Toàn Thế Giới Đều Làm Chúng Ta Tái Hôn

Chương 25-2




Editor: Lăng

"Em mới xem xong, hot search này khiến chị có thêm 2000 fans đó."

Quý Thiển Ngưng lấy điện thoại, để lại Cố Tâm Mỹ đang tự cao hứng một mình, cô nói: "Chị gọi điện thoại."

Cô đi đến một góc không người, cũng mặc kệ là vẫn còn sớm, trực tiếp gọi điện thoại cho Mạc Hạm.

Tiếng chuông vang lên năm lần thì bên kia bắt máy: "Thiển Ngưng? Em đang đóng phim sao?"

Giọng nói phát ra từ điện thoại hơi khàn, hình như Mạc Hạm bị cuộc gọi của cô đánh thức. Quý Thiển Ngưng cũng không có chút áy náy nào, tự động bỏ qua vấn đề đối phương, nói: "Vì sao chỉ theo dõi một mình tôi trên Weibo, rốt cuộc chị có ý gì?"

"Không theo dõi em thì theo dõi ai? Chị vốn không dùng Weibo, là vì em mới mở đó." Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, nên giọng nói của Mạc Hạm không giống thường ngày có chút lãnh đạm, mà là lười biếng, lỡ đễnh, có một tia không đứng đắn, rồi lại lộ ra một sự chân thành tha thiết cùng thâm tình: "Nếu không phải sợ em tức giận, chị còn muốn đăng Weibo nói cho mọi người biết người chị thích tên là Quý Thiển Ngưng."

"......" Thanh âm gợi cảm quá mức này làm lỗ tai cô tê rần, Quý Thiển Ngưng đổi điện thoại sang tai kia, chỉnh đốn lại cảm xúc, cất cao âm lượng, nói: "Hiện tại tôi cũng rất tức giận đây! Tôi không muốn cùng chị nổi tiếng gì hết!"

Mạc Hạm im lặng, đột nhiên nghiêm túc nói: "Chiều hôm qua khi thấy em chia sẻ lại bức ảnh em chụp chung cùng Lục Thanh Hoan, chị cũng rất tức giận."

"Phải không?" Quý Thiển Ngưng đột nhiên nổi lên ý xấu, "Vậy chờ lát nữa tôi liền đi tìm Lục Thanh Hoan, chụp thêm mấy tấm rồi đăng Weibo."

"Chị đây muốn thổ lộ."

"......" Dám cả gan dám uy hiếp cô!

Quý Thiển Ngưng rất hối hận khi mới sáng đã gọi điện cho chị, làm mới sáng đã bị tức giận. Cô nghiến răng nghiến lợi cúp điện thoại, mở Weibo vào tài khoản chính của mình, vào trang của Mạc Hạm, click vào chấm ba chấm bên trái, bỏ theo dõi, cuối cùng là block.

Xem sau này làm sao chị để ý được nữa!

Cứ như vậy, thì giang cư mận chỉ nghĩ đơn giản là Mạc Hạm trượt tay thôi.

Block người nào đó tựa hồ đã trở thành niềm vui mới của cô, Quý Thiển Ngưng bớt giận, còn chưa kịp vui vẻ thì đột nhiên nghĩ đến một vấn đề đáng sợ.

—— Có khi nào Mạc Hạm bởi vì bất mãn khi bị cô chặn Weibo mà sẽ tỏ tình với cô luôn không?

Lo lắng chỉ trong một cái chớp mắt, thì cô đã nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ này của mình. Mạc Hạm là một người rất để ý mặt mũi, loại chuyện thổ lộ ngu ngốc này chắc chị sẽ không làm đâu.

Quý Thiển Ngưng không nghĩ nhiều nữa, lúc gần tới chỗ Cố Tâm Mỹ thì thấy cô bé nói: "Mạc Hạm vừa nãy đã unfollow chị rồi!"

"Unfollow thì unfollow thôi, chị với cô ấy cũng không thân thiết gì." Quý Thiển Ngưng không quan tâm.

"Vậy có khi nào hôm qua cô ấy lỡ tay không?"

"Có khi đó."

Cảnh quay đầu tiên trong ngày của Quý Thiển Ngưng diễn là diễn cảnh đang tán tỉnh hoàng đế.

Hai bên mới vừa gặp nhau lần đầu đã phải diễn cảnh thân mật, ngẫm lại thì cũng rất là này nọ. Vì vậy đạo diễn đã cho cả hai nửa tiếng để đối diễn với nhau, vừa để bọn họ làm quen sẵn tiện tìm cảm giác trước.

