Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 86: CON RỒNG CÔ BỊ MẤT LÀ CON RỒNG NÀO?




 

 

Tới trạm xe, Bạch Trạch cùng với Đường Táp bước lên xe điện.

Đúng vậy là xe điện, ngầu biết bao nhiêu. Công trình lớn nhất của giới yêu trong mười năm qua chính là tung hoành cả giới yêu nhưng vì tập đoàn tài chính Nam Sơn và tập đoàn tài chính Bắc Sơn cùng hải ngoại không chịu phối hợp, nên khu vực tập trung nhiều xe điện nhất là ở phía đông.

Chỉ có điều, số yêu đón xe điện đi không hề nhiều, Bạch Trạch và Đường Táp đơn độc bao hết cả một toa xe, Bạch Trạch giới thiệu xe điện cho Đường Táp, nói: “Khi đó xây dựng công trình tốt như vậy vẫn có người không đồng ý.”

“Lý do đâu? Chẳng lẽ vì họ có thể tự mình chạy?”

“Ha ha ha ha, đây quả thật cũng là một trong những lý do đó nhưng trở ngại lớn nhất chính là thân phận và nhận thức hoang mang của ý muốn lúc đầu.”

 

Đường Táp hỏi: “Có ý gì?”

“Nói theo cách của tôi, giới yêu chúng tôi không giống với con người, lấy hình dáng không giống người sống được mười năm, một khi khai trí có được hình dáng của con người rồi thì sống tiếp, như vậy càng giống người hay là giống yêu hơn chứ?” Bạch Trạch nói, “Duy trì bản tính hay là bắt trước con người bước vào cuộc sống tiện lợi luôn là vấn đề đáng nghiên cứu thảo luận của chúng tôi. Tôi nghĩ đề tài này nếu nói với người bình thường thì chúng tôi chẳng hề nhận được sự đồng cảm, nhưng nếu nói với cô, cô sẽ hiểu vì cô và chúng tôi giống nhau. Đường Táp, cô là ai đây chứ?”

Đường Táp không hề để ý, lời nói ra miệng lại là: “Tôi đương nhiên là tôi......”

Trong mắt Bạch Trạch mang theo ý cười dịu dàng, ông nhìn cảnh sắc lướt qua bên ngoài cửa sổ, nói: “Thế còn Đường Táp và A Thù, ai mới là bản ngã của cô? Cô xem bộ phận nào là chính bản thân mình? Là Đường Táp, hay là A Thù? Nếu cô xem Đường Táp là bản ngã vậy còn A Thù là gì? Cô luôn tự xưng Thần, A Thù là mặt nạ của cô sao? Ngược lại nếu cô xem A Thù là bản ngã, vậy còn Đường Táp thì sao? Cô chỉ mượn thể xác thôi sao? Cô lấy thân phận của Đường Táp để quen biết những người bạn đó, ba mẹ của Đường Táp cô phải đối xử như thế nào đây?”

Đường Táp im lặng rất lâu.

Cô không có đáp án mà chỉ cảm khái: “Bạch Trạch, ông vẫn giống như trước kia, quả nhiên là kẻ tượng trưng cho trí tuệ.”

Trong đôi mắt màu hổ phách của Bạch Trạch trào lên ý cười xao động: “Đáp án này của ngài mới là trí tuệ chân chính.”

Đường Táp: “Ông biết rồi phải không, bằng không cũng chẳng đưa ra đề tài này.”

“Cô đang chỉ?”

“Đế Chiêu.”

Bạch Trạch vui vẻ nói: “Cô nhắc nhở như vậy, tôi đã xác định rồi. Tại hiện trường lúc đó thật ra có vài người đã đoán được rồi, bởi vì cậu ấy gọi cô là A Thù nhưng mọi người đều không nói ra...... Cô có hứa điều gì với cậu ấy không?”

Đường Táp bật cười, cô dùng câu nói vạn năng nói cho qua chuyện: “Không nhớ nổi nữa.”

Bạch Trạch: “Tình huống của cậu ấy lúc này cũng giống hệt cô, lẩn quẩn giữa hai thân phận.”

Đường Táp hơi sững sờ, cô hỏi: “Bạch Trạch, ông lấy ai xem thành tôi chứ?”

Bạch Trạch: “Người nào xuất hiện trước mặt tôi thì tôi nhìn thấy người đó, cô chính là người đó.”

 

“Ông không bị lẫn lộn sao?”

