Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 68: TÔI THÀ ĐÓI CHẾT CŨNG KHÔNG ĂN!




Đường Táp mơ một giấc mơ hoặc cũng có thể không phải là mơ, mà là ký ức của A Thù.

Có lẽ là do đọc câu chuyện tình yêu tay ba của Phụng Hoàng viết khiến cô sinh ám ảnh, cảm giác ‘giấc mơ’ này rất không tốt, tim luôn nhấc lên cao, cao tới mức khiến cổ họng cô khó chịu muốn móc tim ra ném bỏ.

Trong mơ, Thanh Long đang bay lượn ở dưới chân cô, mang theo cô xuyên qua biển mây lại chở cô xuống Cửu Châu, khi đó những đứa bé Nữ Oa nặn ra đã dần dần chiếm lĩnh cả thiên địa, cô hài lòng nhìn, nói: “Ta cảm ứng được trời đất này rồi sẽ sinh ra quy tắc mới, mà quy tắc mới có liên quan tới con người.”

Nói ngắn gọn lại, thời đại thuộc về bọn họ những kẻ không phải con người này, sắp trở thành lịch sử rồi.

Quy tắc trời đất chính là được xoay vần vòng này tới vòng khác như vậy, yêu quái hoành hành Cửu Châu vạn năm, cũng nên có một cái kết rồi.

Thanh Long nói: “Nữ Oa và Phục Hy nói muốn làm người, An Thù cô thì sao?”

“Vậy nhất định phải tuân theo quy tắc của trời đất, làm con người thôi.”

Thanh Long bèn nói: “Vậy tôi cũng làm người với A Thù.”

“Ngươi?” A Thù cười ha ha nói: “Không được, cứ mãi làm Rồng để người đời dập đầu bái lạy không phải là một chuyện tốt đẹp lắm sao? Nói không chừng sau này, trong đám người quỳ lại Rồng cũng sẽ có ta. Ta đàn áp ngươi bao nhiêu năm, lúc đó ngươi có thể báo thù lại rồi.”

Thanh Long không vui, càng không vui chính là bên tai truyền tới tiếng vỗ cánh của Phụng Hoàng.

Thanh Long: “A Thù, ngồi chắc nhé.”

Nó trốn vào trong tầng mây, một cú nhảy vọt của Rồng cũng phải dài mười vạn tám ngàn dặm, bỏ xa Phụng Hoàng chuyên thích quấn A Thù.

A Thù nói: “Ây da, ngươi như vậy, Phụng Hoàng đáng thương biết bao.”

Thanh Long hừ một tiếng.

A Thù cúi đầu nhìn thấy Phục Hy và Nữ Oa đang cãi nhau ở bên rìa hư không.

“Làm sao vậy?” Cô lại còn đương chức sứ giả hòa bình.

Mọi người đều biết, Thần Thượng Cổ đều là hai người lần lượt sinh ra cùng một lúc, Phục Hy và Nữ Oa cũng vậy, Vong Thần và Hoa Thần cũng thế. Duy chỉ có A Thù cô là hiếm thấy, sau khi trời đất mang thai sinh cô ra, trên không có anh trai, dưới không có em trai, lúc các Thần Thượng Cổ có cặp có đôi tương thân tương ái vô cùng thân thiết thì A Thù bên này đơn độc một mình rất chi ngại ngùng.

A Thù chỉ có bốn con sủng vật, một con Phụng Hoàng cầu hoan. Khi các huynh muội tỷ đệ ân ái trước mặt cô, thì A Thù: “........”

A Thù: “Tôi vẫn nên ra ngoài đi dạo thôi, ha, mọi người cứ tiếp tục, tiếp tục đi.”

Cho nên Thần Trật Tự cứ thế bị các đôi tình nhân ép thành Thần lang thang. Lang thang, mới nghe sao mà nhàn tản, sao mà tự do nhưng thực tế thì chất lượng ngày tháng lang thang của A Thù không cao.

Đầu tiên là bốn con Thánh Thứ bên cạnh cô, quá ồn ào.

Thứ hai là con Phụng Hoàng không may bị cô nhìn thấy lúc Niết Bàn đó, cực kỳ quấn người.

