Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 19: THẤT THẤT LÀ CÁI ĐỒ NGỐC




Phụng Hoàng Thất Thất là sau khi chúng Thần rơi xuống, chỉ còn một con Phụng Hoàng duy nhất tồn tại ở trên trời đất, vì vậy được xem thành quốc bảo.

Quốc bảo của thế giới bên ngoài được đối xử thế nào, thì cậu được đối xử thế ấy.

Hai mươi năm trước Phụng Hoàng vừa trải qua Niết bàn lần thứ bảy, thành công chuyển tiếp từ thế hệ thứ sáu sang thế hệ thứ bảy, nhưng có thể là vừa bị lửa Phụng Hoàng của bản thân đốt quá mức, lần thứ bảy sau khi Niết Bàn đầu của Phụng Hoàng có chút không được bình thường lắm, biến thành bộ dáng bây giờ.

Phụng Hoàng đời thứ sáu có thể nói là vô cùng tài hoa, mở miệng ra là đủ loại thơ từ văn chương, ngay cả Đại Bạch Long mẹ ruột của Đế Chiêu mắt cao hơn đầu cũng từng say mê, nếu không phải Phụng Hoàng đời thứ sáu không vừa ý bà, có lẽ bây giờ đã không có Đế Chiêu rồi.

Nói xa quá rồi, tóm lại chính là, Phụng Hoàng đời thứ sáu có bao nhiêu tài hoa, thì bây giờ đến đời Phụng Hoàng thứ bảy ngốc bấy nhiêu.

Khoang hãy nói khí chất, chỉ nói học thức, Phụng Hoàng đời thứ sáu từng giảng dạy ở Phi Đại, học sâu biết rộng học thông Trung Tây, một môn khó cầu. Mà Phụng Hoàng Thất Thất, đầu óc trống rỗng, ỷ dựa vào đãi ngộ của bảo vật mới có thể chui vào Phi Đại, là sinh viên duy nhất công khai vào Phi Đại bằng cửa sau.

Cho dù mọi người đều biết cậu vào Phi Đại bằng cửa sau, nhưng không có yêu nào tỏ ý bất mãn đối với việc này.

Suy cho cùng cậu là Phụng Hoàng.

Là quốc bảo mà.

Các bạn để tay lên ngực tự hỏi, để một con gấu trúc lên Thanh Hoa, các bạn bằng lòng không? Đương nhiên bằng lòng rồi, đó là quốc bảo, vật cát tường mà!

Gì? Bạn nói cái gì? Thi đại học?

Quốc bảo còn cần thi đại học? Nói chơi sao? Bạn mong đợi cậu ấy làm được gì? Cậu ấy lại không lấy học lực ra tranh bát cơm với cậu!

Thế là, toàn dân đạt được ý kiến thống nhất.

“Hoan nghênh Phụng Hoàng Thất Thất đến học tại Phi Đại.”

Đối với việc này, thái độ của các tập đoàn lớn cũng vô cùng thống nhất, lần lượt tỏ ý Thất Thất chỉ là một đứa trẻ tâm trí chưa trưởng thành, muốn học thì để cậu học một chút, muốn chơi thì để cậu mặc sức chơi, muốn đến nhà nào ăn cơm thì đến nhà đó ăn, dù sao các tập đoàn lớn đều có rượu ngọt và hạt trúc dự phòng, cung cấp nổi.

Vì lẽ đó, tuy Thất Thất không cha không mẹ, không gia không thế, lại mặc sức mà sống, không đụng chạm ai.

Đương nhiên, hậu quả của việc yêu thương một cách buông thả như vậy, chính là Thất Thất càng trưởng thành càng lệch lạc, con đường tài hoa tao nhã cứ thế đứt gánh giữa đường, biến thành một con gà sặc sỡ lông xù, lòng không nhanh nhẹn, suy nghĩ cũng không có, là đồ ngốc trăm phần trăm.

Đường Táp tìm được đồ ngốc này, nói muốn thu thập một giọt nước mắt của Phụng Hoàng, đồ ngốc này đồng ý không chút do dự.

“Không thành vấn đề! Táp Táp muốn, tôi sẽ cho.” Cậu bị truyền nhiễm bởi hồ ly, không gọi Đường Táp là bạn học Tiểu Đường nữa, mà luôn miệng gọi Táp Táp, càng gọi càng thân thiết.

