Toàn Tinh Tế Đều Biết Tôi Là Tra Nam Của Hoàng Đế Bệ Hạ

Chương 19





Một câu 100 vạn, thấy thế nào cũng không lỗ.
Cố Thâm không chịu được sự cám dỗ của đồng tiền, chủ động tìm vị trí ngồi xong, ngồi nghiêm chỉnh: "Anh hỏi đi!"
Yến Hàn ngồi ở phía đối diện y, bắt chéo hai chân: "Chúng ta nói về chuyện đã biết trước đi.

Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là tại tinh cầu viễn cổ, có niên đại từ trước ~624.000.000 năm tinh kỷ, có lịch sử lâu đời, có rất nhiều truyền kỳ sắc thái."
"Trong đó nổi tiếng nhất chính là nguyên soái Tạ Trầm Vân trong lịch sử, có xuất thân từ tầng dưới chót, là một người tài sắc vẹn toàn, có chiến tích chém giết nữ hoàng trong lịch sử, đến nay vẫn là một thần thoại trong lòng người dân."
"Về sau do tinh cầu tiêu hoa quá nhiều năng lượng, cho dù là người có bản lĩnh lớn thế nào, nhưng bọn họ lại có thể chất sao băng, khi xuất hiện có lóa mắt thế nào thì cũng không thắng nổi tốc độ tiêu vong."
Yến Hàn dừng một chút, đột nhiên đặt câu hỏi: "Cậu hẳn là người bản địa, chắc hẳn phải biết rõ nguyên nhân?"
Cố Thâm tương đối bình tĩnh: "Cũng coi như có chút suy đoán."
Một trăm vạn √
Yến Hàn: "Suy đoán gì?"
Cố Thâm châm chước, dùng phương thức miêu tả mà hắn có thể nghe hiểu nói: "Trước kia chúng tôi có một phương thức sinh tồn riêng, chỉ là đối với thời đại hiện tại thì không cách nào áp dụng, cho nên vẫn luôn ở trong trạng thái hao tổn, dùng một chút năng lượng còn sót lại để sống sót, năng lượng càng nhiều thì sống được càng lâu, mà ngược lại khi năng lượng đã hết thì chúng tôi sẽ biến thành sao băng."
Hai trăm vạn √
Yến Hàn tiêu hóa xong đoạn miêu tả này, thực nghiêm túc hỏi: "Có thể không cần sao?"
Cố Thâm hỏi lại: "Anh có thể vứt bỏ chính mình sao?"
"Tôi nghĩ phương thức sinh tồn này là theo bản năng, nó có thể biến hóa khi hoàn cảnh phát sinh thay đổi."
"Đúng vậy, cho nên có một số người có thể từ bỏ."
Yến Hàn nhíu mày: "Cậu cũng có thể."
Cố Thâm không hé răng.
Con người từ bỏ linh lực để thay đổi bản năng của mình, nhưng bọn họ là yêu tinh nếu từ bỏ linh lực thì chính là từ bỏ chính mình.

Trừ phi y tiếp tục ngủ, mãi cho đến khi linh lực hao hết rồi biến thành một cái cây chân chính......!Mà như vậy còn không bằng nắm chặt thời gian chơi một hồi lại biến thành cây cối.
Yến Hàn xem như đã hiểu ý tưởng của y, nhẹ nhàng thở dài.
Nói đến cũng do không có thân thiết với thế giới này, có thể tới thì tới đi thì đi, tự nhiên có thể lựa chọn không thích ứng.
Chuyện này cũng có thể thuyết minh một điều đối với Omega hắn không quan trọng, có lẽ còn không bằng tiền nữa.

