Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 90: HUYNH ĐỆ KHỐNG CŨNG RẤT ĐÁNG SỢ ĐÓ!




 

 

Rất lâu rất lâu về trước, Nữ Oa và Phục Hy hẹn hò ở dưới cây ngô đồng. Thần Trật Tự - vị Thần vừa mới thoát kiếp độc thân – dẫn theo Rồng yêu dấu của nàng thẹn thùng đi giới thiệu.

Sau đó tập kích thẳng vào hiện trường ân ái của đôi huynh khống muội khống này.

Thần Trật Tự: “Không có mắt.”

Nhiều kiểu phức tạp hơn tôi sao?!

Phục Hy và Nữ Oa: “Ngươi có thể hơi có chút mắt nhìn không?”

 

Nữ Oa: “Chỉ cần chúng ta đang trong rừng ngô đồng, nguoi có thể biết là không được tùy tiện đi vào……”

A Thù uất ức.

A Thù nói: “Nhưng các ngươi không thể quá đáng như vậy, hai người tự nghĩ lại bản thân xem, hai người vào rừng ngô đồng đã qua bao nhiêu hàn thử rồi! Sắp được trăm năm rồi!”

Phục Hy đột nhiên tỉnh ngộ: “Đã lâu như vậy sao?”

Nữ Oa cũng: “Trời ạ…….”

Cái rắm, hai người chính là đang miễn cưỡng lấy lệ với tôi.

Thế là, ba Thần một Rồng bắt đầu bàn bạc quy tắc đặc biệt giành cho tình nhân.

Quy tắc đó là: “Tình hư không.”

Phục Hy: “Đầu tiên, nơi này ngoại trừ tình nhân thì cho dù là Thần và Tứ Thánh Thú đó của ngươi cũng không thể tiến vào, bên ngoài không cách nào quấy nhiễu bên trong.”

A Thù xoắn xuýt với quy tắc này, bất lực nói: “Ừm ừm, nghe hai người cả.”

Nữ Oa: “Thời gian ở nơi này trôi chậm hơn thế giới bên ngoài.”

A Thù: “Đừng có làm khó tôi, chuyện này tôi làm không được!”

Phục Hy: “Vậy thì để nơi này vĩnh viễn giữ nguyên dáng vẻ hiện tại.”

A Thù liếc xéo một cái, đồng ý điều này.

Phục Hy: “Nó là độc lập so với trời đất người thần, không chịu ràng buộc bởi quy tắc thế giới bên ngoài, từ bên ngoài người và Thần không cách nào nhìn thấy nó.”

 

A Thù: “Hai người vì có thể dính cùng một chỗ tưởng chừng như đã vắt cạn óc rồi.”

Phục Hy cười vui vẻ nói: “Nhờ cô đấy.”

A Thù: “Hai người định dùng tình để rải ở nơi này sao?”

Phục Hy gật đầu: “Thì giống như hư không vậy, dùng tình để mở, dùng tình để đóng, tình không sâu người không vào được. Trong không gian này, bất kể là ai đều không cách nào dùng được Thần lực.”

Ông chớp chớp mắt nhìn A Thù.

Đây là có ý tự nhiên loại trừ Thần Trật Tự A Thù này tự tiện xông vào đó mà.

A Thù và Rồng đưa mắt nhìn nhau, nói: “Được thôi.”

Đợi sau khi Phục Hy và Nữ Oa đi rồi, Thanh Long nói: “A Thù thêm một điều nữa đi.”

A Thù: “Hả?”

Thanh Long nói: “Dùng tình sâu hơn bọn họ muốn vào thì vào, đi vào rồi còn có thể sử dụng Thần lực, giết sạch nhuệ khí của họ. Không phải muốn so tình sao? Vậy thì xem tình của ai có thể thắng! Nếu tình thắng được một bước thì có thể tùy tiện dử dụng Thần lực mở võ đài chiến đấu ở nơi đất Phúc của bọn họ!”

A Thù: “Ngươi nha…… Đang yên lành thế, biến nơi đất Phúc này thành cuộc thi đấu khoe khoang, quả nhiên tính tình không đổi.”

