Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 40: CÓ CON BẠCH LONG NÓ BỆNH RỒI.




Điều mọi người lo lắng là đúng, Tiểu Bạch Long cũng biết rõ, anh không có cách nào hóa nguyên hình tác chiến ở căn phòng dưới đất, dùng hình người đấu với mãnh thú, lành thì ít dữ thì nhiều.

Phản ứng đầu tiên của Tiểu Bạch Long chính là phòng thủ cửa ra, vừa chiến vừa lùi, phòng thủ tốt ở cửa đợi lúc thân Rồng của anh vọt lên thì có thể quay trở lại khống chế Tranh, chặt đứt lối bỏ chạy của hắn.

Tranh là sinh viên xuất sắc nhất của khoa chỉ huy tác chiến, đương nhiên cũng biết một khi Bạch Long thi triển được năng lực, lục quân đấu với không quân thì không chiếm được ưu thế, nhất định phải chiếm lấy điểm cao chặn chết đường ra của Bạch Long, tiêu diệt Đế Chiêu tại căn phòng dưới đất này hơn nữa tốc độ nhất định phải nhanh.

Tốc độ trước giờ luôn là ưu thế của Tranh, cộng thêm việc đang ở trong nguyên hình hắn chiếm con đường ở cửa ra trước một bước, đạp lên cái thang xoay người nhe răng nanh.

Bạch Long cúi người xuống thấp, không ngừng quanh quẩn một chỗ

Anh không thể lộ ra sơ hở cũng không thể lộ ra vị trí yết hầu, anh biến ra hai cái vuốt Rồng che trước cổ họng, trong lúc đang quanh quẩn một chỗ, anh nhanh chóng tính toán độ cao và diện tích của căn phòng dưới đất này.

Không được, nơi này khó bề di chuyển, nhất định phải ra khỏi căn phòng này rồi mới có thể hóa Rồng chiến đấu.

Cùng lúc này, Đế Chiêu nhanh chóng ước tính tốc độ của An Luật và Thất Thất, tính từ lúc bọn họ bảo vệ Đường Táp rời khỏi, báo cáo với hiệu trưởng, đến lúc hiệu trưởng thông báo với Ngao Hiển, nhanh nhất cũng phải mất tới ba đến năm phút.

Mình chỉ cần ở đây kéo dài thời gian năm phút, hắn nhất định sẽ chạy không thoát. Nhưng mà, cứ như vậy khi cứu viện ở ngoài đuổi kịp tới, hắn sẽ làm liều bất chấp tính mạng, mà mình thì không có cách nào biến hình, nhất định sẽ bị……

Đế Chiêu làm giác ngộ xong.

Mà Tranh cũng bắt đầu ra đòn rồi, trong lòng bọn họ đều rõ, thời gian rất quan trọng.

Tranh muốn đánh nhanh thắng nhanh, trận đấu này là trận liều chết của hắn, mà chỉ cần giải quyết con Bạch Long trước mắt này, hắn mới có thể tìm được con đường sống.

Con đường sống này rất mong manh, Đế Chiêu là con trai duy nhất của người phụ trách đứng thứ hai thuộc tập đoàn tài chính Hiên Viên, phía sau còn có tập đoàn tài chính Đồ Sơn làm chỗ dựa, Vương Chính biết, nếu hắn cắn chết Đế Chiêu tại chỗ, nơi bản thân có thể đi cũng chỉ có thế giới bên ngoài, ngày tháng bình yên sẽ kết thúc ngay cái giây phút răng Tranh cắn xuyên qua Đế Chiêu.

Nhưng hắn nhất định phải hạ quyết tâm, vì khát vọng sống mãnh liệt đó.

So với việc lánh nạn khắp nơi còn tốt hơn việc sau khi khoanh tay chịu trói bị hành hình còn mạnh hơn gấp trăm lần.

Tranh nhảy mạnh lên, răng nanh cắm xuyên qua vuốt Rồng.

Cái vuốt Rồng của Đế Chiêu bị cắn xuyên qua lại không hề tránh đi, ngược lại còn tóm chặt răng nanh không buông, tay còn lại khôi phục về hình người, lấy ra khỏi cổ họng.

Tranh nghe thấy có một tiếng vang rất nhỏ — — Đế Chiêu có súng!

