Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 80: THÀNH QUẢ CỦA CÔNG CUỘC KHAI QUẬT




“Tối qua, tổng cục cảnh sát bắt được ba tên tội phạm đang vận chuyển hàng lậu ở vùng biển Đông, nghe phía cảnh sát điều tra cho biết, tội phạm thuộc thành viên nồng cốt của tập đoàn tài chính Nam Sơn và sinh viên học ở Phi Đại trợ giúp cho tập đoàn tài chính Nam Sơn.....”

Người dẫn chương trình đài truyền hình đọc xong bản thảo, lại nói: “Nhìn lại dòng tin tức này, trước đó không lâu một cỗ quan tài gỗ được đào ra từ thư viện của Phi Đại đã dẫn tới sự chú ý của không ít các chuyên gia học giả nổi tiếng ở các giới, tiếp theo chúng ta sẽ kết nối với phóng viên An Lâm đang có mặt tại hiện trường....... Xin chào An Lâm, tiến triển mới nhất của cổ quan tài gỗ trong thư viện của Phi Đại thế nào rồi?”

“Chào MC, chào các bạn xem đài.” An Lâm nói, “Tôi đang ở hiện trường thư viện Phi Đại tiến hành phỏng vấn trực tiếp, về ẩn số có liên quan đến chiếc quan tài gỗ của thư viện Phi Đại trên cơ bản đã được mở ra rồi. Hôm trước, phía trường Phi Đại bắt được một tên sinh viên có ý đồ ném một vật thể không rõ là gì vào trong thư viện, nghe nói tên sinh viên này khai là, quan tài gỗ trong thư viện là dựa vào một loại trận chuyển dời đã bị thất truyền nhiều năm, từ bên ngoài trường chuyển cả ngôi nhà lẫn quan tài gỗ vào trong thư viện của Phi Đại, trước mắt nguyên nhân làm như vậy phía trường học cho rằng là có quan hệ với tổ chức Khoa Phụ……”

Người dẫn trương trình nói: “Bây giờ chúng ta tới liên hệ với giáo sư Hoàng Long học giả trận pháp Yêu Đại, chào giáo sư Hoàng Long, ngài cho rằng toàn bộ trận pháp chuyển dời mà Phi Đại nói là có thể thực hiện hay không?”

“Từ trên lý thuyết mà nói là có thể thực hiện được, bản thân trận chuyển dời chỉ tồn tại cuối thời Thượng Cổ, đương nhiên trong hồi ký của Phụng Hoàng cũng có mấy trang nhắc tới, những hình vẽ trận pháp hoàn chỉnh thu được từ trong sách cổ là có thể nhưng thực tế lúc bắt đầu làm thì không hề đơn giản như vậy……”

“Ngài cho rằng, ở Phi Đại có chuyên gia nào chuyên về trận pháp có thể thực hiện được trận chuyển dời này không?”

“Tuy tôi không hợp với ông ấy nhưng tôi vẫn vứt bỏ thành kiến nói một câu, trình độ trận pháp của Đằng Xà Phi Đại cao hơn tôi, đồng thời việc ông ấy ở thư viện nhiều năm càng có thời gian cũng có điều kiện để hoàn thành trận pháp này, chỉ là việc đặt quan tài cổ vào trong thư viện là vì cái gì, điều này cũng đáng để thảo luận, theo suy đoán của tôi là phía dưới thư viện có lẽ có kho báu!”

Tin tức vừa phát ra, người hiếu kỳ tới thư viện Phi Đại thám hiểm tìm kho báu nườm nợp không ngớt, tóc Bạch Trạch sắp trọc hết rồi, vừa sợ có thành viên của tổ chức trà trộn vào trong, vừa sợ Đường Táp ngộ thương đám đông tò mò.

Đường Táp căn bản không có gì đáng sợ.

Cô tiết lộ hết tin tức cho An Lâm, yêu cầu cô ấy công bố ra bên ngoài.

An Lâm: “Nói hết sao?”

