Đế Chiêu giữ kỷ luật tuân pháp luật, tiêu chuẩn đạo đức cực kỳ cao, nếu làm sai việc dễ sinh áy náy, nếu trong lòng có suy nghĩ ‘mất mặt’ gì đó anh sẽ liên tục phủ nhận tự kiềm chế tôn trọng lễ giáo.
Có thể nói là, điển hình của kẻ cấm dục.
An Dao nhìn tầng lớp vải gạt quấn trên mắt anh, chìm vào im lặng.
Đế Chiêu nói muốn về trường, Thần bà không cho nói không loại bỏ thứ dơ bẩn trên người anh xuống, sau này nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.
Đế Chiêu thì như kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo, bỗng lớn giọng gào lên: “Con có thể kiềm chế được!”
Sau đó, anh tự quấn bản thân thành ‘tên mù’.
An Dao: Ba sẽ im lặng xem con làm sao ra ngoài.
Rồng mù nhích từng chút một đi ra ngoài, trong quá trình đó va phải vô số chướng ngại vật, còn mò ngược hướng. Cũng may ngũ giác của loài yêu bọn họ khá cao, Rồng mù dựa vào thính giác nhạy bén bắt được giọng nói của Bạch Trạch đang ở ngoài cửa, định mở cửa ra.
Lúc muốn đi, Đế Chiêu biểu đạt sự bất mãn: “Ba, ba cứ ngồi nhìn con va chạm như vậy mà ngay cả cái tay cũng không chịu đưa ra giúp.”
An Dao lạnh nhạt nói: “Lo mà đi kìa.”
Thực ra ông đã chịu đủ loại hành vi ‘kỳ lạ’ của con trai ông rồi. Trước kia con trai ông tuy không nhanh nhạy nhưng cũng không ngốc không đần, có thể là từ sau khi Đường Táp xuất hiện đến nay trí thông minh của con trai ông tuột dốc không phanh, còn có những suy nghĩ khác thường nữa.
Nét mặt An Dao đầy vẻ lo lắng.
Con trai mình...... có còn là con trai của mình không? Nó......
An Dao thở dài một hơi.
Bỏ đi, ông không nhắc, bọn họ cứ xem như nó vẫn là con bọn họ.
Kỳ tích...... đúng là kỳ tích thật, có điều chỉ có bọn họ coi đấy là kỳ tích do Rồng và Hồ Ly tạo ra thôi đúng không.
“Ba, con đi học đây.”
“Ừm......” An Dao do dự, kéo anh lại, nói: “Cuối kỳ rồi....... con, nhớ chú ý an toàn.”
“Con biết rồi.”
Lúc Đế Chiêu xuất hiện trước mặt Đường Táp, Đường Táp bèn tháo kính râm vừa mới mượn xuống.
Bạch Trạch khanh khách cười hai người bọn họ: “Mạch suy nghĩ của hai người đều giống nhau, chẳng trách có thể yêu đương vạn năm......”
Đường Táp trừng mắt với Bạch Trạch một cái, kéo Đế Chiêu lên xe.
Huyền Vũ đánh giá: “Não của đại ca là do ngâm nước quá nhiều, hỏng hết rồi.”
Bạch Hổ phụ họa theo.
Đường Táp ngồi thẳng người, im lặng không nói câu nào.
Đế Chiêu ngồi còn thẳng hơn cả cô, không dám mở miệng lại sợ mở miệng, trái tim không lúc nào chịu yên cứ muốn nhảy ra cổ họng.
Làm sao đây, lúc này anh cảm thấy rất nóng, thiêu đốt tư duy chậm chạp của anh giống như lên lồng hấp chín được tám phần rồi, có thể tỉnh táo để cảm giác được cơn đau nung nấu.
Đương lúc ngẩn người thì có một cái tay đặt lên trán anh.
Đế Chiêu giống như bị đứt cầu dao dừng điện, phựt một cái, ngã xuống.
Huyền Vũ khen ngợi: “Giỏi quá đi, đại ca cuối cùng đã luyện được kỳ chiêu, nói hôn mê là hôn mê ngay.”
Bạch Hổ meo meo nói: “Trước kia lúc lão đại đưa anh ấy cùng đi chơi, anh ấy nhận được tin xong đều sẽ hưng phấn tới va vào vách núi, cứ thế tự làm mình hôn mê đi.”
Đường Táp: “Phá án rồi.”
Chả trách ngốc như vậy, thì ra não không chỉ bị ngâm nước mà còn bị đụng vào vách núi hỏng nữa.
Đường Táp rút tay về.
“Nó sốt rồi.”