Gần đây Đế Chiêu thường tuần tra vường trường, đương nhiên sẽ đem theo súng bên mình.

Con ngươi của Tranh co rút lại, lui về phía sau.

“Cuốn xéo!”

Đế Chiêu bóp cò súng, cùng với tiếng súng vang lên, anh dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển về phía cửa.

Viên đạn bay sượt qua mắt Tranh, Tranh phản ứng rất nhanh, xoay đầu thấy Đế Chiêu đang muốn hóa Rồng bay ra khỏi căn phòng dưới đất, cánh cửa bỏ ngõ ở phía sau mở rộng, lập tức bắt chặt cơ hội bổ về phía Đế Chiêu.

Tiểu Bạch Long bay ra khỏi căn phòng dưới đất được rồi, sau lưng có thêm một vết thương vừa dài vừa sâu, máu Rồng bay xuống, lúc vẩy lên trên người An Luật cậu còn chưa tỉnh táo lại.

Máu bắn tung tóe nở rộ trên đồng phục của Đường Táp.

Mà Bạch Long còn chưa phát giác được cơn đau, anh thành công chiếm được vị trí cao để biến hình, giờ chính là lúc để anh phản kích, sau khi Rồng bay ra khỏi căn phòng dưới đất thì quay lại bắt đầu giết.

Tranh không thể không ra.

Nếu hắn cứ trốn mãi trong căn phòng dưới đất không ra ứng chiến, nếu lát nữa đội tuần tra của trường và cảnh sát cùng tới đây, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn bị bắt giữ.

Dựa theo tính cách của Vương Chính, hắn lúc này nhất định sẽ chọn chạy ra khỏi căn phòng dưới đất, quyết một trận sống mái với anh, đồng thời tìm thời cơ bỏ chạy.

Đế Chiêu xoay người bay vòng lại, lúc nhìn thấy Đường Táp đang tới gần căn phòng dưới đất thì lộ ra vẻ hoảng hốt hiếm có.

“Đường Táp?!”

Tim của Rồng như bị dọa phát lạnh rồi, lúc bình tĩnh lại thì anh phun một ngọn lửa oán giận về phía Cửu Vĩ Hồ.

“An Luật!!! Cậu đang làm gì vậy, mau dẫn cô ấy đi!”

An Luật cũng muốn mà, nhưng cậu phát hiện, bản thân ở trước mặt Đường Táp hoàn toàn mất đi quyền tự chủ của mình rồi, lời nói của Đường Táp cảm giác giống như thánh chỉ vậy, cậu lại không dám kháng chỉ.

Tranh ở trong căn phòng vốn đang tính toán xem lát nữa làm thế nào để tìm được cơ hội, nhân lúc Bạch Long đang bị thương nặng có thể đủ thời gian chạy đi, đúng lúc này hắn nghe được hai chữ Đường Táp thì hai mắt vụt sáng, lập tức cảm thấy bản thân chính là đứa con cưng của trời.

Trời không tuyệt đường đi của Tranh! Lấy cô gái nhân loại đó làm lá chắn, hắn nhất định có thể vượt ngục được!

Tranh nhảy ra khỏi căn phòng dưới đất, Bạch Long gầm lên một tiếng, vuốt Rồng đồng thời không ngừng đánh lên đỉnh đầu của Tranh, nước trong hồ Huyền Vũ bị hút thẳng lên trời cao, sau đó nặng nề đè lên lầu học số 0, sẵn sàng chờ xuất phát.

Tốc độ của Tranh chung quy vẫn nhanh hơn anh một bước, Vương Chính cuộn Đường Táp lên, vuốt sắc găm ngay cổ họng của cô.



Bạch Long: “Vương Chính! Buông cô ấy ra!”

Tranh quan sát trái phải, thấy ở trên trời cách đó không xa hình như có mây đen sấm sét, biết là Ngao Hiển đem theo cứu viện đuổi tới rồi.

Không còn kịp nữa rồi, giờ phải chạy đi ngay!

Đường Táp suy nghĩ đến hậu quả việc mở đài phán quyết mổ xẻ Tranh trước mặt mọi người.

Mẹ nó, hình như sẽ đánh rắn động cỏ.

Bỏ đi, cùng lắm thì cho nó mấy dao, chặt đứt gân gót của nó thôi, dù sao cũng phải để nó sống, để nó nhả ra manh mối rồi hãy chết.