Đường Táp: “Tôi nên thấy vui mừng, cậu lại phóng khoáng như vậy.”

Phụng Hoàng: “Bởi vì tôi thích Táp Táp cho nên phóng khoáng.”

Đường Táp hiểu rõ loại thích này không được xếp vào loại thích đó, cô nói: “Ở trường học này có ai cậu không thích không?’

“Có chứ.” Phụng Hoàng nói, “Thích thì tôi nói chuyện, không thích thì tôi không quan tâm đến họ.”

Hiểu rồi.

Đường Táp hỏi cậu: “Lúc nào có thể nhìn thấy nước mắt Phụng Hoàng?”

Thất Thất gãi đầu: “…… Không nói chắc được, tôi chưa từng chảy nước mắt bao giờ.”

Biểu cảm trên mặt Đường Táp như thể tôi sớm đã đoán được như vậy, châm chọc nói: “Quả nhiên không thể trông chờ gì.”

“Cậu chưa từng khóc sao?”

“Có khóc, tôi xem phim truyền hình thường xuyên khóc.” Thất Thất nói, “Khóc thì khóc, nhưng không rơi nước mắt.”

Đường Táp: “Không sao cả, để tôi nghĩ cách thử xem.”

Buổi chiều, cô mời Phụng Hoàng cùng nhau đến bộ phận tin tức mạng trực ban.

Đóng cửa lại, Đường Táp lục tìm cách khiến Phụng Hoàng chảy nước mắt, Phụng Hoàng cũng khá nghe lời, còn ở trong văn phòng tổng hợp của hội học sinh lục tìm trong cái tủ nhỏ có viết tên Đế Chiêu lấy ra một bình rượu ngọt, ngửa cổ tu một hơi.

Đường Táp: “Thất Thất cậu đến đây.”

Cô tìm được một câu chuyện bi thương, đọc cho Phụng Hoàng nghe.

Phụng Hoàng nghe xong, rượu ngọt cũng không thèm uống, ngã ngồi ở trên ghế, tay giơ lên không trung, nửa ngày sau, đánh giá một câu: “Thảm thật, tôi muốn khóc rồi.”

Đường Táp: “Người thảm là tôi mới phải……” Lại có thể tin chuyện này có thể khiến cậu rơi nước mắt!

Cô lại tìm cách khác, tìm ra mười chuyện cười đáng buồn cười nhất của giới yêu đọc cho Thất Thất nghe, hy vọng có thể khiến cậu cười ra nước mắt.

Phụng Hoàng Thất Thất không hổ là sinh viên chuyên đi cửa sau, cậu nghe không hiểu chỗ nào đáng buồn cười, Đường Táp đọc xong, mặt cậu đầy ngơ ngác, còn hỏi ba câu:

“Tại sao vậy?”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Chỗ gây cười ở đâu?”

Đường Táp không vòng vo nữa, đổi sang dùng cách tấn công vật lý.

Cô lấy một bình hồ tiêu trong cặp ra, trịnh trọng giao cho Phụng Hoàng: “Có cứu Y Lan được hay không, thì phải dựa vào cậu đấy!”

Ngược lại chuyện này Phụng Hoàng nhận thức không tệ, cậu đưa hai tay nhận lấy hồ tiêu, vẻ mặt trang trọng nói: “Cô yên tâm, đồng chí, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ, cứu Y Lan trở lại!”

Cậu vặn mở bình tiêu ra, đặt ở dưới mũi, hít sâu một hơi.



Sau đó, cậu hắt xì một cái hiện về nguyên hình, khắp phòng toàn là ánh sáng sặc sỡ từ lông vũ phản chiếu ra, hắt xì thêm cái nữa, hiện trở về hình người, đầu tóc càng bù xù hơn trước.

Đường Táp liền vội vàng vén tóc của cậu lên, vạch mắt cậu ra xem.

Phụng Hoàng Thất Thất: “Có không có không?!”

Đường Táp: “……”

Không có, nửa giọt cũng không có.

Cô biết ngay mà, một giọt thần dược chữa bách bệnh trong truyền thuyết không dễ gì có được như vậy, hệ số độ khó khai thác quá lớn rồi.