Đế Chiêu chưa từng hạ sốt, trong lòng anh chứa đầy hồi ức kích thích sục sôi ngất trời, muốn hòa hoãn một chút chỉ có nụ hôn ở thư viện mới có thể khiến anh yên tĩnh sao? Hơn nữa mỗi lần buộc bản thân nghĩ tới nụ hôn thư viện lúc cảnh hòa hoãn này bình tĩnh lại thì anh lại nhớ tới giấc mộng trước kia.
Anh cứ bị tình của Thanh Long và tình của bản thân ùn ùn kéo tới chìm ngập trong giày vò.
Sự thật chúng minh, Rồng không thể quá văn minh bằng không sẽ tự ngược. Đế Chiêu được cha mẹ dạy quá tốt, quá mức ngay thẳng tôn trọng lễ giáo vì vậy mới có kết cục như vậy. Thà để bản thân giả mù cũng không muốn ‘liên lụy’ Đường Táp.
Đế Chiêu sau khi tỉnh lại, thấy băng vải trước mắt mình vẫn còn, trong bóng tối anh cảm nhận được một chút cảm giác an toàn.
Nhưng cảm giác an toàn này kéo dài không được mấy giây thì đã bị giọng nói của Phụng Hoàng đánh gãy.
Phụng Hoàng đang ôm Y Lan khóc, vừa khóc vừa nói: “Cô vẫn giống như xưa kia, ngay cả một chút nhớ nhung cũng không chia cho tôi sao?”
Tai Đế Chiêu dựng đứng lên.
Hừm?! Nguy hiểm!
Anh lén đẩy băng vải ra, lờ mờ nhìn thấy Phụng Hoàng đang ngồi ở cửa phòng bếp, ôm lấy Y Lan, u u giả khóc.
“Từ lúc cậu ấy đi ra ôm lấy cô không chịu buông gọi cô là A Thù, tôi đã biết ngay là hắn rồi…… Mùi vị trên hắn vẫn không thay đổi, chua lè chua lét. Cô nhìn tôi một cái đi mà, cô xem tôi đau lòng biết bao nhiêu.”
Đế Chiêu: Ha, tiếng gió to mưa nhỏ giọt, chỉ đánh sấm không có mưa.
Cái muôi của Đường Táp khuấy nồi, nấu ra một bát cháo nấm tuyết.
Cô lẩm bẩm: “Đúng là nên lao động rồi, nguyên liệu nấu ăn hết sạch rồi…… Việc quan trọng còn chưa làm xong, chuyện phiền lòng thì chất đống.”
Phụng Hoàng vẫn chưa từ bỏ: “Cô ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tôi một cái sao?”
Y Lan giơ lá ra, vỗ cành cạch an ủi cậu.
Đường Táp xoay đầu lại, mắt của Phụng Hoàng chua thành bên to bên nhỏ rồi.
“Ha? Cậu như vậy không phải rất quái lạ sao? Cậu không thể phân biệt rõ người cậu thích là ai sao?”
Phụng Hoàng: “Thì thích Táp Táp cô mà, trước giờ chưa từng thay đổi. Tôi và Đế Chiêu không giống nhau, cậu ấy không có thể hiện rõ tình cảm yêu thích giành cho Đường Táp, cậu ấy chỉ chịu ảnh hưởng của Thanh Long mới có cảm tình với A Thù mà thôi, nhưng tôi thì thích luôn cả Táp Táp. Từ ngày đầu tiên lúc Táp Táp chuyển tới đây, tôi đã sinh lòng cảm mến với cô rồi.”
Điều này ngược lại là thật, Phụng Hoàng sau khi nhìn thấy cô thì luôn bám dính lấy cô, hoàn toàn ngược lại với Đế Chiêu…… Đợi đã, tại sao mình cứ nghe lời đi theo logic của cậu ấy như vậy!
Phụng Hoàng còn đang giở trò ly gián, nào là Đế Chiêu không có can đảm, đến lúc này rồi còn không chịu thừa nhận lựa chọn trốn tránh.
Đế Chiêu tức tới bóc khói, xé phăng băng vải xuống, biến thành Rồng nhảy lên quấn chặt Phụng Hoàng.
Phụng Hoàng cũng biến về nguyên hình, hai người một Rồng một Phụng bắt đầu đánh nhau.
“Không ai dạy dỗ cậu được phải không.” Đế Chiêu nghiến răng, “Nhịn cậu lâu lắm rôi! Cậu là cái đồ gà ba hoa giả bộ trong sáng!”
“Ha! Cuối cùng cũng nói ra lời thật lòng rồi?! Ngày ngày giả vờ ra vẻ học sinh xuất sắc, thật ra chính là có tư chất này phải không? ! Quả nhiên cậu vẫn không tiến bộ, cậu có biết bộ dáng lúc cậu đố kỵ với tôi cực xấu không hả?!”
Đường Táp đeo tai nghe lên, mở máy hút khói, xào rau.
