Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Chương 79




Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương: 79

__________

Cố Lộng Khê có thể cảm nhận rõ sự địch ý sau lưng, hiển nhiên loại sát khí này khiến trực giác nhạy bén của cô đang điên cuồng báo động.

Lâu lắm rồi cô mới thấy phấn khích như vậy trước khi giết người.

Cô quay đầu nhìn người đang đứng ở cửa, định gật đầu chào, nhưng đáng tiếc, ngôn ngữ không nhanh bằng tốc độ dao phẫu thuật bay về phía tim cô. Lạnh lùng, sắc bén, con dao mổ đang thẳng tắp bay về phía ngực trái Cố Lộng Khê.

"Are you crazy? My sister?!"

Sau lời mở đầu của Cố Lộng Khê, cô vội đẩy Ngôn Trăn về sofa, xoay người sang một bên, chỉ còn 0,0001 giây trước khi con dao xuyên qua, với cái kỹ thuật đó chắc chắn sẽ xuyên qua xương bả vai của cô, nhưng con dao chỉ hớt vài cọng tóc rồi đâm thẳng vào vách tường phía sau.

Cố Thanh Hà chậm rãi đi vào, đặt đồ trong tay xuống, kéo kéo cổ áo, lạnh mắt nhìn chằm chằm vào cô em gái thân yêu.

"Né hay đấy." Cố Thanh Hà lạnh lùng nhìn Cố Lộng Khê đang đứng dậy.

"Mang theo dao mổ làm gì, chị khủng bố quá chị yêu. Nếu em không né thì có phải hôm nay sẽ chết ở đây không?" Cố Lộng Khê phủi phủi quần áo, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên, nhưng giọt mồ hôi trên tay vẫn khiến cô nghiêm túc với lần tiếp xúc thân mật này.

Chị gái này cũng toả ra hơi thở đen tối, khó chơi đây.

"Sao chết dễ vậy được, Cố Lộng Khê." Cố Thanh Hà tháo chiếc đồng hồ trên tay ném lên bàn rồi bước đến chỗ cô.

"Ôi? Chị à, chị đánh giá em cao quá, em yếu hơn chị tưởng." Cố Lộng Khê nghịch nghịch ngón tay, cụp mi xuống giả vờ đáng thương.

"Phải không?" Cố Thanh Hà tháo kính.

"My sister, chị biết mà, nếu mình đánh nhau thì sẽ ảnh hưởng nhiều người đấy." Cố Lộng Khê mỉm cười nhìn chị gái yêu dấu, nhiều năm như vậy lại đột nhiên nổi giận, sao đây? Cô có làm sai gì đâu, chỉ có, chỉ có...

Cố Lộng Khê nở ra nụ cười nghiền ngẫm, cô hiểu sao chị lại tức rồi nha.

Quá thú vị, chỉ vì cô chạm vào bảo bảo Ngôn Trăn của ai kia.

"Chị, xem chị nghiêm túc kìa, doạ đến Ngôn Trăn của chúng ta rồi." Cố Lộng Khê không sợ chết mà đến gần Cố Thanh Hà.

"Chúng ta...Ngôn Trăn." Cố Thanh Hà lạnh lùng, đôi môi mỏng lặp lại lời đối phương.

Cố Lộng Khê nhướng mày, cô bước đến chút không gian trên bàn ăn, trên đó còn nửa cái bánh dâu đang ăn dở, nhưng chắc phải lãng phí rồi, tiếc quá.

"Em nói gì sai sao...?"

Cố Lộng Khê ngả ngớn âm cuối, một bóng đen mang theo khí tức lạnh lùng đột nhiên xuất hiện trước mặt, đánh úp vào chân cô là một cước cực mạnh, Cố Lộng Khê cau mày giơ tay lên, tránh đi cú đá muốn mạng kia, chẳng qua chiếc ghế dựa bên cạnh lại không may.

Chân ghế bị đập tan nát.