Nhưng Yến Hàn vẫn muốn khuyên bảo: "Cho dù còn tồn tại bao nhiêu năng lượng đi nữa, cũng phải dùng thật tiết kiệm."
Cố Thâm theo bản năng nói: "Tôi sắp....." Y dừng một chút, quay đầu hừ lạnh nói: "Đều đã như vậy, đương nhiên phải sống sao cho thật vui vẻ, quản nhiều hay ít làm gì."
Yến Hàn chú ý tới y tạm dừng, nhưng là không có hỏi nhiều: "Vậy không bằng cùng tôi sống vui vẻ đi?"
Cố Thâm: "......!Có phải anh đang nghĩ bậy không?"
Yến Hàn: "Tự nhận là không nhỏ, đảm bảo làm cậu hài lòng."
Cố Thâm: "Anh chính là đang nghĩ bậy!"

Yến Hàn thu nụ cười, lạnh lạnh nói: "Không phải cậu nói sống cho thật vui vẻ sao?"
Cố Thâm quả thực không thể tưởng tượng: "Loại sự tình này có cái gì mà vui vẻ? Tôi lại không thích!"
"Không thích?" Yến Hàn lặp lại một lần, tức đến bật cười: "Muốn tôi dùng tin tức tố thử xem thật giả hay không?"
Cố Thâm: "......"
Biết chính mình sau khi động dục là cái đức hạnh gì Cố Thâm nhanh chóng cúi đầu: "Tôi sai rồi."
Một trăm vạn, không lỗ!
Cho dù hiện tại Cố Thâm đã giàu, nhưng Yến Hàn vẫn như cũ không buông tha y, hỏi: "Còn muốn vui vẻ liền vui vẻ sao?"
Cố Thâm yên lặng đếm tiền: "Không nghĩ."
"Muốn tiết kiệm hay không?"
"Muốn."
Yến Hàn vừa lòng, trước khi tính tiền còn bổ sung một câu: "Trước khi Nguyên Soái Tạ Trần Vân qua đời có từng tổ chức một trung tâm cứu trợ tinh cầu rác rưởi, chuyên môn phụ trách trợ giúp người bản địa, tổng bộ ở thủ đô đế quốc, có hứng thú có thể đi nhìn một chút."
"Được."
Cố Thâm lòng dạ hẹp hòi đem những lời này cũng tính tiền, duỗi tay nói: "Tổng cộng 1200 vạn."
Yến Hàn cho đặc biệt sảng khoái, thuận miệng dặn dò: "Đừng quên chuyện cậu đã đáp ứng với tôi."
"Đã biết." Cố Thâm nói: "Hiện tại là 1300 vạn."
Yến Hàn: "......"
Chờ hai người từ trong phòng khách ra tới, Giang gia đã được Đội trưởng đội Hộ Vệ cùng Sài Dữ bố trí sinh nhật cho bạn nhỏ xong xuôi hết.

Còn bạn nhỏ Giang thì vẫn ngồi ở chỗ cũ, đưa mắt liếc nhìn một phương hướng, đến khi thấy Cố Thâm liền chạy nhanh tới triển lãm vương miện nhỏ trên đầu.

Đội trưởng đội Hộ Vệ vừa lúc đi ngang qua, cười giải thích: "Nghe nói khi tổ chức sinh nhật cho các bạn nhỏ thường có cái này nên thuận tay mua."
Cố Thâm đội lại chiếc vương miện cho bạn nhỏ, đánh giá vài lần, gật đầu: "Khá xinh đẹp."
Bạn nhỏ Giang nghe vậy liền vui vẻ, giơ tay cẩn thận sờ hai cái.
Có thể nhìn ra được nhóc con vô cùng vui vẻ.

Tuy bữa tiệc sinh nhật này không có quá náo nhiệt, tính cả nhân vật chính thì cũng mới chỉ có 5 người, lại còn 1 người thì vô cùng câu nệ, 2 người thì ít nói, toàn bộ quá trình đều dựa vào Đội trưởng đội hộ vệ.

Nhưng bạn nhỏ Giang lại đặc biệt thỏa mãn, ăn bánh kem thu quà tặng, vẫn luôn vui vẻ đến tận đêm khuya, cuối cùng mới bị người máy bảo mẫu ôm về phòng dỗ ngủ.

