Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 81: RUNG CHẤN NHẸ KHÔNG CẦN CHẠY




Phản ứng đầu tiên của Đế Chiêu sau khi nhìn thấy viên dạ minh châu đó là: “Tất cả đừng động! Lấy cái này nhận lỗi với ba tôi!”

An Luật vội vàng dùng đuôi quấn chặt viên dạ minh châu nói: “Cái của Cậu, Cậu Bảy là ở trong biển, sau này tôi sẽ đi biển đào cho ông, cái đào trong đất không tính!”

Đường Táp hỏi một cậu: “Đúng rồi, mọi người trong này quy định thế nào?”

Ba con không hải lục: “Hả?”

Đường Táp chỉ dạ minh châu: “Chính là đồ vật tìm được từ trong đất dưới biển, ai tìm được thì thuộc về người đó không cần giao cho quốc gia sao?”

“Có lòng là được rồi.” Phụng Hoàng nói, “Ý của tôi là, chúng ta ém dạ minh châu đi chỉ hiến một viên trân châu cho nhà trường, kiểu vậy nè.”

Cửu Vĩ Hồ kiên trì: “Ai đào được thì là của người đó, tôi không nói cô không nói, Bạch Trạch biết được sao? Vả lại nhà tôi vừa quyên một số kinh phí xây trường, tiền mời đội thi công tới tu sửa thư viện chính là lấy từ kinh phí xây trường của nhà tôi, đồ đào từ thư viện thì chính là của tôi!”

Đế Chiêu nhân lúc Cửu Vĩ Hồ nói chuyện với Đường Táp, hất đuôi của cậu ra khiều viên dạ minh châu lên.

Phụng Hoàng muôn phần khinh thường: “Tự cậu vào đó mà đào! Của bọn tôi trả về cho bọn tôi.”

Đế Chiêu chịu kích thích.

Đế Chiêu cầm xẻng lên, Đế Chiêu đi vào đường hầm.

Cửu Vĩ Hồ nhìn Phụng Thất một cách muôn phần kinh thường, mắng: “Tôi muốn đưa hành vi của cậu lên mạng, dân mạng nhất định sẽ mắng cậu là Phụng tâm cơ, tôi đây thấy đáng thương cho Đế Chiêu rồi đấy.”

Phụng Hoàng: “Đúng vậy, dù tôi có tâm cơ hơn nữa cũng thua ngài, lý tưởng từ nhỏ chính là làm một còn Hồ phế, tiêu tiền hưởng lạc, bây giờ thì càng cao tay hơn rồi, cậu cảm thấy cậu nói thay con Rồng đó thì sau này cậu ấy sẽ dành ra một chỗ cho cậu làm nhỏ?”

Cửu Vĩ Hồ tức tới xù lông lên, bỗng thay đổi suy nghĩ hiểu ra: “Vốn tôi cũng không đứng về phía Đế Chiêu nhưng giờ thì tôi hiểu rồi, Đế Chiêu không có loại tâm cơ tồi như cậu, sau này Đế Chiêu có ở bên Táp Táp thì tôi còn có thể tìm Táp Táp chơi, nếu là cậu nhất định ngày ngày sẽ buộc Táp Táp lại không cho tôi gặp cô ấy!”

Phụng Hoàng: “Tôi thấy cậu là có ý định làm nhỏ, làm nhỏ còn muốn nhảy lên làm lớn, làm lớn còn muốn giấu đi làm của riêng...... Cậu đứng về phía Đế Chiêu chẳng qua vì thấy tính cách Đế Chiêu tốt, cho phép cậu dính Táp Táp?”

Cửu Vĩ Hồ: “Cậu biết rồi thì tốt! Vừa nhìn cậu là biết không phải loại có thể làm chính cung rồi, bỏ cuộc đi Phụng cáu kỉnh, cậu không có tiền đồ đâu, có phải không Táp Táp!”

Đường Táp để mặc hai cậu nói, nói vui vẻ thì cười hai tiếng, sau đó nhổ xẻng ra đi vào đường hầm.

Mỗi lần lúc Phụng Hồ cãi nhau cô đều mở Thần thức, trong Thần thức có một con Tiểu Hồ Ly và một con Tiểu Thải Kê chiếp chiếp ngao ngao cãi nhau, vô cùng thú vị.