Phụng Hoàng Thất Thất: “Không thể nào! Chúng ta thử thêm lần nữa?”

Đường Táp nhìn bộ dạng hưng phấn đó của cậu, bỗng hiểu ra, với sự hăng hái này của Phụng Hoàng, chỉ có một nguyên nhân quan trọng nhất, đó là cậu chơi đến nghiện rồi.

Những thứ Đường Táp lấy ra rất thú vị, cậu cũng vui vẻ đùa vui ồn ào với cô.

Cô bỗng nhè nhẹ vuốt ngón tay, thầm tính toán, có cần đưa con Phụng Hoàng này lên bàn thẩm vấn hay không, dùng dao ép ra nước mắt.

…… Bỏ đi bỏ đi, quá xá tàn nhẫn.

Đường Táp bưng lấy đầu của Phụng Hoàng, nói một cách nặng nề: “Thất Thất, cậu đúng là quốc bảo.”

Phụng Hoàng ngẩng đầu nhìn cô, bỗng nhiên đề nghị: “Táp Táp, bằng không chúng ta cùng chơi trò không chớp mắt đi!”

Thất Thất dịch ghế, ngồi ngược lên ghế, uống một ngụm rượu ngọt, ôm thành ghế nói: “Đến đi! Tôi chính là chuyên gia, có thể không chớp mắt tận một tiếng đồng hồ, An Luật đấu không lại tôi đấy!”

Đường Táp bỗng có một linh cảm.

Đúng ha, có thể thử cách này xem sao, nếu không chớp mắt trong thời gian dài, thì sẽ chảy nước mắt.

Đường Táp ứng chiến: “Không có gì phải sợ!”

Cô chống hai tay lên bàn, áp sát Phụng Hoàng, nhìn thẳng vào mắt cậu, bắt đầu màn đọ sức không chớp mắt.

Phụng Hoàng hoàn toàn không có khái niệm con người có thể không chớp mắt trong bao lâu, chỉ cho rằng bản thân gặp phải đối thủ mạnh, phát hiện cô đã phá vỡ kỷ lục của An Luật, bùng cháy tinh thần đấu chí.

Hai người bốn mắt nhìn nhau “thành khẩn thâm tình.”

Buổi sáng Đế Chiêu hoàn thành vượt mức nhiệm vụ huấn luyện, một lòng muốn dành ra hai tiếng đồng hồ, tắm rửa một cái, định dùng cơ thể thơm ngát buổi chiều xuất hiện ở trước mặt Đường Táp, cùng trực ban với cô.

Anh đem theo bài tú-lơ-khơ, còn chuẩn bị vài chuyện bát quái gây cười.

Một con Rồng thơm ngát, mặc một chiếc sơ-mi trắng đến phát bỏng, mặc chiếc quần đồng phục thẳng thớm không có một vết nhăn nào, lúc nhẹ nhàng đẩy cửa bộ phận tin tức mạng ra, thì hai mắt lập tức đen lại.

Thất Thất?!

Thất…… Thất?

Tại sao Phụng Hoàng lại xuất hiện ở đây?

Tiểu Bạch Long bắt đầu cảnh giác.

Loại cảnh giác này được kế thừa từ cha anh.

Phải biết, Phụng Hoàng từng là tình địch số một của An Dao, sao có thể buông lỏng cảnh giác chứ!

Cha nói rất đúng, cho dù Phụng Hoàng có ngốc, thì cũng phải phòng bị từng giây, dẫu sao sau khi tâm trí của Phụng Hoàng trưởng thành hơn sẽ lấy lại tức cả ký ức, đừng thấy bây giờ là một con chim ngốc, đợi đến lúc người ta nhớ ra rồi, không ngốc nữa, vẫn có thể khuynh đảo chúng sinh.

Đã từng, An Dao từng thấm thía dặn dò Tiểu Đế Chiêu: “Bây giờ đang thịnh hành mốt ‘tương phản manh’, con thấy Thất Thất bây giờ đáng yêu như vậy, vô tâm vô phế như vậy, ồn ào ầm ĩ chẳng khác gì một con chim non, nhưng đợi người ta lớn lên rồi, có kí ức trở lại…… Đó chính là đãi ngộ giành cho vai chính. Bất kể là ai, đều sẽ thích lắc người một cái là biến thân, tiết mục biến thân của chim sẻ lớn, Tiểu Chiêu à, nhớ cảnh giác một chút.”

