Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 56: BAN TRƯỞNG BẠCH MIÊU BÁN MANH




Bạch Hổ!

Một trong Tứ Thánh Thú, thân hình màu trắng, lông cũng màu trắng! Trên người nó có hai cái cánh uy phong lẫm liệt, vì có năng lực chiến đấu cực mạnh nên được xưng quân thần, trừ bộ lông trắng trên người ra lúc nó trong trạng thái chiến đấu, hai chi sau đứng thẳng lên cơ thể dài ít nhất cũng chín thước!

Chín thước! Ba mét đấy!

Song lúc này, Đường Táp nhìn con mèo con mini dài ba mươi centimet bên chân mình, chìm vào im lặng.

“…… Bạch Hổ?”

Bạch Miêu ‘meo’ một tiếng, cọ cọ chân cô.

Thì ra hư ảnh của con Bạch Hổ uy mãnh oai phong vừa rồi đi tới chỉ là phô trương thanh thế thôi.

Bạch Long: “Đây là tiền bối Bạch…… Hổ?”

Vừa rồi lúc Tiểu Bạch Miêu nhanh nhẹn nhảy lên thớt, thân thiết cọ chân Đường Táp, anh xém chút còn cho rằng đây là tiết mục chỉnh người do Đường Táp đặc biệt sắp xếp nhằm muốn xem phản ứng của anh.

Nếu không phải xung quanh không có ống kính, anh đã tin thật rồi.

Đường Táp xách mèo...... Bạch Hổ lên, nhíu mày nói: “Vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu chứ?”

Cô giơ cao bàn tay còn lại, phát ra lệnh chiêu hoán tứ phương.

Không lâu sau Chu Tước chở theo Huyền Vũ bay tới.

“Hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.” Đường Táp ném Bạch Miêu trong lòng cho Huyền Vũ.

Huyền Vũ đỡ mai rùa, hắng giọng một cái, bắt đầu giao lưu với Bạch Hổ mini.

“Ừ ừ, sau đó thì sao?”

“Meo meo.”

“Được rồi được rồi, tôi biết rồi, còn gì nữa không?”

“Meo ô meo.”

Thấy hai người họ giao tiếp không trở ngại, mặt Tiểu Bạch Long đầy vẻ mơ hồ.

Đường Táp: “Thế nào, hỏi được gì không?”

Huyền Vũ lại hắng cổ họng, chậm rì rì nói: “Là như vầy, tôi thử suy đoán một chút, ý của Nhị ca có lẽ là…… Anh ấy cũng không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, tóm lại, chính là, không còn thần lực nữa chỉ giữ lại một chút tàn dư này để duy trì thân hình ra gặp cô, chỉ còn cách làm bản thân nhỏ đi.....”

Đường Táp bắt đầu hoài nghi cuộc đời: “Cho nên là nguyên nhân do ta thật sao?”

Từ đầu tới cuối cô nhặt về được kí ức của thời viễn cổ, duy chỉ thiếu mỗi năng lực của Thần dẫn tới việc cô niệm chú chiêu hoán sủng vật đều biến thành quỷ ảnh phiên bản mini.

Hơn nữa, lão đại ca có bản lĩnh nhất, cô lại chiêu hoán mãi không tỉnh.

Bạch Hổ mini lại bắt đầu kêu meo meo.

Huyền Vũ gật gật đầu, sau khi nghe kỹ càng xong thì bổ sung: “Nhị ca nói, anh ấy có thể cảm nhận được cô đã thức tỉnh cũng có thể nghe được lời chiêu hoán của cô nhưng không có sức mở mắt ra, hôm nay bỗng có chút sức lực cũng không biết mượn từ đâu một ít Thần lực, cố gắng tới gặp cô đấy.”

Đường Táp nhíu mày, không rõ ý của Bạch Hổ.

Bạch Hổ ngửa đầu lên, đôi mắt long lanh ngóng trông nhìn Đường Táp, mặt đầy mong đợi.

Đường Táp: “Ực……”

Cô hiểu rồi.