Còn như đề tài khiến hai cậu nhau là gì thì Đường Táp không hề nhớ ở trong lòng. Cô hoàn toàn đem cái gì làm lớn làm nhỏ thành chuyện cười để nghe, nghe đã rồi còn thầm cảm khái: “Các tiểu yêu tinh thật là thú vị, còn có thể vì chuyện không đâu mà tranh chấp nghiêm túc như vậy.”

Cho nên, mỗi lần tranh chấp đến cùng, Đường Táp sẽ nghĩ tới điểm tốt của Đế Chiêu.

Ít nhất thành thục thận trọng, trước giờ không tham gia mấy chuyện tranh chấp ngốc nghếch này, mà giữ khuôn phép làm việc nghiêm túc.

Phụng Hồ cãi nhau không dứt, cãi đã rồi thì nhào vào đánh nhau, đánh từ ngoài cửa đường hầm cho tới bên trong đường hầm mà vẫn không thôi.

Hồ Ly tuốt lông cánh của Phụng Hoàng, Phụng Hoàng nhổ lông đầu của Hồ Ly, mắt thấy cả hai đều trọc cả rồi, Đường Táp: “Hai cậu có thể làm chút việc chính không?”

Đế Chiêu im lặng không tiếng, chia một cây xẻng cho cả hai.

Ý này rất rõ ràng, xẻng chỉ có một cây muốn lao động thì tới lấy, không muốn làm thì đi ra ngoài đừng quấy rầy chúng tôi làm việc.

Nhưng ở trong mắt Phụng Hoàng và Hồ Ly, cây xẻng này lại mang hàm ý khác nhau.

Phụng Hoàng phun một miệng lông Hồ Ly ra, nói: “Hừ hừ, cậu còn nói cậu ấy không tâm cơ, cậu nhìn cậu ấy hệt như xem bản thân là đứng đầu trong cung rồi!”

Mà Cửu Hồ Ly phản ứng nhanh hơn, cậu lập tức duỗi đuôi cuộn cây xẻng lên, giành làm nhị phòng.

Phụng Hoàng: “Cậu đưa đây!”

Cửu Vĩ Hồ: “Không phải cậu không phục Tiểu Chiêu sao? Vậy thì cậu lui ra đi.”

Phụng Hoàng: “Cậu đừng có mơ!”

Đường Táp sau vô số lần bị ngộ thương, cuối cùng cũng nhúng tay vào.

Cô giơ xẻng lên dựng thẳng giữa Phụng Hồ, nói: “Hai cậu một ngày không ồn là sống không nổi phải không? Có gì hay mà cãi chứ, làm như tôi đồng ý cưới một yêu tinh về nhà không bằng, các cậu cảm thấy ba mẹ tôi có thể đồng ý sao? Ba tôi đã nói rồi, trước hai mươi tuổi không được phép yêu đương.”

Trời đứng chứng giám, Đường Táp chỉ cảm thấy chuyện này rất thú vị, hai con tiểu yêu tinh này suốt ngày mở miệng gây cười trong đầu chỉ nghĩ muốn gả cho ‘người’.

Đế Chiêu lại âm thầm kinh ngạc.

Phụng Hoàng: “Cô lúc nào yêu đương không liên quan tới việc tôi lúc nào theo đuổi cô, dù sao tôi ở đây nói thẳng luôn, tôi vừa có thể cưới vừa có thể gả, cách nào thì mặc cô chọn, lúc nào vui vẻ thì lúc đó dẫn theo tôi ra ngoài.”



Cửu Vĩ Hồ trời sinh đã rất hiểu những chuyện này, trực tiếp đáp: “Táp Táp, tôi chỉ muốn cùng cô chơi đùa vui vẻ mà thôi, mặc kệ sau này cô kết hôn với người với quỷ hay là yêu, nếu cuộc sống hôn nhân của cô không thú vị muốn tìm người chơi, chỉ cần cô vẫy tay một cái tôi có thể mang theo của hồi môn bạc triệu lẫn bản thân đưa tới cửa!”

Phụng Hoàng giơ vuốt đá bay Hồ Ly.