Đế Chiêu: “Cha ruột thật không lừa con!”

Đế Chiêu vừa đến, Đường Táp lập tức nhận thua.

Lừa con chim ngốc còn được, lừa Rồng thì không được, có con người nào hơn một tiếng mà không chớp mắt chứ?

Thực nghiệm thất bại.

Phụng Hoàng đòi Đường Táp chơi lại lần nữa: “Không được không được, nhất định là do Đế Chiêu đến ảnh hưởng tới cô.”

Đế Chiêu mỉm cười hỏi: “Hai người đang chơi cái gì?”

Đường Táp nói: “Xem ai chớp mắt trước!”

Đế Chiêu thở phào một hơi, may là chỉ chơi trò chơi, hù chết Rồng rồi, còn cho rằng họ muốn hôn nhau ấy chứ.

Phụng Hoàng: “Táp Táp rất lợi hại, thời gian kiên trì còn dài hơn cả An Luật, gần cả tiếng đấy!”

Đường Táp liên tục xua tay phủ nhận: “Tôi làm bừa thôi.’

Đế Chiêu nói: “Thất Thất sao ở đây?”

Phụng Hoàng: “Buổi chiều tôi không có tiết, Táp Táp tìm tôi chơi.”

Đế Chiêu nhìn Đường Táp, trong đầu đang nghĩ: Sao không tìm mình? Chẳng lẽ bởi vì học viện quân sự của mình quá bận? Hay là nói mình quá già dặn nên cô ấy không thích? Dẫu sao mọi người đều đã từng ngủ cùng nhau, tại sao cô ấy chỉ tìm Thất Thất chơi??



Đường Táp: “Là như vậy ạ…… Em muốn nhờ Thất Thất cho một giọt nước mắt Phụng Hoàng, tình huống bạn cùng phòng của em không được tốt lắm.”

Đế Chiêu ngẩng người: “Không phải nói chỉ đánh nhau thôi sao? Còn chưa xuất viện? Rất nghiêm trọng?”

Đánh nhau có thể nghiêm trọng đến mức nào? Trong ấn tượng của Đế Chiêu sinh viên viện quan hệ đánh nhau cũng chỉ là mấy phiến lá mùa thu, gãy mấy cái cành, đánh xong có ảnh hưởng đến hình người cùng lắm thì chỉ trọc đầu thôi……

Đường Táp nói: “Hiệu trưởng Bach Trạch có nói, cậu ấy bị tập kích bởi sinh viên của học viện khác, chỉ còn lại bộ rễ.”

Đế Chiêu hít vào một hơi lạnh.

Đúng lúc này, có một sinh viên đến gõ vang cửa phòng làm việc cách vách: “Học trưởng Đế Chiêu có ở đây không? Hiệu trưởng Bạch Trạch có chỉ thị, để hội học sinh chúng ta in và phát ra.”

Đế Chiêu đi ra ngoài: “Bên này, văn kiện gì?”

Sinh viên đó chạy qua, thâp giọng nói: “Là chỉ thị trừng phạt.”

Đế Chiêu cầm ở trong tay cúi đầu nhìn, vô cùng sửng sốt, quay đầu nói với Đường Táp: “Tập kích bạn cùng phòng của em là Thừa Hoàng?”

Phụng Hoàng vắt chân lên ghế, nghĩ nửa ngày, nói: “Chính là Tiêu Tuyết nhà Cửu Vĩ Hồ sao?”

Đường Táp tò mò hỏi: “Hiệu trưởng Bạch nói sao?”

Đế Chiêu đưa tờ văn kiện trong tay qua: “Đây là phê chỉ thị trừng phạt giành cho Thừa Hoàng.”

Sinh viên năm tư học viện tài chính thương mại Tiêu Tuyết (chủng loại: Thừa Hoàng), tối chủ nhật tuần trước xảy ra tranh chấp với hai sinh viên của học viện quan hệ, đã ra tay làm trọng thương hai bạn học, sau khi trải qua quá trình bàn bạc của hội đồng trường, đưa ra chỉ thị trừng phạt đối với Thừa Hoàng như sau:

Khai trừ học tịch, yêu cầu đuổi học, giao cho phía cảnh sát xử lý.

