Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P4)

Chương 450




Bihyung đang có tâm trạng rất tốt. Không thể khác được, vì Dokkaebi này đã chứng kiến kịch bản diễn ra trong bảng điều khiển ngay trước mắt mình.

- Mỗi khi điều đó xảy ra, tôi sẽ cố gắng hết sức để chống trả.

Đi kèm với giọng nói của Kim Dokja là thông báo kết thúc kịch bản. Tin nhắn gián tiếp tràn ngập từ vô số Chòm sao, và toàn bộ đang run rẩy dữ dội.

Chủ sở hữu mới của Câu truyện vĩ đại ⸢Tây Du Ký⸥ đã được quyết định.

"Anh ấy đã làm được. Kim Dokja đó, anh ấy thực sự đã làm được điều đó. "

Một người dẫn chuyện lẽ ra phải giữ thái độ trung lập. Tuy nhiên, có một điều là tất cả các giám khảo đều bí mật chọn đội mà họ thích. Điều này cũng đúng với Bihyung.

Giống như một bậc cha mẹ nhìn những đứa con trưởng thành một cách tuyệt vời của mình, Bihyung vuốt ve những khuôn mặt xuất hiện trên màn hình với vẻ mặt vô cùng xúc động.

[Xin chúc mừng, Giám đốc Bihyung.]

Những Dokkaebi cấp dưới đứng xung quanh anh ta đã đưa ra lời chúc mừng. Tất cả đều biết rằng Bihyung đã theo dõi <Kim Dokja Company> từ rất lâu rồi.

[Tôi biết là họ sẽ vượt qua.]

[T-tôi cũng vậy. Tôi cũng vậy...!]

Không chỉ vậy, một số người trong số họ cũng cổ vũ cho <Kim Dokja Company> cùng với anh ấy. Một số người cũng mang biểu cảm vui mừng như Bihyung.

Đối với những Dokkaebi vốn chỉ tìm kiếm những kích thích mới lạ và những mục tiêu tiềm năng cho câu chuyện tiếp theo, thì việc nghiêm túc về điều gì đó quả thực là một điều cực kỳ hiếm.

[Những đứa trẻ này là của tôi. Đừng có chảy nước dãi với họ.]

[Haha! Tất nhiên chúng tôi sẽ không....]

Sau đó, một tin tức khẩn cấp được chuyển đến cho anh ta.

[Giám đốc. Dokkaebi Vĩ đại, "Baram" đang....]

[Bạn đã được thăng chức!]

....Thăng chức?

[Giám đốc Bihyung, thật sự mà nói, xin chúc mừng!]

[Có vẻ như Cục đang làm đúng công việc của mình trong một thời gian!]

Bihyung không hiểu đầu đuôi ra sao cả khi nhận được những dòng tin nhắn đang tuôn ra.

Anh ta là "Dokkaebi cấp cao", chưa kể là giám đốc chi nhánh Seoul. Anh đã leo lên vị trí cao nhất có thể nhờ việc tự mình chăm chỉ làm việc.

Tuy nhiên, nhận được sự thăng chức ở đây có nghĩa là.... [....Giám đốc-nim?]

Không nghi ngờ gì nữa, đây hẳn là một điều tốt.

Nhưng tại sao anh ta lại cảm thấy một điềm báo đáng ngại?

[Dokkaebi vĩ đại đang đợi bạn.]

Bihyung được các Dokkaebi xếp hạng thấp hơn dẫn đến một cánh cổng, và bước vào đó. Ngay sau đó, lớp sương mù dày đặc rút đi để lộ bóng dáng của một Dokkaebi vĩ đại đang đợi anh ta ở cuối con đường xám xịt.

[Cậu đã đến, Bihyung.]

[Baram-nim.]

Như để ám chỉ rằng Bihyung đã làm việc chăm chỉ, Baram vỗ vai anh và lên tiếng.

[Xin chúc mừng. Sự thăng chức của cậu đã được quyết định.]

[....Hả?]

[Chúng ta cần làm gì đó với biểu hiện ngơ ngác này của cậu. Cậu không hiểu sao? Đã có quyết định rằng cậu sẽ được chọn là người cuối cùng trở thành "Dokkaebi vĩ đại".]

Dokkaebi vĩ đại. Vinh dự cao quý nhất mà tất cả những người dẫn chuyện đều mơ ước đạt tới. Điều mà anh chỉ có thể mơ mộng ngày nào giờ đã trở thành hiện thực khiến Bihyung vô cùng hoang mang và lạc lõng.

[....Dokkaebi vĩ đại? Ý ngài là, tôi à?]

