Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 21: THI ĐẤU BIỂU DIỄN CHIẾN CẦU?




Da mặt của Cửu Vĩ Hồ An Luật dày hơn Đế Chiêu.

Có thể là vì hồ ly không có bất kỳ ý đồ gì đối với Đường Táp, chỉ đơn giản nảy sinh hứng thú mà kết làm bạn bè, hơn nữa còn không có ý thức về giới hạn, cho nên đêm hôm khuya khoắt hãy còn thông qua điện thoại bám dính Đường Táp để trò chuyện.

Trong thế giới này còn chưa phát triển đến bước dùng weixin, mọi người đều dùng tin nhắn để trò chuyện. Đường Táp dám nói, tốc độ tay của đã nhanh nhất rồi, không ngờ tốc độ của Cửu Vĩ Hồ còn nhanh hơn cô.

Nói đúng hơn tên nhóc này là dùng chín cái đuôi cộng thêm bốn cái chân để gõ chữ mới phải.

“Ngày mai sau khi môn chiến cầu kết thúc đến phòng tôi chơi game đi?” Hồ ly gửi lời mời, “Vốn là Phụng Hoàng mời, nhưng ngày mai cậu ấy có tiết rồi.”

Đường Táp: “Phòng nghỉ có thể tùy tiện đi vào sao?”

“Có tôi cô sợ gì!” An Luật nói, “Bạn họ không dám ăn cô đâu!”

Xuất phát từ nội tâm Đường Táp hỏi một vấn đề có chiều sâu: “Tôi là con người có giới tính là nữ, đi vào phòng nghỉ của yêu có hơn một nửa là động vật ăn thịt, còn là phòng con trai, thích hợp?”

An Luật nói: “Bọn họ làm gì có giới tính, chơi được thì chơi thôi, tôi đảm bảo cô đến đây sẽ vô cùng an toàn, động vật ăn thịt của viện tài chính thương mại có nhiều hơn nữa, cũng không dám đắc tội Cửu Vĩ Hồ đâu, yên tâm đến đây đi!”

Đường Táp: “Cậu ở chung phòng với ai? Bạn cùng phòng đồng ý không?”

“Viện tài chính chúng tôi chỉ có ký túc xá phòng đơn thôi!”

Đường Táp: “…… Tôi hiểu rồi, đừng có mà khoe khoang.”

“Đem theo cả bạn cùng phòng của cô đến đi, tôi thích tiểu thiên sứ đó.” An Luật đối với sự kiện áo sơ mi mặc ngược không một ai nhắc nhở đó cứ ghi thù canh cánh trong lòng mãi, còn quyết tâm từ nay về sau gọi Y Lan là tiểu thiên sứ.

Đường Táp: “Tôi hỏi xem.”

Cô quay đầu hỏi Y Lan ở trên bệ cửa sổ đang nhích chậu hoa về phía trước từng chút một, mưu đồ định trộm đồ ăn vặt: “Ngày mai cậu muốn đến phòng của An Luật chơi game không?”

Động tác của Y Lan càng nhanh nhẹn hơn so với ba tiếng trước, lần này cậu dùng lá ra dấu OK.

Đường Táp trả lời nguyên xi: “OK.”

An Luật hôn màn hình điện thoại một cái, trả lời: “Ngày mai gặp!”

Xong rồi còn chê không đủ, cậu lại gửi một tin nhắn khoe với Đế Chiêu.

Đế Chiêu mệt cả một ngày, vừa mới ngâm mình xong nằm thẳng lên giường, cơn buồn ngủ chuẩn bị ập tới, thì bị âm báo tin nhắn đánh gãy.

Đế Chiêu chụp điện thoại lên, tốc độ vô cùng nhanh — — Anh cho rằng là Đường Táp có chuyện mới nhờ anh.

Song người gửi tin nhắn lại là: Em trai An Luật.

Đây là ghi chú anh cài đặt cho An Luật.

Đế Chiêu: “Haizz……”

Ngao Hiển vừa mới nấu cháo điện thoại xong mặt đầy sắc xuân phơi phới, hỏi anh: “Thở dài cái gì? Khuya vậy rồi, ai tìm chú?”

Đế Chiêu: “An Luật……”

“Mở ra xem thử đi.”

Đế Chiêu: “Không muốn xem, tối thứ tư gửi tin nhắn cho em, nhất định là kể khổ môn chiến cầu ngày mai, còn không thì hỏi em đòi tiền.”