Đường Táp: “Như vậy càng tốt, tôi sẽ đóng gói hai cậu đem về được hết, nếu không nghe lời thì hôm nay làm cơm gà, ngày mai làm Hồ Ly chưng, thấy thế nào?”

Phụng Hoàng và Hồ Ly chuồn hết.

Đế Chiêu bật cười khẽ.

Đường Táp: “Thật là không thú vị, nhét gì trong đầu vậy không biết? Yêu thì không muốn yêu, chỉ muốn đặt trước chỗ bên cạnh tôi....... Bên cạnh tôi bộ thiếu yêu ma quỷ quái chim bay cá nhảy sao?”

Đế Chiêu phụ họa nói theo: “Cho nên, mặc kệ là người hay là yêu vẫn nên theo đuổi lý tưởng tách rời khỏi hôn nhân.”

Đường Táp: “Nhưng đừng theo đuổi quá cao, chỉ ăn cơm không đủ thú vị sao? Có bao nhiêu người bao nhiêu yêu, có thể ăn cơm đủ bữa mỗi ngày? Chuyện này làm không được nói gì tới chuyện theo đuổi cao.”

Đế Chiêu khép miệng lại.

Thấy anh im lặng, Đường Táp lại thấy vắng lặng, bèn hỏi: “Anh có lý tưởng gì muốn theo đuổi không? Anh nhất định không giống với hai cậu ấy, chỉ muốn hôn nhân thôi.”

Đế Chiêu ngẩn người, nói: “Tôi muốn đi làm việc ở thế giới bên ngoài.”

Đường Táp: “......”

Đã lâu không nhắc cô sắp quên mất, mơ ước của con Rồng này quả thực ‘cao lớn’ hơn hai con kia một chút, mơ ước của người ta là tới thế giới bên ngoài làm cảnh sát.

“Ước mơ này có lẽ rất dễ thực hiện.” Đường Táp nói tiếp.

Đế Chiêu lắc lắc đầu: “Nghiêm túc xuất cảnh cần rất nhiều giấy tờ chứng nhận, giấy chứng minh bằng lái xe cùng các loại giấy thông hành khác đều phải xử lý rất lâu, hơn nữa giấy thông hành chỉ có hai loại, một loại là ra ngoài đi học hoặc là cắt cử đi làm việc, còn loại khác chính là kết hôn định cư......”

Đường Táp: “Ồ, là kiểu kết hôn giống Xuyên Sơn Giáp đó sao?”

“Anh ta không phải, trên thực tế anh ta đã vi phạm pháp luật. Anh ta lấy được giấy thông hành là để ra ngoài học hỏi, nhưng anh ta lại lấy giấy thông hành đi học đó tìm công việc còn bí mật kết hôn.....”

“Sau đó còn dám cao giọng khoe nhẫn cưới?”

“Ừm....... Chỉ cần phía cảnh quan trong và ngoài giới không điều tra, không ai tố cáo thì có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.”

“Thì anh cũng làm vậy, sau khi tốt nghiệp thì xin làm việc ở thế giới bên ngoài, có lẽ sẽ lấy được giấy thông hành thôi?”

“Chuyện này rất khó, cho dù ba mẹ tôi không cản, bọn tôi đến làm cảnh sát ở thế giới bên ngoài ba năm đầu cũng chỉ có thể công tác ở một nơi cố định không thể tự mình tìm đường đi riêng. Hơn nữa nếu là cảnh sát mới, bọn tôi còn phải tuân theo mệnh lệnh, công việc được giao cho người mới thường ở trong những nơi hoang vu hẻo lánh phải chịu cô độc trong ba năm.....”

Đường Táp nghe xong đã hiểu.

“Còn giấy chứng nhận kết hôn thì sao?”

Đế Chiêu ngập ngừng một lúc, nhỏ giọng nói: “Căn bản vô dụng, ở đây có quy định ba điều. Yêu với yêu sau khi kết hôn phải định cư lâu dài ở thế giới bên ngoài thì cần phải có sự đảm bảo của tập đoàn tài chính, trải qua bảy năm xét duyệt quan sát mới có thể lấy được....... Còn yêu và người kết hôn di cư ra thế giới bên ngoài, vậy thì người đó nhất định phải hiểu rõ tình hình, trong nhà nhất định phải có ba người trở lên biết rõ tình hình mà đồng ý........ Chỉ riêng điều này thôi đã rất khó làm được.”

