gái, cô gái đứng cạnh Ngôn cạnh Ngôn Trăn, thận trọng dựa vào người anh. Nhưng tay cô gái lại hơi chạm tay Ngôn Trăn, chỉ một thôi, Ngôn Trăn thì vẫn đứng đó cười, chưa nhận ra gì đó sai sai.

Cố Thanh Hà buông điện thoại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô gái: "Tay có chút..."

Cô gái cũng sửng sốt không hiểu gì cả, nhưng bị chị gái chụp ảnh nhắc nhở mới ý thức được mình đang làm gì, vội vàng chắp tay ra sau xin lỗi rồi cười một cái.

Cố Thanh Hà thấy vậy lại đưa điện thoại lên chụp hình.

...

Ngồi trong xe, Ngôn Trăn buồn cười nhìn qua Cố Thanh Hà.

"Tiểu Cố, lúc nãy mặt cậu lạnh như băng, dọa cô bé kia rồi."

"Có sao?" Cố Thanh Hà nghiêng đầu không muốn nhận.

Ngôn Trăn nhướng mày nhớ lại chuyện lúc trong nhà hàng. Cái fan nhỏ đáng yêu kia nhận điện thoại từ Cố Thanh Hà xong lại vội trốn sau lưng bạn trai, đôi mắt nhỏ vô tội mà nhìn vị băng sơn mỹ nhân này vài lần.

"Cậu doạ cô bé đến muốn khóc ~" Ngôn Trăn trêu, nàng không biết sao Cố nhãi con lại nháo như vậy, nhưng mà Cố Thanh Hà lại rất dễ dỗ nha, chỉ cần Ngôn Trăn mềm giọng thì cô sẽ bình thường trở lại.

Cố Thanh Hà không bình luận, chỉ hừ lạnh sau đó nhìn thoáng qua cái mặt ửng đỏ của cái người Ngôn Trăn nào đó.

Ngôn Trăn có uống tí rượu nên dựa vào ghế, mà cô không uống rượu cho nên chạy qua lái xe.

Còn về việc Ngôn Trăn là minh tinh, thật ra ban đầu cô cũng không nghĩ sẽ nhiều nguy cơ như vậy. Nhưng xét về tình huống hôm nay, có thể thấy Ngôn Trăn có rất nhiều người yêu thích, bất kể nam nữ, không màng giới tính.

Cô thừa nhận Ngôn Trăn mê người, dù sao cô cũng tự hãm sâu vào đó còn gì. Chỉ là đối phương có nhiều người thích như vậy, dù biết khó tránh nhưng ít nhiều trong lòng Cố Thanh Hà vẫn có chút chán ghét.

"Tiểu Cố." Ngôn Trăn thấy trong xe hơi nóng nên cởi áo khoác, chiếc váy màu nude, cổ cùng cánh tay quyến rũ lại lộ ra, "Cậu không nóng à?"

Cố Thanh Hà nhận thấy Ngôn Trăn uống rượu xong, âm thanh rõ có chút lười biếng, cô liếc nhìn đối phương một chút, mà liếc một chút cũng khiến cô suýt chút nữa phanh gấp.

"Ngôn Trăn, mặc áo vào đi." Cố Thanh Hà khẩn trương nuốt khan, nhìn thẳng về phía trước, không thèm nhìn nàng.

Ngôn Trăn không hiểu, nàng mặc đồ đẹp mà.

"Như nào? Nóng nên tôi cởi áo khoác thôi." Ngôn Trăn lại vuốt vuốt tóc, cũng không quan tâm lắm. Dây áo trong suốt của nàng vẫn chắc, đâu có rơi ra, Tiểu Cố cứ thích ầm ĩ lên.

Cố Thanh Hà khẽ cau mày, trong lòng hơi ghen tuông vì bộ quần áo của nàng, cô không muốn người khác nhìn thấy nàng như vậy.

"Cho nên cậu muốn mặc thế này trước mặt người khác luôn à?" Cố Thanh Hà hỏi, cố gắng dùng tư cách người bạn, giữ giọng điệu bình tĩnh.