“Bạch Trạch tôi lúc đi quán ăn ăn cơm thì chính là thực khách. Lúc ngồi xe điện thì chính là hành khách, lúc tôi ở trường thì chính là hiệu trưởng. Rất khó hiểu sao?” Bạch Trạch nhìn Đường Táp, “Lúc cô xem tôi là hiệu trưởng thì tôi chính là hiệu trưởng của cô, và cô chính là học trò của tôi. Lúc cô xem tôi là Bạch Trạch thì tôi chính là bạn của A Thù cô...... Chỉ cần cô có thể phân biệt rõ, tôi cũng có thể phân biệt rõ.”

“Nếu đơn giản như vậy...... thì tôi đã không giống như bây giờ.” Đường Táp khẽ nói.

Tay của Bạch Trạch đặt lên đỉnh đầu của Đường Táp, do dự một lúc ông bỗng phì cười một cái ra sức xoa đầu của Đường Táp, an ủi: “Rất đơn giản, Đường Táp và Đế Chiêu trước giờ chưa từng trải qua tình yêu ngàn năm dai dẳng còn hứa sẽ luân hồi đến vạn năm sau, cho nên bỗng dưng có được ký ức nhất định sẽ luống cuống không biết phải làm sao.”

Con ngươi Đường Táp vốn đang mơ màng bị trận dịu dàng này ngấm vào, cô khẽ cười bảo: “Chúng tôi lựa chọn giữ trí tuệ cho ông là một quyết định đúng đắn.”

“Quá khen rồi.” Bạch Trạch nhếch môi cười, “Ngài từng nói mỗi một hành động đều sẽ ảnh hưởng đến con đường tương lai. Mọi người cho tôi trí tuệ có lẽ chính là vì ngày hôm nay, để tôi tới giải thích nghi hoặc cho một cô gái tên là Đường Táp.”

Đường Táp nhướng mày cười: “Bạch Trạch, ông thật to gan.”

“Cô là Đường Táp và cũng là A Thù. Đây là sự lãng mạn đến từ thời Thượng Cổ mà không phải là mê muội......” Bạch Trạch nói, “Lấy thân phận của người để thức tỉnh là vì muốn đưa phần lãng mạn này tới kỷ nguyên con người để tiếp tục truyền thừa, thật giả gì chứ thân phận gì chứ, chẳng qua chỉ là mê chướng che mắt mà thôi.”

Đường Táp: “Những lời này đợi lát nữa đến chỗ con Rồng đó, ông nói lại thêm một lần nữa nhé.”

“Mệt chết tôi mất!” Bạch Trạch đầu trọc rồi.

Xe điện đến khu Đông.

Địa bàn của tập đoàn tài chính Hiên Viên quả nhiên càng giống với xã hội con người hơn, nhà cao tầng san sát nhau, ra khỏi trạm xe đối mặt chính là tòa khách sạn cao hai mươi tầng, kế bên quảng trường có dựng một màn hình hiển thị cực lớn, lúc này đang phát quảng cáo nước gội đầu của An Thấm.

Đường Táp dừng chân thưởng thức một lần mẩu quảng cáo có thể khiến các fan điên cuồng uống nước gội đầu này.

Giờ này là thời gian tan tầm, trong tòa nhà làm việc tuôn ra một lượng lớn tây trang áo sơ mi trắng, mọi người đều có dáng vẻ tinh anh của con người, nhìn không ra nguyên hình.

“Thế nào?” Bạch Trạch hỏi.

“Danh bất hư truyền.” Cô nói, “Cuộc sống của giới yêu ở đây, có lẽ càng giống con người hơn nhỉ.”

Bạch Trạch giơ tay cản một chiếc xe: “Bên này, tôi không có liên hệ trước với Đế Trạch, chúng ta bắt xe qua đó.”

Lái xe là một con Tiểu Cán Hùng (1), điều này không phải do nhìn ngoại hình đoán ra được, ngoại hình của các lái xe taxi đều rất phổ thông chính là dáng vẻ mắt thâm quần của dân đi làm, nhưng thẻ công tác của nó có treo ở phía trước xe, bằng lái xe có hai mặt, mặt trước là hình người còn mặt sau là Cán Hùng.

“Hiệu trưởng Bạch.” Tiểu Cán Hùng nói, “Cuộc thi chiến cầu được tổ chức rất đặc sắc, mỗi ngày tôi đều mở tivi xem thi đấu để góp phần tăng tỉ xuất xem đài!”

“Cám ơn.”

“Tai nạn ở thư viện xử lý thế nào rồi?”

“Khá thuận lợi.” Bạch Trạch nói, “Đi nhà Hiên Viên.”



“Cửa nào?”

“Cửa Đông.”