Đường Táp: “Cũng có thể nói, ví dụ tôi cùng anh kết hôn, anh theo tôi di cư ra thế giới bên ngoài, ngoại trừ bản thân tôi biết và đồng ý ra thì ba mẹ tôi nhất định cũng phải biết rõ tình hình và đồng ý cho tôi với anh kết hôn.”

Đế Chiêu không kịp đề phòng, suýt chút nữa là thiêu đốt bản thân.

Anh im lặng rất lâu sau đó mới thấp giọng nói: “Đừng........ đưa ra kiểu ví dụ này.......”

Quá nguy hiểm, anh sắp tan ra rồi.

Đường Táp nói: “Chuyện này đối với tôi mà nói không khó.”

Đế Chiêu: “Hả?”

Đường Táp nói: “Anh tốt nghiệp xong nếu muốn đi thế giới bên ngoài thì anh có thể đến tìm tôi kết hôn giả. Tôi sẽ giúp anh mà, tình huống nhà tôi anh cũng biết, ba mẹ tôi nhất định biết rõ tình hình, đến lúc đó kết hôn là giả làm việc là thật, nếu anh dạo hết bên ngoài rồi cảm thấy không thoải mái bằng ở đây thì anh cứ ly hôn với tôi rồi trở về. Dù sao chuyện kết hôn của chúng ta nhất định không cần đi tới cục dân chính bên chúng tôi phải không?”

Đế Chiêu: “......... Không thể làm như vậy được, sao có thể để em hy sinh lớn như vậy.....”

Đường Táp không hề để ý: “Không sao cả, chuyện này có gì đâu chứ? Chỉ là ở trong thế giới các anh lĩnh một tờ giấy chứng nhận kết hôn thôi, giúp anh thực hiện lý tưởng ra ngoài thế giới mở rộng tầm mắt cũng là một chuyện tốt đẹp.”

Lòng Đế Chiêu sục sôi, đột nhiên cảm thấy việc bản thân trông mong thế giới bên ngoài nhiều năm đã không còn quan trọng nữa, nếu Đường Táp đi lĩnh chứng với anh cho anh vĩnh viễn không xuất cảnh anh cũng bằng lòng.

“Không, mình sao có thể nghĩ như vậy chứ!” Đế Chiêu vội vàng ngăn chặn suy nghĩ đáng sợ của bản thân.

“Cám ơn em.” Đế Chiêu nói, “Tôi sẽ cố gắng....... ra sức thực hiện giấc mơ đi ra ngoài của bản thân.”

Đường Táp mỉm cười, nói: “Tôi biết ngay là anh sẽ trả lời như vậy, tính cách nổi bật của học sinh xuất sắc.”



Phụng Hoàng và Hồ Ly nằm ngoài cửa đường hầm ngao ngao kêu đói.

“Táp Táp, ăn thức ăn nhanh không? Khang Đắc Kê ra sản phẩm mới rồi, mua một thùng tặng bốn phần kem hoa mẫu đơn!”

Đường Táp: “Cậu gọi đi, tôi không còn sức để làm cơm nữa rồi.”

“Vậy Táp Táp ra đây nghỉ một chút đi mà!” Phụng Hoàng làm nũng nói.

An Luật: “Táp Táp cô mặc kệ cậu ấy, cậu ấy đang ghen tỵ cô với Đế Chiêu trở thành nam nữ phối hợp cùng làm việc đấy, còn làm nũng nữa mới ghê, không muốn cùng cô lao động cực nhọc chỉ biết múa mép khua môi......”

Hồ Ly còn chưa nói xong thì đã mất tiếng rồi, hiển nhiên là bị Phụng Hoàng mổ đi rồi.

Năm phút sau Khang Đắc Kê vườn trường tới, nhân viên giao hàng là Đà Điểu, tương đương với thần tốc.

Phụng Hoàng và Hồ Ly gọi hai người họ ra ăn cơm.

Đường Táp vươn vai, xoay cổ, chuẩn bị kết thúc công việc.

“Chẳng lẽ là trông vào vận may thật sao?” Đường Táp nói, “Anh xem chúng ta đào lâu như vậy mà không đào được dạ minh châu nào.”