“Nói hết.” Đường Táp nói, “Từ những dấu vết trùng trùng có thể thấy, thành viên trong tổ chức Khoa Phụ đều đang bận rộn ở nơi cơ mật nòng cốt, đại đa số muốn Nữ Oa sống lại chỉ có thầy trò của Phi Đại, mà những rắc rối khó gỡ do các tập đoàn tài chính khống chế gần như đều là buôn lậu thịt người, thành viên của hai bên có lẽ là tách ra rõ ràng chứ không hề có mục đích thống nhất.”

“Tôi hiểu rồi.”

Đêm khuya, tin thời sự của giới yêu phát tổng cộng dài hơn bốn mươi phút, trong có có hơn phân nửa thời gian được dùng để nói quan hệ giữa chiếc quan tài gỗ ở Phi Đại với tổ chức Khoa Phụ.

“Nghe kẻ biết chuyện báo lại, Đằng Xà đã bỏ chạy khỏi Phi Đại từ bốn ngày trước rồi, đến này vẫn không rõ tung tích, phía quân đội vẫn đang tích cực tìm kiếm……”

Phía quân đội xác thực vẫn đang tìm kiếm, cha Ngao Hiển dẫn đội đã quanh quẩn ở Nam Sơn được tám tiếng rồi, Đế Trạch cũng dẫn theo lục quân lên núi lục soát nhà của Câu Trần nhưng vẫn không có manh mối gì.

Sau đó, phía quân giải tán, cha Ngao Hiển cho bộ đội không quân từ trên cao nhìn xuống vẽ lại toàn bộ Nam Sơn đưa cho An Dao, Bạch Trạch cũng làm dấu tuyến đường lên núi của bọn chúng.

Bạch Trạch: “Là trận đúng không, anh yêu?”

Ngao Đại Long cắn răng, ông nghe không quen cái từ ngữ hiện đại này, phải biết phong cách nhà ông chỉ có: Mẹ thằng Hiển! Cha thằng Hiển!

An Dao ngậm tẩu thuốc ngọc bích, im lặng xem rất lâu, nói: “Gọi Phụng Thất tới.”

Hình Rồng của Đế Trạch báo động, cổ họng thít chặt, nói: “Thất Thất có thể làm gì?”

An Dao: “……. Gọi nó tới đây.”

Đế Trạch từ sau khi biết tin Phụng Thất Niết Bàn thì không dám gặp lại Phụng Thất, sau đó dù cho biết Niết Bàn là giả nhưng cũng không dám thả lỏng, nhất là lúc ở trước mặt An Dao, chỉ cần ông vừa nhắc tới Phụng Thất, thần kinh của Đế Trạch sẽ lập tức căng thẳng đáp thưa, sợ khiến Cửu Hồ Ly nổi ghen với Phụng Hoàng.

Phụng Thất dẫn theo Hồ Ly cùng tới, vừa gặp thì gọi một tiếng ‘dì’.

Tiếng ‘dì’ này, vừa gọi lập tức khiến cả người Đế Trạch thả lỏng hẳn, cuối cùng cũng có thể khiến cho quả tim treo trên cổ họng bình an nuốt vào trong bụng.

“Đây là trận gì?”

“A…… Đây là trận cách ly.” Phụng Hoàng nói, “Trước đó Tập Xuyên và Mạn Đà La ép tôi Niết Bàn chính là dùng trận này để thiết kế, từ bên ngoài nhìn vào thì thấy cảnh tượng rất bình thường, nhìn không thấy vật sống bên trong cũng không nghe thấy âm thanh.”

“Sao phá được?”

“…….” Phụng Thất nói, “Quên rồi. An Luật, lần đó chúng ta làm sao phá trận được?”

An Luật: “…… Khi đó cậu thiêu tôi, thiêu tôi gần chết luôn, dù sao lúc tôi có ý thức thì trận đã được phá rồi, Tiểu Chiêu và Táp Táp đều đã tới rồi.”

“Gọi Đế Chiêu tới đây.” An Dao nói.

Thần gọi không được, con trai vẫn có thể gọi được nhỉ.

Nào biết Phụng Hoàng và An Luật lại đồng thanh đáp: “Cậu/ anh ấy đào thư viện, không rảnh.”

Đúng vậy, Đế Chiêu và Đường Táp đang đào thư viện.

Không chỉ anh, cùng đào đất còn có Bạch Hổ Huyền Vũ và Chu Tước.