Ngao Hiển: “Chú hứa với người ta rồi, nhất định phải cho tiền nha. Bằng không nó mà nhắc chuyện này với ba chú, ba chú sẽ hỏi tiền tháng này chú tiêu đâu hết, chú làm sao giải thích? Hơn ba vạn mua được mấy cây dao? Dao mổ Rồng sao? Mắc gì dữ vậy.”

Đế Chiêu muốn khóc mà không có nước mắt, ôm lấy điện thoại ấn lên ngực, nói: “Đó không phải là dao mổ Rồng đâu! Chỉ giá của nó thôi đã đủ giết em rồi……”

Ngao Hiển cười ha ha.

Đế Chiêu ôm tâm tình giống như vừa bị mổ, mở tin nhắn của An Luật ra xem.

Ngao Hiển còn chưa nằm xuống, thì thấy điện thoại của Đế Chiêu bay lên — — Bây giờ là tiết mục biểu diễn vì ngài, Tiểu Bạch Long đang nóng nảy ném điện thoại.

Ngao Hiển: “An Luật nói gì thế? Lại muốn tiền sao?”

Đế Chiêu: “Nó muốn mạng của em!”

Ngao Hiển hứng thú bừng bừng, lật người xuống giường, nhặt điện thoại của Đế Chiêu lên, vừa xem lập tức ngẩn người.

An Luật gửi ba tin nhắn liên tiếp, lần lượt là:

“Là lá la ~ Ngày mai Táp Táp muốn đến phòng tôi chơi game!”

“Bọn tôi bây giờ là song kiếm hợp bích người cáo, đánh đâu thắng đó!”

“Ghen tị không? Khà, anh ghen tị đúng không? Không dẫn anh theo đâu!”

Ngao Hiển nhúc nhích ngón tay, gửi một tin đi: “Giao dịch tiền tiêu vặt xóa bỏ.”

Anh gửi xong, đóng điện thoại lại, ngẩng đầu hỏi Đế Chiêu: “Tiểu Chiêu, anh cảm thấy…… Trạng thái của chú không đúng.”

Đế Chiêu xách cái áo gối vừa rồi đậy lên mặt ra, hỏi: “Cái gì không đúng?”

“Không lẽ chú…… thích Tiểu Đường người ta đấy chứ?”

Đế Chiêu trả lời vừa nhanh vừa kiên định: “Nói bậy, em với Tiểu Đường mới quen biết bao lâu? Còn chưa tới một tuần, anh cho rằng đang diễn phim truyền hình? Nhất kiến chung tình sao? Sao có thể chứ……”

“Vậy biểu cảm bây giờ của em…… là rất để ý đấy thôi.”



Đế Chiêu nói: “Em có thể không để ý sao? Em cảm thấy em đang may áo cưới cho người ta…… Ý em là, đây chỉ là ví dụ thôi.”

Ngao Hiển: “Vậy thì kỳ lạ quá, chú lại không có ý nghĩ gì khác, kiểu để ý này của chú, chỉ có thể giải thích theo kiểu cha già thôi.”

Đế Chiêu bỗng lật người ngồi dậy, nhìn chằm chằm Ngao Hiển.

“Anh nói cái gì?”

Ngao Hiển: “Anh nói, nếu chú không có ý gì khác, vậy thì chỉ có thể là cha già……”

Ngao Hiển nói câu này chỉ muốn nhắc nhở anh, chú không thể có ý gì khác, trên đời này chỉ có hai tình huống như vậy, một là trúng ý rồi, có dục vọng chiếm hữu, tình huống còn lại chính là cha già nuôi con gái rượu. Nhưng chú không phải là cha của Đường Táp, chú như vậy là đang để ý người ta, nhất định là vế phía trước.

Kết quả Tiểu Bạch Long — —

“Anh nói rất đúng!” Anh giống như là phát hiện ra điểm đột phá, “Chính là loại cảm giác này!”

Anh nắm chặt móng vuốt đen của Ngao Hiển, nói: “Anh ba, anh đã thức tỉnh em rồi, thật đấy!”

Ngao Hiển khóc cười không xong: “…… Ồ, vậy chú nói nghe xem, chỗ nào đúng?”