Cô ngồi xổm xuống, xoa đầu của Bạch Hổ: “Ừm, giỏi lắm, có thưởng.”

Bạch Hổ kêu meo meo, xoay quanh Đường Táp, tứ chi bật lên hoan hô nhảy nhót.

Huyền Vũ than vắn thở dài: “Nhị ca bị Đại ca đàn áp quá ác, trước giờ không dám thân thiết với ngài, cố làm ra vẻ lạnh lùng chỉ là sợ Đại ca uống giấm tìm anh ấy truốt giận. Phải biết là cô có tình yêu sâu sắc với lông trắng, nhưng Nhị ca không dám để ngài vuốt ve quá nhiều, cô cho rằng Nhị ca già dặn nghiêm túc đành phải cho Nhị ca xuất trận liên tiếp nhiều lần luyện Nhị ca có võ nghệ đầy mình……”

Đường Táp: “……”

Đây là cái gì với cái gì thế!

Tiểu Bạch Long đang đứng đực ra ở bên cạnh, bỗng cảm thấy không được thoải mái lắm, đợi lúc Bạch Hổ mini nhảy qua anh giơ vuốt lên ấn chặt đầu của Bạch Hổ, đến khi ấn xong rồi anh mới ngẩn người tỉnh táo lại, vội vàng bỏ vuốt ra.

Bạch Hổ nhe răng kêu ngao ngao.

Tiểu Bạch Long: “Xin lỗi……. Tôi chỉ, đột nhiên muốn vuốt ve mèo một cái.”

Bạch Hổ: “Meo!!”

Huyền Vũ giải thích: “Lão Hổ không ra uy cậu cho rằng tôi là mèo bệnh sao?!”

Đường Táp xách Bạch Hổ lên ôm ở trong lòng, nói: “Bây giờ đúng là con mèo bị bệnh vặt thôi, chớ làm tàng, để ta nghĩ cách. Ta chiêu hoán các ngươi là muốn để các ngươi giúp ta xây dựng nền trật tự mới chứ không phải là con ghẻ……”



Cái mỏ của Chu Tước gõ Huyền Vũ, Huyền Vũ vịn mai rùa nhớ ra: “Đúng rồi, tôi đã đánh dấu những nơi phát hiện ra xương ở quanh hồ Huyền Vũ và hồ Chu Tước rồi.”

Nó run rẩy cuộn mai rùa lên, bắt đầu run lên giống như phát điên.

“Ủa, lạ nhỉ, đâu mất rồi?” Đầu rắn của nó chui vào mai rùa, chốc lát sau nó mới móc ra một tờ bản đồ vẽ tay sơ sài.

Nói là bản đồ…… Thật ra Đường Táp xem chẳng hiểu nó đang vẽ cái gì.

Bạch Hổ dựa sát tới, vừa liếm vuốt vừa nhìn bản đồ.

Huyền Vũ: “Đây đều là do tôi đánh dấu, đã phát hiện được xương và những nơi có xương……”

“Yêu quái ăn người thì sẽ không nhả xương.” Đường Táp ngồi xổm xuống nói, “Tôi xác định đây chính là một loại trận pháp nào đó, chỉ là……. trận pháp này dùng để làm gì đây chứ?”

“Quanh hồ của Tứ Thánh Thú đều có sao?” Tiểu Bạch Long hỏi.

Huyền Vũ nói: “Nói sao đây, tôi và tam muội cũng nghĩ như vậy, hồ Huyền Vũ và hồ Chu Tước, hình dáng đào ra đều như nhau cả.”

Đường Táp nhìn bản đồ đánh dấu lộn xộn một lời khó nói này, buông lời chửi thề: “Thần con mẹ nó đều như nhau.”

Tiểu Bạch Long bị tiếng chửi thề của Đường Táp dọa cho ngây người.

Mà Bạch Hổ chỉ ngao một tiếng.

Huyền Vũ đành phải sửa lời: “Tam tỷ.”

Ừm, thì ra không phải là chỉ trích Đường Táp mắng lời thô tục, xem ra trước kia Thần Trật tự cũng thường xuyên chửi thề như vậy rồi.