[Đúng vậy. Một sự thăng tiến như thế này là chưa từng có trong lịch sử của.]

Baram cười mãn nguyện và dẫn đường. Bihyung thậm chí còn không biết họ sẽ đi đâu và chỉ đơn giản đuổi theo Baram. Anh có rất nhiều điều muốn hỏi.

Nơi này là đâu, và cả.....

[Cậu sẽ sớm trở thành một Dokkaebi Vĩ đại, vì vậy đã đến lúc cậu được gặp "người" đó, phải không?]

Baram cười như thể anh có thể nhìn thấu suy nghĩ của Bihyung. [Khi anh nói "người đó", có thể nào là.....]

Mặc dù anh ấy hỏi, Bihyung đã có thể đoán được câu trả lời.

Không khí xung quanh dường như biến dạng và những dấu vết mờ của tia lửa bắn ra xung quanh trong bầu khí quyển. Khi anh ấy nhìn kỹ hơn, những tia lửa đó đang mang hình dạng của các ký tự. Một thứ gì đó đang ở trước mặt anh, một sinh vật mà anh chưa từng thấy trước đây.

[Chúng tôi đã đến.]

Họ đi vòng quanh phòng trưng bày và đi qua lối đi được bao phủ bởi sương mù để đến một hội trường lớn.

Không, nơi này không thể chỉ được coi là "hội trường"?

Nó khổng lồ đến mức không thể ước tính được kích thước. Và bên trong nơi này, có một bức tường rộng chạy ngang qua nó. Chiều dài của bức tường bí ẩn này cũng không thể đo đếm được do kích thước khổng lồ của nó.

Những ký tự khắc trên bề mặt tường dường như đang cháy; nhiều vết nứt và nhiều dấu vết hư hỏng khác nhau, cả lớn và nhỏ, có thể được nhìn thấy trên bề mặt của nó.

Trong khoảnh khắc đó, Bihyung có cảm giác rằng anh đã nhìn thấy bức tường này từ đâu đó.

[.... Đĩa Khải Huyền?]

Không nghi ngờ gì nữa, đó là Đĩa Khải Huyền. Mặc dù hình dạng của chúng khác nhau, nhưng "bức tường" mà các Chòm sao đã nhận được sự giác ngộ của họ từ việc có những rung cảm tương tự.

Tuy nhiên, tại sao lại có một "Đĩa Khải Huyền" khác ở đây? Và ngoài ra, kích thước khổng lồ này là sao....?

[Mọi người đều đã tập họp, ta thấy rồi.]

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói đó, Bihyung đã phủ phục xuống sàn trước khi anh kịp nhận ra. Anh ta có thể đã đối phó với vô số Chòm sao cho đến giờ, nhưng ít nhất là lần này, anh ta vẫn không thể kiểm soát được sự lo lắng của mình.

Anh thậm chí không thể đoán được sự rộng lớn của Trạng thái cảm nhận được từ giọng nói đó.

Anh liếc sang bên cạnh và thấy rằng tất cả Dokkaebi Vĩ đại, bao gồm cả Baram, cũng đang phủ phục về phía trước.

Ai đó đang đứng trước "Bức Tường Khải Huyền".

Bihyung che giấu sự run rẩy của mình và từ từ ngẩng đầu lên. Và đó là lúc anh ấy nhận ra điều đó.

Thì ra nó là như thế, vậy tức là.... Giờ thì, anh đã hiểu.

Sinh vật đó là thực thể tuyệt đối cai trị <Cục> và kiểm soát.

"Vua của những câu chuyện".

Nhà Vua đưa bàn tay dài và nhợt nhạt của mình để vuốt ve bức tường trong khi từ từ mở miệng.

["Một câu chuyện duy nhất" quyết định thế giới tiếp theo giờ đây sẽ được chọn.]

*

"Anh nói rằng tôi có mảnh vỡ cuối cùng của "Bức tường cuối cùng"?"

"Đúng vậy."

Lời của [41] khiến tôi cau mày thật sâu.

Tôi có thể đoán ra ít nhiều về những gì họ đang nói. "Bức tường cuối cùng"

- Tôi cũng đã cố gắng thu thập thông tin về thứ đó trong lượt hồi quy này.

Đó là một trong những điều chưa bao giờ được giải thích đầy đủ trong bản gốc của "Cách sống sót". Tôi khá chắc chắn "Bức tường" này là manh mối để xác định sự kết thúc của lượt hồi quy này.

Và đối với "mảnh vỡ cuối cùng" mà họ đang nói về....