Đế Chiêu: “Từ khi cô ấy nhập học đến nay, đều là em nhọc lòng, em vừa viết sổ tay an toàn vừa hoảng hốt lo sợ, sợ cô ấy bị sinh viên xấu bắt nạt, sợ cô ấy không tập trung học tập, sợ với tính cách hay thẹn thùng của cô ấy kết bạn không thuận lợi…… Mỗi ngày trôi qua em đều phiền não, vừa sợ cô ấy không có bạn bè, vừa sợ cô ấy có bạn bè rồi sẽ bỏ rơi em. Nhìn thấy cô ấy làm bạn với tên hồ ly tinh An Luật không đáng tin cậy này, em vô cùng phiền lòng, sợ đứa trẻ tốt bị bọn họ làm hư……”

Ngao Hiển: “Cho nên?”

Đế Chiêu: “Đây không phải là nỗi lo lắng của ngươi cha đối với con gái sao?!”

Anh nói xong, buông lỏng hai tay, ôm chặt đầu: “Đợi đã, em trẻ tuổi phơi phới như vậy, tại sao có thể lo lắng và phiền não như thế?”

Ngao Hiển lắc đầu, nói: “Hết thuốc chữa rồi.”

Đế Chiêu vẫn đang sửng sốt: “Hình Rồng của em còn chưa đến ba mươi, hình người cũng chỉ mới đầy hai mươi, không phải chứ?!! Là em già rồi sao? Chẳng lẽ em tu hình người quá sớm, già trước tuổi rồi?”

Ngao Hiển trang nghiêm, kính anh một lễ, và tỏ ý: “Em trai, anh phục em rồi.”

Sau khi Ngao Hiển nghiêm mặt về lại nằm trên giường xong, chui ngay vào trong chăn, gửi cho An Hinh một tin nhắn, mắng đủ một trăm bốn mươi chữ.

Đế Chiêu sau khi xác định được vị trí của mình, khắp người tỏa ra hào quang tình yêu của người cha.

Sáng thứ năm, tiếng còi tập hợp của viện quân sự đúng giờ vang lên.

Mặt Đế Chiêu tràn đầy nụ cười yêu thương, kính lễ chào hỏi cả đội.

Chỉ đạo viên: “?”

Tại sao cảm giác thấy tính cách của Đế Chiêu có gì đó khang khác?

Sau khi Đế Chiêu về đội, Vương Chính đứng bên cạnh thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì mà trông cậu vui vẻ như vậy?”

Đế Chiêu: “Nghĩ thoáng rồi, tỉnh ngộ rồi.”

Thay mặt chỉ đạo viên Ngao Hiển đi qua trước mặt Đế Chiêu, nghe thấy câu trả lời của anh, nhịn không được bật cười ra tiếng.

Cũng may hôm nay tâm trạng chỉ đạo viên tốt, còn vì có chuyện cần tuyên bố nên chỉ trừng mắt nhìn Ngao Hiển một cái.

Chỉ đạo viên nói: “Hôm nay có chuyện cần tuyên bố, có liên quan đến huấn luyện chiến cầu.”

Đế Chiêu ngơ ngác.

Các sinh viên viện quân sự thầm vui vẻ.

Chỉ đạo viên: “Đúng, mọi người đoán không sai, cuộc thi chiến cầu hữu nghị năm nay đến phiên Phi Đại chúng ta làm sân nhà, ngày khai mạc là ngày một tháng mười âm lịch. Theo quy tắc của năm ngoái, chủ nhà chủ yếu đảm nhận nghi thức mở màn trước khi bắt đầu cuộc thi.”

Các sinh viên viện quân sự vỗ tay vang dội.

Chỉ đạo viên ra hiệu cho họ yên tĩnh lại, cười nói tiếp: “Năm ngoái mấy tên đánh giỏi nhất của trường chúng ta đều đã tốt nghiệp cả rồi, thầy Bác môn chiến cầu nói, trình độ của những học viên còn lại còn chưa đủ tốt, trước mắt còn chưa tập hợp được một đội biểu diễn hoàn chỉnh. Cho nên các giáo viên phụ trách mở họp quyết định, quân viện rút đi một đội ngũ, đảm nhận nhiệm vụ biểu diễn thi đấu!”

Chỉ đạo viên đẩy Ngao Hiển lên phía trước, vỗ vai Ngao Hiển nói: “Đội trưởng là Ngao Hiển. Bây giờ, sẽ do Ngao Hiển chọn ra thêm bốn học viên tham gia tập luyện chiến cầu mỗi tuần, chọn đội ưu tú nhất, số còn lại dự khuyết, rõ hết chưa?”