Bản quyết định có hiệu lực từ ngày hôm nay.

Hiệu Trưởng trường đại học Phi Nhân Loại: Bạch Trạch.

Đường Táp xem xong tờ văn kiện có dấu đỏ đó, nói: “Là muốn in ra sao? Em làm cho…… cần mấy phần?”

Đế Chiêu nói: “Mỗi một học viện dán hai phần, bảng thông báo một phần.”

“Được ạ.”

Đế Chiêu ngẩn người nửa ngày, mới hỏi: “Đường Táp……”

“Dạ? Học trưởng?” Đường Táp xoay đầu nhìn anh.

Đế Chiêu nói: “…… Không có gì, chú ý an toàn, nếu có chuyện gì, em cứ tìm tôi.”

Anh luôn cảm thấy, anh ngửi được hơi thở nguy hiểm nào đấy.

Phụng Hoàng chống cằm, nói: “Chuyển sang cho cảnh sát rồi sao, cũng không biết là cục cảnh sát nào……”

……

Trên bảng thông báo dán hình phạt của Thừa Hoàng.

Một sinh viên dừng chân ở trước bảng thông báo.

Điện thoại đựng trong túi áo vang lên.

Chủ nhân của chiếc điện thoại cầm máy lên, bật nắp điện thoại màu đỏ ra: “Nói.”

“Hỏi xong rồi, cục cảnh sát đó không có tiếp nhận Thừa Hoàng.”

Sinh viên cầm chiếc điện thoại đỏ khẽ cười: “Như vậy thì quá kỳ lạ…… Đều không có, nó còn có thể đi đâu? Ngươi nói là, bắt đầu từ sáng hôm nay không nhìn thấy nó nữa?”

“Phải…… Rõ ràng giày vẫn còn bên giường, nhưng nó không ở trên giường, cửa ký túc xá cũng không có mở, còn khóa ở phía trong này.”

“Đột nhiên mất tích?” Giọng nói của chủ nhân chiếc điện thoại màu đỏ nâng cao lên.

“…… Cánh cửa sổ…… Cánh cửa sổ có mở, nhưng chúng tôi ở lầu năm, nó không có sức bật tốt như vậy, với độ cao này, nó không dám nhảy xuống đâu.”

“Ta biết, nó cũng không có lý do không đi cửa chính mà nhảy cửa sổ.” Chủ nhân điện thoại màu đỏ cân nhắc một lúc, nói: “Nói như vậy……. kỳ khảo sát đối với Thừa Hoàng đã kết thúc, việc này đừng nhắc tới nữa, ngoài ra, xóa bỏ tất cả các giao dịch trong tuần này ở Phi Đại, quan sát thêm một thời gian, nhất định phải cẩn thận.”

“Được.”

…….

Trong tủ lạnh tuần này mới đến một túi ớt cay ma quỷ, thế là tối thứ ba, Đường Táp mời Phụng Hoàng Thất Thất và Đế Chiêu đến nhúng lẩu ăn.

Tiểu Bạch Long ăn lẩu xong, cay thành Tiểu-Hồng-Long, nước mắt ròng ròng nói tạm biệt xong, bay đến hồ Minh Châu uống nước hết ba mươi phút.

Còn Phụng Hoàng, cho dù cay đến muốn giang cánh bay lên, nhưng vẫn như cũ không rơi nửa giọt nước mắt nào.

Mặt Đường Táp phiền muộn muốn chết.

Lông đầu Phụng Hoàng cay đến dựng đứng lên, hả hê ăn ngấu nghiến nói: “Cô yên tâm đi Táp Táp, việc này tôi nhất định giúp được, ngày mai chúng ta thử lần nữa xem, tôi nhất định sẽ chảy nước mắt cho cô.”

Đường Táp xoay người rút một cuộn băng keo, nói: “Ngày mai thử nhớ xách theo thuốc tiêu độc nhé, tôi còn đặt một đống đạn hơi cay……”

Đường Táp nói kế hoạch đạn hơi của mình.

Phụng Hoàng mút đầu đũa, ngẩn người nửa ngày, hỏi: “Trong trò chơi này có đường rút lui không?”