Lúc này Bạch Hổ mới hài lòng, Chu Tước khom cổ xuống thân thiết chải lông cho Bạch Hổ, nhưng bởi chỉ là hư ảnh cho nên không có hiệu quả lắm.

Bạch Hổ đi lên phía trước, cái vuốt vỗ chặt bản đồ, meo lên một tiếng, meo xong thì xoay đầu nhìn về phía Huyền Vũ, ánh mắt sắc bén.

Huyền Vũ: “Được rồi được rồi, Nhị ca nói cái gì chính là cái đó.”

Đường Táp: “Nó nói gì?”

“Anh ấy muốn tôi nghe theo chỉ thị của anh ấy, vẽ lại lần nữa.”

Bạch Hổ ngao ngao lên mấy tiếng, Huyền Vũ đành phải nói: “Anh ấy không tin tưởng kỹ thuật vẽ của tôi, nói tôi một cái tay cũng không có, anh ấy muốn để con Tiểu Bạch Long này vẽ lại.”

Đường Táp chỉ huy Bạch Long: “Anh lên.”

Bạch Long: “Ồ!”

Vuốt của anh cầm cây bút chì than được móc từ trong mai của Huyền Vũ ra, đảo đầu, dưới sự chỉ huy của Bạch Hổ cùng dưới sự phiên dịch của Huyền Vũ, vẽ ra một tờ bản đồ đánh dấu nơi chôn xương người rõ ràng sạch sẽ.

Đường Táp cầm lên xem, nói: “Có hơi quen mắt.”

“Đúng vậy!” Huyền Vũ nói, “Tôi cũng cảm thấy quen mắt, chỉ tại già rồi, thời gian ngủ say quá dài không còn nhớ gì nữa……”

Bạch Hổ ngao ngao.

Đường Táp nhìn về phía Huyền Vũ: “Anh ấy nói, giống như phân bố ngôi sao?”

Bạch Long: “Rõ ràng ông ấy nói là đấu chuyển tinh di.”

Bạch Hổ ngao lên một cách vui vẻ, vỗ vuốt của Tiểu Bạch Long, vỗ tay khen anh.

Đường Táp: “Anh nghe hiểu sao?”

Bạch Long: “Tôi cũng không biết tại sao nữa…… Hình như do vừa rồi nghe trong thời gian quá dài…… cho nên có thể nghe hiểu chăng?”

Đường Táp: “Vậy anh phiên dịch tiếp đi.”

Huyền Vũ: “Lão đại, còn tôi thì sao?”

Đường Táp lạnh nhạt nói: “Ngươi bị đuổi việc rồi.”

Chu Tước bật cười thích thích thích.

Bạch Hổ nhảy lên đầu Bạch Long, meo ngao kêu lên.

Phiên dịch viên chính thức Bạch Long: “Tiền bối Bạch Hổ nói, có phải là đấu chuyển tinh di hay không còn phải xem những nơi cất giấu hài cốt ở xung quanh hồ Bạch Hổi mới biết được.”

Đường Táp: “Nếu như phải thì trận pháp này dùng để làm gì?”

Bạch Hổ lắc lắc đầu, yếu ớt meo một tiếng.

Bạch Long nói: “Tiền bối Bạch Hổ nói, ông chỉ từng thấy Phục Hy suy diễn đấu chuyển tinh di thôi, có tác dụng gì thì ông không biết, khi đó không thành công ông cũng không hỏi tới.”

Đường Táp: “Tôi biết rồi, bây giờ Huyền Vũ và Chu Tước tiếp tục đi tìm những nơi còn lại, bổ sung tờ bản đồ này cho đầy đủ. Chu Tước…… Ta đã có phương hướng khái quát rồi, ngươi đi tìm tất cả những quyển sách trận pháp thượng cổ, bất kể là đã thành hay chưa thành hình, đều tìm về hết cả sách bị hư hại cũng đừng bỏ qua.”

