Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực - Chương 44: Vặt sạch lông chân (trung)




Hai quân xem đấu, chiến thư đã hạ.



Hội trường đột nhiên rộ lên một trận náo động nho nhỏ. Bởi chuyện xảy ra quá đột nhiên, hai tay mơ trong đội của Bách Chiến Bách Thắng và Tuyết Lý Hống thoáng sững ra, chậm mất một nhịp.



Thế cục càng lúc càng nghiêm trọng.



Quan Miên thấy Ám Hắc Đại Công tự dưng đứng lên đi về phía mình.



Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta ngồi cạnh Ám Hắc Đại Công vốn định cùng qua, nhưng đường nhìn vừa giao nhau với ánh mắt của Quan Miên đã lập tức thay đổi ý định.



Ám Hắc Đại Công vòng qua hành lang của hội trường đến cạnh Quan Miên. Vô số cặp mắt trong hội trường dõi theo bóng lưng của anh.



“Hội trường số 5 đã đấu tới vòng thứ mười hai.” Ám Hắc Đại Công ngồi xuống, nghênh ngang duỗi chân ra.



Quan Miên dùng một âm tiết để đáp lời: “Ừm.”



Sau đó hai người không nói gì thêm.



Trên sàn đấu, Bách Chiến Bách Thắng cùng Tuyết Lý Hống đã rơi vào cảnh lấy bốn địch sáu cực kỳ nguy hiểm. Hai đội viên kia cũng chẳng chống đỡ thêm được bao lâu, lần lượt người trước kẻ sau về chầu ông bà. Nếu như bảo cái chết của hai người họ còn chút giá trị thì chính là cả hai vừa khéo cùng nghề kỵ sĩ, dùng Liên Hợp quật chết một mãnh tướng của phe địch. Thế nhưng chuyện này vẫn không ảnh hưởng mấy với kết cục.



Bách Chiến Bách Thắng cùng Tuyết Lý Hống đẳng cấp tuy cao, nhưng đối thủ lần này lại do hệ thống căn cứ vào thực lực mà sắp xếp. Bọn họ mạnh thật, song đối thủ cũng chẳng yếu. Hơn nữa phe kia còn tổ kiểu hai vú em, hai ma pháp sư có thể sử dụng Ma Pháp Trận, hai kỵ sĩ cùng dùng Liên Hợp, kỵ sĩ và pháp sư cùng hệ quang minh hoặc vong linh để đánh hỗ trợ. Theo tình hình trước mắt, đây chính là tổ hợp chiếm ưu thế nhất.



Bởi vậy, hai người họ lay lắt thêm được ba phút thì cùng nhau tan thành ánh sáng trong Ma Pháp Trận của kẻ địch.



Ám Hắc Đại Công hỏi: “Muốn đi sân đấu số 5 xem không?”



Một tiểu tinh linh sà xuống trước mặt Quan Miên. Quan Miên mở thư ra xem rồi quay sang Ám Hắc Đại Công, “Tin tức nội bộ, sân đấu số 32 cũng đã bắt đầu tốp thứ mười hai.”



Ám Hắc Đại Công cười hỏi: “Đằng ấy muốn mời tôi đến trợ oai?”



Quan Miên hỏi: “Anh tình nguyện làm cổ động viên biểu diễn khoe chân dài?”



Ám Hắc Đại Công nói: “Tôi chỉ biết huýt sáo chế giễu.”



Quan Miên nói: “Đoán được.” Đối thủ của cậu là Lông Chân Rất Gợi Cảm, phân hội trưởng phân hội Macey của Đế Diệu. Giả sử Ám Hắc Đại Công thật sự ủng hộ cho đối thủ của bọn họ, biết đâu Lông Chân Rất Gợi Cảm sẽ dẫn dắt cả phân hội tạo phản không chừng.



Hai người chậm rãi thả bộ đến sân thi đấu số 12.



Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta thoáng ngẫm nghĩ rồi cũng đi theo.



Vừa vào hội trường, Quan Miên lập tức bị truyền tống đến giữa sàn đấu. Bị Thịt Rỗng, Minh Nguyệt Vô Ảnh, Vô Song cùng Gia Cát Động Minh đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi Phồn Tinh Hữu Độ.



Vô Song nhỏ giọng hỏi Minh Nguyệt Vô Ảnh: “Tới chưa?”



Minh Nguyệt Vô Ảnh đáp: “Không biết.”