An Luật kéo theo một thùng táo tới thăm hỏi Đế Chiêu.
Phụng Hoàng đã nói suy đoán Đế Chiêu là Thanh Long cho cậu nghe rồi nhưng Cửu Vĩ Hồ sau khi kinh ngạc xong thì lắc đầu.
“Không thể nào, anh ấy chính là Đế Chiêu.”
Nếu anh ấy chính là Thanh Long thì Cậu Bảy và Mợ Bảy sẽ đau lòng nhường nào? Tại hiện trường lúc đó Đế Chiêu gọi Đường Táp là A Thù, chết không chịu buông tay, lúc nói muốn tiếp tục tiền duyên kiếp trước, vẻ mặt khi đó của Cậu Bảy khiến cả đời cậu khó mà quên.
Sự thật này chẳng khác nào chuyện ôm nhằm con nuôi giùm mười năm trời…….
Sau khi An Luật vào cửa nhìn thấy cảnh tượng Rồng bay Phượng nhảy này, lỗ tai bị dọa biến tới cụp ra phía sau.
Táo Hồ Ly ôm theo lăn xuống đất, cậu lúc này giống như vai nữ chính trong phim thần tượng, lớn tiếng kêu lên: “Hai người đừng đánh nữa, muốn đánh ra ngoài đánh!”
Đường Táp đóng máy hút khói bưng cơm ra, chân giẫm phải quả táo đang lăn tới.
Rồng và Phụng lập tức tách ra, tranh nhau chạy tới đỡ.
Không có ai quan tâm tới cơm bị đổ trên đất.
Phụng và Rồng một trái một phải đỡ lấy Đường Táp.
Y Lan vỗ lá cây kiểu lãnh đạo, phát biểu cảm nghĩ: “Hai người toi rồi.”
An Luật nhìn thấy cháo vừa mới nấu xong đổ đầy ra đất dự cảm sắp có chuyện lớn xảy ra, chín cái đuôi cùng lúc xông lên đóng cửa lại còn giúp khóa luôn cửa, bản thân thì phi nhanh tới văn phòng Bạch Trạch,, một con Tiểu Hồ Ly chui vào lòng Bạch Trạch đồng thời giơ đuôi bịt tai lại, còn săn sóc bịt kín tai cho hiệu trưởng Bạch Trạch.
Bạch Trạch: “Làm sao vậy? Đến giờ cơm rồi sao? Táp Táp làm cơm xong chưa?”
Ông còn đợi đi ăn chực đây này.
Cái đuôi còn lại của Cửu Vĩ Hồ dựng thẳng lên chỉ chỉ về phía phòng nghỉ, lấy một cái đuôi bên tai ông ra ý bảo ông nghe.
Bạch Trạch nghiêng tai lắng nghe.
Không lâu sau ông nghe thấy giọng nói của Đường Táp: “Thấy cơm sắp rơi vãi rồi tại sao không đón lấy?! Có bản lĩnh chạy qua đỡ tôi, vậy tại sao không có ai đón cơm? Phải biết trân quý từng hạt cơm do người nông dân cực khổ làm ra biết không?!”
Phụng Hoàng chiếp chiếp nói: “Tôi đỡ được Táp Táp trước, tôi đỡ trước, nhiệm vụ đỡ cơm kia đáng lẽ phải là của Đế Chiêu! Là cậu ấy không làm tốt!”
Đế Chiêu phản kích: “Động tác của cậu đã nhanh như vậy thì sao không giành bát cơm ở gần cậu nhất?”
Đường Táp cười lạnh một tiếng: “Tới đây tới đây, đây chính là phần cơm hôm nay của hai người, tôi không muốn làm lại cơm nữa, ăn đi ăn đi.”
Bạch Trạch vội vàng hất đuôi ra, tự mình bịt tai của mình.
Ông vuốt ve An Luật, hỏi: “Cậu nói xem, Đường Táp dạy dỗ hai cậu ấy, cậu chạy làm gì? Miệng ngọt một chút, đi dỗ dành cô ấy bằng không tối nay chúng ta không có cơm ăn đâu.”
An Luật rì rầm nói: “Bởi vì táo là do tôi lấy lại.”
“Hả?” Bạch Trạch không hiểu táo có liên quan gì tới chuyện Đường Táp ngã, nhưng trong lòng An Luật thì cực kỳ rõ, cậu im lặng đợi ở đây muốn nghe xem là ai nhắc nhở Đường Táp trước, đội cái nồi này lên người cậu.
Phụng Hoàng: “Là An Luật! Táp Táp! Là thằng nhóc An Luật khiến cô ngã đấy, hừ! Nói về chạy thì cậu ấy nhanh nhất!”
