Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Chương 93




Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương: 93

__________

Chắc là bắt đầu từ hôm qua, tin đồn đã lan tràn bên ngoài cùng trên mạng.

Gần như chỉ trong nháy mắt, tin tức về Ngôn Trăn đã bị người ta đem lên các tiêu đề.

Tiêu đề: Ảnh hậu trứ danh bị nghi có tình cảm với người đồng giới.

Tiêu đề bắt mắt gần như chiếm giữ tin tức giải trí đầu bản, tiếp theo là các chủ đề liên quan, chẳng hạn: Đêm khuya hẹn hò ở khách sạn Vân Hoa; Nghi ngờ quy tắc ngầm cùng đạo diễn; Ngôn Trăn; Đồng tính luyến ái... Các tiêu đề màu đỏ rất nổi bật.

Rõ ràng có người đổ thêm dầu vào lửa.

Một bài báo do Hà Phong - công ty giải trí chẳng có chút tiếng tăm nào đăng lên, đưa tin "Ảnh hậu trứ danh bị nghi ngờ là đồng tính", trong đó còn có tám bức ảnh hẹn hò trong khách sạn, ôm hôn, nắm tay, ôm nhau trên phố. Ảnh chụp ban đêm nhưng vẫn rất dễ nhận ra Ngôn Trăn, dù đêm tối nhưng vẫn nổi bật tuy bị mắt kính che khuất đi.

Ngay sau đó, tỷ lệ lượt thích cũng như bình luận, lượt chuyển tiếp tăng vọt. Trong vòng một giờ đã đứng đầu hot search, liên tục không ngăn nổi.

Cư dân mạng có ba bên, người ăn dưa chờ xem chuyện gì, người vẫn trung lập.

Một số người bày tỏ sự kinh tởm, dùng những từ ngữ phản cảm công kích, xúc phạm Ngôn Trăn. Thậm chí còn tìm đến Lộ Minh, bạn trai tin đồn của Ngôn Trăn để phàn nàn trên Weibo, nói đối phương bị cắm sừng, nói Ngôn Trăn lừa dối. Hơn nữa mắng Ngôn Trăn xuất quỹ, lăng mạ nàng, đăng lên hết mấy cái blog của người Ngôn Trăn từng làm việc...

Tất nhiên cũng có một số fan cuồng, fan chân chính của Ngôn Trăn. Họ chỉ muốn Ngôn Trăn vui vẻ, hạnh phúc với lựa chọn của mình, Ngôn Trăn yêu ai họ cũng chịu. Nhưng họ không chịu mấy lời nhục mạ trên mạng kia. Nói chung cư dân mạng lập nên các hạm đội rồi chiến đầu, chiến trường khổng lồ bắt đầu khai hoả.

Mà Ngôn Trăn bên đây đang tập trung đóng phim, đương nhiên ngoại trừ nàng thì ai cũng biết tin chấn động đó.

Đàm Hằng đã nhận được lệnh từ ban lãnh đạo công ty, không được để Ngôn Trăn biết được bất kỳ tin đồn nào trên mạng. Dù sao mấy cái tin che trời, lấp đất, bạo lực quá mức kia có thể khiến người có tâm lý yếu đuối chết ngạt tại chỗ hoăc chết bất đắt kỳ tử. Có đôi khi ngôn ngữ là vũ khí sát thương lớn nhất, chưa kể Ngôn Trăn còn đang bị kéo xuống như thế, mọi đối thủ còn đang xem trò đùa, chờ cơ hội để giẫm lên.

"Chú Giả, bên công ty nói gì vậy?!" Đàm Hằng lặng lẽ né Ngôn Trăn, đi sang gọi cho người đại diện, cậu lo đến phát điên rồi. Giờ mà sếp biết cái này thì phản ứng thế nào đây?

Ảnh này là con mẹ nó ai chụp đây. Rõ đâu có người biết được chuyện Vân Hoa bên kia!

"Đừng gấp, công ty sắp xếp người đè lại rồi. Tốn nhiều tiền với bên Hà Phong lắm, đang yêu cầu họ rút lại. Còn mấy tin đồn trên mạng thì đang kiếm tin khác để đè. Tóm lại phải hết sức xoa dịu Tiểu Trăn, tốt nhất đừng để nàng biết, chúng ta đang nghĩ cách." Chú Giả lo lắng nói với Đàm Hằng.