Đóng vai nam chính hoàng đế là Từ Thiệu Minh, là một diễn viên gạo cội, Quý Thiển Ngưng lịch sự gọi anh ta một tiếng thầy Từ: "Em không có nhiều kinh nghiệm diễn xuất, nên nếu có gì thiếu sót thì mong thầy Từ thông cảm cho."

Từ Thiệu Minh nghiêm túc nói: "Vậy em cứ diễn cho tốt, nếu như diễn không tốt, đạo diễn mà mắng em thì tôi cũng sẽ mắng em."

Quý Thiển Ngưng không đoán được là anh ta đang nói thật hay nói đùa, cảm thấy áp lực gấp bội, âm thầm lau mồ hôi.

"《 Đình viện thâm sâu 》 cảnh 313 lần thứ nhất."

Trợ lý trường quay đánh đập bảng xong, đạo diễn liền hô bắt đầu, diễn viên bắt đầu vào vị trí.

Vóc dáng Uyển tần xinh đẹp ngoan ngoãn, tính cách hướng nội trầm tĩnh, ở trong hậu cung là người được sủng ái thứ hai chỉ sau Quý phi, nghe nói Hoàng thượng sau khi bãi triều muốn tới dùng bữa sáng với nàng, nên từ sáng sớm nàng đã trang điểm kỹ càng, kìm nén không được mà chạy đến cửa cung trước chờ.

"Xảo Nhi, giúp ta xem xem thử ta trang điểm như này có được không?"

Nha hoàn Xảo Nhi cười cười nói: "Nương nương, từ lúc người trang điểm xong tới giờ đã hỏi câu này chín lần rồi đó."

Uyển tần trừng mắt mắt liếc nàng ta một cái, giả vờ tức giận nói: "Ta thấy nha đầu ngươi là ngứa đòn rồi. Tiểu Đức Tử, lát nữa chờ Hoàng thượng đi rồi, kéo nàng ta tới Tẩy Y Phòng làm một ngày ở đó đi."

Tiểu Đức Tử có chút hả hê khi thấy người gặp họa: "Dạ, nương nương."

"Nương nương, xin tha cho nô tỳ, nô tỳ biết sai rồi." Xảo Nhi cười hì hì nói: "Trong hậu cung này, trừ Dung Quý phi ra thì ai cũng không xinh đẹp bằng nương nương đâu ạ."

Uyển tần được nàng ta nịnh nọt thì rất hài lòng, vung khăn tay lên, nói: "Không cần đi giặt áo."

"Tạ ơn nương nương!"

Ba người chờ mãi chờ mãi, mà vẫn không thấy loan giá của Hoàng thượng đâu.

Uyển tần lo âu vò vò chiếc khăn lụa, lấy tay che ánh mặt trời chói mắt lại, ngẩng cổ chờ đợi, có chút mất kiên nhẫn nói: "Tiểu Đức Tử, ngươi mau đi xem thử xem Hoàng thượng đi tới đâu rồi."

"Dạ." Tiểu Đức Tử tuân lệnh, nhanh như chớp mà chị.

Qua một lúc, Tiểu Đức Tử thở hồng hộc quay lại, nói nhanh: "Nương nương, Hoàng thượng nói người có việc không tới được."

"...... Không tới?" Ánh sáng trong mắt Uyển tần liền vụt tắt, nhìn bản thân đặc biệt mặc xiêm y tơ lụa thượng hạng, mang trâm hoa mỹ lệ, buông tiếng thở dài thật mạnh, nói: "Chuẩn bị cả một ngày hóa ra lại phí công."

Xảo Nhi không đành lòng thấy nàng thương tâm như vậy, an ủi: "Nương nương......"

Uyển tần cô đơn cười một chút, ngắt lời: "Giúp ta thay quần áo đi. Thứ này nặng quá."

"Dạ được." Xảo Nhi muốn tiến lên.

Tiểu Đức Tử vội nàng ta ngăn lại, nói thầm cho nàng ta nghe.

Cả hai hiểu ý mà cười, nhân lúc chủ tử không chú ý liền lui ra.

Ngoài cửa bỗng xuất hiện một vạt áo màu vàng, Hoàng thượng vận long bào rón ra rón rén đi vào.

Uyển tần đang quay lưng tới đi bàn trang điển, nàng cũng không biết phía sau có chuyện gì, hai tay nâng lên nhưng đợi cả buổi cũng không thấy Xảo Nhi tới giúp nàng thay y phục, có chút không vui: "Mau tới đây đi, lại muốn đi giặt quần áo có phải không?"

Tay Hoàng thượng luồn qua dưới nách nàng, ôm chầm lấy.

"A ——" Uyển tần sợ hãi kêu ra tiếng, chưa kịp hoàn hồn đã bị người nọ bế lên.

