Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 95: NỮ THẦN CỞI ÁO LÓT TRƯỚC MẶT CÔNG CHÚNG.




 

 

Đường Táp giúp Bạch Trạch làm giả cái chân bị thương.

Bạch Trạch lấy trong nhà kho một cái gậy ba-toong đầu rồng, giờ cơm tối ông chống gậy khập khiễng đi tới chỗ hẹn.

Đường Táp đuổi theo dặn dò: “Cà nhắc sai chân rồi, ông nhớ chú ý một chút đừng diễn sâu quá.”

Y Lan chia một cái ống nghe cho Bạch Trạch, tuy không thể truyền lời nói nhưng nghe lén vẫn được.

Giới yêu căn bản không cần camera quay lén máy nghe trộm gì, nếu được họ có thể phát huy ưu thế cực đại của bản thân. Nhưng có lẽ quy tắc cho rằng có thể tạo nên nguy hiểm quá mức cho lòng người, vì vậy yêu của thời nay không bằng thời trước, bản lĩnh đặc biệt mà bản thân có được sẽ bị suy yếu dần theo thời gian.

 

Đường Táp về tới đại bản doanh của cô, Phụng Hoàng cầm bút và vở ngồi ở bên cạnh Y Lan, điều này giống như trở lại những năm tháng kháng chiến Đảng bí mật nghe lén điện báo.

An Luật dùng trạng thái nguyên hình hạ nhiệt độ cho Đế Chiêu, chín cái đuôi đều có chỗ dùng, hai cái dùng để bịt tai, hai cái cầm sách chuyên ngành, còn một cái thì lật sách, số còn lại thì chăm sóc Đế Chiêu cùng kịp thời thay nước, gọn gàng ngăn nắp. Bản thân cậu thì cúi đầu, cái miệng khép mở, ding ding đọc trọng điểm.

“Giáo viên dạy môn pháp luật kinh tế quá không có tính người, ngay cả trọng điểm cũng không cho.” An Luật thấy Đường Táp đi vào, ding ding tố cáo với cô.

Đường Táp duỗi tay: “Lấy lại tôi xem.”

An Luật vội vàng dâng sách chuyên ngành lên, Đường Táp sau khi xem xong thì đánh dấu trọng điểm cho cậu.

Mắt An Luật rực sáng như sao trời, cái đuôi cũng không màng hạ nhiệt độ cho Đế Chiêu nữa mà lúc này giống như chong chóng trực thăng hưng phấn bắt đầu xoay tròn, thiếu chút nữa là bay lên trời: “Táp Táp!!”

Đường Táp nói: “Nếu có lòng tin là sẽ qua, thì cứ học mấy cái trọng điểm này.”

“Qua được qua được!”

An Luật từng thấy Đường Táp ôn tập, cô ghi chép những phần trọng điểm rút gọn thành một trang giấy, cứ học theo trang giấy đó trong vòng một ngày đã ôn xong cả quyển sách.

An Luật cũng muốn có kỹ năng này, tuy chuyên ngành của Đường Táp không phải là tài chính thương mại nhưng An Luật nhìn thấy bút của cô đánh dấu trên sách của cậu thì rất yên tâm.

An Luật nhận lấy quyển sách đã được đánh dấu trọng điểm, nói lời khen ngợi: “Cuối kỳ chỉ cần một học bá như Táp Táp thôi.”

Đường Táp khom lưng vạch mắt của Đế Chiêu ra nhìn, nói: “Tôi không phải học bá.”

“Táp Táp, khiêm tốn quá mức rất đáng ghét đó!”

Đường Táp hừ cười một tiếng: “Xin gọi tôi là học thần.”

Phụng Hoàng bật cười chiêm chiếp, cảm xúc của cậu sớm đã bình tĩnh lại rồi, có thể khóc có thể cười mặt nào Phụng Hoàng cũng làm được.

 

Giọng nói của Bạch Trạch truyền tới chỗ Y Lan, Y Lan thuật lại: “Em trai Cùng Kỳ, ha ha ha ha, nhiều năm không gặp trong cuộc thi chiến cầu cũng không thấy cậu tới.”

Phụng Hoàng vừa ghi chép vừa nói với Đường Táp: “Tài trưởng của tập đoàn tài chính Nam Sơn tới rồi.”

“Ồ, con Cùng Kỳ đó, xem ra là có việc thật.” Đường Táp ngồi xuống, chờ tin truyền đạt của Y Lan.

“…….”

Y Lan kề cà không nói chuyện.

Phụng Hoàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Y Lan ngập ngừng, nói: “Hình như…… mất tiếng rồi.”