Đàm Hằng rầu trong lòng, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Sau khi cúp điện thoại cậu lại thấy trên mạng còn nhiều người phỉ nhổ hơn, nhiều lời lẽ quá khó đọc. Bọn người đó nói Ngôn Trăn không chung thuỷ, bất trung, bất nghĩa, xuất quỹ, lừa dối, mượn đạo diễn đi lên...Những tin tức không đúng này gì cũng nói được.

Cậu quá khổ, chị Ngôn Trăn không tranh không đoạt, một lòng chỉ vì sự nghiệp, có tình yêu nhỏ thì sao! Chị đâu có hại ai! Loại độc ác nào chụp ảnh rồi thêm mắm dặm muối đây!?

"Đàm Hằng, Đàm Hằng..." Ngôn Trăn đi đến phía sau trợ lý, gọi mấy tiếng nhưng không trả lời nên Ngôn Trăn đưa tay vỗ vai cậu.

Đàm Hằng sợ tới run.

"Sếp..."

"Sao vậy? Đổ hết mồ hôi rồi, xảy ra chuyện gì?" Ngôn Trăn cầm cốc giữ nhiệt hớp miếng nước, nàng đang khoác chiếc khăn choàng chị Tiêu đưa.

Chị Tiêu đứng bên cạnh Ngôn Trăn, nháy mắt không cho Đàm Hằng nói.

Đàm Hằng nhíu mày rồi bật cười: "Có sao đâu sếp, nước nguội rồi em đi lấy cái khác."

"Không cần, em mới rót cho chị mà. Điện thoại đâu? Chị xem tin tức chút." Từ khi Ngôn Trăn yêu đương thì nàng cũng hoạt bát hơn. Nói chuyện nhẹ nhàng, luôn vui vẻ, mọi người ai cũng thấy nàng thay đổi, mấy người thân thiết cũng vui mừng cho nàng.

Nhưng lời của người ta thì quá đáng sợ.

Đàm Hằng tránh đi ánh mắt Ngôn Trăn: "Sếp, điện thoại chị hết pin rồi, em đang sạc."

"Đúng rồi Tiểu Trăn, sao em không quay phim trường kia xem xem? Đạo diễn Trương nói muốn giảng kịch bản." Chị Tiêu cũng căng thẳng, chị không muốn Ngôn Trăn biết mấy cái tin kia, thực sự sẽ là thảm hoạ.

Ngôn Trăn cứ thấy hai người lạ lạ kiểu gì: "Sao vậy? Em nhớ điện thoại em còn pin mà, em xem cậu ấy có nhắn tin không."

Chị Tiếu và Đàm Hằng há mồm thở dốc, hai người không che giấu được Ngôn Trăn chuyện gì cả, rơi vào trầm mặc.

"Xảy ra chuyện gì?...Tiểu Cố..Cậu ấy bị sao?" Điều đầu tiên nghĩ đến là Cố Thanh Hà, Cố Thanh Hà có bị gì không? Nàng kéo Đàm Hằng qua, "Nói, nói nhanh lên!"

Đàm Hằng lắc đầu, cứng ngắc lấy điện thoại ra cho Ngôn Trăn, "Bác sĩ Cố không có chuyện gì mà là sếp, sếp ơi, chị bị chụp ảnh rồi đăng lên mạng, hơn nữa..."

Đàm Hằng không nói nữa, cậu không nói được mấy lời nhục mạ ác độc kia.

Ngôn Trăn mở điện thoại ngay, nàng kiểm tra tin nhắn rồi xem tin tức trên mạng, hầu hết mọi thứ đều bày ra không cần bị tìm kiếm vì nàng bị gắn mác là tin nóng, che trời lấp đất.

Ngôn Trăn nhìn chằm chằm một lúc, Đàm Hằng và chị Tiêu cũng nhìn chằm chằm nàng một lúc.

Ngay cả đoàn phim cũng thấp giọng bàn tán về tin tức của ảnh hậu Ngôn. Dù sao đi nữa thì đây là chuyện không thể tưởng tượng được, mấy chuyện không liên quan đến mình cũng sẽ bị người khác đem làm đề tài sau bữa ăn.

"Không sao, Cố Thanh Hà không nhìn rõ là được." Trong ảnh, bản thân nàng liếc mắt là ra nhưng Cố Thanh Hà hình như bị bên kia làm mờ, cũng không lộ hoàn toàn.