Ngay khi Cố Lộng Khê vừa đưa mắt nhìn xung quanh thì bị một đòn không thương tiếc dập thẳng vào sau đầu. Cô vội kéo chiếc móc treo bằng gỗ bên cạnh đến chống lại sự tàn nhẫn của đối phương, cô kéo chiếc sơ mi trên móc, chắc áo của chị cô, thôi xin lỗi nha.

Cô cuộn chiếc áo lại rồi quấn lấy cánh cay Cố Thanh Hà, ngay lúc đối phương bị kẹt thì mạnh mẽ bóp cổ đối phương rồi quăng ra đất.

Một phần lưng lớn tiếp đất, nghĩ thôi cũng thấy đau.

Cố Lộng Khê nhíu mày hừ nhẹ, ngay lúc chuẩn bị đứng dậy thì bị đối phương xé áo ra rồi trói chặt tay kéo xuống đất, lực rất mạnh, đập luôn nguyên cái đầu cô xuống đất. May là cô dùng tay chắn nếu không giờ chắc chấn thương sọ não.

Hai người đồng thời đứng dậy, hiển nhiên hai người đều từng quyền nện vào nhau làm đối phương ăn đau.

Cố Lộng Khê lắc lắc cánh tay, đúng là con mẹ nó đau.

"Bà chị già, bị em nhìn thấu tâm tư nên tức à?"

"Nghĩ xem lát nữa em chết như nào đi."

Cố Thanh Hà nhặt con dao răng cưa bên chiếc bánh, vươn tay túm chặt Cố Lộng Khê đang muốn tránh.

Chiếc cổ mỏng manh là bộ phận trí mạng.

Khi đối phương đưa tay ra, Cố Lộng Khê cũng nắm chặt chiếc nĩa dính đầy kem trên bàn ăn, không chút do dự chặn lại đòn trí mạng của đối phương. Tất nhiên cô quá quen với lối đánh thẳng vào đầu tàn nhẫn của Cố Thanh Hà, kỹ thuật giải phẫu chính xác sẽ làm tê liệt dây thần kinh của cô, cô không muốn thử cái loại đau đớn này lần hai.

"Em dùng nĩa uy hiếp tôi à?"

Cố Thanh Hà cười khẩy, nhìn chiếc nĩa cách nhãn cầu mình 2cm, cô nắm chặt lấy tay cầm kim loại rồi bẻ gãy, chiếc nĩa thép gãy trong tay hai chị em.

Khoảnh khắc chiếc nĩa rơi xuống bàn.

Cố Thanh Hà dùng sức ấn Cố Lộng Khê xuống bàn ăn, trên bàn ăn đá cẩm thạch liền xuất hiện mấy vết nứt có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau đó lại mở rộng ra thành vô số vết nứt nhỏ.

Nhưng Cố Lộng Khê lại chẳng lùi bước, mức độ đau đớn này chưa đủ cô nhượng bộ, điều này là sức nhẫn nại đáng kinh ngạc đã được tôi luyện của hai chị em.

Cô dùng tay trái nắm chặt xương ngón tay của Cố Thanh Hà, tay còn lại hung hăng nắm chiếc cổ áo đàng hoàng nhưng cản trở của đối phương, lực mạnh đến mức khiến Cố Thanh Hà buộc phải cúi xuống, đường khâu hoàn hảo của thợ may cũng đứt ra thít chặt thành vệt đỏ, càng lún càng sâu, gần như muốn xé rách cả da.

"Chị đang ghen."

"KHÔNG."

"Vậy trong mắt chị là gì vậy chị yêu?" Cố Lộng Khê dùng ánh mắt ngây thơ như em bé nhìn Cố Thanh Hà, nhưng lực trong tay lại hung tàn như dã thú.

"Sát ý."

"Chị với em giống nhau thôi, trời sinh là ma là quỷ, chúng ta đều tận hưởng khoái cảm này."

"Đừng có cố gắng vẽ cho tôi."