Đường Táp ra tay nhanh như điện, dao rọc xương chặt đứt hai vuốt trước của Tranh.

Tranh không ngờ tới cú đâm của cô gái nhân loại lại chí mạng như vậy, là ngay chỗ đau dữ nhất, hắn theo bản năng từ bỏ suy nghĩ ép buộc Đường Táp làm lá chắn, nhảy về sau, mắt híp lại, rống to một tiếng, bắt đầu đấu với Rồng.

Tranh Long quyết đấu, nước hồ Huyền Vũ ép trong mây hóa thành lưỡi băng, lít nhít phóng về phía Tranh giống như một trận mưa dao rơi xuống, mà Tranh cũng có vũ khí của hắn, móng tay sắc bén giống như phi dao, từng cây ném về phía Bạch Long.

Ngao Hiển dẫn đội đuổi tới.

Ngao Hiển: “Phó chỉ huy lục quân, bắt Vương Chính!”

“Bắt sống?” Đội chi viện lục quân vừa mới đuổi tới hỏi dò.

Bắt sống độ khó lớn, đối phương thuộc loại liều mạng tấn công không cần mạng, mà bọn họ lại muốn nghĩ cách đồng thời tránh công kích chí mạng, kềm kẹp hành động của đối phương, chỉ làm bị thương mà không giết.

“Đế Chiêu lui ra!” Ngao Hiển nhìn thấy máu Rồng không ngừng bay ra, nặng nề nhíu mày nói, “Đội cứu chữa đợi lệnh!”

Phụng Hoàng Thất Thất ở bên cạnh anh hoảng loạn vỗ cánh, nhưng cũng không chen vào được.

Có cùng nỗi lo lắng giống với Ngao Hiển, Đế Chiêu cũng đang có ý định bắt sống con Tranh này, trong lòng anh có một suy nghĩ mơ hồ, anh cho rằng, sau lưng Trọng Minh Điểu và Trường Hữu còn có con Tranh này có lẽ có một tập đoàn tội phạm lớn hơn, muốn tìm cách để tập đoàn tội phạm này nổi lên mặt nước thì phải nắm bắt được chứng cứ.

“Vương Chính, cậu chạy không thoát đâu!” Ngao Hiển nói. “Lưới trời lồng lộng tuy thưa khó thoát, thẳng thắn sẽ được khoan hồng kháng cự sẽ bị nghiêm trị.”

Cùng với tiếng hô của anh, lập tức bày binh bố trận, dùng tay ra hiệu với Đế Chiêu.

Đế Chiêu hiểu rõ, đây có ý là lưới bắt đã được thành lập, bảo anh lui ra, để chính xác khóa chặt mục tiêu.

Đế Chiêu bay vọt lên cao.

Ngay tại vị trí anh nhường ra, Ngao Hiển lập tức nháy mắt vung tay, chúng yêu bỗng thấy một cây dao xoay tròn bay ra, ghìm chặt cái đuôi cong của Tranh vào mặt đất.

Cái nháy mắt đó, tất cả chúng yêu, bất kể là mai phục hay là bao vây vòng trong, toàn bộ đều mở to mắt ra nhìn, phát ra tiếng hít hơi đầy kinh ngạc.

Tranh tránh không thoát, cái đuôi cong bị ghìm vào trong đất, Ngao Hiển tỉnh táo lại, nhanh chóng hạ lệnh: “Bắt tội phạm tình nghi về quy án!”

Thấy Tranh bị nhốt vào trong cái lồng bắt thú áp tải đưa đi, Đế Chiêu thở phào một hơi, lúc này mới cảm giác được cơn đau trên lưng.

A……. tầm mắt cũng mơ hồ rồi, chả trách vừa rồi khi nhìn Đường Táp, có cố gắng mở mắt cách mấy cũng nhìn không rõ vẻ mặt của cô.

Cơ thể của Tiểu Bạch Long nghiêng ngả, rơi xuống mặt đất, không lâu sau lại từ thân Rồng biến trở lại thân người.

Đường Táp đi lên phía trước, Đế Chiêu trần như nhộng nằm ở cách cô hơn mười bước, xem ra có lẽ là hôn mê rồi.