Ngôn Trăn nghe xong lại vội lắc đầu: "Không có, tôi có áo khoác mà, ngồi xe với cậu nên mới cởi ra thôi, hơi nóng mà? Mà mặc cái này không thì cũng hơi hở, cũng không phải phong cách của tôi. Tuy dáng tôi không tồi, phập phồng, quyến rũ, nhưng mà... à... chỉ mặc như này trước mặt cậu thôi."

Chỉ trước cậu mới như thế.

Nghe Ngôn Trăn bối rối thì Cố Thanh Hà cũng yên tâm đi nhiều, vẻ mặt mới dịu đi một chút. Cô biết tính chiếm hữu từ xương cốt đang bộc lộ ra tới, thực ra cô cũng chẳng có tư cách quản Ngôn Trăn mặc cái này, mặc cái kia, cô biết hết. Nhưng cô vẫn không kiềm chế được, muốn giữ riêng cho mình, cô không muốn bất kỳ kẻ nào nhìn thấy báu vật của cô.

Nhưng cô cũng thấy Ngôn Trăn vừa nói, vừa kéo cái váy lên, thậm chí còn dùng ngón tay sửa sửa ngực, nâng nâng lên.

Tên nào mù mắt mà đi thiết kế ra bộ đồ này vậy? Cái ngực mỏng manh đến nỗi nó sắp rơi ra tới nơi rồi.

"Váy này không tốt, mai sau đừng mặc nữa."

"Không tốt? Cậu đùa hả Tiểu Cố? Cái này là của IQUEEN thiết kế đó, hàng vedette mặc đó. Nó làm bằng lụa cao cấp, chất lượng cũng cực kỳ tốt nữa." Ngôn Trăn lẩm bẩm, mắt nhỏ khinh bỉ Cố Thanh Hà không biết nhìn đồ.

(Vedette hay còn được hiểu là vị trí sáng giá nhất trên sàn catwalk trong mỗi show diễn thời trang)

Cố Thanh Hà nhếch môi: "Một tay tôi cũng có thể kéo mà không cần dùng sức."

"Vậy cậu nói xem sao lại muốn thế, phí của trời." Ngôn Trăn cổ quái nhìn cái tiểu bạo lực bên kia.

"Tôi so sánh thôi, nếu mà lỡ ai có ý đồ với cậu thì có thể dễ như trở bàn tay phá cái "váy cao cấp" của cậu. Hơn nữa, từ góc độ y học, việc lộ vai sẽ không tốt, dễ dẫn đến viêm khớp cùng bệnh phong thấp, đặc biệt là mùa đông, cậu nên giữ ấm đi."

"Rồi, rồi, rồi! Biết rồi, biết rồi nha, cậu đừng nói chuyện nữa, yên lặng lái xe cho đàng hoàng đi." Ngôn Trăn sửng sốt, nên chỉ có thể hét vào mặt cô như thế.

Kết quả, Cố Thanh Hà rất nghe lời, ngoan ngoãn câm mồm.

Nhưng Cố Thanh Hà không nói thì Ngôn Trăn lại không vui. Nàng cứ cảm thấy như mình ức hiếp đối phương, rõ là Cố Thanh Hà chơi xấu còn gì, nàng ăn mặc đẹp cho người kia nhìn! Mà cái gia hoả này khô khan đến ngốc, còn đem cái gì góc độ y học mà phong thấp, viêm khớp, chết tiệt, con ngỗng ngu ngốc!

Còn lúc Cố Thanh Hà đang đợi đèn giao thông, Ngôn Trăn nhịn hết nổi nên dùng ngón tay chọt mặt cô.

"Được rồi, được rồi, Tiểu Cố, cậu không thích thì mai sau không mặc váy này nữa."

Cố Thanh Hà nhìn nàng, Ngôn Trăn lại buồn cười nhìn cô rồi lấy áo khoác che ngực: "Tôi cũng thấy ngực hơi thấp, tại mấy cái nhà thiết kế chỗ này thích mấy cái nhỏ nhỏ như vậy."