Chu Tước nhận lệnh bay đi trước, thuận tiện còn giang cánh ra chở hộ Bạch Hổ và Huyền Vũ xuống theo.



Tiểu Bạch Long có thêm được kiến thức, tò mò hỏi: “Tiền bối Chu Tước chỉ là hư ảnh, sao có thể mang theo hai vị tiền bối Bạch Hổ và Huyền Vũ đi được......”

Đường Táp nói: “Đây là bản lĩnh của cô ấy, năng lực và thân thể không móc nối với nhau, còn nữa...... anh đừng khách sáo như vậy, thỉnh thoảng buông thả một chút, không cần lễ phép với bọn chúng như vậy đâu.”

“Như vậy sao được, dẫu sao cũng là...... tiền bối.” Tiểu Bạch Long nói.

Đường Táp: “Muốn trở về ngủ, hay là muốn ở đây cùng tôi xem mặt trời mọc?”

Đế Chiêu ngẩn người rất lâu, sau đó tỉnh táo lại: “Đương nhiên là cùng em xem mặt trời mọc. Nhưng....... nơi này không phải là đài phán quyết sao? Ngắm mặt trời mọc trên đâì phán quyết, tóm lại có cảm giác giống như là lần cuối cùng của cuộc đời được ngắm mặt trời mọc vậy.”

“Tôi không mở chức năng của đài phán quyết.” Đường Táp cười nói, “Bây giờ nó chỉ là một tấm thớt, cái tôi mở chỉ là hư không.”

Đế Chiêu không hiểu bèn hỏi: “Bây giờ ngài có những Thần lực nào?”

Đường Táp: “Truyền phát hư không, phán quyết tuyệt đối....... và ăn.”

Tiểu Bạch Long truy hỏi tới cùng: “Những năng lực đó là gì?”

Đường Táp nói: “Có lẽ anh biết hư không là gì rồi phải không? Là khe hở kết hợp giữa trời và đất, nơi Thần sinh ra, là cội nguồn của sự phân biệt âm dương đen trắng. Mà truyền phát hư không chính là chỉ việc đưa bọn chúng tới chỗ tôi. Tôi có thể ném bất cừ người hoặc vật vào hư không, bước chân lên thớt, mà trong thực tế chúng tôi có thể biết mất bất cứ lúc nào.”

“Không phân biệt thời gian địa điểm?”

“Không phân biệt thời gian địa điểm, chỉ cần tôi muốn là có thể.”

“Có thể cùng một lúc kéo nhiều nhất là bao nhiêu thứ vào hư không?”

“Chưa từng thử…… Năng lực của Thần không có giới hạn, tôi của hiện tại có thể kéo hai ba tên vào cùng lúc thì không thành vấn đề.”

Đế Chiêu lại hỏi: “Vậy năng lực phán quyết tuyệt đối là gì?”

“Thần Trật Tự có một năng lực rất đặc biệt, đó là có thể tiến hành phán quyết đối với kẻ có tội, mà người bị phán quyết lại không có cách nào từ chối phán quyết của tôi giành cho hắn.”

Tình cảm sùng bái từ trong đáy lòng Tiểu Bạch Long trào lên: “Năng lực này có phần lợi hại!”

“Nhưng hiện tại tôi không có cách nào sử dụng hết năng lực này……” Đường Táp nhìn đôi tay của mình, “Muốn mở đài phán quyết, trong lòng nhất định phải kiên định nắm chặt chứng cứ phạm tội của bọn chúng……”

Tiểu Bạch Long nói: “Cái này thì không khó, tìm được chúng cứ thì có thể phán quyết rồi! Vậy…… nhà tù của em ở đâu?”

Đường Táp bật cười, cô nhìn Tiểu Bạch Long, nói: “Lên đài phán quyết rồi thì chỉ có hai kết quả. Một là, xuống thớt hoàn chỉnh không bị thiếu bộ phận nào, tiếp nhận sự trừng phạt của pháp luật ở thế giới hiện tại. Còn hai là…… cống hiến bản thân, làm sạch tội ác, biến thành sức mạnh cho sự phán quyết sau này của tôi.”