Cửu Hồ Ly chưa hết hoảng hồn nhảy một bước tới, chín cái đuôi đậy kín cho Đế Chiêu.

Tay của Đường Táp sờ lên trán của Đế Chiêu.

Cửu Vĩ Hồ ding một tiếng nói: “Sao lại như thế chứ? Chúng tôi sau khi bị thương đều sẽ hiện nguyên hình tiếp nhận điều trị, nếu trọng thương thì giữ không được hình người nữa, còn anh ấy khi bị trọng thương sao ngược lại với chúng tôi vậy?”

Đường Táp hỏi: “Trước giờ anh ấy có từng bị tình huống như thế này chưa?”

Hắc Long đáp đất gần Đường Táp, phun khí nói: “Nó trước giờ chưa từng bị bệnh. Nói thật thì, Cáo và Rồng kết hợp khi sinh con ra thì rất khó sinh dưỡng, hoặc là sinh không ra, hoặc là nuôi không lớn. nhưng từ nhỏ cơ thể của nó đã rất tốt, chúng tôi cho rằng là may mắn trời cho, cho nên…….

Đế Chiêu khẽ nhíu mày, từ từ mở mắt ra.

Tầm mắt vẫn còn mơ hô, anh nhìn về phía Đường Táp, nói khẽ một câu.

“Em xem, tôi làm được rồi……. Có thể bảo vệ em…….”

Đế Chiêu không kịp đề phòng đã nói một câu giống như trong phim thần tượng như vậy, An Luật buồn nôn tới mức xuýt chút nữa đã xách đuôi ra.

Đường Táp đứng dậy, cởi chiếc áo hở cổ đồng phục bên ngoài đắp lên người Đế Chiêu, nói: “Đồng phục của các anh nhất định là rất hao.”



Ngao Hiển nói: “Nói tới chuyện này cũng thật là kỳ lạ, trước kia khi bạn học Đường Táp chưa đến, trường chúng tôi có thể mặc một bộ đến tận bốn năm, còn có thể lấy về nhà làm kỷ niệm....... Từ khi cô tới đây rồi, cứ không bao lâu lại đặt chiếc mới, trong tủ quần áo không chuẩn bị trước mấy bộ thì không dám đi học.”

Đường Táp nhìn đội chăm sóc khoa y thực vật bên cạnh, hỏi: “Ở chỗ mọi người không có bác sĩ ư, ý tôi là bác sĩ khám bệnh cho người ấy.”

“Không có.” Ngao Hiển nói, “Chúng tôi sau khi bị thương thì sẽ trở về trạng thái nguyên hình, nhẹ thì tự liếm vết thương, còn nặng thì trông vào vận may vậy.”

Đường Táp xoắn tay áo lên: “Có băng-ca không? Mấy người tới giúp một tay, lật anh ấy lại đặt lên băng-ca. Trong phòng nghỉ hiệu trưởng có chuẩn bị hộp cứu thương cho tôi, đưa Đế Chiêu tới đó đi, vết thương trên lưng anh ấy cần phải khâu lại, trên tay cũng vậy.”

Thất Thất xé hai miếng lá chuối che nửa người dưới lại, đi qua giúp đỡ, Cửu Vĩ Hồ nhảy về phía trước, tận trách tận chức che cho Đế Chiêu như cũ.

Sau khi nâng Đế Chiêu lên xe xong, hai tay Ngao Hiển đưa dao rọc xương trả cô, nói: “Dao này là dao tốt, kỹ thuật cầm dao của bạn học Đường cũng không tệ....... Bạn học Đường, cô tới trường học này, chắc không phải chỉ để học thôi nhỉ?”

Thất Thất và Cửu Hồ Ly trên xe nghe được đều ngẩn người.

“Chẳng lẽ Táp Táp đến là vì muốn phục thù?” Đại não của Thất Thất vẫn là loại chứa đầy phim võ hiệp như cũ.

Mặt Đường Táp đầy bình tĩnh, xé bỏ lớp vỏ bí mật đầu tiên của mình, nói: “Ba người các cậu, biết Đường Na chứ?”

“Là ai?”

“Là em gái tôi.” Đường Táp suy nghĩ, từ từ nói, “Nửa năm trước em ấy ấy bị mất tích rồi, cha tôi và bộ trưởng Tài cho rằng là yêu trong này lừa bán đi, họ luôn một mực điều tra nguyên nhân mất tích của Đường Na, cho tới hai tháng trước, ở bên hồ Huyền Vũ này tìm được sọ đầu của em ấy.”