Cố Thâm đi theo nhìn, kết quả bị đuổi ra, liền cảm thấy thú vị, liền trêu chọc người máy giả vờ muốn đi vào lại chạy nhanh lui lại.
Yến Hàn nhìn không được, lại kéo y về phòng, trêu chọc nói: "Cậu mấy tuổi rồi? Muốn tôi mua cho cậu một cái hay không?"
"Vậy thì quá tốt rồi, cảm ơn nhiều nha." Cố Thâm thản nhiên tiếp thu.
Ngược lại là Yến Hàn nói thay đổi liền thay đổi, đem người đẩy mạnh vào phòng tắm nói: "Vẫn là thôi đi, mua rồi nó chiếu cố cậu vậy thì chẳng phải tôi thành kẻ vô dụng sao."

Cố Thâm: "......"
Lời này y không cách tiếp nhận.

Yến Hàn cũng không trông cậy y trả lời, nhìn chằm chằm y rửa mặt xong, mới chủ động rời đi: "Ngủ ngon."
Cố Thâm: "Ngủ ngon."
Cửa nhẹ nhàng khép lại.

Cảm thụ được trong phòng an tĩnh, Cố Thâm nháy mắt thả lỏng, ngã xuống chiếc giường mềm mại, mới nhẹ nhàng thở dài.

Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, đặc biệt là ông chủ cường ép không cho phép cự tuyệt làm cho y theo bản năng cảm thấy căng thẳng, cho tới bây giờ mới cảm thấy thanh tĩnh.
Đã rất lâu rồi y chưa gặp qua người nhiệt tình lại cố chấp đến như vậy.
Chẳng lẽ là thiên tính của Alpha?
Nếu sau một thời gian dài không đánh dấu hẳn sẽ làm hắn bình tĩnh lại......
Cố Thâm đem chính mình bọc thành một con nhộng, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Đại khái là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, y mơ thấy sau một thời gian dài không đánh dấu đối phương thực sự rời đi, y lại biến thành một mình một người, mua một đống đồ lớn trở về tinh cầu rác rưởi, đếm từng quả trái cây rơi xuống rồi chậm rãi mất đi ý thức.
Y hẳn là sắp chết rồi.
Đến khi toàn bộ trái cây rớt xuống chỉ còn lại một cành cây khô, thì lúc đó linh thức của y sẽ chậm rãi phiêu tán, chân chính biến thành một cái cây.

Y sẽ chậm rãi dung nhập vào tinh cầu hoang vu này, hoàn toàn biến mất trên thế gian, sau một thời gian nữa sẽ không còn ai nhớ rõ đến cái tên Cố Lâm này nữa.

Bao gồm cả Yến Hàn.
......
Không phải là ác mộng, thế nhưng vẫn khiến cho tinh thần của Cố Thâm có chút uể oải, ăn cũng ăn không ngon.
Yến Hàn duỗi tay, ở trước mặt y gõ hai cái, ánh mắt ý bảo.
Cố Thâm quay đầu liền thấy bạn nhỏ Giang đang ở được người máy bảo mẫu đút cơm, khuôn mặt nhỏ phình phình, bị y nhìn chằm chằm còn có chút ngây ngốc.
Cố Thâm quỷ dị hiểu rõ ý tứ của Yến Hàn, lãnh đạm nói: "Không nhọc anh lo lắng."
"Cũng không phải là lo lắng." Yến Hàn buông chén đũa, tựa hồ đã làm tốt chuẩn bị: "Chỉ là đút cơm mà thôi, tôi bảo đảm so người máy làm càng tinh tế."
"Tôi tự ăn được." Cố Thâm trực tiếp đứng dậy cách xa bàn ăn.
Yến Hàn nhìn y đi xa, trầm ngâm vài giây rồi quay đầu nhìn về phía bản nhỏ Giang.
Bạn nhỏ Giang: "???"
Mười lăm phút sau, sau khi bạn nhỏ Giang đã ăn no liền đi tìm Cố Thâm, thấp giọng nói: "Anh trai, đi ra ngoài chơi đi."