Cố Thanh Hà nói xong liền giữ chặt cánh tay đang nắm cổ áo mình của đối phương, kéo cả người Cố Lộng Khê lên, muốn đẩy ra bức tường phía sau, đúng rồi, con dao mổ lúc nãy đáp thẳng vào cái gáy mỏng manh của Cố Lộng Khê.

Bây giờ cô rất chán ghét đôi mắt hiểu rõ mọi thử của Cố Lộng Khê, cô không thể phủ nhận cảm giác adrenaline đang dâng trào trong máu khiến cô ngày càng hưng phấn.

Chúa ơi, không ổn, lúc này Cố Lộng Khê mới ý thức được mình chọc giận chị yêu rồi, người này đang muốn giết cô.

"Em chỉ thổi lông mi của chị ấy, em không làm gì hết, chưa làm gì, cũng không dám nghĩ gì hết, fuck, you are psychopath!!"

(fuck, đồ tâm thần)

Khi Cố Lộng Khê nhận ra tình cảnh thương tâm sắp phải đối mặt, cô suy nghĩ một chút, quyết định không thể đốt nhà chị được nên vội giải thích rõ ràng mọi chuyện như súng liên thanh. Rất nhanh, chưa đầy hai giây, cô nghĩ rất đúng, vừa rồi thực sự cô muốn đốt nhưng hiện tại cô không có dám.

Tất nhiên vẻ mặt cô cũng không hoảng loạn như thế, nói chính sác hơn là cô đang hưởng thụ một cái cuồng hoang thịnh yến.

Cố Thanh Hà nhìn lại em gái yêu dấu, chậm rãi thu lại tia sáng lạnh lùng trong mắt: "Psychopath, từ này thích hợp với em hơn."

Nói xong, cô chậm rãi buông cổ áo Cố Lộng Khê ra, ném chiếc nĩa vặn vẹo lên bàn ăn, Cố Lộng Khê cũng ném con dao đang giấu sau lưng lên bàn, không gian liền xuất hiện tiếng kim loại chói tai.

Không ai biết họ giấu mấy thứ vũ khí đó khi nào.

Cố Lộng Khê sửa lại bộ quần áo nhăn nheo của mình, vẻ mặt khó chịu mà đứng thẳng lên, chiếc áo lông nhập khẩu của cô thế mà bị mấy vết cắt.

Cố Thanh Hà như không có việc gì ra cửa xách đồ, sau đó dựng ghế lên, cái bình hoa đáng thương cũng chẳng thoát nạn, chỉ có thể dọn dẹp rồi vứt đi.

Nói đúng hơn, thời điểm vứt bỏ vũ khí hai chị em cũng đã thu lại sát khí mạnh mẽ của mình.

Hai vị tiểu thư Cố gia "vui sướng tràn trề" tận hưởng trận này mà quên luôn trong nhà có người, triệt để quên đi!

Sau khi Ngôn Trăn bị Cố Lộng Khê đẩy xuống sofa, nàng đã chứng kiến "cuộc chiến thế kỷ" khủng bố.

Tưởng đâu cảnh đánh nhau chỉ có trong phim lại được trình diễn trước mặt mình! Hơn nữa một người là người trong lòng, người còn lại là em gái đối phương, what the hell?

Cố Thanh Hà cầm dao còn Cố Lộng Khê muốn chọc nĩa vào mắt đối phương khiến nàng sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng kia nàng cứng đờ, choáng váng, tình trạng cơ thể là trợn mắt há mồm, Ngôn Trăn vốn định lên ngăn nhưng nàng thấy nếu đi quá chắc sẽ chết mất...

Tuyệt đối là chết, hoặc có thể sẽ bị ngộ sát ngay đó.

Thế nên, ai có thể nói cho nàng chuyện gì đang xảy ra không?

Ngôn Trăn nhìn ghế, móc áo, bình hoa vỡ vụn trên đất, chiếc bàn ăn cẩm thạch đắt tiền với vô số vết nứt. Phòng khách bị người quét sạch như mới xảy ra cuộc thảm sát, còn miếng bánh dâu nàng để lại cho Cố Thanh Hà cũng đã biến thành cục bột nhão trên đất.