“Ý gì chứ!” Phụng Hoàng ném cây bút trong tay đi.

Y Lan nói: “Sợi rễ của tôi vẫn còn ở nhà ăn, nhưng…… xung quanh, xung quanh không có tiếng động gì. Tôi cảm thấy…… hình như không thấy Bạch Trạch nữa rồi.”

Đường Táp chống bàn đứng lên, nhíu chặt mày.

Cô lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là…… trận?”

“Sao lại là trận?!” Phụng Hoàng sắp bị chữ này phiền chết rồi, “Thần thông quảng đại như vậy, nháy mắt đã xây lại được rồi, con thú lớn như Bạch Trạch còn bắt cóc đi được?”

Đường Táp vỗ bàn một cái, trang bị thêm hai cây dao, nói: “Tôi đi phòng bao nhà ăn xem tình hình thế nào.”



Phụng Hoàng: “Tôi cũng đi.”

“Cậu cứ đợi ở đây.” Đường Táp chỉ những thứ ở trong phòng, “Lỡ như giữa chừng Bạch Trạch có động tĩnh gì, không thể để lỡ.”

Đường Táp lấy điện thoại ra, gọi vào điện thoại của Bạch Trạch.

“Vẫn còn thông, không có người nhận máy.”

Cô nhảy từ cửa sổ xuống, chạy tới lầu hai nhà ăn.

Lầu hai nhà ăn có mấy phòng bao khép kín, loại phòng bao này bình thường đều bị các đôi tình nhân và giáo viên công chức chiếm dụng, hôm nay có lẽ là dọn dẹp cho nên lầu hai không có bóng một sinh viên nào.

Đường Táp gọi một con Lộc Tinh đi ngang qua: “Hiệu trưởng Bạch có tới đây không? Đặt phòng số mấy?”

Lộc Tinh bưng một bình trà nóng, nói: “Ngay bên cạnh Du Nhiên Các này.”

Lộc Tinh đẩy cửa Du Nhiên Các ra, bên trong trống rỗng không có ai duy chỉ có hai tách trà ở đó.

Đường Táp nhìn số lượng trà trong tách, hỏi: “Tập đoàn tài chính Nam Sơn tới mấy tên? Tới lúc nào?”

“Tới hai tên, tài trưởng Cùng Kỳ và thư ký của ông ấy. Vừa tới không lâu, sau đó hiệu trưởng Bạch cũng tới, tôi ra ngoài rót nước còn họ thì đóng cửa nói chuyện……”

Đường Táp: “Cùng Kỳ tới bằng gì?”

“Tôi, tôi không biết......” Lộc Tinh ngây ngốc nói, “Có lẽ là ngồi xe tới? Tuy tài trưởng Cùng Kỳ không thích nhân loại hóa nhưng hôm nay tôi thấy giày da kiểu tây của ông ấy, còn là hình người có lẽ là ngồi xe tới đây.”

Trong phòng không có trận, càng gay go đó chính là không có dấu vết của Bạch Trạch.

Đường Táp chạy xuống sảnh nhà ăn, không nhìn thấy xe.

“Chẳng lẽ là trận tới trận đi?” Đúng lúc cô đang phiền lòng thì bỗng nghe thấy bốn khu trường học lớn lục tục bắn ra đạn tín hiểu đủ các màu.

Sau một trận tạp âm thì loa phát thanh của vườn trường vang lên.

“Tôi là đại diện được mọi người bầu ra, mong các học đệ học muội đừng hoảng hốt, mục tiêu hành động lần này của chúng tôi là chiếm lĩnh đài phát thanh của hội học sinh, mục đích hành động của chúng tôi là đàm phán với hội học sinh cùng hội đồng trường thủ tiêu bộ kỷ luật càng ngày càng phát xít hóa, hủy bỏ chức vụ của trưởng hội học sinh Đế Chiêu và phải xin lỗi trước toàn thể học sinh!”

Trong mắt Đường Táp trào lên sự phẫn nộ: “Có sự lừa dối ở trong này.”

Đám học sinh này, bắt chước phong cách trường học những năm hai ba mươi năm của thế kỷ trước. Thế nào, còn muốn ‘cách mạng’ sao?!

“Chúng tôi không hy vọng tập đoàn tài chính Hiên Viên và tập đoàn tài chính Đồ Sơn dùng cách này để đoạt quyền ở trong vườn trường Phi Đại, tôi hy vọng hiệu trưởng có thể ra mặt giải quyết tình trạng hỗn loạn hiện tại của Phi Đại, kết thúc hành vi 1984 của bộ kỷ luật!”