Mỗi ngày tai của A Thù đều chịu tội, không dễ gì được cởi Rồng bỏ chạy thì lại đụng phải đôi huynh muội đang cãi nhau này.

Thân làm vị Thần duy nhất lạc đàn, A Thù còn có cách nào chứ, đành phải khuyên ngăn thôi.

Nguyên nhân lần cãi nhau này của Phục Hy và Nữ Oa lại là bởi một vấn đề rất triết học — — Tình và Lý bên nào nặng bên nào nhẹ.

Sọ não của A Thù nghe mà đau, chống cằm ngáp dài.

Phục Hy nói: “Tình không quan trọng, tình còn ảnh hưởng tới quy tắc, dưới quy tắc không thể có tình. Đây chính là nguyên nhân vì sao tôi tách khỏi tình, nhưng những điều này không ảnh hưởng tới tình yêu tôi giành cho em, em hà tất để ý như vậy?”

Nữ Oa nói: “Vô tình sinh ra oán tình, chỉ có lý thôi thì sẽ dẫn tới lòng thay đổi, sao mà không ảnh hưởng tới tôi? Anh tách tôi ra khỏi anh rồi còn có mặt mũi gì nói yêu tôi?”

“Lý trí càng khiến tôi yêu em hơn!” Phục Hy nói, “Chúng ta đã muốn dạy những con người đó thì nhật định phải dùng lý trí xây dựng quy tắc, dạy bọn họ không cần giống như chúng ta vậy, trải qua nỗi đau của chữ ‘tình’.”

A Thù thầm nghĩ, hai người cứ việc cãi nhau của hai người đi, liền can gì tới trật tự của tôi? Sao cứ muốn đưa tôi lên sàn thế?

Thế là, A Thù lên tiếng: “Tại sao phải tranh cao thấp chứ?”

Phục Hy: “A Thù chưa hiểu tình, hà tất nói xen vào!”

A Thù: “........”

Được, được rồi, tôi đi, tôi đi còn chưa được sao? Trong các Thần Thượng Cổ, A Thù đơn độc không có bạn đời còn chưa hiểu ‘tình’.

Nhưng không ngờ đúng vào ngày hôm đó, khi ngày tàn trăng lên, A Thù ngồi trên bia đá bên bờ biển ngắm nhìn Vọng Thư trăng sáng thì bỗng nhiên sinh tình.

Tình này vốn rất mờ mịt, sau khi cô bất ngờ sinh tình, vảy hộ tâm của Thanh Long cách cô gần nhất cũng bắt đầu nóng lên.

Đây là........

A Thù cũng chính là Đường Táp trong mơ đang mắt to trừng mắt nhỏ với Thanh Long, không khỏi thầm mắng bản thân: “Chẳng lẽ độc thân lâu quá rồi, vừa nhìn thấy một con Rồng thì cảm thấy mặt mũi nó khôi ngô?”

Vảy hộ tâm của Thanh Long bị nóng mãnh liệt, đau khổ ngã xuống biển vùng vẫy, tứ hải xôn xao.

A Thù đau lòng không thôi, cô ôm chặt sừng Rồng, cơ thể bám lên mình Rồng, vội vàng nói: “Ta không cần nữa......... Ta không cần tình nữa, mau lột nó xuống đi!”

Cô tách khỏi tình, tình rơi vào đáy biển, cắt đứt liên hệ với Thanh Long.

Vảy hộ tâm của Thanh Long bình tĩnh lại, nó xé miếng vảy hộ tâm màu vàng xanh đó xuống vứt đi, đắp lên một chỗ cùng với mảnh tình A Thù vừa tách bỏ.



“A Thù không cần, tôi cũng không cần.”

A Thù: “Tình có thể gây đau khổ, vừa rồi chỉ là động tâm lần đầu thôi mà đã đau khổ như vậy rồi........ Chẳng trách Phục Hy tách tình khỏi ông ấy.”

Cảnh tượng dần dần tối tăm đi, chỉ thấy được ánh trăng trên mặt biển.

Đường Táp ở trong mơ: “Đợi đã........ Như vậy đã xong rồi?”

Hiển nhiên là không có, chớp mắt đã vạn năm, bãi bể nương dâu.