Đàm Hằng nhìn sự lo lắng của Ngôn Trăn, bản thân bị nhục mạ, xúc phạm đến máu chó phun đầy đầu nhưng điều duy nhất nàng lo là bác sĩ Cố có bị liên luỵ không.

Chị ấy yêu bác sĩ Cố quá nhiều.

"Tôi chỉ mong Cố Thanh Hà không xảy ra chuyện gì, hậu quả tôi sẽ gánh chịu. Em nói với công ty đi, dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng không để đối phương vạch trần cậu ấy được. Lát nữa chị về công ty, em ra ngoài trước đi, chị cần yên tĩnh." Ngôn Trăn rất bình tĩnh, giờ đây đầu nàng đau như búa bổ, nàng ôm đầu bước đi, nhốt mình vào phòng nghỉ.

Nàng cứ nhìn mấy mẩu tin về bản thân, những tin tức vô nghĩa, cuối cùng lo lắng ôm mặt.

Trước đây nàng chẳng quan tâm nhưng lần này truyền thông đã trực tiếp tuôn ảnh hai người ra.

Tư liệu của Tiểu Cố có thể bị lộ mới là điều nàng lo lắng nhất. Vất vả lắm mới có được tình yêu, nàng dùng mười một năm để đổi lấy đoạn tình cảm này đó. Nàng, Ngôn Trăn, mấy năm qua có loại khổ hạnh nào không ăn qua. Tâm nguyện duy nhất là có thể bảo vệ được tình yêu nhỏ của mình, tại sao mới ngọt ngào được một chút lại xảy ra chuyện này...

***

"Bác sĩ Cố, có người tìm bác."

Cố Thành Hà nghe trợ lý báo nên đành tháo khẩu trang xuống, đi ra khỏi phòng chẩn đoán thì được người đàn ông trung niên, đeo kính chào đón.

"Chào cô, tôi là Giả Chiêu Dũng, người đại diện của Ngôn Trăn." Người đàn ông ưu sầu nhìn cô.

Đầu tiên Cố Thanh Hà sửng sốt, không hiểu sao người đại diện của Ngôn Trăn lại tìm mình, cô báo với đồng nghiệp rồi đi ra ngoài nói chuyện.

...

"Đây là nguyên nhân hôm nay đến quấy rầy, xin cô thông cảm cho người nhìn Tiểu Trăn bước từng bước đi lên." Giả Chiêu Dũng nói xong thì chờ đợi phản ứng từ người đối diện.

Cố Thanh Hà nhìn những bức ảnh trên bàn, lâm vào trầm mặc.

Giả Chiêu Dũng không rõ lắm, người yêu Ngôn Trăn không kích động, không buồn bã, không bi thương, chỉ lạnh lùng ngồi đó. Đàm Hằng nói người này rất yêu Ngôn Trăn nhưng có phản ứng kịch liệt gì đâu?

"Ông là người đại diện của cậu ấy," Hồi lâu Cố Thanh Hà mới nói, vẻ mặt nghiêm nghị bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia bằng ánh mắt sắc bén làm người ta không thoải mái.

Nhưng chú Giả ở giới giải trí cũng gặp qua nhiều người, biểu cảm vẫn duy trì rất tốt, vẻ mặt vẫn tang thương như cũ.

"Sao không tìm Ngôn Trăn mà tìm tôi?" Cố Thanh Hà nhợt nhạt, sẵn tiện cầm bức ảnh cô và Ngôn Trăn bị chụp lén ở bãi đỗ xe Vân Hoa.

Cô đã bảo không ai trong khách sạn được tiết lộ tin tức vì họ đều biết kết cục.

Chú Giả không ngờ đối phương hỏi thế, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi thông báo cho Tiểu Trăn rồi, còn có Đàm Hằng với thợ trang điểm bên cạnh nàng, sẽ không có việc gì."

Cố Thanh Hà nghe xong rồi buông ảnh chụp: "Vậy được rồi, cậu ấy không có gì là tốt, tôi không có gì để nói."