"Muốn ai đi giặt áo?"

Thấy rõ người đang ôm chính mình, vẻ sợ hãi trên mặt Uyển tần rút về, nàng cảm thấy có chút không chân thật, có chút ngốc nghếch chớp chớp mắt, tiếp theo liền kinh hỉ thốt lên: "Bệ Hạ!"

Hoàng thượng hài hước mà nói: "Nghe nói trẫm không tới, liền không vui sao?"

Uyển tần rũ mắt, mặt ửng đỏ, nũng nịu: "Không thể nào...... Hoàng thượng trăm công ngàn việc, sáng sớm vào triều vất vả như thế, nếu ngày không tới được thì thần thiếp cũng có thể hiểu mà."

"Nếu ngươi đã nói như vậy, thế trẫm đi đây."

Hoàng thượng làm bộ muốn để nàng xuống, Uyển tần sốt ruột nói: "Hoàng thượng đừng đi!"

Hoàng Thượng cố ý xụ mặt: "Không đi thì ở lại đây làm chi?"

Uyển tần rụt rè cắn cắn môi dưới, hờn dỗi nói: "Sáng sớm thần thiếp đã xuống bếp nấu món mà ngài thích đó, ngài hãy nể mặt mà ăn một ít thử, có được không?"

"Không muốn."

"Hoàng Thượng ~" Uyển tần biết hắn cố ý trêu mình, tròng mắt linh động, đôi tay ôm lấy cổ hắn, cả gan hôn một cái trên má hắn, đầy mặt thẹn thùng, âm thanh như muỗi kêu: "Ăn một miếng thôi có được không?"

Hoàng Thượng thấy dáng vẻ nàng yêu kiều động lòng người thế này, bèn nâng nàng lên cao hơn, cúi người ghé sát tai nàng mà nói: "Muộn một chút cũng không sao, trẫm nếm thử món ngon này cái đã."

Uyển tần vùi khuôn mặt đỏ bừng vào trong ngực hắn, muốn ôm chặt hắn, khăn tay trong tay liền rơi xuống đất.

Hoàng thượng long tâm đại duyệt, vững vàng ôm nàng hướng về phía giường.

......

"Tốt, cắt."

Đạo diễn hô một tiếng, Từ Thiệu Minh đóng vai Hoàng thượng liền đặt Quý Thiển Ngưng xuống.

Quý Thiển Ngưng vội vì bản thân mà xin lỗi trước: "Thật xin lỗi thầy Từ."

Từ Thiệu Minh cười ha ha, nói: "Theo lý thuyết thì ngươi thiệt thòi là em, không nên xin lỗi tôi."

Quý Thiển Ngưng ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi.

Cảnh diễn đầu tiên đã phải diễn chung với một diễn viên gạo cội, còn có tình tiết xấu hổ như vậy nên Quý Thiển Ngưng ít nhiều gì cũng có chút khẩn trương, NG năm lần mới qua.

Cũng còn may, cô vẫn chưa bị mắng.

Từ Thiệu Minh thay đổi định kiến của mình về cô, khen ngợi cô: "Diễn không tồi, cũng không tính là làm mất mặt Bắc Viện."

Quý Thiển Ngưng biết Từ Thiệu Minh cũng tốt nghiệp từ Bắc Viện, có thể được được tiền bối tán thưởng, trong lòng cô cực kỳ vui, khiêm tốn nói: "Nếu không phải là do em, thì thầy cũng sẽ không bị NG nhiều như vậy."

Từ Thiệu Minh hừ một tiếng, nói: "So với người nào đó có bối cảnh, thì em còn ổn lắm."

Bối cảnh, chẳng lẽ là nói Triệu Hân Nhiên?

Quý Thiển Ngưng vẫn chưa diễn chung với Triệu Hân Nhiên, kiếp trước cũng không có xem qua tác phẩm nào của cô ta, rốt cuộc diễn xuất tệ cỡ nào thì cô vẫn có chút tò mò.

Nhưng rất nhanh cô đã có thể chứng kiến nó.

Cảnh quay cuối cùng của ngày hôm nay, Quý Thiển Ngưng cùng Lục Thanh Hoan, còn có Triệu Hân Nhiên phối hợp diễn.

Vai mà Quý Thiển Ngưng đóng chính là nữ phụ phản diện Uyển tần. Triệu Hân Nhiên đóng vai bằng hữu của nữ chính Từ Lạc Nhân, hiện tại đã nâng lên làm Thục phi. Triệu Hân Nhiên đóng vai chính là nữ số 2 gia tần, khuê mật của nữ chính.