“Khả năng thứ hai……” Tiểu Bạch Long hỏi, “Là có ý gì?”

“Tức là biến thành nguồn năng lượng của thế giới này,” Đường Táp khẽ giọng, “lương thực. Xã hội ngày nay là xã hội của con người, từ sau khi Thần rơi xuống, Thần đã tặng tất cả mọi thứ cho con người bắt đầu kỷ nguyên của con người. Trước mắt mà nói, lấy con người làm trên hết, con người ăn súc vật, súc vật ngày một giống tính người. Yêu quái cũng vậy, chẳng lẽ anh không phát hiện từ sau khi kỷ nguyên con người bắt đầu đến nay, yêu quái trong giới yêu ngày một giống con người sao? Đây chính là ý trời cũng là trật tự của ngày nay, vì vậy mà người ăn người là đáng khinh. Người ăn súc vật là quy tắc lẽ thường, người ăn người ắt sẽ bị trời khiển trách. Kẻ ăn thịt người, trừ bỏ tính người trở về thú tính biến thành nguồn thức ăn cho con người......”

Tiểu Bạch Long nghĩ tới thế giới bên trong của bọn họ cũng như vậy, súc vật chưa khai trí sẽ bị bọn họ chăn nuôi trở thành nguyên liệu thức ăn, dựa theo quy tắc sinh sống của xã hội con người.

Thì ra là như vậy.

Anh khẽ gật đầu: “Hơi có lý.”

Đường Táp: “Mặt trời sắp lên cao rồi, chuẩn bị xong chưa?”

Tiểu Bạch Long vỗ đầu một cái, bỗng nói: “Đúng rồi, nghe nói Dạ Minh Châu của Đông Hải lúc bị ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu tới sẽ phát ra ánh sáng rực rỡ, vô cùng xinh đẹp, tôi đi lấy viên Dạ Minh Châu tới đây!”

Giọng nói của anh vừa dứt, mình Rồng đã rới xuống trước lều bạt, Đường Táp thì đang đứng ở sau lưng anh mà tấm thớt đó đã biết mất không thấy nữa.

Đường Táp làm ra tư thế mời: “Đi thôi.”

Cổ họng Tiểu Bạch Long căng chặt, anh đi vào lều bạt ôm gói vải lên, ngậm viên Dạ Minh Châu ra sau đó để lên quần áo, đứng tại chỗ biểu diễn Bạch Long đuổi châu cho Đường Táp xem.

“Táp Táp, đón lấy!”

Tiểu Long phá sản chơi châu xong thì đem viên Dạ Minh Châu có giá một vạn con Rồng này gói ở trong khăn tay xem thành chiến cầu, cái đuôi đập một cái ném cho Đường Táp.

Đường Táp tốn một chút sức mới có thể đón lấy bảo bối trăm tiệu tệ này một cách vững vàng, tránh cho Tiểu Bạch Long bị cha anh đánh.

Song, đợi khi Đường Táp mở gói vải ra nhìn thấy viên Dạ Minh Châu thì ngẩn người.

Tiểu Bạch Long cũng ngốc luôn, cả mình Rồng lúc nhìn thấy viên Dạ Minh Châu ảm đạm không còn tia sáng giống như trân châu trắng xám chất lượng kém, hóa đá tại chỗ.

Đường Táp ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Long bằng ánh mắt đồng tình.

Tiểu Bạch Long: “Sao, sao có thể?”

Dạ Minh Châu không phải là bóng đèn điện, không lí nào dùng không bao lâu đã trở nên tối tăm.

Đường Táp: “Lấy nhầm rồi?”

Tiểu Bạch Long: “Không thể nào! Tối qua tôi còn tận tay gói lại đặt ở bên gối mà!”

Hồ Ly và Phụng Hoàng bị ồn nên tỉnh, Phụng Hoàng ì ọp đi tới, đầu gà dựa tới ngó một cái, bật cười líu lo.

“Đế Chiêu, cậu xong rồi, cậu nhất định sẽ bị rút gân lột da cho xem!”