Cố Thâm vừa thấy liền biết sao lại thế này, nhíu mày nói: "Anh ta dạy em?"
Bạn nhỏ Giang phi thường thành thật gật gật đầu.
Cố Thâm: "Không cần để ý đến anh ta."
Bạn nhỏ Giang không nói, nhưng toàn bộ ánh mắt đều là vẻ mong chờ.

Cố Thâm: "......"
Người này thật là chán ghét.
Chờ đến khi chuyện của đứa nhỏ kết thúc y liền đổi quang não lập tức rời đi! Đi ngay luôn!!!
Cố Thâm hạ quyết tâm, nắm tay đứa nhỏ xuống lầu, khi đi đi ra cửa còn cố ý lơ người nào đi.

Yến Hàn không thèm để ý, chủ động theo sau làm tài xế.
Biên cảnh Đế quốc càng chú trọng sinh hoạt, các đồ vật giải trí có thể đếm được trên đầu ngón tay đều là những cái chuẩn bị cho các bạn nhỏ.

Cố Thâm trả tiền đem bạn nhỏ Giang chơi đùa vui vẻ, đang ngồi ở bên cạnh chờ đợi, thì Yến Hàn đột nhiên lại đây.
Hắn cũng không nói lời nào, sau khi ngồi xuống liền nhìn bạn nhỏ Giang, liền ánh mắt đều không có chếch đi.
Tất cả khu vực trò chơi đều là bạn nhỏ, vô cùng ồn ào náo nhiệt, ba người liền tụ thành một đoàn, chẳng sợ bạn nhỏ Giang không nói lời nào vẫn sẽ có người chủ động đến tìm nhóc chơi, cùng nhóc chơi trò ghép hình.
Bạn nhỏ Giang đối với sự nhiệt tình của bạn nhỏ khác còn có chút e ngại, nhưng theo thời gian liền chậm rãi thích ứng, cũng bắt đầu chủ động giao lưu với các bạn nhỏ khác, còn theo chân bọn họ chơi trò đại chiến cướp biển, ôm rương báu vật chạy thật nhanh.

Chơi vui vẻ như vậy, cho nên lúc phải chia tay cả đám đều luyến tiếc nhau, một bé con chạy đến túm Cố Thâm hỏi: "Anh ơi, ngày mai các anh có tới nữa không? Em muốn cùng chơi với bạn ấy~"
Cố Thâm trả lời: "Có thời gian sẽ tới."
Nhóc con lập tức than ngắn thở ngắn, như ông cụ non hướng bạn nhỏ Giang nói: "Người lớn đều giống nhau, khi nói như vậy đều là gạt người hết đó, chúng ta có khả năng phải mấy ngày sau mới được gặp mặt, cậu nhớ không được quên tớ đâu đấy!"
Bạn nhỏ Giang dùng sức gật đầu: "Được."
"......"
Chờ đến khi ra khỏi công viên, Yến Hàn mang bọn họ đi ăn cơm trước, đi thẳng đến chỗ tòa nhà cao nhất kia, liền ba lô đều chuẩn bị tốt.
Hắn đưa nước cho Cố Thâm, nói đơn giản: "Tiết kiệm."
Cố Thâm thở dài một tiếng: "Anh không thể để tôi vui vẻ tồn tại một chút sao?"
Yến Hàn lạnh mặt: "Không thể, nhanh lên."
Cố Thâm chỉ có thể tiếp nhận, nhìn bạn nhỏ trên lưng hắn.
Yến Hàn nhận thấy được tầm mắt của y, bình tĩnh nói: "Đừng có gấp, chờ cậu thích ứng rồi, nhóc này chính là bao cát của cậu."
Cố Thâm: "......"
Không được!
Cần phải nhanh chóng cưỡi ngựa rời đi.!!
Trở về liền hỏi Sài Dữ án kiện thế nào!!!
Cố Thâm lần đầu sinh ra dục vọng muốn chạy mãnh liệt như vậy, hận không thể biến mất ngay tại chỗ.

