Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 20: BẠN CÙNG PHÒNG VẪN ĐÁNG YÊU NHƯ CŨ




Ngao Hiển về tới phòng nghỉ, xoa xoa cái đầu của Đế Chiêu.

“Hôm nay trông không có tinh thần nhỉ, sao thế, thấy chú huấn luyện không được tập trung lắm…….”

Đế Chiêu túm chặt Ngao Hiển: “Nếu như để anh chọn một trong em, Thất Thất còn có An Luật để làm bạn, em có thể xếp thứ mấy?”

Ngao Hiển: “?”

Đế Chiêu: “Anh ba, em rạp móng xuống đất, cầu xin anh cho em một đáp án đi mà! Em nghĩ cả một buổi tối rồi……”

Ngao Hiển: “Chuyện này…… Trong ba đứa anh không muốn làm bạn với ai hết.”

Đế Chiêu: “Nhất định phải chọn ra một người!”

Ngao Hiển: “Thất Thất đi…… Dù sao cũng là Phụng Hoàng.”

Đế Chiêu thở dài một hơi: “Được rồi, em biết rồi.”

Ngao Hiển: “Làm sao vậy? Đột nhiên lại hỏi kiểu câu hỏi của con nít ba tuổi vậy.”

Đế Chiêu nói: “Em đang suy tư, có phải bản thân không làm cho người ta thích hay không……”

Ngao Hiển lập tức kéo ghế, ngồi xuống tán dóc: “Em nói cái này, thì anh có tinh thần này!”

Đế Chiêu: “Ngao Hiển, anh có bệnh sao? Anh đặc biệt đến đả kích em ư?”

Ngao Hiển: “Không phải mà, anh chỉ cảm thấy vấn đề này triết học vô cùng, gần như là sâu xa huyền diệu, nhất là do em suy tư, khiến anh đặc biệt cảm thấy hứng thú! Nói nghe xem nào, em sao phải suy tư?”

Đế Chiêu cũng coi như là “có bệnh thì vái tứ phương” nói: “Anh nhìn đi, trước giờ không có ai đến tỏ tình với em…… Lúc họ nói chuyện với em cũng rất khách sáo, em đã hồi tưởng kỹ lại hết rồi, phát hiện ngoại trừ thân thích, hình như em không có bạn bè nào để chơi đùa cả.”

“Chú? Chơi đùa?” Ngao Hiển trêu chọc anh, “Rồng đuổi ngọc sao?”

Đế Chiêu tức đến muốn đánh con Rồng đen trước mắt này thành cái nút chết: “Anh có thể nghiêm túc nghe không? Em đang nói rất nghiêm túc đó được không? Tôn trọng em một chút?”

Ngao Hiển vui vẻ nói: “Chú tiếp tục.”

Đế Chiêu: “Thì……… Người lớn hình như cũng yêu thương An Luật và Thất Thất hơn…… Là do em quá nhạt nhẽo hay sao? Không chơi đùa với người đồng lứa, cũng không làm nũng với người lớn…….”

Ngao Hiển nói: “Đúng rồi, chú chính là như vậy. Anh và An Hinh sớm đã từng nói chú rồi, tính cách của chú rất kỳ lạ, thích vờ kín đáo trước người đồng lứa, rõ ràng bản thân muốn chơi lắm, lại khăng khăng muốn làm người lãnh đạo, quan tâm người khác. Đứng trước mặt người lớn, chú cũng không biết làm nũng, nhưng chú rõ ràng là trẻ con mà.”

“Anh mới là trẻ con ấy!” Tiểu Bạch Long tức đến tuôn ra lời thô tục.

Ngao Hiển buông lỏng tay, tỏ ý: “Chú nhìn đi, đây mới là chú chân thật nhất.”

“Cho nên ý anh là……” Đế Chiêu rảo một vòng lớn, cuối cùng hỏi ra vấn đề bản thân muốn hỏi nhất, “Giả dụ nếu anh là bạn học Đường, em, An Luật, Thất Thất, trong ba bọn em, anh càng muốn thân thiết với ai hơn?”

“Dù sao cũng không phải là chú.” Ngao Hiển tập trung đả kích Đế Chiêu không buông.

“Tại vì sao?”

“Bởi vì chú quá đứng đắn.” Ngao Hiển nói: “Người ta sao có thể thân thiết với chú?”

Tiểu Bạch Long nằm liệt ở trên bàn sách, nhả bong bóng: “……Hừ.”