Ba người giới yêu trong xe kinh ngạc rồi chuyển sang im lặng.

“Nếu chỉ là tìm hung thủ thôi thì cô cũng không cần phải đến Phi Đại chúng tôi......” Ngao Hiển nói trắng ra, “Là có chứng cớ gì chứng minh hung thủ đang ở trong Phi Đại chúng tôi sao?”

“Trên hộp sọ của em ấy, có lập bốn cái huy hiệu.” Đường Táp nói, “Chính là huy hiệu của tứ thánh thú.”

“Là của trường chúng tôi.......” Thất Thất nói.

Đường Táp dừng lại cuộc đối thoại, nói: “Họ Đường ở cửa Bắc luôn làm ăn buôn bán với giới yêu, kết tình bạn hữu trăm năm, trước giờ chưa từng xảy qua loại chuyện như thế này, con gái ruột của mình lại bị yêu quái lừa gạt giết hại. Đổng sự Đường........ Cha tôi đau thương phẫn nộ, lập lời thề dù có đào ba tấc đất cũng phải tìm cho ra hung thủ thật sự đã giết hại Đường Na, đây chính là nguyên nhân vì sao tôi nhập học. Lại thêm một cô con gái của nhà họ Đường tới đây, tôi nghĩ bọn yêu quái đó nhất định sẽ ra tay lần nữa.”

“Nhưng nếu như vậy, Táp Táp không phải sẽ rất nguy hiểm sao?” Thất Thất kéo chặt tay của Đường Táp, mặt đầy lo lắng.

Cửu Vĩ Hồ lại không lo lắng tí nào: “Táp Táp rất ngầu đấy! Có võ công!”

Đường Táp: “Chỉ cần có dao, tự vệ thì không thành vấn đề.”

Ngao Hiển trầm tư rất lâu, hỏi: “Cũng chính là nói, bác trai An và hiệu trưởng Bạch Trạch đều biết chuyện này rồi.”

“Phải.”

Ngao Hiển: “Cho nên, mọi người là muốn dùng cô làm mồi nhử, dẫn dụ hung thủ thật sự?”

“Kế hoạch chính là như vậy.”

Ngao Hiển nói: “Vậy........ Những vụ án xảy ra trong trường gần đây....... Có thể chính là điềm báo hung thủ thật sự đã ra tay.”

Đường Táp: “Ừm.”

Ngao Hiển: “Tôi biết rồi, tôi sẽ giữ bí mật và để ý thay cô.”

Ngao Hiển nói xong, lại nhìn về phía Thất Thất và An Luật, nói: “Chỉ là hai đứa này.......”

Hai đứa ngốc này ở đây, dù có giữ bí mật đi nữa cũng........

Đường Táp nói: “Không sao đâu ạ, Thất Thất và An Luật là bạn của tôi, tôi nghĩ hai người họ sẽ giúp đỡ tôi.”

Thất Thất: “Không sai đâu! Em và An Luật nhất định sẽ giúp đỡ Táp Táp tìm ra hung thủ thật sự.”

Đế Chiêu chít chít rên đau, có lẽ là do có huyết thống với Cửu Vĩ Hồ, lúc Đế Chiêu rên rỉ nghe khá giống với tiếng ding ding của Cửu Vĩ Hồ.

Đường Táp chạm vào trán của Đế Chiêu, nói: “Phát sốt rồi.”

Ngao Hiển nói: “Cô mới mười chín tuổi phải không? Y thuật thế nào?”

Đường Táp nói: “Có kinh nghiệm chữa trị ngoại thương, tay nghề tỉ mỉ.”

Tay nghề của Đường Táp tỉ mỉ là thật.

Ngao Hiển tận mắt nhìn toàn bộ quá trình cô khâu vết thương, nhanh chuẩn chắc.

Chỉ là, sau khi nhớ lại cả quá trình trị thương này, Ngao Hiển luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cho đến có lần anh ra ngoài đi công tác, từng tận mắt thấy đầu bếp mổ bụng cá nhét nguyên liệu vào rồi khâu lại và hấp.

Ngao Hiển: “Thì ra là như vậy.......”