Cố Thanh Hà đỏ mặt, thấy vai trắng như tuyết của Ngôn Trăn mà tim đập thình thích. Cô vội quay đầu, tỏ vẻ tán đồng: "Đẹp thì đẹp, nhưng mà... hơi lộ."

"Vậy cậu có động tâm không?"

Lời thì thầm lưu luyến của Ngôn Trăn làm Cố Thanh Hà như bị mê hoặc, đèn xanh chuyển mà cô cũng chẳng phản ứng, đến khi cái xe phía sau bấm còi cô mới vội lái xe.

Ngôn Trăn gắt gao nhìn khuôn mặt xinh đẹp như Venus này, nàng muốn xem cái gương mặt lạnh lùng kia có điểm gì khác không, dù chỉ một chút cũng có thể làm cô thấy may mắn, may mắn vì Cố Thanh Hà đối với mình cũng có tình cảm.

Cho nên, nàng mới nói ra cái câu gây sốc như vậy.

Mà Cố Thanh Hà bị hỏi cũng cứng đơ ra, chỉ biết nắm chặt vô lăng.

Như có điểm ý tứ.

Đương nhiên, lúc Cố Thanh Hà muốn mở miệng thì Ngôn Trăn vội lên tiếng: "Được rồi, được rồi, cần gì phải nghiêm túc thế, trêu cậu chút, sao cậu động tâm được, đồ vô tình."

Cố Thanh Hà nhìn thoáng Ngôn Trăn, lòng cô nhẹ nhàng thở dài, may là Ngôn Trăn cắt ngang nếu không cô có thể sẽ nói ra câu kia....

Cậu vẫn luôn làm tôi động tâm.

"Lại đây." Cố Thanh Hà lạnh giọng.

Ngôn Trăn không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đến gần đối phương rồi nịnh nọt: "Làm gì dạ Tiểu Cố?"

Cố Thanh Hà gõ vào trán Ngôn Trăn: "Xem sau này còn chọc tôi nữa không."

"Đau quá..." Ngôn Trăn buồn bực bụm trán, trừng mắt nhìn cái người lãnh khốc vô tình: "Cậu không lưu tình tôi, cậu không có dễ thương! Cậu không đáng yêu như lúc nhỏ nữa!" Ngôn Trăn một bên lẩm bẩm, một bên xoa xoa cái trán ửng đỏ.

Cố Thanh Hà nhướng mày, cô biết Ngôn Trăn sẽ nói gì tiếp.

Đến dỗ tôi, nếu không tôi sẽ giận

"Cậu mà không dỗ là tôi giận." Ngôn Trăn dựa ghế, hai ngón tay giao nhau, làm bộ hừ hừ mấy lần rồi hơi hơi nhìn cái người bác sĩ đang bất động.

Có lẽ cũng bởi vì rượu nên sự nũng nịu trong giọng Ngôn Trăn càng khiến người rung động, Cố Thanh Hà đành phải mềm lòng: "Cậu có mệt không?"

"Một chút, nhưng cậu vẫn phải dỗ tôi."

"Muốn dựa thì cứ dựa, không ảnh hưởng tôi lái xe là được, chỗ này cho cậu." Cố Thanh Hà vỗ vỗ vai phải, giọng nói mềm mại khó tả.

"Sao cậu tốt như vậy!?" Trong lúc nhất thời Ngôn Trăn không tin được Cố Thanh Hà lại như vậy... ân cần, dịu dàng, thậm chí còn có dịch vụ cung cấp thân thể.

Cố Thanh Hà ho khan, ý bảo Ngôn Trăn im được rồi, "Cơ hội chỉ có một lần."

Ngôn Trăn dán mình vào vai Cố Thanh Hà ngay, mềm mại như kẹo bông gòn mà bám vào, gắt gao dính chặt nhau. Nàng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt người nọ trong gang tấc.

"Tiểu Cố, cậu thơm quá."

Cố Thanh Hà vươn tay ấn đầu Ngôn Trăn vào cánh tay mình, nằm xuống.

"Đừng lộn xộn."

"Ò..." Ngôn Trăn không hiểu như nào lại nghe thấy giọng đối phương có chút sủng nịnh, nàng bất đắc dĩ dựa vào đối phương, không khỏi hít hương thơm thoang thoảng của cơ thể Cố Thanh Hà.