Thanh Long giương râu Rồng, hỏi cô: “Thiểm rồi phải không?”

A Thù cười nói: “Đương nhiên là….. thiểm rồi, thế này mới thú vị mà, bằng không hai người họ còn cho rằng tình của họ là cao nhất trong trời đất này, là độc nhất vô nhị đấy.”

Sau đó, Phục Hy và Nữ Oa nhiều lần đụng phải A Thù dẫn theo Thanh Long xông vào không gian tình ‘diễu võ giương oai’ đi dạo một vòng, đi một vòng thì cũng thôi đi, sau khi tức giận lên Thanh Long còn đánh nhau một trận với Phục Hy.

Phục Hy: “A Thù! Dẫn con rắn đen này của cô lăn đi!”



Hai người đừng tới trước mặt bọn tôi làm cay mắt được không?! Khoe khoang cái gì? Ngươi với một con Rồng tốt lắm sao?

Thanh Long rống một tiếng, mài răng.

A Thù: “Như vậy là không được nha Phục Hy, quy tắc là do tôi đặt ra, tình sâu hơn hai người một độ mới có thể đi vào nơi đất Phúc này của hai người, tôi với Thanh Long yêu đương chưa được bao lâu sao có thể lần nào cũng thuận lợi đi vào đất Phúc của hai người làm khách chứ? Xem ra, ngươi và Nữ Oa phải trong sáng hơn một chút mới được.”

Phục Hy tức tới mức ngứa răng: “A Thù! Ta cùng Nữ Oa là tình trong trời đất, ngươi và con Rồng này……”

Nữ Oa cười ha ha nới: “Chúng ta thua rồi, Phục Hy, không cần nhiều lời nữa, lỗi do anh.”

Phục Hy: “Nhất định là cô giở trò trong này. A Thù, cô đây là sợ tình của cô không sâu bằng bọn tôi sao? Tôi chỉ nói cô vì cô độc không người bầu bạn, cô đơn khó nhịn nên mới chọn ai không chọn lại đi chọn một con Rồng được làm từ bùn với rắn ngay cả Thần còn chưa tới, buồn cười đáng thương làm sao, đây là lời nói thật nhưng cô lại có lòng trả thù, lần nào cũng muốn tranh cao thấp với ta và Nữ Oa, cô với con Rồng đó nào có thể sánh bằng độ thâm tình của ta?”

Nữ Oa: “Phục Hy, đừng bị tình khống chế.”

A Thù kinh ngạc nói: “Nói tới tình, quả nhiên ngươi vừa cố chấp lại vừa đáng sợ, nếu là lúc tỉnh táo ngươi không bao giờ nói như vậy. Được rồi, bọn ta nhận thua nhưng rốt cuộc là ai thua thì trong lòng Phục Hy ông tự biết rõ.”

Sau đó, Nữ Oa và Phục Hy róc tình bỏ.

Nữ Oa nói: “Tình của anh trai nếu không bị trói buộc tất sẽ ngày càng cực đoan, vì để phòng ngừa chuyện như vậy xảy ra, phần tình cảm dịu dàng đó của em sẽ bảo vệ anh.”

Thế là, giống như vảy hộ tâm của Thanh Long bảo vệ tình của A Thù vậy, tình của Nữ Oa hình thành nên không gian độc lập, bảo vệ tình của Phục Hy.

Ngoài dự đoán là, khi Thần tán đi Thần thức và Thần lực làm người, sau khi không có Thần lực ràng buộc thì tình của Phục Hy đi tới cực đoan, phần tình dịu dàng đó của Nữ Oa không cách nào trấn giữ được hắn nữa, tình của Phục Hy thoát khỏi không gian hóa thành hình người.

Câu chuyện xa xưa này, đương nhiên Đương Táp không nhớ rõ toàn bộ.

Nhưng sau khi bị lời nói của Câu Trần kích thích, cô lờ mờ nhớ ra dòng quy tắc thú vị do Thanh Long góp thêm vào.

Tới đây, đọ sức một chút xem ai có thể đàn áp ai.