Đội thi công sau khi đào đường hầm xong thì Đường Táp đã để họ rời khỏi rồi, ý của cô là người nhiều phức tạp, sợ đội thi công làm hỏng việc cho nên tự mình xoắn tay áo lên làm.

Sau khi Đế Chiêu tới văn phòng của An Dao, khiến cho một đám sĩ quan đợi lệnh choáng váng.

Đây…… trong ấn tượng của mọi người, con trai bảo bối của nhà tư lệnh luôn mặc áo sơ mi trắng loại trắng nhất sáng nhất, trên người sạch sẽ thơm tho luôn rất để ý hình tượng.

Nhưng hôm nay đi vào, nếu An Dao không mở miệng gọi anh là Tiểu Chiêu, mọi người đều cho rằng là Ngao Hiển tới rồi.



Bạch Long? Lừa ai chứ, bạn nhìn đất trên người này xem, bạn nhìn tro trên gương mặt này xem.

An Dao trêu chọc: “Ồ, từ công trường tới đấy à?”

Đế Chiêu: “Mẹ, có nước không? Cho con bình nước, khát chết rồi…… Ba, ba gọi con tới có chuyện gì? Có thể nói nhanh chút không? Táp Táp một mình ở đó đào đấy.”

An Dao nhìn thấy anh đã dưỡng thành tính cách chủ động để Đường Táp vo tròn bóp méo, tức giận nói: “Sao không khát chết anh đi!”

Đế Chiêu ừng ực ừng ực uống sạch sáu bình nước, hỏi: “Ba đừng ngây người nhìn con uống nước nữa, ba có chuyện gì thì nói?”

“Lần trước lúc Thất Thất Niết Bàn, trận mà Tập Xuyên bày, là ai phá?”

“Trận đó không phải do Tập Xuyên bày, là Mạn Đà La, sau này bọn con điều tra lại rồi, học tỷ Mạn Đà La rất sùng bái thầy Đằng Xà, trận pháp cũng là trải qua sự đích thân chỉ dạy của thầy Đằng Xà, có lẽ là mê hồn trận, bị Táp Táp phá rồi, sao vậy ạ?”

“Con nhìn cái này.” An Dao đưa bức vẽ trận Nam Sơn do bọn họ miêu tả cho Đế Chiêu xem.

Mặt Đế Chiêu đầy vẻ vô tội mơ màng nói: “Cho con xem cái này làm gì? Con lại không biết, con còn không bằng ba nữa đấy.”

An Dao tức tới cái đuôi cũng chui ra rồi, lắc lư buồn bực nói: “Anh cũng biết không bằng cha anh sao! Tôi là muốn để anh đi in một bức ra rồi đem về cho Đường Táp, để cô ấy xem đây là trận gì, làm sao phá!”

Đế Chiêu in xong, nâng đuôi lên đi mất.

Trước khi đi còn vỗ vai mẹ ruột một cách rất chi là đồng tình, ánh mắt lộ vẻ an ủi nói: “Mẹ thật không dễ gì, tâm tình ba con lại không tốt rồi.”

Đế Trạch cũng đưa mắt ra hiệu với anh: “Con hư, con mau đi đi, con đi rồi tâm tình ba con sẽ tốt lên thôi.”

An Dao gọi Đế Chiêu lại, không yên tâm dặn dò thêm: “Có tin tức thì nhanh chóng nói với chúng ta, đợi để bắt đấy!”

“Con biết rồi.”

Sau khi Tiểu Bạch Long đi rồi, An Dao mới nói với Ngao Đại Long: “Chê cười rồi, mấy năm nay nó không tiến bộ lên chút nào…….”

Ngao Đại Long cười tủm tỉm nói: “Hai người đừng yêu cầu quá cao, sau này cháu trai nhà tôi nếu có thể giống như Tiểu Chiêu vậy thì đuôi Rồng của tôi đã có thể vểnh lên tới chín tầng mây rồi!”

Đế Chiêu vội vàng đuổi tới công trường, quả nhiên chỗ của anh đã bị Phụng Hoàng chiếm rồi.