Thượng Thần lần lượt rơi xuống, bốn trụ vẫn còn Thánh Thú chết, vũng nước biển nơi mà tình của bọn họ rơi xuống đều biến thành đất chìm vào thế giới bên trong. Thời gian trôi nhanh, trên đất xây lên rất nhiều hang ổ còn chặt bỏ cây xây nhà, tiếp theo tới chỗ này khởi công, Bạch Trạch xuất hiện trong mơ, vung cái xúc đất đầu tiên.

Thư viện của Phi Đại khánh thành, Bạch Trạch cắt băng.

Đường Táp giật mình tỉnh dậy.

Co bật mạnh dậy, nhìn chằm chằm Tiểu Bạch Long bên cạnh giống như nhìn thấy quỷ vậy.

“........” Đường Táp nhìn tới Tiểu Bạch Long trong lòng lại nhớ tới Thanh Long, “Chẳng lẽ con Rồng ngốc đó gọi mãi không tỉnh là vì nó ném vảy hộ tâm đi?”

Nói như vậy, cảnh tượng Thần thức mơ thấy cũng là đang chỉ điểm cho cô.

Vảy hộ tâm của Thanh Long nằm ngay dưới thư viện, chỉ cần đào được vảy hộ tâm thì có thể thức tỉnh được Thanh Long.

Mà có Thanh Long rồi, Đường Táp cô đã có thể giống như một Thần Trật Tự thật sự, hành chết tên muội khống đó rồi!

Đường Táp nhảy lên, đắp chăn cho Tiểu Bạch Long xong còn mình thì thức dậy tới nhà bếp xử lý con Sổ Tư không còn được tươi ngon lắm.

Tiểu Bạch Long hình như cũng đang nằm mơ, thỉnh thoảng mình Rồng cứng đờ một cái sau đó mềm xuống rì rầm trong họng.

Đường Táp thấy anh để nửa người ngủ ở mép ngoài thì kéo ngay ngắn lộn trở lại, nâng cái đuôi của anh lên để lên giường cho anh.

Lần trước lúc ngủ ở nhà Cửu Vĩ Hồ, cô đã thấy cơ thể trần truồng của Tiểu Bạch Long, đều nói một lần bỡ ngỡ hai lần quen thuộc, lần này Đường Táp lại sờ tới Rồng nhưng đã có thể mặt không đổi sắc tim không đập rồi.

Thế nhưng, lần trước không giống với lần này.

Đế Chiêu của lần này hình như đang nằm mộng xuân, động tình trong mơ cứ thế mà mở mảnh vảy ở dưới người ra, lộ ra vật quan trong được giấu bên dưới tấm vảy.

Lúc Đường Táp nâng Rồng lên, tìm được điểm hỗ trợ, trùng hợp tìm thấy ‘điểm tựa’ thuận tay này.

Sau khi cô chuyển cả con Rồng lên giường xong, mới đi xem ‘điểm tựa’ đó.

Sau đó, Đường Táp ngẩng đầu lên: “........”

Đường Táp: “Ha.”

Đường Táp nhẹ nhàng đắp chăn lên cho Tiểu Bạch Long: “Tránh nghi ngờ tránh nghi ngờ.”

Đi tới cửa phòng bếp Đường Táp thấy Y Lan và Huyền Vũ vẫn đang ngủ, cô lại lặng lẽ vòng trở về, vén góc chăn lên mở to mắt nhìn một cái.

“Thì ra là có hình dạng này.”

Thiếu nữ được mở mang kiến thức.

Đế Chiêu rầm rì, lại bắt đầu nhúc nhích.

Đường Táp vội vàng buông tay, lắc lắc đầu, xách dao đi làm Sổ Tư.

Nói thật thì cô từng xử lý nhiều nguyên liệu như vậy, thấy không ít những cái đó, đều nói ăn gì bổ nấy, ăn cái tráng dương đó tất thảy đều là giả cả, toàn bộ đều là để an ủi bản thân giống đực mà thôi.

Cho nên, những lúc chặt thịt gặp phải những cái đó, cô sẽ lạnh mặt xẻo ra ném đi.