Chỉ tiếc ác ma sẽ không cho y cơ hội, không chỉ cố ý đi ở phía sau y, còn mỗi cách 50 bước nhắc nhở một lần: "Tiết kiệm."
Cố Thâm: "Tôi biết rồi."
Yến Hàn: "Ừ, chỉ là muốn nhắc cậu một chút."

Cố Thâm: "......"
Nói thực ra, tu luyện nhiều năm như vậy chuyện vận chuyển linh lực đã sớm giống như thở vậy, là một chuyện không cách nào để ý.

Bây giờ đột nhiên phải tiết kiệm, không chỉ có phải trả giá càng nhiều tinh lực để thời thời khắc khắc chú ý, mà còn phải nhất tâm nhị dụng để leo núi, nói chung rất khó chịu.
Nhưng hết thảy đều bị ma âm tiết kiệm rửa sạch.
Yến Hàn nói hôm nay 50 bước liền nhắc nhở, nếu hiệu quả tốt ngày mai liền đổi thành 200 bước mới nhắc nhở.

Tuy Cố Thâm không muốn tiếp tục leo núi, nhưng vẫn phải cố gắng để tiết kiệm, ít ra có thể ít nghe tiết kiệm vài lần.

Cho nên Cố Thâm u oán cả buổi, toàn bộ đầu óc đều là chú ý làm sao để tiết kiệm.

Hai người tốc độ không chậm, chỉ tốn có 2 giờ cả đi cả về.

Yến Hàn phát hiện tố chất thân thể của Omega tốt hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều, trước sau hơi thở đều đều không có đổ mồ hôi, nhẹ nhàng giống như không có tiết kiệm.
Cố Thâm liếc nhìn hắn một cái, hừ nhẹ nói: "Phương thức sinh tồn của chúng tôi vô cùng khốc liệt, đặc biệt là trong những đoàn thể lớn lại càng hà khắc, số lần huấn luyện đều là hàng trăm hàng ngàn."
Này vẫn là ít.

Y đã từng trà trộn vào một môn phái nổi tiếng để học trộm, ở đố mỗi ngày đều yêu cầu huy kiếm 5000 lần, hằng ngày trừ bỏ luyện kiếm chính là luyện kiếm, tất cả đều là luyện thể lực.
Giới tu chân giới rất chú trọng đến rèn luyện cơ thể.
Yến Hàn nhìn bộ dạng tự tin của y, như suy tư gì: "Là tôi xem nhẹ cậu."
Cố Thâm: "?"
Cố Thâm: "......"
Mé, y không nên nói!
Cố Thâm đột nhiên hối hận.

Cũng may hành động thích ứng hôm nay đã kết thúc, bạn nhỏ trên lưng Yến Hàn đều ngủ rồi.

Ba người khoác ánh nắng chiều đi về nhà, Đội trưởng đội Hộ Vệ đã chuẩn bị xong bữa tối, cười tiếp đón bọn họ: "Đã trở lại, vất vả vất vả, ui trời bạn đứa nhỏ sao lại ngủ rồi? Nên ăn cơm."
Sài Dữ trước sau chân chạy vào, thở hổn hển hỏi: "Có phải tôi về trễ hay không? Xin lỗi." Cư nhiên làm bệ hạ chờ tôi QAQ
Đội trưởng đội Hộ Vệ nói: "Không, mũi cậu cũng thật thính, vừa lúc đuổi kịp đồ ăn ra nồi, đi rửa tay đi."
"Được." Sài Dữ vội vội vàng vàng rời đi.
Trong nhà đột nhiên náo nhiệt lên, cảnh tượng ấm áp làm bạn nhỏ đang ngủ mơ hồ theo bản năng hô lên: "Ba ba ma ma!"
Đầu bị xoa nhẹ.

Bạn nhỏ ngây người vài giây, mới kịp hồi thần, nhìn người trước mặt mềm mại cười: "Anh trai."
"Ừ." Thanh niên nghịch ánh đèn, hướng nhóc vươn hai ngón tay: "Ăn cơm."
"Dạ ~".