[Kỹ năng độc quyền, "Bức tường thứ 4", đang kích hoạt mạnh mẽ!]

⸢K im Dok ja⸥

Đừng lo lắng. Tôi sẽ không bao giờ giao cậu cho họ.

Tôi từ từ chớp mắt và tập trung. "Kẻ mưu phản bí mật" đang nhìn chằm chằm vào tôi. Anh ấy có thể đã mất rất nhiều Trạng thái của mình, nhưng anh ấy vẫn là Chòm sao mạnh nhất mà tôi biết, vả lại anh ấy còn là một "Vị thần bên ngoài".

Tôi nhớ lại ngày đầu tiên tôi đến Rừng N"Gai và nói. "Chúng ta đã nói về điều này trước đây, phải không.

Anh nói rằng tôi cần phải tìm ra lý do tại sao tôi phải được đưa đến đó trước khi "Ba câu hỏi và câu trả lời thần thánh" kết thúc."

[[Ta đã nói vậy.]]

"Anh thực sự muốn nhìn thấy sự kết thúc của thế giới này, phải không? Anh có thể nói này nói nọ, nhưng anh cũng đã đặt hy vọng vào đường thế giới này."

Lông mày của Kẻ mưu phản hơi run lên.

Dù anh ta có chối bỏ việc mình là Yoo Jonghyuk đến đâu, anh ta vẫn không thể bỏ được thói quen cũ của mình.

"Và vì mục đích đó, anh cần [Bức tường thứ 4] mà tôi sở hữu. Đó là lý do tại sao anh lại giữ cho tôi sống. Tôi nói đúng chứ?"

Anh ấy không trả lời tôi. Nếu anh ta định cư xử như vậy, tôi có thể nghĩ ra cách để anh ta nói chuyện.

Tsu-chuchuchut.

"Tôi đã không thể nghe câu trả lời cuối cùng cho Ba câu hỏi thần thánh."

["Ba câu hỏi và câu trả lời thần thánh" đã tiếp tục!]

[Bạn còn một lượt nữa để đặt câu hỏi.]

Khi đó, tôi đã hỏi "Kẻ mưu phản bí mật" về điều này.

⸢Ba cách để tồn tại trong một thế giới tàn khốc.⸥

- "Kẻ mưu phản bí mật". Có phải anh là người biết phần kết của cuốn tiểu thuyết đó không?

""Kẻ mưu phản bí mật". Anh đã thấy gì ở "phần kết thúc"? "

"Cách sống sót" mà tôi đọc đã kết thúc ở chương thứ 3149. Tuy nhiên, Kẻ mưu phản đã sống qua quá khứ đó, mặc dù tôi không được nhìn thấy nó. Anh ta đã sống sót qua lịch sử không được ghi chép đó và đi đến kết thúc chỉ dành riêng cho anh ta.

Anh ta đã nhìn thấy gì ở nơi đó?

Điều gì đã khiến anh ta trở thành một "Vị thần bên ngoài" và xuất hiện trong đường thế giới này?

[41] bước tới trước để trả lời câu hỏi của tôi. Anh ta hét vào mặt tôi với vẻ mặt hơi tức giận.

"Câu hỏi đó là.....!!"

[[Lượt thứ 41.]]

Các kkoma Yoo Jonghyuk đều im lặng sau khi Kẻ mưu phản ngăn họ lại. "Yoo Jonghyuk" hiện đang trong hình dạng một cậu bé - "Kẻ mưu phản bí mật" - đang nhìn thẳng vào tôi.

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ. Những năm thơ ấu của Yoo Jonghyuk chưa bao giờ được giải thích đầy đủ trong "Cách sống sót". Không, chỉ có một vài đề cập ngắn dưới dạng hồi tưởng.

Tất nhiên, không có lời giải thích thích hợp không có nghĩa là anh ta không có thời thơ ấu.

Nó tương tự như chương thứ 3150 của "Cách sống sót". Yoo Jonghyuk sinh ra ở một nơi mà tôi không biết, và đã cố gắng sống sót cho đến khi trở thành nhân vật chính của câu chuyện.

[[Cuộc hành trình của ta đã được mô tả đến phần nào trong cuốn tiểu thuyết mà cậu đã đọc?]]

Nhân vật chính có khuôn mặt mà tôi không biết đang hỏi tôi.

Tôi hơi do dự trước khi trả lời.

"....Đến khi anh sắp gặp được Vua Dokkaebi." Tôi nhớ lại những khoảnh khắc cuối cùng của "Cách sống sót".