Cảnh diễn này chính là: Một năm trước Tứ a ca của Gia quý nhân vô tình rơi xuống nước mà chết thảm, Gia quý nhân hoài nghi là có người hãm hại. Sau đó Thục phi đã giúp Gia quý nhân tìm ra được hung thủ, hóa ra lại chính là Uyển tần. Hoàng thượng tức giận đem Uyển tần nhốt vào lãnh cung, Uyển tần vì để tránh được kiếp nạn này đã giả ngây giả dại. Uyển tần vốn dĩ phải chết, nhưng Hoàng thượng lại niệm tình xưa nghĩa cũ, không đành lòng giết nàng. Sau khi Gia quý nhân biết được lại càng hận hơn, nàng ta muốn tự tay giết Uyển tần, may mà Thục phi kịp thời ngăn lại.

Cảnh này có một chi tiết mấu chốt là Gia quý nhân tát Uyển tần hai cái tát.

Biết mình sẽ quay cảnh này, Quý Thiển Ngưng liền có một cảm giác rất vi diệu: Hôm qua cô mới chọc tức Triệu Hân Nhiên, hôm nay liền diễn chung với Triệu Hân Nhiên còn bị cô ta vả mặt, không thể trách cô đa nghi được, chuyện này gần như là có người cố ý sắp xếp.

Đêm qua Cố Tâm Mỹ còn hỏi cô: "Triệu Hân Nhiên này sẽ không trong lúc quay phim mà xả giận cá nhân đâu ha?"

Quý Thiển Ngưng không có biện pháp trả lời lại.

Trước khi quay phim, đạo diễn đã dặn dò Triệu Hân Nhiên: "Lúc bạt tai nhớ kỹ đừng đánh vào mặt."

Triệu Hân Nhiên nhìn Quý Thiển Ngưng nở một nụ cười vô hại, nói: "Tôi sẽ cẩn thận."

Quý Thiển Ngưng nhíu mày.

"《 Đình viện thâm sâu 》 cảnh 320 lần thứ nhất."

Uyển Tần đầu bù tóc rối nép vào trong góc, ánh mắt dại ra bên ngoài cửa sổ, lúc thì cười ngây ngô, lúc thì khóc, vươn bàn tay dơ bẩn ra như muốn bắt thứ gì đó, trong miệng lẩm bẩm: "Hoàng thượng...... Hoàng thượng không cần đi! Thần thiếp sẽ làm bánh hoa quế mà ngài thích nhất, ngài ăn thử một miếng có được không?"

"Rầm" một tiếng, cửa bị mở ra.

Gia tần mang theo hai thái giám xông tới đây, chỉ vào Uyển tần đang trốn trong góc run bần bật, nói: "Lôi tiện nhân kia lại đây cho ta!"

"Không cần, không cần...... Hoàng Thượng cứu ta!"

Hai tên thái giám đang muốn đi bắt người.

"Cắt." Đạo diễn kêu dừng, nói: "Cảm xúc của Hân Nhiên thì đúng rồi, chỉ là biểu cảm có chút dữ tợn. Người phụ này đã hại chết con của cô, cô rất tức giận, hận thấu xương. Nhưng vẫn phải chú ý quản lý biểu cảm khuôn mặt, chứ không phải dùng miệng nói không, phải dùng ánh mắt nữa, hiểu không? Quay lại."

Chỉ mới là câu thoại đầu tiên, một mình Triệu Hân Nhiên đã làm NG bốn lần.

"《 Đình viện thâm sâu 》 cảnh 320 lần thứ năm."

Hai tên thái giám kéo Uyển tần như kéo bao tải, Uyển fần la hét thất thanh không ngừng.

Một tên thái giám nói: "Gia fần nương nương, hình như Uyển tần điên thật rồi."

Gia fần cười lạnh, nói: "Ngươi cho rằng chỉ cần giả vờ một chút là có thể tránh được một kiếp hay sao? Nâng đầu ả lên cho ta!"

Một tên thái giám giữ chặt Uyển Tần, tên còn lại mạnh mẽ bắt Uyển Tần ngẩng đầu lên.

"Các ngươi...... Các ngươi muốn làm gì?" Uyển Tần lộ vẻ hoảng sợ.

Trong mắt Gia tần hiện lên một tia hung ác, không nói hai lời, tát một cái lên mặt nàng.

"Chát ——"

Âm thanh bạt tai vang lên làm hai diễn viên sắm vai thái giám sợ ngây người.

Khuôn mặt Quý Thiển Ngưng bị tát một cái như trời giáng, lỗ tai ong ong không nghe được âm thanh gì khác, trong lòng chỉ có một thanh âm oán độc: Triệu Hân Nhiên, cô được lắm, chờ đó cho tôi.