Đế Chiêu nói: “Có lẽ là do tôi không đủ may mắn.”

“Nào có chứ.” Đường Táp bật đèn soi mặt anh, “Là mặt anh quá đen thôi, ảnh hưởng tới vận may.”

Cô ném một túi khăn ướt tới: “Lau mặt đi, nói không chừng lập tức sẽ có đấy.”

Đế Chiêu cười nhận lấy, chùi mặt xong, bỏ khăn giấy vào trong túi áo.

Đường Táp nhìn thấy, dặn dò: “Đấy không phải là khăn tay, anh không cần giặt sạch rồi trả lại tôi đâu.”

“Ừ, tôi biết.” Đế Chiêu cầm xẻng lên, “Vậy thì đào tiếp mười xẻng, thử vận may của mặt trắng xem sao.”

Không cần đến mười xẻng.

Đế Chiêu vào đào một xẻng, chỉ nghe thấy ‘leng keng’ một tiếng, giống như đâm phải kim thạch đồ ngọc gì đó, rung động ra tiếng, âm thanh vang vọng xa xôi giống như tiếng hồi đáp của biển lớn dâng trào.

Thư viện bắt đầu rung lắc, hai con thú đang nằm liệt trên ghế ăn Khang Đức Kê giật mình nhảy lên: “Không xong rồi, Táp Táp, là động đất!!”

Phụng và Hồ tranh nhau chạy vào trong đường hầm kiếm người, giờ phút này mặt đất rung lắc dữ dội giống như trục lăn của máy giặt đồ, Phụng Hoàng và Hồ Ly đang xoay tròn trong đường hầm.

Trong cơn hoảng loạn, đuôi của Cửu Vĩ Hồ theo bản năng quấn chặt Phụng Hoàng, trong miệng còn cắn chặt một cái cánh gà, thầm nghĩ nếu bị chôn ở đây thì miếng cánh gà này còn có thể khiến cậu chống đỡ được mấy ngày!

Tứ chi của Phụng Hoàng và Hồ Ly quấn chặt lấy nhau, đuôi Hồ Ly có lợi rất nhiều chính là có thể bảo vệ đầu của bản thân và Phụng Hoàng, tránh bị va đập.

Sau khi trời rung đất chuyển yên tĩnh lại, Phụng Hoàng và Hồ Ly bò lên, vỗ cây đèn mỏ.

Sau khi đèn sáng lên, hai người bị dọa khiếp vía.

“Đế Chiêu......”

“Đường Táp......”

Đường hầm bị sập rồi, trước mặt hai người nào còn có Đường Táp và Đế Chiêu, chỉ còn lại một đống đất đá đổ nát.

Cửu Vĩ Hồ òa khóc.

“Đế Chiêu! ! Đường Táp! !” Cậu bổ nhào tới, chín cái đuôi và bốn chi cùng xông lên, phạch phạch bới đất.

Phụng Hoàng ngẩn người nửa ngày, vụt bay đi báo cảnh sát.

“Tiếp theo là tin vắn vừa mới nhận được: Hai mươi phút trước, khu Huyền Vũ khu trường chính của Phi Đại vừa xảy ra động đất 5 độ richter, theo thăm dò, vị trí động đất nằm ngay thư viện của Phi Đại cách bề mặt quả đất năm ngàn mét, đến nay còn chưa nhận được tin tức thương vong.....”

Bạch Trạch đè chuyện Đường Táp và Đế Chiêu bị vùi trong đất xuống, mà tình hình thực tế là lập tức phái đội thi công Xuyên Sơn Giáp và lục quân thay phiên nhau cứu trợ, bọn họ vẫn chưa tìm được Đường Táp và Đế Chiêu.

An Dao ngồi xổm ở trước đống đất, móng vuốt bị bản thân cắn tới chảy đầy máu tươi, hai mắt vô thần.

Mà Bạch Trạch, cuối cùng cũng kéo mặt già xuống, liên lạc với cha mẹ thật sự của Đường Táp.

Tuy là Thần Trật Tự nhưng cô là con người, không sợ yêu không sợ quỷ, nhưng bấy ngờ thì sao?

An Luật ôm Phụng Hoàng khóc nức nở, tiếng ding ding vang lên từ sáng tới tối lại từ tối tới sáng, chưa hề dứt.