Lúc cô chiêu hoán Thanh Long không ôm bao nhiêu hy vọng cả, một là bởi vì Đế Chiêu giờ vẫn còn đang giả ngốc, nếu anh không chịu thừa nhận thân phận của anh thì dù cô có chiêu hoán ngàn vạn lần cũng vô dụng. Thứ hai là bởi vì dù Đế Chiêu có đáp lại lời chiêu hoán thì cũng chưa chắc gì đã có thể vào đây được. Muội khống là chuyện biết thái cỡ nào, tình này điên cuồng tới mức chôn ngàn người vùi ngàn xương, không tiếc đảo loạn trật tự chỉ để Nữ Oa sống lại thôi, cô và Đế Chiêu cứ lần lựa không chịu đáp lại tình cảm, hai bên đều cảm thấy tình non vừa thức tỉnh đang chiếm lấy đối phương thì sao có thể vượt qua được người ta.

Không ngờ là, Đế Chiêu xuất hiện rồi.

Đường Táp nhịn không được ra dấu khen ngợi anh.

Quá cho mặt mũi rồi!

Đúng vậy, Thanh Long chưa lúc nào khiến bản thân mình thất vọng bao giờ!

Cái bóng đó là một con Rồng chững chạc, ít nhất cũng vạn năm rồi, cơ thể cứng cáp lại thô, ực, còn dài nữa……. Hả?

Đường Táp xoay đầu nhìn cái bóng Thanh Long đang lượn ở phía sau cô, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Đế Chiêu cho rằng cô đang lo cái bóng này có thể bảo vệ cô an toàn hay không, lập tức lên tiếng: “Đừng sợ, cho dù chỉ là cái bóng, tên kia chỉ là một con thú nhỏ, không làm gì được em đâu.”

Đường Táp: “Tôi không có ý này……. Tôi chỉ cảm thấy, tuy là cái bóng nhưng……”

Câu Trần lại phóng ra một đợt tấn công bạo vũ lệ hoa châm, đánh gãy lời của Đường Táp.

Đế Chiêu dùng chiêu số của Tiểu Bạch Long, nước kết băng, băng làm lá chắn, đóng băng tất cả mảnh vảy của Câu Trần.

Đường Táp bắt đầu nghiên cứu cái bóng Thanh Long ở sau lưng cô.

Bóng của Thanh Long…….

Theo lý mà nói có thể lấy bóng để xuất hiện thì đã nói rõ hai vấn đề, thứ nhất đây là linh hồn, hoặc là ý thức của bóng Thanh Long biến hóa khôn lường. Thứ hai đã không phải là thực thể mà là cái bóng, vậy thì nói rõ thứ này có lẽ là ảo thôi.

Nhưng cô luôn cảm thấy, cái bóng Thanh Long sau lưng cô, tinh lực tràn trề giống như có thể ấy ấy bảy ngày bảy đêm.

Câu Trần nhìn thấy vẻ phô trương thanh thế của Đế Chiêu, cho rằng chỉ là một sinh viên quân viện không có kinh nghiệm tác chiến gì lại có thể đánh ra những chiêu thức đâu ra đấy thì lập tức bành trướng.

“Đây chính là ngoại viện mà cô gọi tới sao?” Câu Trần ha ha cười to, “Đúng rồi, Đế Chiêu, cậu có biết tại sao cậu được chọn làm hội trưởng hội học sinh không?”

Đế Chiêu: “Thế nào, muốn dùng lời nói để công kích tôi sao?”

Câu Trần nói: “Bởi vì tổ chức cần một phế vật có đầu óc đơn giản tính cách ngây thơ mắt mù tai điếc tới làm hội trưởng, vì như vậy càng tiện cho bọn tôi hành sự. Chọn cậu là vì cậu vừa điếc vừa mù, cái loại ngốc nghếch như cậu chuyên hưởng thụ đãi ngộ của một thiếu gia chỉ có một trái tim nhiệt huyết rất hợp làm vật cát tường. Bọn tôi chỉ nhẹ nhàng đưa cậu lên vị trí cao nhất thì cậu sẽ tự động làm con rối cho bọn tôi giật dây, càng nỗ lực làm việc thì càng trở thành phương tiện cung cấp cho bọn tôi…...”