An Luật bỏ đuôi xuống, nổi giận đùng đùng nói: “Được, bắt đầu từ bây giờ tôi chính là phe cánh của Đế Chiêu!”
Bạch Trạch: “Hả??”
Bây giờ đã bắt đầu chia phe cánh rồi?
An Luật liếm vuốt nhảy khỏi đùi Bạch Trạch định dùng bản lĩnh chuyên nói xằng của cậu đi làm mối cho Đế Chiêu và Đường Táp, cô lập Phụng Thất, ánh mắt Cửu Vĩ Hồ kiên định: “Tên phản bội Phụng Thất, cậu toi rồi!”
Đế Chiêu bắt đầu dọn dẹp phần cháo nấm tuyết bị đổ trên đất, còn đề nghị anh có thể ôm cả việc làm cơm đêm nay.
Chỉ có điều anh đã quên điều cấm kỵ, lúc dọn dẹp vô tình ngẩng đầu nhìn Đường Táp một cái, trùng hợp chạm phải ánh mắt của cô.
Sau đó Đế Chiêu bắt đầu ho khan dữ dội, sững sờ trong chốc lát, anh ‘vèo’ một cái bay từ đường cửa sổ ra ngoài.
Phụng Hoàng: “Có chuyện tốt như vậy?! Cậu ấy lại xấu hổ chạy rồi?!”
Vậy thì đến phiên cậu lên sân rồi.
Phụng Hoàng vừa định giả làm hiền thê thục đức, xoắn tay áo dọn dẹp nhà cửa thì lúc này cửa bị An Luật đá ra.
Phụng Hoàng vừa nhìn tới cái vẻ mặt chuẩn bị nói xằng này của cậu, lập tức: “Không tốt!”
Cửu Vĩ Hồ trừng mắt nhìn Phụng Hoàng một cái, một mặt: “Cậu đợi chết đi, Phụng Thất!”
Quả nhiên Cửu Vĩ Hồ bắt đầu giở chiêu nói xằng, đảo trắng thay đen, lật tẩy tâm kế của Phụng Thất, còn bẻ cái mũ lương thiện đố kỵ trên đầu của Thanh Long xuống chụp lên đầu Phụng Hoàng.
Phụng Thất lại bắt đầu đánh nhau với Cửu Vĩ Hồ, thế nhưng Cửu Vĩ Hồ tránh làm ồn lên: “Táp Táp cô xem nè, cậu ấy với ai cũng đánh nhau được! Đánh Đế Chiêu xong lại đánh tới tôi, đây nhất là là nguyên nhân của bản thân cậu ấy!”
Đường Táp không nghe thấy, cô đang nghe báo cáo của Huyền Vũ.
“Nó đi đâu rồi?”
“Còn có thể đi đâu chứ, không quản nhiều năm như vậy anh ấy vẫn thích chui vào trong đáy nước.” Huyền Vũ nói: “Có điều tình hình hôm nay có hơi đặc biệt một chút, anh ấy ôm lấy xác ở đáy hồ của mình đang khóc đấy.”
Đúng vậy, Tiểu Bạch Long đào ra hài cốt bị hóa đá của Thanh Long, nằm xấp ở trên người mình vù vù khóc lớn.
Cũng không vì nguyên nhân gì khác, có điều trong phút chốc thế sự xoay vần, có quá nhiều quá nhiều cảm xúc và nỗi đau khổ không cách nào nói ra được khiến anh kiềm chế chẳng đậu, chỉ có thể gào khóc ra tiếng.
Huyền Vũ nhìn Đường Táp: “Cô rất lo lắng.”
“Ừm……” Đường Táp nói, “Tôi sợ nó chịu đựng không nổi…… Đúng rồi, bây giờ nó còn có Thần lực không?”
Huyền Vũ: “Thoáng cảm nhận được…… Nhưng rất giống với ở nơi hẻo lánh ngửi được hương rượu, chỉ biết có lẽ là có nhưng không biết có bao nhiêu, không biết là sâu hay cạn.”
Đường Táp thở dài một hơi, xoay đầu nhìn lông cáo và lông gà ở phía sau, đầu càng đau hơn.
“Có tin gì của Câu Trần và Đằng Xà chưa?”
Huyền Vũ: “Chu Tước vẫn đang theo, nghe nói đã biến mất khỏi ngôi nhà ở Nam Sơn rồi, lúc đi là dùng trận truyền gửi để đi, đi về hướng nào thì không rõ.”
“Cả hai đều đi?”
“Phải.”
“Có lẽ là có hành động mới rồi.” Đường Táp nói, “Đi xem Đế Chiêu đi, để nó khóc xong rồi về nhanh một chút.”
Huyền Vũ lắc đầu: “Lão đại, cô đúng là tuyệt tình a…… chậc chậc.”
------oOo------