Đường Táp thầm nói: “Ngươi đấy đọc sách quá ít rồi!”

Loa phát thanh ‘thảo phạt’ đối với hội học sinh và bộ kỷ luật vẫn đang tiếp tục, động tác của Đường Táp rất nhanh, cô cắn theo dao phây trực tiếp nhảy thẳng vào trạm phát thanh vườn trường bằng đường cửa sổ.

“Đây là độc, tài, là phát xít, là không tôn trọng tự do và học thuật……”

Đường Táp giơ chân đá văng cửa phòng phát thanh, vung tay ném ra một cây phi đao.

Thần thức của cô sớm đã truốt xuống như thác đổ.

Đang nói là con Toàn Quy (1), Đường Táp nắm đầu của nó ấn tới bên cạnh micro, hỏi: “Đã muốn nói vậy sao không nói với mọi người tên của ngươi? Thế nào, rốt cuộc muốn nói hay là mượn cơ hội khiêu khích?”

Toàn Quy kêu to: “Bộ kỷ luật đánh học sinh này!!”

Đường Táp: “Nào, nói với tôi đi vì tôi chính là đại diện, tôi có thể nói với ngươi giải tán bộ kỷ luật, không được. Đổi chủ tịch hội học sinh, không được. Xin lỗi, mơ đi cưng! Tới đi, hỏi xem nguyên nhân tôi dám nói như vậy đi!”

“Cô là bang Dao Phây! Đường Táp thuộc bang Dao Phây! Đồng bọn bị mất tích của chúng ta đều do Đường Táp cái con người này làm……”

Đường Táp: “Để ta nói nguyên nhân cho ngươi biết, nghe cho kỹ đây.”

Cô nói: “Ta chính là Thần Trật Tự, trời và đất tất cả những quy định trật tự vạn vật sinh linh đều phải tuân theo quy tắc hành sự do ta định ra. Các ngươi đã gọi tên mạo danh Phục Hy đó là phụ thân, thế sao không gọi ta một tiếng bà cố?”

Trong mắt của cô lóe lên kim quang phán quyết Thượng Cổ.

“Nói với ta, đồng bọn của ngươi.” Tay của Đường Táp bóp chặt cổ của con Toàn Quy này, “Nói với ta, tên của bọn chúng, sau đó mở to mắt mà nhìn.”

Toàn Quy nhả ra từng cái tên đồng bọn của nó.

Sinh viên của Phi Đại gần như đều ra khỏi ký túc cá và phòng học, đứng ở trong vườn trường ngửa đầu nghe phát thanh vườn trường.



Mỗi một cái tên mà Toàn Quy nói ra, tên tương ứng với sinh viên nào đều sẽ bị ánh sáng màu vàng đánh ký hiệu ràng buộc.

Đường Táp nói: “Bất kể ngươi là ai, đối mặt với Thần Trật Tự ngươi không cách nào nói dối được. Ta có quyền phán quyết ngươi, ta có quyền đại diện trời đất trừng phạt các ngươi.”

Cô gạt tay ngang, nói: “Những tên hung thú phạm tội bị điểm danh, các ngươi đã bị trời đất đánh dấu, từ nay về sau sẽ mang theo kí hiệu đồng lõa này để sống. Nếu chết vẫn không hối cải, vì ham muốn cá nhân mà phạm tội, các ngươi sẽ……”

“Chết bất đắc kỳ tử.” Lúc Đường Táp nói ra những chữ này, tay cũng buông ra.

Toàn Quy không dám nhúc nhích, trên mặt nó xuất hiện hai chữ cực lớn màu đen: “Đồng lõa.”

Đồng lõa.

Đường Táp nói: “Những gì các ngươi đang thấy, chính là minh chứng ta thân là Thần.”

Đường Táp vặn âm lượng loa phóng thanh trường học lớn nhất, nói: “Nghe rõ đây tên mạo danh Phục Hy, ngươi chỉ có một sự chọn lựa duy nhất chính là ngoan ngoãn tới trước mặt ta nhận tội chịu thua, nếu lại dám lợi dụng sinh viên Phi Đại làm ảnh hưởng tới việc học tập và thi cử của mọi người lần nữa, ta sẽ giáng lệnh trừng phạt xuống cho ngươi.”

Cô cao giọng: “Nhìn cho kỹ đây!”

Bầu trời khuya nổi lên mây đen cuồn cuộn, tia sét điện màu đỏ bổ xuống, các sinh viên ào ào tản đi, có học sinh còn kinh ngạc sái cả cằm.