Anh tiến vào hành trình để giết Vua Dokkaebi; Vượt qua "Sương mù cuối cùng", Yoo Jonghyuk lao vào giai đoạn cuối cùng của câu chuyện. Không có lời giải thích nào thêm về những gì đã xảy ra sau đó hoặc những gì anh ta nhìn thấy ở đó.

Đó cũng là lý do tại sao tôi cảm thấy bối rối khi đọc chương cuối cùng được đăng. Tôi sợ hãi, tự hỏi liệu nó có thực sự là kết thúc hay không.

[[Ta đã như thế nào trong những giây phút cuối cùng đó?]]

Bây giờ câu hỏi bất ngờ đó khiến tôi thực sự bối rối.

Tôi không nghĩ rằng anh ấy sẽ hỏi tôi về những điều như thế. "Tại sao anh.....?"

[[Trông có vẻ như ta đã thành công? Có vẻ như ta sẽ đạt được mục tiêu của mình sau tất cả?]]

Khoảnh khắc nghe câu hỏi của anh ấy, tôi cảm thấy ngột ngạt khó giải thích được. Tôi không thể hiểu tại sao "Kẻ mưu phản bí mật" lại hỏi tôi như vậy. Suy nghĩ của tôi về việc đó không quan trọng chút nào. Thậm chí không bằng một phần nhỏ....

... Chờ đã, nó thực sự không quan trọng lắm sao?

"Anh...."

Môi tôi hầu như không thể cử động.

Tôi đã không chuẩn bị cho câu hỏi đó. Tuy nhiên, tôi vẫn cần phải trả lời nó bất kể tôi đã sẵn sàng hay chưa.

⸢Chính khoảnh khắc đó, cô ấy nhận ra rằng thế giới này đã hoàn toàn rời khỏi tay mình.⸥

Những ký ức về [Vùng đất hòa bình] nổi lên - biểu cảm của họa sĩ vẽ manga Asuka Ren khi cô ấy từ bỏ thế giới mà cô ấy đã tạo ra. Nhiệm vụ của người đã tạo ra một thế giới mới....

Tôi không giống cô ấy. Tôi không viết "Cách sống sót", nhưng tôi đã....

⸢ Câu chuyện này có thể nhìn thấy ánh sáng của thế giới là nhờ có bạn,

Dokja-nim.⸥

... Tôi là người đã chứng kiến kết thúc của câu chuyện.

"Anh đã thành công. Bởi vì, anh đã cố gắng hết sức có thể."

Trả lời anh ta là nhiệm vụ của một người đã xem câu chuyện cho đến khi nó kết thúc. Tôi cẩn thận và chậm rãi nhớ lại tất cả những câu tôi có thể nhớ.

"Không quan trọng đó là lượt hồi quy nào, anh luôn đưa ra lựa chọn tốt nhất mà anh có thể đưa ra. Tôi không biết anh đã nhìn thấy kết thúc gì, nhưng anh đã không sai."

Tất cả lần hồi quy của Yoo Jonghyuk đều lướt qua tâm trí tôi. Tất cả mọi thứ anh ấy giành được, và cả, tất cả những thứ anh ấy đã mất đi trong quãng thời gian đó....

"Tôi chắc rằng đồng đội của anh cũng nghĩ như vậy."

....Và cả tấm lưng cô đơn của anh khi anh tự mình đi đến trang cuối cùng.

"Tuy nhiên...."

Mặc dù vậy, tôi có đủ tư cách để nói điều này không?

Tôi không biết.

"Vì một lý do nào đó, anh trông không hạnh phúc lắm trong những giây phút cuối cùng của mình."

Kể cả bây giờ, những cảnh tôi đã đọc cũng không muốn rời khỏi tâm trí tôi.

⸢Cuối cùng, Yoo Jonghyuk, người đã mất tất cả mọi thứ đang nhìn vào màn sương mù. Câu trả lời trống rỗng mà anh ta đang tìm kiếm đang nằm bên kia làn sương mù đó.⸥

Khuôn mặt của "Kẻ mưu phản bí mật" khớp chính xác với mô tả từ cảnh đó, đang nhìn vào tôi.

[[Ta hiểu rồi.]]

".... Tại sao anh lại đột nhiên hỏi tôi như vậy?"

[[Ta chỉ tò mò thôi. Rốt cuộc thì cậu là người duy nhất đã nhìn thấy "thứ đó" từ đầu đến cuối.]]

Tôi không thể đáp lại gì với anh ấy.

[[Ta tò mò muốn biết cuộc sống của mình có ý nghĩa như thế nào qua con mắt của một người khác ngoài ta. Đó là tất cả.]]