Ngao Hiển vỗ mạnh lên vai của Đế Chiêu, trêu chọc: “Đau lòng tới mất nước hả? Đừng nhụt chí mà, cố lên đi! Lấy diện mạo vốn có của chú ra, khiến cô bạn nhân loại đó thấy chú ấu trĩ bao nhiêu! Ha ha ha ha ha……. Rồng lên đại học rồi lại xoắn xuýt vấn đề thuộc trình độ của con nít ba tuổi, thật là buồn cười quá xá.”

Tiểu Bạch Long nói: “Anh căn bản không biết em đang phiền cái gì…… đồ Rồng dâm.”

Ngao Hiển nói: “Tự chú cũng không biết phải không? Đây chính là hậu quả của việc tu hình người đến quá sớm đấy……”

Buổi trưa ngày thứ tư Y Lan được đưa trở lại.

Đường Táp uống cạn nồi canh Thừa Hoàng cuối cùng rồi về phòng, vừa mở cửa ra, nhìn thấy cây non nhỏ Y Lan ở trên bệ cửa sổ đâm ra bốn năm phiến lá thưa thớt. Thấy cô đến, chậm rì rì vẫy tay với cô, tuy không có hình người cũng không cách nào nói chuyện được, nhưng có thể nhìn ra, Y Lan rất kích động.

“Kỹ thuật của thế giới bên ngoài không tệ.” Đường Táp nói, “Tôi biết ngay dưới tình huống bình thường, cậu không đến mức héo rũ như vậy, cho dù bị đào rễ, chôn vào trong đất khôi phục một đêm ít nhất cũng có thể đâm chồi non, dẫu sao cậu coi trọng dưỡng sinh như vậy, dung dịch dinh dưỡng và đồ vặt ăn cũng ăn không ít, đều dự trữ ở trong rễ cả rồi…….”

Cây Y Lan run run chiếc lá, tỏ ý tán thành.

“Cho nên chỉ cần loại bỏ sạch sẽ ether còn sót lại, thì cậu có thể hồi phục ý thức.”

Cây Y Lan đổi sang run chiếc lá liền kề, thuận tiện dùng cách run lá nói cám ơn, đầu nhọn của lá chỉ xuống chậu hoa.

Đường Táp dịch chậu hoa ra, lấy tờ giấy đè ở phía dưới chậu hoa, bên trên có viết: “Chăm sóc bình thường, sau ba ngày đổi chậu lớn, tưới nước bón phân được nói rõ ở mặt sau.”

Đường Táp: “Nói như vậy, phát triển bình thường là không có vấn đề gì nữa.”

Y Lan lại run chiếc lá.

“Nhưng vẫn không có cách nào tu hình người?”

Y Lan run thêm lần nữa.



Đường Táp: “Thế thì, sau này ba chiếc lá bên này run là tỏ ý đáp khẳng định, hai chiếc lá bên này run thì là phủ định.”

Y Lan run ba chiếc lá, ý nói là được.

Đường Táp lật mặt sau của tờ giấy, sau khi xem xong những điều cần chú ý thì phát hiện một dòng ghi chú:

Thời kỳ sinh trưởng của Y Lan ít nhất phải mức ba năm.

Đường Táp nói: “Cũng có thể nói là, nếu cậu muốn tu về hình người, thì phải đợi ba năm?”

Y Lan lại run ba chiếc lá — — Đúng vậy.

Đường Táp nói: “Xem ra cần phải cố gắng hơn nữa…….” Cố gắng khiến Phượng Hoàng chảy nước mắt.

Buổi chiều, Đường Táp ôm theo Y Lan đi học.

Y Lan vốn đã phản ứng chậm, lần này lại bị tưới ether, phản ứng càng chậm hơn trước, ngay cả môn của thầy giáo nói chậm nhất cũng theo không kịp, lá run mạnh một cái, tiếp sau đó thì cậu yên tĩnh hơn rất nhiều.

Đường Táp cho rằng cậu đang nghiêm túc nghe giảng, không tiếp tục nóng ruột nữa, không ngờ thầy giáo có giọng nói chậm đang giảng say sưa, bỗng nhiên dừng lại, một viên phấn đầu đạn bắn qua đây, đánh lên chiếc lá của Y lan.

Lá của Y Lan lần lượt xòe ra, động tác rất chậm.

Thầy giáo với giọng nói chậm: “Đến đây thì phải nghiêm túc nghe giảng……. Không cho phép ngủ.”

Đường Táp kinh ngạc.

Quả nhiên cây cỏ tinh quái không phải bình thường, trên lớp nguyên hình lén lút ngủ gật cũng bị phát hiện ra! Họ dùng cách nào để phân biệt nhỉ? Quá tài!

Y Lan xin lỗi.