Vô Song cau mày, không nói gì thêm.



Quan Miên quan sát đánh giá tuyển thủ đội đối phương. Chịu sự ảnh hưởng của ID, tầm nhìn của cậu chuyển ngay xuống chân bọn họ.



Sáu cặp giò đều giấu sau váy hoặc quần không để lộ hàng, nhưng từ tư thế đứng mà xét, Quan Miên tập trung mục tiêu vào một người đứng rung chân.



Chắc bởi ánh mắt của cậu quá mức nóng bỏng, người nọ rốt cuộc cũng ngừng nhịp chân.



Chẳng hiểu vì sao, trong đầu Quan Miên đột nhiên hiện lên hình ảnh lông chân dập dìu đón gió, khẽ khàng lay động vài phen rồi chậm rãi nằm xuống.



“…”



Do ánh mắt hơi bị quái dị của cậu, người nọ nhịn hết nổi đành phải lên tiếng: “Tôi không phải Lông Chân Rất Gợi Cảm.” Từ sau ngày tổ đội cùng Lông Chân Rất Gợi Cảm, gã mang tiếng oan như cơm bữa, chỉ vì thích nhịp chân mà lúc nào gã cũng trở thành đối tượng hàng đầu của những đại gia có sở thích “ngắm chân”.



Quan Miên cuối cùng cũng dời mắt lên mặt gã.



Người nọ chỉ sang ông chú chín chắn bên cạnh, nói: “Anh ấy mới là Lông Chân Rất Gợi Cảm.”



Lông Chân Rất Gợi Cảm khiêm tốn nói: “Gợi cảm tầm tầm thôi, của nhóc cũng đâu đến nỗi.”



Người nọ: “…”



Quan Miên nhìn mặt Lông Chân Rất Gợi Cảm, gật gật đầu.



Người nọ thắc mắc: “Sao anh không nhìn chân anh ấy?” Mình chẳng phải Lông Chân Rất Gợi Cảm mà chân bị dòm ngó nửa buổi trời, trong khi đối phương đúng là Lông Chân Rất Gợi Cảm lại bị nhìn mặt.




Quan Miên nói: “Theo tình trạng lông mọc trên mặt anh ta, tôi có thể đoán được lông chân anh ta cũng rất dày đặc.”



Lông Chân Rất Gợi Cảm cười khan hai tiếng, “Thật ra cũng tàm tạm. ID này là tiện tay lấy đại, tình trạng mọc lông của tôi chỉ cỡ thường thường bậc trung trong nhân loại, so ra kém vượn người nhiều lắm.”



Đồng hồ đếm ngược thời gian đột nhiên “tút” lên một tiếng.



Cuộc thi bước vào giai đoạn mười phút đếm ngược.



Bởi sân đấu mở từ mười giờ sáng đến mười giờ tối, hết trận này tiếp trận khác, cho nên game thủ chưa đến lượt đấu đều chờ sẵn trên mạng, tránh để bỏ lỡ thời gian. Ai biết có khi nào những đội đấu trước bị dọn dẹp với thế như chẻ tre hay không chứ, nhỡ trễ giờ một chút lại hại đồng đội rơi vào tình cảnh lấy năm chọi sáu. Hệ thống sẽ không vì người chơi đến muộn mà hoãn giờ đấu hay chọn ngày đấu lại.



Thời gian từng phút từng giây trôi qua, sắc mặt Vô Song cùng Bị Thịt Rỗng càng lúc càng khó coi. Bọn họ dùng tiểu tinh linh và huyết tinh linh gửi đi mười phong thư, tất cả đều như muối bỏ biển, bặt vô âm tín.



Còn lại năm phút cuối, Bị Thịt Rỗng nhỏ giọng thì thầm: “Chị Minh Nguyệt gọi điện thoại hỏi thử cái được không?”



Vô Song nhìn Minh Nguyệt Vô Ảnh, vội nói: “Thôi đi. Nhỡ cả Minh Nguyệt cũng về không kịp thì phần thắng của chúng ta càng ít.”



Bị Thịt Rỗng nhìn đồng hồ tính giờ, không nói lời nào.



Còn hai phút.



Vô Song và Bị Thịt Rỗng đầu rịn mồ hôi.



Quan Miên quay đầu nhìn Ám Hắc Đại Công, thế nhưng trông bộ dạng tủm tỉm cười của anh không giống cười trên nỗi đau của người khác, mà lại như bình thản thong dong.