“Ngoài ra, đám lâu la của tập đoàn tài chính Nam Sơn, thông báo cho Cùng Kỳ để hắn ngoan ngoãn đưa Bạch Trạch trở về đây, nếu trước ngày mai nhìn không thấy Bạch Trạch lành lặn trở về, ngươi với cái tập đoàn đó của ngươi đợi chết đi.”

Phụng Hoàng bay tới, ở trước trăm mắt dõi theo, cúi đầu xuống.

Cậu nhỏ giọng nói: “Lên đi, đã phơi bày ra hết rồi vậy chúng ta cứ chơi trội mà về.”

Đường Táp khẽ thở dài.

Phụng Hoàng: “Thế nào, ghét bỏ không phải là Rồng không tiêu sái?”

Đường Táp bước lên Phụng Hoàng, giống như lời Phụng Hoàng nói, đạp gió treo lơ lửng ở trên không trung, ánh mắt uy nghiêm quét qua đám sinh viên ở phía dưới.

Gió lạnh dữ dội ngày đông thổi tung mái tóc đen của cô, ở sau lưng thiên lôi đánh lên tiếng vang lờ mờ.

Tiếng sét ngày đông, thiên lôi chỉ có thể là Thần dẫn tới thôi.

Đây chính là sự chứng minh thân phận có sức mạnh nhất.

Các cầm thú yêu tinh cúi đầu hơi khụy gối hành lễ, mà một vài yêu thú tinh cỡ nhỏ phản ứng càng khoa trương hơn.

Khoa trương nhất vẫn là cái con có ID gọi là Cẩu Yêu Tinh Của Hao Thiên Khuyển, nó từng điên cuồng gọi nữ thần Lộc Thục, khi nghe thấy Đường Táp là bang Dao Phây nó lập tức xông ra khỏi cửa ký túc xá muốn cắn chết Đường Táp, chạy tới nửa đường bỗng biết được Đường Táp là Thần Trật Tự còn dẫn được thiên lôi, đánh ký hiệu lên các phần tử phạm tội đang ẩn náu......

Thật Cẩu nó quá xá ngầu!! Chẳng trách gọi là Táp! Tổ tông khuyển ơi Táp quá đi!

Hao Thiên Khuyển lập tức quỳ xuống, tự vả mặt bốp bốp: “Đây mới là nữ thần, đây là nữ thần thật chém nữ thần giả, ông đây tin rồi!”

Trước kia nó luôn cảm thấy tội của Lộc Thục là do bị người ta đố kỵ nên có, hiện tại xem ra vẫn có chút gì đó đáng nghi lắm!

Đây là nữ thần thật trừng trị tội phạm!

Trong rừng ngô đồng cách Phi Đại không xa.

Đằng Xà sờ gương mặt tượng bùn của Nữ Oa, ánh mắt say mê.

Câu Trần nói: “Kế hoạch bị đảo lộn rồi…… Thần Trật Tự đã tự mình nói rõ thân phận. Cùng Kỳ gọi điện thoại đến, hỏi ông định làm thế nào.”

“Kế hoạch không hề bị ảnh hưởng tới.” Đằng Xà dịu dàng nói, “Thật ra không cần làm quá sức, bảo Cùng Kỳ nói với cô ta, ta và Bạch Trạch ở hồ Chu Tước đợi cô ta.”

“Nhưng cô ta…… hình như mạnh hơn trước rồi.” Câu Trần nói, “Mới bao lâu đâu chứ? Tôi sợ nếu cô ta thức tỉnh thật……”

“Cô ta chỉ là một người mang Thần thức.” Đằng Xà nói, “A Thù sớm đã mất Thần lực rồi, cô ấy tán cạn Thần lực truyền cho tượng đất rồi, là con người chứ không phải Thần, cô ta không làm được gì đâu, bị thương rồi cũng giống như đã chết. Không cần để ý cô ta, cô ta không phải là vật cản của chúng ta. Ta cũng không cần chút Thần thức ít ỏi đó của cô ta……”

Đằng Xà từ từ nâng đôi tay lên, nói: “Ta chỉ muốn con Rồng đó.”

= = = = = =

Chú thích:

    Toàn Quy là một loại dị thú đầu chim, cơ thể giống rùa đen, đuôi giống rắn độc. Âm thanh khi Toàn Quy kêu lên rất giống tiếng gõ vào gỗ, người ta mang theo Toàn Quy ở trên người, có thể ngăn cản ù tai, tăng cường thính lực, còn có thể trị vết chai chân.

 

------oOo------