Dao của Đường Táp hôm nay đặc biệt bén, có thể là vì muốn bình ổn lại nội tâm không sao bình ổn của bản thân, thịt Sổ Tư được băm nhuyễn, Đường Táp luân phiên sử dụng máy xay thịt và búa sắt để xử lý nó thành nhân.

Có nhiều cách làm với nhân thịt.

Đầu tiên là , bữa sáng, canh thịt viên.

Hành lá xắt khúc, gừng băm vụn, ớt khô xắt khoanh, dự phòng.

Lấy số lượng thịt băm vừa phải, cho rượu gia vị nước tương và một chút giấm, khuấy đều trong mười phút. Cho dầu vào chảo rán, làm nóng dầu để nhỏ lửa, thịt băm vo thành viên bỏ vào chảo rán, rán đến khi chín đều thì lấy canh xương đã hầm xong ra, bỏ thịt viên vào trong canh cho thêm chút rau thơm, chút gia vị gà và chút miến vào.

Phụng Hoàng dẫn theo Hồ Ly, canh đúng giờ cơm tới.

Vừa vào cửa, Phụng Hoàng lập tức nhìn thấy Bạch Long đang ngủ say sưa trên giường của Đường Táp.

Phụng Hoàng đỏ mắt, đi lên mổ tới tắp.

Đế Chiêu mở mắt ra, sau khi tỉnh táo hẳn thì ngượng ngùng biến về hình người.

Cửu Vĩ Hồ ném quần và áo sơ mi trên đất cho anh, Đế Chiêu nằm ở trong chăn mặc quần áo xong, đỏ lỗ tai tới giải thích với Đường Táp.

Đường Táp: “Đi súc miệng, cơm xong rồi.”

Đế Chiêu không dám nhìn vào mắt của Đường Táp, cả quá trình tầm mắt của anh đều đang phiêu đãng ở đâu đâu.



Nguyên nhân rất đơn giản, đó là anh nằm mơ mà giấc mơ này ướt át vô cùng.

Anh mơ thấy anh và Đường Táp đang đi dạo ở bên hồ Huyền Vũ, sau đó Đường Táp đột nhiên nhảy vào trong hồ ướt hết cả người, trong cơn xúc động anh cũng hóa nguyên hình nhảy vào trong hồ, chở thiếu nữ ướt sượt chạy thẳng vào thư viện.

Tiếp theo, anh mời Đường Táp tới thư viện đọc sách, hai người trông giống như nhân vật chính trong phim tình yêu, đối mắt nhìn nhau thông qua kẽ hở giữa hai quyển sách trên giá.

Sau đó Đường Táp chạy, anh đuổi theo.

Đường Táp nói: “Đuổi theo đi!”

Anh lập tức hưng phấn ném cả con Tiểu Long tới.

Hai người cứ thế từ khu tiểu thuyết ngôn tình của lầu năm lăn tới kho sách dưới đất, trong mùi sách vây quanh củi khô lửa bốc.

Anh biến thành một con Rồng to lớn, mở mảnh vảy ra, dốc sức phô bày sức mạnh đặc trưng giống đực của Tiểu Long.

Đường Táp ôm anh vào lòng, dịu dàng mềm mại cùng nồng nhiệt.

Sau đó ngay tại khoảnh khắc nhiệt tình như lửa đó, Phụng Hoàng không biết chui từ đâu tới giống như chim gõ kiến vậy, gõ ‘dong dong dong’ lên đầu của anh.

Anh nói: “Lại là cậu! Phụng Hoàng!”

Còn giọng nói của Hồ Ly thì đang vang lên ở bên tai: “Mẹ nó, cậu ở truồng ngủ trên giường Đường Táp sao?”

Bữa sáng Đế Chiêu ăn trong sự bất an.

Đế Chiêu nhảy nhót trong lòng, lại mê muội không thôi.

Rõ ràng lúc đối diện với Đường Táp vảy hộ tâm của bản thân không hề có phản ứng nhưng tại sao vẫn mơ thấy giấc mơ như vậy? Bản thân khô nóng toàn thân vì cô không phải là ngày một ngày hai nữa, chẳng lẽ giống như mọi người nói, mình thích Đường Táp?