Đường hầm chỉ rộng bằng nửa con người, cho nên công việc khai quật không thể nhét được người thứ ba xuống, Phụng Hoàng cầm theo cái xẻng đi vào đào với Đường Táp, anh chỉ có thể ngồi ở bên ngoài đường hầm nghỉ ngơi.

Đế Chiêu gấp như lửa đốt, ở bên đường hầm xoay vòng vòng.

An Luật trong trạng thái nguyên hình ngồi ngay bên chân anh dùng ba cái đuôi chơi game, sáu cái đuôi còn lại thì lắc lư ở sau lưng, Đế Chiêu trong lúc không để ý giẫm phải đuôi của An Luật, lập tức nổi lên một trận Rồng bay Cáo nhảy.

“Anh xoay cái gì chứ, cái móng Rồng đó của anh có thể ngừng một chút được không?!”

“Tôi xin lỗi.” Đế Chiêu ôm Hồ Ly, bắt đầu xoa đuôi cho cậu.

Đế Chiêu tâm phiền ý loạn, lại hỏi Cửu Vĩ Hồ: “Nghĩ cách nào đó để Táp Táp ra đây nghỉ một chút.”

Vuốt của Cửu Vĩ Hồ chọc chọc bức hình vẽ trong tay Đế Chiêu, hỏi: “Đây là cái gì?”

Đế Chiêu: “!”

Anh đúng là con Rồng ngu xuẩn, lại có thể quên mất chuyện này!

Đế Chiêu lập tức hiểu ra vội ngậm tờ giấy vẽ trong miệng, hóa Rồng chui vào đường hầm.

Đường Táp cảm thấy có gió từ phía sau tới, vừa xoay người lại thì thấy con Tiểu Long mặt than ngậm một tờ giấy trong miệng bay tới, vừa vặn chui vào lòng cô.

Mặt than của Rồng biến hồng rồi.

Mẹ ơi, thật mềm.

Một tay Đường Táp xoa đầu Rồng, tay còn lại lấy tờ giấy vẽ ra, soi ngọn đèn trên đầu xem, hỏi: “Đây là gì?”

Phụng Hoàng nói: “Nơi ẩn thân của Câu Trần và Đằng Xà, là trận cách ly.”

“Đưa tôi xem làm gì?”

Đế Chiêu nói: “Táp Táp không phải biết phá trận sao?”

“Tôi chỉ biết phá mê hồn trận thôi.” Đường Táp nói, “Những khẩu quyết còn lại tôi đều nhớ không nổi.”

Đế Chiêu ngơ ngác: “Vậy phải làm sao?”

“Nói tới cái này.” Đường Táp nói, “Nói với mẹ anh, binh vây quanh khu Nam Sơn không cần di chuyển nữa, chỉ cần điều phái đội binh đáng tin cậy đến mai phục ở tủ bảo hiểm của trường và thư viện là được rồi.”



Đế Chiêu chớp chớp mắt: “Táp Táp có chủ ý?”

“Bây giờ, việc xấu mà Đằng Xà giao phó cho Lục La làm đã không thành, bọn chúng cần phái thêm thành viên tới chấp hành, tôi đã để An Lâm công bố ra ngoài nói xương Nữ Oa tạm thời giao cho hiệu trưởng Phi Đại Bạch Trạch bảo quản, bên thư viện vẫn thi công như thường, tôi muốn xem tiếp theo chúng phái ai tới lấy xương cố định trận. Nếu là thành viên mới thì bắt mới, còn nếu là do đích thân Đằng Xà và Câu Trần tới thì có thể xác định thành viên nòng cốt muốn Nữ Oa sống lại trong tổ chức Khoa Phụ, chỉ có thể là những tên này thôi……”

Đế Chiêu hỏi: “Nếu thành viên muốn làm Nữ Oa sống lại chỉ có Câu Trần và Đằng Xà, bọn chúng sẽ mạo hiểm xuống núi sao?”

Đường Táp: “Đừng có quên, trận pháp mạnh nhất của bọn chúng là trận chuyển dời.”

Đế Chiêu nói với cha mẹ chỉ thị của Đường Táp, còn chưa kịp thở lấy hơi lại vội chạy trở về đào đất giúp Đường Táp.