“Dạ rõ.”

Ngao Hiển đi lên, cao giọng hô: “Bộ chỉ huy hải quân lục chiến, Đế Chiêu bước ra! Bộ chỉ huy lục quân tác chiến, Vương Chính bước ra! Bộ chỉ huy hải quân tác chiến, Lạc Chu bước ra! Bộ chỉ huy không quân tác chiến, Côn Bằng bước ra!”

Ngao Hiển: “Những người được đọc tên, chạy bộ, chạy!”

Ngao Hiển lại không hề khách sáo, chọn ra toàn binh tốt của mỗi khoa.

Đường Táp ôm theo Y Lan đi học môn thể dục, còn ôm theo Y Lan chạy năm ngàn mét.

Còn An Luật, toàn dựa vào suy nghĩ lát nữa chạy xong về phòng chơi game để chạy, cậu vừa chạy vừa niệm chú tên của Đế Chiêu: “…… Đều tại…… con…… Rồng trắng đó!”

Đường Táp vốn muốn che giấu một chút, nhưng cô phát hiện, đại đa số yêu ở đây trước giờ chưa từng ra thế giới, hiểu biết về con người không nhiều.

Thế là, dần dần cô lớn gan hơn, bắt đầu tăng tốc.

An Luật thấy Đường Táp chỉ có một tay còn có thể chạy trước cậu ba vòng, bỗng có loại cảm giác bản thân không thể gả ra ngoài được nữa.

“Là mình…… quá vô dụng…… An Hinh nói rất đúng……” Cửu Vĩ Hồ chạy xong mấy vòng cuối cùng, là chảy nước mắt mà chạy xong.

Chạy xong năm ngàn mét, An Luật còn đang thở hổn hển, thì Đường Táp đã bắt đầu làm chống đẩy rồi.

Rốt cuộc Đường Táp lấy được sự kinh ngạc của chúng yêu, cô làm xong hai mươi cái, định khi đến cái cuối cùng, sẽ giơ tay nói bản thân làm không nổi nữa.



Thầy Bác: “Em đặt chậu cây đó xuống, làm thêm hai mươi cái cho tôi!”

An Luật: “Điên rồi.”

Đúng vậy, vừa rồi Đường Táp là dùng một tay để hoàn thành chóng đẩy.

Đường Táp đặt Y Lan xuống, làm đến cái thứ ba thì sinh viên quân viện đến.

Đường Táp liếc thấy Đế Chiêu, phát hiện Đế Chiêu đang nhìn mình, mặt đầy tìm tòi nghiên cứu, cánh tay cô lập tức mềm nhũn, nằm liệt trên đất.

“Thầy Bác, không được rồi.” Cô yếu ớt nói, “Em làm không nổi nữa.”

“Hai mươi ba cái.” Thầy Bác nói, “Có tiến bộ hơn so với tuần trước, đứng dậy đi. An Luật, sang đứng phạt bên cạnh.”

An Luật: “……”

Đế Chiêu bỗng nói: “Thầy ơi, phạt đứng lại không hề tốn sức, không bằng thầy để cậu ấy ngồi nghỉ đi.”

Mắt hồ ly của An Luật trợn tròn, chỉ vào Đế Chiêu, tức tới nói không ra câu nào.

Thầy Bác: “Trở lại, đứng bên cạnh tôi.”

An Luật ngoan ngoãn đáp: “Ồ.”

Thầy Bác thổi còi tập hợp, đợi các học sinh đứng ngay ngắn xong, thầy tuyên bố chuyện biểu diễn thi đấu chiến cầu.

“Biểu diễn thi đấu năm nay có tám đài trực tiếp cùng lúc, Phi Đại là ngôi trường trăm năm, biểu diễn thi đấu nhất định phải đặc sắc nhất, trình độ cao nhất! Tiếp theo đến làm quen một chút, năm người này là đến chi viện cho đội viên đội chiến cầu chúng ta đến từ bên quân viện.”

Đường Táp quét một lượt năm sinh viên quân viện này.

Phán đoán từ ngoại hình, có lẽ là bốn nam một nữ.

Nhưng mà cũng không chắc chắn, giới tính của loài yêu trước giờ đều không tuyệt đối.

Tầm mắt của Đường Táp dừng lại trên người Ngao Hiển, da nâu tóc bạc, là một con Tiểu Hắc Long mạnh mẽ, tuổi hình Rồng xem ra lớn hơn so với Đế Chiêu rất nhiều, nhưng tuổi hình người hình như không lớn bao nhiêu, nghĩ lại có lẽ là khai trí bình thường.