Không thể nào chứ?

Nhưng nếu như không thích, thì sao có thể mơ thấy giấc mơ xấu hổ như vậy được?

Đều, đều đã làm tới bước này rồi, lúc này nếu bản thân phủ nhận nữa có phải quá cặn bã không? Ban đầu là do một số truyền thuyết nhân gian và một số tập tục của loài Rồng, khiến loài Rồng bọn họ mang danh Rồng dâm, nào phóng túng nào cặn bã, nếu mình lại không thừa nhận thì có phải cô ấy sẽ cảm thấy mình là một con Rồng cặn bã không?

Nhưng, nhưng chuyện này thừa nhận thế nào đây? Thẳng, thẳng thắn với Đường Táp, nói đối tượng bản thân nằm mơ chính là cô ư? Cô ấy có cho mình một cái bạt tai không?

Chắc chắn là có.

“Đế Chiêu?”

Đế Chiêu giật mình tỉnh táo lại: “……… Hả, bạn học Đường, Đường Táp.”

“Làm sao vậy? Gọi anh lâu như vậy mà anh cứ ngây người ở đó.” Đường Táp nói, “Cơm không hợp khẩu vị sao?”

Cửu Vĩ Hồ xoa cái bụng tròn vo của mình, nói: “Anh không ăn thì cho tôi, cơm hôm nay cmn ngon. Táp Táp, đây là dùng cái gì làm vậy?”

Đường Táp bình thản nói: “Sổ Tư.”

Cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ cứng đờ.

Mà Đế Chiêu thì nhìn chằm chằm cục thịt viên trong bát ngẩn người một lúc, dần dần bắt đầu thèm ăn.

Phụng Hoàng: “Coi như là tôi hiểu rồi, cậu luôn đố kỵ Sổ Tư người ta thông minh hơn cậu, nhân duyên tốt hơn cậu, ra dáng chủ tịch hội học sinh hơn cậu.”

Bạch Long ăn cảm thấy ngon, chỉ dùng một cậu để đả kích lại: “Hừ, cậu ta xứng!”

An Luật: “Táp Táp……. Không phải đang đùa chứ?”

“Không đùa đâu.” Đường Táp nói, “Béo gầy vừa phải làm nhân là ngon nhất, buổi trưa làm sủi cảo Sổ Tư với rau thì là. Bữa trưa có tới ăn không? Không sao cả, nếu không chấp nhận được thì cũng đừng miễn cưỡng.”

Cửu Vĩ Hồ trải qua sự dằn vặt đau khổ, cuối cùng bị khuất phục dưới sự mỹ vị của thức ăn ngon.

“Ăn!”

Bát của Đế Chiêu đã nhìn thấy đáy: “Thật thơm!”

Đường Táp nói: “Tối qua anh nằm mơ thấy gì? Cứ rì rầm mãi.”

Hô hấp của Đế Chiêu mau chóng dừng lại, kìm lòng không đậu lại nhớ tới trò chơi người Rồng trong thư viện.

Anh liều mạng lắc đầu, nói: “Mơ thấy…… mơ thấy tôi bị cảm phải ra bênh viện ở thế giới bên ngoài, bác sĩ một hai cứ muốn tiêm thuốc cho tôi……… Chúng ta đi huấn luyện đi! Luyện hai lượt, buổi trưa về sớm một chút cùng gói sủi cảo.”

Đường Táp gật gật đầu.

Mẹ ơi, may mà anh nhanh trí thành công chuyển đề tài, miễn cưỡng qua ải, phương diện này nhất định là di truyền từ Cửu Vĩ Hồ rồi!

Cửu Vĩ Hồ là tên bỉ ổi chân chính, nói: “Rì rầm, còn nói là tiêm thuốc gì chứ, chắc không phải là nằm mộng xuân, mơ thấy chơi đóng vai bênh nhân bác sĩ đấy chứ? Bác sĩ tiêm thuốc cho anh là ai đây?”

Đế Chiêu nhìn Cửu Vĩ Hồ giống như đang nhìn một con Hồ Ly chết.

Phụng Hoàng lập tức kéo An Luật đi, cứu Hồ Ly một mạng.