Con Tiểu Cán Hùng này nói rất nhiều, từ chuyện lớn của các quốc gia ở thế giới bên ngoài nói đến xung đột giao dịch hải ngoại gần đây, người lãnh đạo của các nước ngoài kia đi viếng thăm nước nào nó còn rõ hơn cả gián điệp.

Đường Táp: “Cho hỏi một chút, nguyên quán của ông trước khi khai trí là ở đâu?”

“Bắc Kinh đấy.” Tiểu Cán Hùng nói, “Quê của tôi ở Bắc Kinh, ông cố của tôi còn từng được vào vườn bách thú đấy!”

Đường Táp: “Chẳng trách.”

Lái xe Cán Hùng nói xong chuyện quốc tế ngoài thế giới, cuối cùng vòng trở lại chuyện bát quái trong giới.

Nói toàn chuyện bát quái về minh tinh An Thấm, Cán Hùng nói tới động tĩnh gần đây của tập đoàn tài chính Hiên Viên.

“Cô con gái lớn của nhà đó, chính là người đang làm tư lệnh đấy.” Cán Hùng nói, “Mấy ngày trước vội vàng trở về, có tới mấy chiếc xe quân dụng hộ tống đi thẳng vào bệnh viện, nghe đồng nghiệp của tôi nói là con trai của cô ấy bị bệnh rồi.”

Bạch Trạch: “Ừm, chúng tôi đang đi thăm cậu ấy đây.”

“Tôi nói mà!” Lái xe Cán Hùng nói, “Con trai cô ấy là kỳ tích của Rồng và Hồ Ly đúng không. Tôi nghe các đồng nghiệp nói, sức khỏe của đứa bé được sinh bởi chủng loài cách nhau quá xa đều không tốt, rất khó nuôi......”

Bạch Trạch: “Nào có chứ, Rồng luôn mang tới điềm lành, lại có tử khí bao phủ thống trị ngàn năm ở thế giới bên ngoài, sẽ trường thọ thôi.”

“Nhưng tôi từng nghiên cứu chút ít về cách li sinh sản.” Cán Hùng nói, “Em trai tôi phải lòng một đóa hoa hồng, ngày ngày tìm mọi cách hái được hoa, lúc này hai đứa nó còn muốn có kết tinh của tình yêu...... Bọn tôi nghiên cứu rất lâu, cách gì cũng thử hết cả rồi cuối cùng rút ra được một kết luận chính là cách li sinh sản có hai loại, một loại là giống như em trai và em dâu của tôi, tổ tiên của nó quá xa tuyệt đối không sinh được. Loại còn lại chính là kiểu giống như Rồng và Hồ Ly, tốt xấu gì cũng có thể tiến hành sinh sản giống như con người, cần cù bù thông minh, vui vẻ xong rồi sinh con nhưng thế hệ sau thì không thể sinh tiếp nữa. Điều này giống như lừa với ngựa sinh ra con la, đến thời con la thì không thể có con cái nữa.......”

Bạch Trạch bịt kín tai Đường Táp, sợ từ nay về sau trong lòng Đường Táp, Đế Chiêu chính là con la đó.

Đường Táp: “......”

Nhà cửa sân viện của tập đoàn tài chính Hiên Viên không lớn như của nhà Đồ Sơn nhưng lại ngoằn ngoèo hơn của nhà Đồ Sơn. Có thể là bởi người ta đều là Rồng, cho nên đường đi vào viện là vòng vèo như hình chữ Chi (之).

Trên đường, Bạch Trạch hỏi Đường Táp: “Cho nên Tiểu Chiêu bị bệnh gì vậy?”

“Trước khi tôi tạm rời khỏi đã cho A Thanh một lời chúc phúc, lúc đó có lẽ nó sắp chết rồi, lấy được lời chúc phúc của tôi đi tìm cơ hội sống mới cho chính mình.” Đường Táp nói, “Nói ra thì tôi phải cám ơn An Dao và Đế Trạch.”

“Ý cô nói, cậu ấy...... vốn không thể ra đời ư?”

“Có lẽ được.” Đường Táp nói, “Hai người đó có lẽ đã dùng trạng thái hình người mang thai Đế Chiêu, nếu dùng trạng thái nguyên hình thì dù có sợi dây sinh mệnh cũng sẽ bị đứt đoạn. Mà trạng thái hình người thì lấy hình người để mang thai...... Nhưng vì các yêu tinh sau khi mang thai phải dùng nguyên hình ấp trứng cho nên nó có lẽ đã dùng hình Rồng mượn hình người.”

Bạch Trạch: “Hình như tôi hiểu ra rồi. Sợi dây sinh mệnh mà cô cho chính là để cậu ấy đi tìm cơ hội sống làm người?”