Chính vào lúc đồng hồ đếm ngược tụt xuống dưới một phút, bắt đầu nhảy lùi dần từ con số năm mươi chín giây, bóng người quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện nơi cửa vào, sau đó được trực tiếp truyền tống lên sân.



“Lão đại!” Vô Song kích động ôm chầm lấy anh ta, dùng sức vỗ mạnh vào lưng đối phương, “Em cứ lo anh không đến kịp!”



Phồn Tinh Hữu Độ mỉm cười: “Anh đi luyện cấp tí xíu, hại mọi người lo lắng rồi.”



Vô Song hỏi: “Sao không trả lời thư?”



Phồn Tinh Hữu Độ đáp: “Chỗ luyện tập hơi xa, trả lời thư sợ về không kịp đấu.”



Vô Song nhìn đồng hồ đếm ngược chỉ còn vài giây, cười bảo: “Anh tính chuẩn ghê cơ.”



Keng một tiếng, trí tuệ nhân tạo Shirley xuất hiện giữa sân đấu, vẫn lặp lại những quy định cũ, nói xong thì hỏi xem còn thắc mắc gì không, sau đó tuyên bố cuộc đấu bắt đầu.



Cuộc đấu vừa bắt đầu, Quan Miên cùng Bị Thịt Rỗng đã đứng trong phạm vi bảo vệ của Vô Song. Bị Thịt Rỗng nhanh chóng ngâm xướng. Đặc điểm mạnh nhất của thi nhân hát rong chính là kỹ năng hỗ trợ, tăng thêm điểm thuộc tính vốn có của đồng đội, tăng mạnh độ chính xác, có thể ví như chất xúc tác cho game thủ.



Gia Cát Động Minh biến mất trong tích tắc.



Đây là độc chiêu của thích khách – Súc Ảnh, cùng Hóa Phong của đạo tặc tuy khác tên nhưng cùng công hiệu. Khác ở chỗ Hóa Phong là tăng tốc, còn Súc Ảnh là ẩn thân.



Cùng lúc đó, ba người Minh Nguyệt Vô Ảnh, Phồn Tinh Hữu Độ, Vô Song đều ra tay.



Minh Nguyệt Vô Ảnh chắn trước mặt Phồn Tinh Hữu Độ, xông thẳng vào trận doanh của địch. Phồn Tinh Hữu Độ tựa như cái bóng của Minh Nguyệt Vô Ảnh, cô hướng sang trái, anh ta rẽ sang trái, cô hướng sang phải, anh ta cũng rẽ sang phải. Cô giúp anh ta ngăn cản tất cả công kích, anh ta giúp cô tăng thêm trị số thương hại đối phương!



Vô Song sử dụng chính là đánh lan, Hỏa Diễm Tháp (Tháp Lửa)!



Chỉ thấy một tòa tháp lơ lửng trên không trung từ từ đè xuống.



Lông Chân Rất Gợi Cảm dùng kết giới hệ thủy cản được nửa phần tổn thương.



Trong chính giây phút này, công kích của đối phương cũng ập tới.



Mà Quan Miên lại chính là mục tiêu đứng mũi chịu sào!



Trên khán đài, Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta nói: “Phồn Tinh Hữu Độ đang giữ lại thực lực.” Phồn Tinh Hữu Độ chân chính sẽ không núp sau Minh Nguyệt Vô Ảnh. Bất luận cấp thấp đến đâu chăng nữa.



Ám Hắc Đại Công cau mày hỏi: “Sao không bảo phản ứng của hắn ta trì trệ hơn nhiều?” Chơi game rất cần cảm giác, sức phán đoán cùng lực phản ứng, nhất là với cao thủ mà nói, những điểm này càng trở nên quan trọng. Phồn Tinh Hữu Độ rời game một thời gian dài như vậy, cảm giác và lực phản ứng đã mất không phải chỉ nhờ PK bình thường để tìm lại được, cái anh ta cần chính là áp lực tạo nên bởi những cao thủ đỉnh cao. Những thứ này có lẽ đành cần tìm về từ Lưu Tinh Chi Chiến.



Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta thấy Ám Hắc Đại Công đứng dậy thì ngờ vực hỏi: “Không xem hết à?”



Ám Hắc Đại Công nói: “Xem xong rồi.”



“Hả?”



“Nhớ gửi cho Lông Chân Rất Gợi Cảm một bức thư an ủi.”