Thầy giáo chậm rì rì nói: “Biết cơ thể cậu không tốt, nhìn thế này, thi cuối kỳ có lẽ không tham gia được rồi, vậy tôi sẽ dựa vào tình hình đi học và nghe giảng thường ngày của cậu để chấm điểm cho cậu…… Cho nên, kỳ kiểm tra của cậu bắt đầu từ bây giờ.”

Đường Táp phát hiện, cả thân cỏ của Y Lan đều phấn chấn tinh thần, dồi dào sức sống!

Giờ cơm tối, Đường Táp đặt Y Lan ở trên bàn, ôm lấy bát, nói với cậu: “Thế tôi dọn cơm nhé.”

Y Lan run ba chiếc lá, ý nói là được.

Đường Táp mở túi phân hóa học và đồ ăn vặt đổ vào trong bát nhỏ điều chỉnh xong, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Y lan run hai chiếc lá.

Đường Táp: “Hửm? Không được sao? Tôi làm theo cách chăm sóc trên sách có viết rõ là phải nhiều phân bón, bởi vì cậu cần hấp thu phần lớn chất dinh dưỡng.”

Y Lan vẫn run hai chiếc lá như cũ.

Đường Táp dựa theo độ nhạy bén của mình đối với lương thực, đoán được ý của cậu.

“Ý cậu là, quá ít sao?”

Lần này Y Lan cuối cùng cũng đổi phương hướng, run ba chiếc lá, lấy đó làm lời khen cho Đường Táp đã đoán được ý cậu.

“…….” Đường Táp nói, “Còn muốn ăn?”

Y Lan tiếp tục run ba chiếc lá — — Đúng vậy.

Đường Táp nở nụ cười tươi tắn, nhưng đóng kín bịt đồ ăn vặt một cách tàn nhẫn: “Không cho, trên sách viết rõ rồi, mỗi lần mười gram, chia thành nhiều lần.”

Y Lan cứng đờ người.

Thế là, lúc Đường Táp đang ăn cơm, Y Lan không ngừng dùng lá quấy rối, cậu ra sức cong người, lá non đánh lên đầu Đường Táp, nếu Đường Táp có thể nghe hiểu ngôn ngữ của thực vật thì sẽ biết, tiểu thiên sứ này đang định nói với cô — — Đường Táp, tình cạn!

Vì Y Lan tốn sức “phẩy” Đường Táp nên trong lúc vô ý đã tiến hành rèn luyện sau bữa ăn rồi, đợi khi Đường Táp ăn xong, dọn sạch phòng bếp, vừa quay đầu nhìn lại, Y Lan ở trên bàn đã khỏe mạnh hơn rất nhiều — — Là thân cây, đừng nghĩ lệch.

Đương nhiên, lá cũng phát triển to dày hơn, trông có sức và khỏe mạnh hơn trước. Có thể là vừa rồi kiên trì vì đồ ăn vặt mà đánh Đường Táp nên rèn luyện ra bắp thịt.

Y Lan sau khi được huấn luyện đầy đủ, lại có thể cầm bút lên.

Lá của cậu gom lại một chỗ, cầm bút chì lên lên án Đường Táp — — Không chịu đựng được nữa.

Vừa viết đến tình bạn của chúng ta, chữ “tận” còn chưa kịp viết, thì đã bị Đường Táp tịch thu dụng cụ lên án.

Đường Táp liếc nhìn một cái, nói: “Đúng vậy, tình hữu nghị của chúng ta là thiên trường địa cửu, cho nên buổi tối cậu cùng mình đến viện tài chính thương mại lên lớp nhé?”

Y Lan hưng phấn, ý chỉ điều cậu muốn viết chính là tình hữu nghị thiên trường địa cửu, còn điên cuồng kêu gào, nếu cậu cho tôi thêm chút đồ ăn vặt, thì tình hữu nghị của chúng ta vượt cả mức thiên trường địa cửu!

Đáng tiếc tiếng kêu gào của thực vật tinh, con người nghe không thấy.

Đường Tắp cắp theo Y Lan xuống lầu, nhìn thấy Đế Chiêu ở cửa ký túc xá.

Đế Chiêu lắc chiếc điện thoại trong tay, nói: “Biết là có gọi điện thoại em cũng sẽ nói, học trưởng tự em có thể đi...... Cho nên anh vẫn nên đích thân đến đón vậy.”

Đường Táp: “Thế học trưởng không mệt sao? Mỗi ngày huấn luyện với cường độ cao như vậy......”