“Ừm, vì đó là tâm nguyện của A Thanh.”

Bạch Trạch: “Thế vẫn là may mắn rồi.......”

Ai có thể ngờ Đế Trạch và An Dao lại ở bên cạnh hồ Huyền Vũ dùng trạng thái hình người quấn quýt ba ngày? Ai có thể ngờ, Đế Trạch vừa vặn chính là một con Rồng mẹ.

“Có điều, bây giờ nó đã nhớ lại rồi nên nhất thời không thể tiếp nhận được, nhất định sẽ rất buồn.......” Đường Táp thở dài.

Bạch Trạch rất hiểu: “Không sao cả, cậu ấy nhìn cô sẽ không buồn nữa.”

Đường Táp và Bạch Trạch đều sai cả rồi.

Đế Chiêu không hề buồn, anh chỉ đang hồ đồ. Bởi vì quá hồ đồ, đại não vì muốn bảo vệ anh nên kí ức trở lại rất ôn hòa.

Duy chỉ có một điều khiến anh khó chịu chính là anh phải nằm ở trên giường để một người họ hàng đeo mặt nạ bên ba anh, đang nhảy điệu múa mời thần.

Nhảy thì nhảy đi, nhảy xong rồi bà lão đó mở mắt ra giương ngón tay dài chỉ ngực anh: “Đó là vật dơ bẩn, nhiễm phải thì sẽ mắc bệnh!”

Đế Chiêu che vảy hộ tâm màu đen, nhảy lên bỏ chạy.

Phía sau có một đám Hồ Ly đầy lông đuổi theo anh.

“Tổ chức Khoa Phụ đặt một vu cổ ở dưới thư viện, con nhất định đã bị thứ đó yểm lên người rồi, vảy hộ tâm của con biến đen cả rồi!”

Đế Chiêu thầm nghĩ: “Hồ Ly nói hươu nói vượn!”

Anh chạy vào trong sân, vừa chạy vừa xé bỏ bộ đồ bệnh nhân, cúi đầu nhìn vảy hộ tâm của mình.

Trước kia sau khi biến thành hình người, chỗ trái tim của anh có một dấu vết hình trăng non màu vàng nhạt, giống như một lớp màng bảo vệ đắp ở phía ngoài lớp da.

Nhưng bây giờ chỗ ngực của anh có một mảnh vảy hộ tâm đen thui cực lớn, vô cùng khó coi.

Đừng nói là Thần bà, ngay cả bản thân Đế Chiêu anh cũng muốn xé bỏ nó.

Nhưng mỗi lần nghĩ như vậy lý trí đều sẽ uy hiếp anh: “Cậu dám động tới tôi, tôi sẽ khiến cậu đau chết đấy!”

Đế Chiêu chỉ lo nhìn miếng vảy hộ tâm xấu xí của mình mà bước hụt chân, rơi thẳng vào trong nước.

Huyền Vũ: “Ây yo, đại ca, còn chưa kịp nói câu chào hỏi nữa, anh đã nhảy vào trong nước rồi!”

Một con Tiểu Bạch Long trồi từ đáy nước lên, phun bỏ nước, nghi ngờ hỏi: “Đại ca?”

Không chỉ Huyền Vũ, Chu Tước và Bạch Hổ cũng có mặt.

“Đúng vậy, lúc anh và lão đại chui khỏi phía dưới thư viện, bọn em đã cảm giác được rồi nhưng sợ bọn chúng phát hiện ra thân phận của lão đại, bọn em chỉ có thể lén lút tới đây tìm anh nhưng đám Hồ Ly đó rụng lông quá trời, em bị dị ứng với lông.......”

Nó nói: “Đại ca, không ngờ nhiều năm không gặp, anh trắng thật rồi!”



Bạch Hổ meo meo bới móc: “Có phải anh lén lấy Thần lực đi đổi thành lớp da mới không?”

Đế Chiêu: “Tôi nào có!”

Huyền Vũ: “Em biết ngay mà, có thể nghe hiểu lời của tụi em nhất định là đại ca của em.”

Chu Tước khinh thường anh.

Anh nào có, anh chỉ tiên đoán được sự việc như Gia Cát Lượng thôi.

Tiểu Bạch Long nói: “Tôi..... thật ra tôi không phải là tiền bối Thanh Long......”

Huyền Vũ bật cười ha hả.