Tiểu Bạch Long bắt được tầm mắt của cô đang nhìn Hắc Long, cả người căng chặt, ánh mắt có hơi trống rỗng.

“Đây là người thay mặt chỉ đạo viện thuộc hải quân khoa chỉ huy tác chiến, Ngao Hiển.” Thầy Bác lần lượt giới thiệu, “Sở trường là tác chiến hệ sông.”

Ngao Hiển làm một quân lễ.

“Đây là Đế Chiêu sinh viên năm ba của đội hải quân lục chiến khoa chỉ huy tác chiến.” Thầy Bác nói, “Mọi người đều biết cả rồi, sở trường là tác chiến thủy bộ.”

“Đây là Vương Chính sinh viên năm ba thuộc lục quân hệ khoa chỉ huy tác chiến.” Thầy Bác nói, “Sở trường là tấn công trên bộ, tốc độ rất xuất sắc.”

“Đây là sinh viên năm hai thuộc hải quân khoa chỉ huy tác chiến, Lạc Chu.” Thầy Bác nói, “Sở trường phòng ngự hệ sông.”

“Đây là sinh viên năm nhất thuộc không quân khoa chỉ huy tác chiến, Côn Bằng” Thầy Bác nói, “Thuộc loại sức mạnh, phòng ngự vô cùng dũng mãnh.”

Đường Táp nhướng mày.

Nhìn từ phương diện sở trường của những loài yêu, năm tên này, quả thật đều là tinh anh.

Thầy Bác: “Tiếp theo, giới thiệu một chút đội ngũ thứ hai. Bước đầu nhà trường quyết định là, lập ra hai đội ngũ biểu diễn, đội thứ nhất sẽ do quân viện phụ trách biểu diễn thi đấu đánh thực chiến, đội còn lại sẽ do các tuyển thủ được chọn ra từ ba học viện còn lại, đánh trận đấu hữu nghị đặc biệt. Cho nên……”

Thầy mở danh sách ra, liếc nhìn về phía Đường Táp, nói: “Đầu tiên là Đường Táp……”

Đường Táp nghi hoặc nói: “Em?”

Thầy Bác nói: “Thân là con người đầu tiên cũng là duy nhất trong Phi Đại thậm chí là cả giới yêu, thi đấu hữu nghị nhất định phải ra sân, cho dù em lên sân chỉ để làm biểu tượng may mắn!”

Đường Táp: “Nói đến biểu tượng may mắn……”

Quả nhiên, thầy Bác nói: “Ngoài ra, Phụng Hoàng cũng phải lên sân, tôi vừa mới liên hệ với cậu ta xong, cậu ta tỏ ý sẽ có mặt ở các buổi huấn luyện vào thứ sáu hàng tuần.”

An Luật im lặng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình lại.

Thầy Bác liếc nhìn cậu một cái, nói: “Phía bên Cửu Vĩ Hồ cũng phải có một đại diện……”

An Luật quắp đuôi muốn bỏ chạy.

“An……” Thầy Bác nói, “Luật. Đương nhiên là anh rồi, anh còn hy vọng tôi chọn ai?”

An Luật: “Cứu mạng……”

Thầy Bác nói: “Còn có hai người, chúng ta sẽ chọn ra hai thực vật từ viện quan hệ lớp phòng ngự.”

Đường Táp: “Đây đúng là trận thi đấu hữu nghị……”

Đội ngũ đặc sắc này của bọn họ, có thể đánh được sao? Đơn giản là vì muốn lên đề tài nóng và thu rating thôi nhỉ?

Y Lan run lá cây, chúc mừng bản thân may mắn bị thương.

Thầy Bác viết xong một dòng chữ, đưa cho Đường Táp: “Lấy cho chủ tịch hội học sinh viện quan hệ các em xem, để em ấy trước thứ sáu tuần này, tìm đủ hai đội viên này cho tôi!”

Đường Táp đưa hai tay ra nhận, nhỏ giọng nói: “Vâng ạ.”

“Như vậy, bây giờ bắt đầu làm nóng thân thể!” Thầy Bác thổi một tiếng còi, “Toàn thể học viên, chạy vượt chướng ngại vật tám trăm mét!”

Mặt của An Luật, xanh rồi.