Đường Táp nói: “Nghỉ ngơi đi, chúng ta đã đào cả một ngày rồi.”

Đường Táp dắt sừng Rồng của Tiểu Bạch Long ra khỏi hang, nhìn thấy An Luật đang làm ổ bên cạnh chơi game thì tịch thu điện thoại của cậu.

“An Luật.”

“Táp Táp! Táp Táp cô ra rồi đấy à, cô đói không? A, cô khát không? Ở đây có nước.” An Luật dời ghế ra, nói: “Có muốn trong lúc nghỉ ngơi cùng chơi một ván với tôi không?”

Đường Táp chùi mồ hôi, xách đuôi Hồ Ly bắt An Luật lên.

“……. Thật nặng.” Đường Táp chê bai.

Nhìn thân hình không lớn, không ngờ lại nặng như vậy.

An Luật: “Ding, Táp Táp, tôi không có nặng.”

Đường Táp ném An Luật vào trong đường hầm, lại ném thêm cái xẻng cho cậu.

An Luật: “Ding?”

“Đừng ding nữa.” Đường Táp lạnh mặt nói, “Chúng ta đổi ca.”

Cô chỉ vào An Luật nói: “Hôm nay, Thất Thất làm hết hai tiếng, tôi với Đế Chiêu là sáu tiếng, cậu, ít nhất cũng phải làm được hai tiếng.”

An Luật: “Như vậy không công bằng…….”

“Nơi này trước kia là biển, trân châu dạ minh châu có lẽ không ít, nếu cậu đào được thì thuộc về cậu.”

An Luật động lòng rồi, hỏi: “Mọi người đào lâu như vậy rồi còn đào không có……”

Đường Táp: “Phía trước quá cạn nhất định không có, nhưng bọn tôi đã đào được tám mươi mét rồi, đào tiếp nữa xác xuất đào được trân châu sẽ rất lớn.”

Cửu Vĩ Hồ vừa nghe, chín cái đuôi cùng lúc xông lên, điên cuồng đào bới.

Đường Táp nằm trên ghế nằm, nhàn nhã quạt, uống một ngụm trà chanh, nói: “Tôi đã có thể cảm nhận được rồi.”

Đế Chiêu: “Là vảy hộ tâm của tiền bối Thanh Long sao?”

“Ừm.” Đường Táp nói, “Nó đang vẫy tay với tôi.”

An Luật chỉ có thể hăng hái được ba phút, ba phút sau trong đường hầm không ngừng truyền ra tiếng ding ding.

“Ding, tôi không muốn đào nữa…...”

“Ding ding, đào không nổi nữa…….”

“Ding ding ding, mệt quá…...”

Phụng Hoàng ngồi không được nữa, chui vào trong đường hầm mắng Hồ: “Ding cái gì mà ding, không phiền sao! Muốn làm thì làm, ding hoài là muốn bán thảm để Táp Táp vào đây giúp cậu sao?!”

“Tôi khinh! Cậu cho rằng tôi vừa trong sáng vừa xấu xa vừa đen tối như cậu sao?!”

Thế là Phụng Hoàng và Hồ Ly lại bắt đầu đánh nhau ngay trong đường hầm.

Đường Táp nghe được tiếng động này, cười nói: “Tiếng ding ding a a này, thật khiến người ta suy nghĩ xa xôi.”

Thế là Đế Chiêu lại nhớ tới giấc mộng xuân trong thư viện đó, bèn quay mặt đị giả vờ như không nghe thấy Đường Táp nói gì.

Phụng Hoàng không hổ là Âu Hoàng, An Luật không hổ là Bạch Mao!

Hai người ding ding a a đánh một trận rồi chui ra khỏi đường hầm.

“Táp Táp cô xem!!” Trong tay An Luật và Phụng Hoàng nắm đầy đất, trong đất là một viên dạ minh châu cỡ nhỏ phát ra ánh sáng chi chít.

Đường Táp thấy hơi tiền mở mắt ra, lập tức phát ra lời mời: “Nguyên đán tôi về thế giới bên ngoài rút thưởng, hai người cũng đi cùng tôi nhé?”

Đế Chiêu trừng lớn mắt, trong lòng đắng ngắt.