Bạch Hổ: “Anh mà không phải vậy thì chẳng còn con Rồng nào phải nữa rồi. Tự mình gọi mình là tiền bối, tự mình theo đuổi lão đại của mình ăn giấm của mình, tự mình đội nón xanh cho mình sau đó còn không chịu thừa nhận, tôi đã không muốn nói chuyện nữa rồi....... trình độ diễn xuất thiệt tình quá cao.”

Huyền Vũ nói: “Anh xem đại ca trước kia, Thanh Long Thanh Long, màu sắc đó đã định sẵn chuyện xảy ra ngày hôm nay rồi.”

Đế Chiêu lại bắt đầu ngây người.

Lần ngây người này là vì trong đầu anh xuất hiện rất nhiều ký ức vui đùa thoải mái của anh với ba con vị Thánh Thú.

Đế Chiêu im lặng chui vào trong ao nước.

Anh đã thầm chấp nhận thân phận của bản thân rồi nhưng anh vẫn không cách nào thẳng thắn đón nhận nó một cách tự nhiên nhất.

Nếu đón nhận rồi, vậy Đế Chiêu sẽ ra sao?

Con trai của Đế Trạch và An Dao, đứa con trai tạo ra kỳ tích chấn động cả giới yêu, phải làm sao đây? Ba mẹ sẽ đau lòng biết bao nhiêu...... Nếu anh là Thanh Long, vậy Tiểu Bạch Long kia là ai chứ? Đế Chiêu phải làm sao đây?

Đương lúc phiền muộn này, Đế Chiêu nghe được tiếng của Huyền Vũ.

“Lão đại, con Rồng mà cô bị mất là Kim Long hay là Ngân Long vậy?”

Đường Táp ép bản thân nói lời kích thích Tiểu Long, đáp: “Là một con Rồng ngốc vừa đần vừa ngớ ngẩn.”

“Cô đúng là lão đại thành thật.” Huyền Vũ đụng vào Bạch Hổ một cái.

Bạch Hổ liếc xéo một cái, cắn lông bờm của Đế Chiêu lôi anh ra khỏi mặt nước.

Huyền Vũ: “Thế con Rồng ngốc này thuộc về cô rồi!”

Đường Táp nhếch môi mỉm cười: “Không dám nhìn tôi sao?”

Đế Chiêu cúi đầu, nhắm chặt mắt, giả chết.

“Không nhìn thì thôi đi, con Rồng mà tôi mất không phải màu này.”

Đế Chiêu vội vàng nói: “Đừng nóng, em nhìn kỹ lại lần nữa đi, muốn không?”

Đường Táp bật cười.

“Thừa nhận ròi?”

Đế Chiêu nhỏ giọng: “Thật ra có chút bối rối...... Nhưng tôi, nếu...... nếu là nguyện vọng của em, vậy thì tôi bằng lòng thay thế tiền bối trở thành Thanh Long, vì ngài tận sức tận lực.”

Huyền Vũ sặc tiếng: “Anh thay thế bản thân anh?”

Đường Táp: “Thôi được rồi, không hy vọng anh góp trí đâu.”

Chuyên gia tư vấn tâm lý Bạch Trạch xoa tay: “Con trẻ cần một thời gian để thích nghi, cứ giao cho tôi.”

Đường Táp hít sâu một hơi, để bản thân lý trí một chút.

Hiện tại cô vừa nhìn thấy Đế Chiêu, trong đầu cô sẽ hiện lên đoạn tình cảm Thượng Cổ mãnh liệt giữa Thần và Rồng cấm trẻ em xem kia, mặc kệ là ban ngày hay đêm đen, muốn bao nhiêu xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ cho nên cô phải dựa vào lý trí kéo suy nghĩ của bản thân về.

“Mau lên, tôi cần anh làm việc.” Đường Táp nói, “Chúng ta còn chuyện quan trọng chưa làm xong, lôi tên Phục Hy đó ra sau đó sẽ giải quyết chuyện của chúng ta.”

Đế Chiêu gật đầu, ngượng ngùng bỏ ra khỏi hồ nước.

Từ đầu tới cuối, mắt anh không dám nhìn Đường Táp.

Huyền Vũ cho rằng anh xấu hổ, thật ra không phải vậy.

Lồng ngực Đế Chiêu đau đớn, anh sợ nhìn Đường Táp rồi bản thân sẽ bị lửa tình thiêu chết.

Chuyện này phải làm sao đây!

Vấn đề này còn chưa được giải quyết, lúc làm việc với Đường Táp chẳng lẽ anh phải tự chọc mù đôi mắt để giữ mạng sao?!

= = = = = =

Chú thích:

    Cán Hùng: được gọi bằng cái tên thông thường là Gấu Mèo.

 

------oOo------