"Cố tiểu thư, có lẽ cô chưa nhận thức được tính quan trọng của sự việc. Chuyện hiển nhiên là người ta đã bắt đầu tìm hiểu thông tin của cô, có lẽ mọi người cũng biết cô là ai. Với tư cách là người yêu Ngôn Trăn, cô cũng bị đào ra thì sau này rất có thể sẽ gặp rắc rối. Cô không lo về sự phức tạp của truyền thông sao? Họ sẽ tới cửa, làm rối ren hỗn độn cô, cô chịu nổi không?" Chú Giả lạnh lùng hỏi, vẫn biết rõ bản chất con người, ích kỷ, tham vọng, tai hoạ đến thì cũng phải chia tay thôi.

Cố Thanh Hà ngước mắt, cô nhìn chằm chằm vào Giả Chiêu Dũng, ánh mắt cô sắc bén, thiếu kiên nhẫn: "Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ vì bản thân suy xét, ông cảm thấy tôi sợ sao? So funny."

Giả Chiêu Dũng cười khẽ, nếu lý luận vô dụng thì còn cách đưa yêu cầu cho đối phương thôi. Dù sao bản thân cũng là người đại diện của Ngôn Trăn, ai ai cũng thấy hắn là vì lập trường của công ty.

"Vậy tôi thôi vòng vo, nói thẳng. Tiểu Trăn rất yêu thương sự nghiệp diễn xuất của mình. Nếu chuyện này tiếp tục chuyển biến xấu thì nó ảnh hưởng rất lớn đến con bé. Tôi hy vọng cô có thể chia tay với nàng, vì đối với cô và nàng đều không tốt." Giả Chiêu Dũng nói rất rõ ràng.

Cố Thanh Hà trầm mặc một lái, nhịn không được nên cười lạnh, cô thong dong mở miệng: "Chia tay?"

"Đúng vậy, mong cô hiểu rõ."

Giả Chiêu Dũng nói xong thì dường như không còn gì để nói, hắn nhìn người phụ nữ bỗng chốc đứng lên, tưởng đối phương tức giận chạy đi, nhưng mà...

Cố Thanh Hà chống tay lên bàn kính, cô khom người nhìn thẳng vào mắt Giả Chiêu Dũng.

Đôi mắt cô lạnh như trời đông giá rét, lạnh đến thấu xương. Toàn thân toát ra khí lực làm người ta áp lực đến thở không nổi, là hơi thở đen tối khiến con người ta áp lực.

"Ông nghĩ mình đủ tư cách nói chuyện với tôi thế này à?"

Giả Chiêu Dũng có có chút khẩn trương nhìn vào người phụ nữ đột nhiên thay đổi sắc mặt kia, lời của đối phương làm hắn sợ hãi như sa lầy trong đôi mắt sâu thẳm và rơi vào vực sâu vô tận của cô, ngập ngừng nói chuyện.

"Tôi...Tôi là người đại diện."

Cố Thanh Hà gõ gõ thái dương Giả Chiêu Dũng, khoé miệng cô là nụ cười đáng sợ: "Nói chuyện phải động não trước, cái gì không nên nói thì đừng nói."

"...."

Giả Chiêu Dũng nuốt nước miếng theo bản năng, đáng lẽ hắn ta không nên sợ người phụ nữ trẻ tuổi này, nhưng cơ thể lại lạnh băng không nhúc nhích nổi.

Cố Thanh Hà liếc nhìn chiếc bình thuỷ tinh đang cắm bông hoa sắp tàn, "Ông biết giết người bằng bình thuỷ tinh như nào không?"

Giả Chiêu Dũng hoang mang ngẩng đầu nhìn chiếc bình, không rõ nguyên nhân.

Cố Thanh Hà nhìn Giả Chiêu Dũng, nhẹ giọng nói: "Cho nên đừng suy đoán tôi bằng góc độ thánh nhân. Ngôn Trăn không tới lượt ông quyết định, cậu ấy biết mình muốn gì, cũng chỉ có cậu ấy mới quyết định được tôi muốn gì. Bỏ đi, xem như vì ông là người đại diện, hôm nay tôi.." Cố Thanh Hà nói nửa chừng nhưng không tiếp tục, cô lặng lẽ thu hồi ánh mắt nham hiểm đang dừng trên chiếc bình.

"Xin lỗi không tiếp được."

Nói xong câu đó, Cố Thanh Hà đứng thẳng lên, vuốt lại nếp uốn chiếc áo blouse trắng, không nhìn thấy người đàn ông kia ngạc nhiên cỡ nào, đeo khẩu trang, bước thẳng vào thang máy.