"Tiểu Cố, tôi là người đầu tiên nằm bên cạnh xem cậu lái xe như này đúng không?" Ngôn Trăn chớp chớp đôi mắt đẹp, nũng nịu nói chuyện với cô.

"Vậy lần đầu là dành cho tôi, quá vui vẻ."

"Ngôn Trăn, cậu có thể..."

"Có thể gì cơ~~" Ngôn Trăn ôm lấy Cố Thanh Hà, thậm chí nàng đang nằm lên đùi cô.

Cố Thanh Hà luôn cảm thấy nếu Ngôn Trăn cứ mắc làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói như này thì cô sẽ bị gửi giấy phạt về.

"Cậu đừng lộn xộn!"

"Không có!"

"Nếu cậu lộn xộn tôi sẽ ném cậu ra ngoài."

"Nhưng này là xe tôi..."

"Jesus Christ!" Cố Thanh Hà sắp điên rồi, Ngôn Trăn đang nháo cô, không nghe lời cô, cứ ngồi đó cọ chân cô. Cuối cùng cô chỉ có thể kéo cổ Ngôn Trăn như cổ gà, ấn vào một bên rồi nói: "Ngồi yên đó."

Mà lúc này Cố Thanh Hà mới thấy đường có chút tối, không có đèn đường, vừa dẹp loạn Ngôn Trăn xong thì cô cũng suýt tông vào cái ô tô bên đường.

May mà Cố Thanh Hà tinh mắt lẹ tay, đánh vô lăng để tránh va chạm.

"Cái người nào mà đậu xe ở cái chỗ tối như vậy thế? Phạm pháp!" Ngôn Trăn ngẩng đầu lẩm bẩm.

Mà chủ nhân cái xe màu đen kia lại đáp họ bằng cái dùng một xíu tần suất rung chuyển của xe.

Xe....chấn.

Quá được đi, Ngôn Trăn trợn mắt, mấy người này tình thú vậy.

Quá hâm mộ!

"Tiểu Cố, bọn họ ở trong xe..."

"Shut up, Ngôn Trăn." Cố Thanh Hà vội chạy ra cái chỗ chết tiệt này.

"Tiểu Cố, tai cậu đỏ, cậu biết họ đang làm gì chứ gì."

"Ngôn Trăn, câm mồm, cậu uống rượu nhiều nên cần nghỉ ngơi." Cố Thanh Hà cảm thấy tai mình toàn mấy lời tẩy não của Ngôn Trăn. Sao nàng cứ không ngủ vậy? Sao nàng không buồn ngủ?

Ngôn Trăn nhướng mày, ngây thơ đáp lời: "Tôi đâu có uống nhiều, uống rượu nhiều lại loạn tính."

Cố Thanh Hà sốc, không hiểu mấy cái lời ô uế trong mồm Ngôn Trăn: "Cậu định loạn tính với ai."

Ngôn Trăn bất đắc dĩ lắc đầu, cái con ngỗng này thực sự không hiểu hả? Nàng không khỏi thở dài: "Chúa ơi..."

Chúa?!

Cố Thanh Hà hít sâu, siết chặt tay lái. Ngôn Trăn uống say lại muốn làm cái chuyện này với Chúa hả, nếu mà thật cô cũng giết chết Chúa luôn, nghĩ vậy thì tốc độ xe cũng đạt đến mức 140 mile, cô muốn chạy về nhà ngay lập tức.

________

Tác giả cần nói:

- Chúa: Tôi chọc giận ai?

- Ngôn Trăn: Ngại quá, hiểu lầm, hiểu lầm.

- Chúa: Hiểu lầm? Cái vị kia nhà mày là đồ điên rồi muốn giết tao đó. OMG, tới rồi, cản nó lạiiiii!!

Ngôn Trăn: Sao lại vậy được? Cậu ấy chỉ là chú ngỗng con thui, đôi lúc hơi nóng, cũng không nghe lời mấy, ngài đừng so đo với cậu ấy.

Chúa:...What the hell?