Nói đạo lý, Đế Chiêu nhất định tức giận.

Nhưng Đường Táp nói một câu: “Ồ, nhưng cậu ấy làm hội trưởng hội học sinh mới nửa học kỳ mà những tên có thể làm việc cho tổ chức các ngươi hình như chỉ còn lại mỗi ngươi và Đằng Xà nhỉ? Tập đoàn tài chính Nam Sơn một lòng chỉ muốn ăn người, tập đoàn tài chính Bắc Sơn gần như đã bị bắt nhốt hết, đường biển của các ngươi mấy ngày trước cũng bị phía quân phong tỏa rồi…… Nói như vậy, Đế Chiêu làm hội trưởng công trạng siêu phàm nha.”

Đế Chiêu thầm nghĩ, đúng vậy mình không hề bị chúng lợi dụng, chúng ta gần như đã phá hỏng kế hoạch của bọn chúng rồi, tuy đây điều là công của Đường Táo nhưng mình có giúp đỡ, mình không phải là con rối hạ tam lạm của bọn chúng!

Lòng tin của Đế Chiêu tăng cao ngất, ngay cả bóng Thanh Long cũng cảm nhận được lực chiến đấu lúc này của anh.

Đúng lúc này Đường Táp bỗng nhiên đại ngộ, cuối cùng cô đã biết nguyên nhân vì sao bóng Thanh Long có tinh lực tràn trề như vậy rồi.



Đây con mẹ nó không phải là hồn phách của Thanh Long cũng không phải là ý thức của Thanh Long, đây là Thần lực của Thanh Long!

Tên nhóc Đế Chiêu này, thân mang Thần lực mà còn không biết rõ, theo sự thức tỉnh ý thức của Thanh Long anh, sau khi anh thừa nhận thân phận xong thì Thần lực đó đã hiện rõ ra rồi.

Đế Chiêu xông về phía Câu Trần, bóng Thanh Long cũng gầm rống tấn công cùng với anh.

Câu Trần bị Thần lực khống chế hoàn toàn, thánh thú Thượng Cổ Thanh Long được coi là nửa Thần, giống như Thái Sơn đè xuống đánh hắn nằm xấp triệt để không thể dậy được nữa.

Vuốt Rồng của bóng Thanh Long ấn chặt đầu của Câu Trần, còn không khách sáo ngồi lên người Câu Trần mời Đường Táp tới thẩm vấn.

Đường Táp: “Dễ chịu.”

Cô đi lên phía trước, nói: “Bây giờ là thời gian giải thích nghi hoặc.”

Cô sờ đầu của Câu Trần, hình như đang suy nghĩ xem nên kho thế nào.

“Ngươi không phải là tình của Phục Hy, vì ta không tìm được chút quen thuộc nào từ trên người của ngươi nhưng ngươi lại rất căng thẳng đối với nhưng tượng Nữ Oa này, ta vừa chạm vào những tượng Thần đó thì hai mắt của ngươi như phun lửa, mắng ta không xứng chạm vào, nói với ta tại sao thế?”

Câu Trần cười lạnh ha hả.

Đường Táp nói: “Đúng rồi, nói cho ngươi biết một quy tắc do ta định ra.”

Cô nói: “Một khi tình liên thủ xông vào không gian thì có thể dùng Thần lực khống chế chủ nhân của không gian này. Cũng có thể nói từ khoảnh khắc Đế Chiêu tiến vào thì ngươi đã thua rồi. Không chỉ Đế Chiêu, ta cũng có thể dùng phán quyết tuyệt đối để phán quyết ngươi nhưng ta càng thích để ngươi vùng vẫy một lúc, rồi mới đưa lên thớt nhả sự thật ra……”

“Đây là tình của Nữ Oa.” Câu Trần nói xong lại chỉ về tượng ngồi đó, “Đó là tâm huyết cuối cùng của ông ấy, dùng vô số người bùn làm ra cơ thể của Nữ Oa.”