Đế Chiêu nói: “Tôi có trách nhiệm quan tâm đến sinh hoạt học tập của em ở Phi Đại, bạn cùng phòng của em xảy ra chuyện khiến tôi rất để ý đến sự an toàn của em...... Đây là bạn cùng phòng của em?”



Anh chỉ cây non Y Lan trong tay Đường Táp.

Lá của Y Lan run lên, trông dáng vẻ hình như là đang lễ phép chào hỏi.

Ngoài dự liệu của Đường Táp là, Tiểu Bạch Long hình như giao tiếp với thực vật rất trôi chảy, lại có thể tán dóc nữa.

“Vết thương tốt hơn chưa?”

“Nghỉ ngơi nhiều vào.”

“Cậu xảy ra chuyện cũng coi như là công tác của hội học sinh chúng tôi chưa có làm tốt......”

“Cậu có thể thông cảm thật là tốt quá.”

Đường Táp: “...... Học trưởng, anh nghe hiểu sao?”

Tiểu Bạch Long nói: “Tiếng nói tuy nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe được.”

Quả nhiên, năm giác quan của yêu càng nhạy bén hơn so với con người.

Thế nhưng, rất nhanh thì có một con yêu tự vả vào mặt, dùng thực lực để chứng minh, không phải tất cả các loài yêu đều có năm giác quan nhạy bén.

Ví dụ như Cửu Vĩ Hồ An Luật.

Cậu quả thật là tên vô dụng, có thể là do thích “trạch” nên năm giác quan cũng thoái hóa theo, không chỉ tai nghe không thấy, ngay cả mắt cũng mù.

Lúc bài giảng của Ba Xà đi được một nửa thời gian, An Luật ngồi bên cạnh Đường Táp đột nhiên kêu thé lên: “Mẹ nó đây là cái gì?! Đặt trước mặt tôi lúc nào thế?!”

Y Lan: “......”

Đường Táp: “Cậu ấy luôn được đặt ở đây.”

Song con hồ ly này luôn không chú ý tới.

Cữu Vĩ Hồ: “Mẹ nó cậu đang làm cái gì? Đây là cây cỏ sắp thành tinh rồi đúng không? Cậu mau nhìn kìa, cậu ấy có đang động đậy không? Là tôi hoa mắt rồi sao?”

Đế Chiêu nhịn đến mức không thể nhịn được nữa, bịt kín mồm của An Luật.

“Mất mặt đến nơi rồi, nghe giảng đàng hoàng vào, nhỏ tiếng chút, chú ý hình tượng......”

Ba Xà liếc xéo một cái, tiếp tục giảng bài.

Lá của Y Lan chui vào trong bóp viết của Cửu Vĩ Hồ, cuộn ra một cây bút bi, gian nan viết chữ lên vở của cậu.

Cửu Vĩ Hồ cúi đầu xuống, nhìn một cách nghiêm túc.

Y Lan viết vô cùng vô cùng chậm.

Đợi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Y Lan cuối cùng cũng viết xong lời cậu muốn nói.

Cửu Vĩ Hồ cầm quyển vở lên, đọc ra từng chữ từng chữ một:

“Bạn học, quần áo — — của bạn — — mặc — — ngược rồi......”

An Luật quay trái quay phải nhìn quần áo của Đường Táp và Đế Chiêu trước.

“Đâu có đâu.”

Một chiếc lá của Y Lan nhẹ nhàng chỉ vào An Luật.

An Luật vừa cúi đầu, chín cái đuôi hết hồn dựng thẳng đứng lên.

“Mẹ nó !!!”

Cậu bị chính bản thân hù dựng luôn cả cái tai hồ ly.

Chiếc áo sơ mi cổ chữ V không có nút không chỉ ngược từ trong ra ngoài, mà trước sau cũng ngược nốt.

An Luật điên cuồng lắc Đế Chiêu: “Anh không nhìn ra sao?!”

Cậu lại quay qua lắc Đường Táp: “Cô cũng không nhìn thấy sao?!”

Đế Chiêu: “...... Tôi cho rằng cậu đang theo đuổi mốt nào đó.”

Mà Đường Táp càng tức giận hơn.

Đường Táp dùng giọng điệu không phải là khen ngợi, ngụy biện nói: “Dáng vẻ cậu xinh đẹp như vậy, tôi chỉ nhìn thấy mặt cậu thôi, hôm nay dù cậu không mặc quần áo, tôi cũng nhìn không thấy đâu.”

Y Lan cuộn lá lại điên cuồng run lắc, nhìn bộ dạng, chắc là bị Đường Táp chọc cười rồi.

Cửu Vĩ Hồ nước mắt ròng ròng nói: “Thật là quá đáng!!”