Nàng cố nén lửa giận, đầu tiên là bước đến hỏi Cố Thanh Hà: "Cậu có sao không..?"

Người kia lắc đầu.

Tuyệt quá, còn mẹ nó biết lắc đầu.

Ngôn Trăn đi đến chỗ Cố Lộng Khê hỏi câu y vậy, nhưng vẫn nhận được cái lắc đầu.

Rồi hai chị em cãi nhau vì cái giống gì?!

"Vậy hai người mới làm gì? Mắc gì đánh nhau? Rồi cái gì kích thích cậu như vậy... Ôi....!" Giọng Ngôn Trăn đột nhiên cao lên, nàng vừa tức vừa rối, phản xạ của nàng cũng dừng lại, mọi thứ quá đột ngột, người bình thường ai cũng bị sốc, được chưa?!

Rõ ràng mới đánh nhau muốn đổ máu, hai người đều tâm thần sao? Không biết yêu quý bản thân sao? Nàng hãy còn nhìn rõ lưng Tiểu Cố còn đập xuống sàn, Cố Lộng Khê suýt nữa cũng đập đầu luôn...

Cố Lộng Khê liếc nhìn chị yêu đang lau sàn, tức giận khịt mũi: "Chị yêu Ngôn Trăn, là bà già kia đánh em trước! Em quá oan uổng." Nói xong còn uỷ khuất, bày ra bộ dáng vô tội.

Ngôn Trăn tức giận trừng mắt với Cố Lộng Khê, sau đó thở dài rồi đi qua chỗ Cố Thanh hà, nhìn cái sắc mặt lạnh nhạt kia Ngôn Trăn càng buồn bực: "Bây giờ cậu cứ để đó tôi sẽ xử lý sau, cậu có bị thương hay không? Có đau ở đâu không?" Nàng sợ Tiểu Cố không nói nên nàng phải hỏi.

Mắt Cố Thanh Hà thoáng qua sự cảm động, Ngôn Trăn không la cô mà còn quan tâm cô: "Không có, không sao mà." Cô uỷ khuất trả lời rồi nhìn thoáng qua Ngôn Trăn. Cô biết Ngôn Trăn tức giận nên bây giờ đang ngoan ngoãn như em bé làm sai, cố hết sức dọn dẹp mớ hỗn độn, tích cực giành lấy tình thương của Ngôn Trăn.

"Vậy sao cậu lại đánh Tiểu Khê?"

Cố Thanh Hà nghe đối phương gọi em mình là "Tiểu Khê" thì rất không vui.

Cô quay lưng lại với Ngôn Trăn, không để ý nữa, thậm chí còn oán giận ngưng luôn công tác quét dọn, mất kiểm soát mà làm gãy luôn cây chổi.

"Cố Thanh Hà!!!!! Cậu định phá thêm đồ à?" Ngôn Trăn thét lên, khiển trách đối phương, thuận tay giật luôn cây chổi mới mua.

"Tôi không cố ý mà." Cố Thanh Hà hợp tình hợp lý nhưng trong lòng không vui, bởi Ngôn Trăn lại gọi tên thay vì gọi "Tiểu Cố bảo bảo".

Cố Lộng Khê rót ly nước chanh, nghiêng người ung dung xem kịch, nếu có Yakult thì ngon hơn.

__________

Tác giả: Hai chị em ma quỷ lại trở thành mấy nhãi con ngoan ngoãn dưới sự tàn ác của Ngôn Trăn.

Lộng Khê: Là chị, là chị chị làm trước.

Tiểu Cố: Không có.

Ngôn Trăn: Thật không? Xin lỗi em gái nha.

Tiểu Cố: Chết tiệt, tôi không có sai.

___________

Bonus cho mấy bà đó =)))) màn phóng dao này là cái tui tâm đắc nhất đó =)))