Câu Trần thở dài một hơi: “Chỉ còn thiếu xương của bà ấy nữa thôi. Bọn tôi đã lục tung tất cả tài liệu giống như mò kim đáy bể vậy, sau đó tìm được xương sườn của Nữ Oa. Chỉ cần thu lại từng chút Thần cốt mà bà đã tán ra cho con người, tập hợp lên chiếc xương sườn này rồi đặt xương sườn vào trong cơ thể làm bằng bùn của bà thì bà có thể sống lại.”

“Làm sao có thể chứ.” Đường Táp nói, “Thần thức đã không còn nữa, chẳng lẽ ngay từ đầu các ngươi không định muốn Thần thức ư?”

“Ông ấy chỉ muốn tình, có tình rồi không cần gì cả (1), ông ấy đã đợi vạn năm rồi, thứ ông ấy muốn trước giờ không phải là Thần thức mà là tình của Nữ Oa. Ông ấy muốn sống lại chỉ có thứ chân tình thuần chất này thôi.”

“Thì ra là vậy.”

Tình của Phục Hy bày trận, lấy xương người chỉ vì tập hợp tất cả Thần lực lên chiếc xương sườn đó của Nữ Oa, để nó trở thành một dòng năng lượng, sau đó đặt vào cơ thể bùn không xương kia, thu tình của Nữ Oa về thì có thể khiến Nữ Oa ‘sống’ lại.

“Các ngươi căn bản không định hồi sinh Nữ Oa, các ngươi chỉ muốn làm sống lại một…… cái não giàu tình yêu thương đó.”

Đường Táp cảm thấy bản thân giống như bị bọn họ sỉ nhục, cắn răng nghiến lợi nói: “Ha, tình của tên Phục Hy đó không có tí lý trí nào…… thói hư tật xấu của đàn ông.”

Tiểu Bạch Long ngồi xổm xuống, tò mò hỏi: “Nói như vậy, ông không phải là tình của Phục Hy, vậy ông sao vào đây được?”

“Chỉ cần là kẻ có tình, tình có thể thắng được tình bảo vệ của Nữ Oa thì đi vào được.” Câu Trần nói, “Tôi cũng có tình.”

Tiểu Bạch Long còn chưa phản ứng lại, hỏi tiếp: “Với Nữ Oa sao?”

Đường Táp: “Nếu hắn đối với Nữ Oa, còn có thể thắng được tình của Phục Hy đối với Nữ Oa sao? Tình của Phục Hy giành cho Nữ Oa là cả vạn năm, hắn đấu không lại.”

Tiểu Bạch Long: “Vậy là ai được chứ?”

“Chỉ có thể là hắn đối với Phục Hy thôi.” Đường Táp nói, “Câu Trần cũng là ông cụ rồi, điên cuồng sùng bái dẫn tới yêu mà không phát hiện ra…… cũng có thể lắm.”

Lần đầu tiên Câu Trần lộ ra gương mặt tươi cười.

“Mặc kệ tôi biến thành bộ dạng nào, ông ấy biến thành bộ dạng nào, phần tình cảm của tôi giành cho ông ấy vĩnh viễn không thay đổi.”

Tiểu Bạch Long sững người rất lâu, cảm khái nói: “Người hiện đại vẫn không bằng người cổ xưa.”

Đường Táp hỏi: “Ừm, vậy tên biến thái tình tinh của Phục Hy đó đâu? Nhìn bộ dạng của ngươi, chắc không định khai ra đâu, đúng không?”

Câu Trần khép chặt hai mắt, vui vẻ nói: “Tôi không chết đâu, tôi sẽ biến thành ý thức, chờ đợi ngọn lửa căm phẫn của ông ấy, thiêu đốt các người thành tro.”

Đế Chiêu nghiêm túc đáp: “Vậy thì khiến ông thất vọng rồi, tôi biết phun nước.”

Đường Táp cười một cái, thấp giọng khen: “Lạnh chết rồi.”

Quá lạnh rồi, tên mặt lạnh hài hước này.

= = = = = =

Chú thích:

    Nguyên văn là 情能饮水饱, nói trắng ra là nếu muốn tình yêu thì không cần bánh mì, một khi tình tới rồi thì dù ngày ngày uống nước thôi cũng cảm thấy no.

 

------oOo------