Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 92: Nguy cơ(1)




Edit - beta: Axianbuxian12



Lộ Nhậm giơ đao chém bụi gai trước mắt, bước vào phạm vi chiếu sáng của lửa trại ấm áp.



Cát Huy phụ trách cảnh giới thấy là Lộ Nhậm, thả lỏng nắm đấm.



"Thế nào?"



Lộ Nhậm gật đầu, nói: "Phụ cận vẫn coi là an toàn, không có đàn dị thú nguy hiểm."



Tổ bọn họ chọn đóng quân ở nơi có tầm mắt tốt, địa thế nhẹ nhàng này. Sáng hôm nay bọn họ thu hoạch cũng không nhiều, phần lớn thời gian đều là đang lên đường và dò xét địa hình.



Khu vực dị thú hoạt động này cách thành phố Bạch Hổ khoảng chừng hai trăm ki-lô-mét. Vị trí doanh địa đóng quân chia ra khu vực con người hoạt động và khu vực dị thú hoạt động.



Từ nơi đóng quân đi phía trước, là khu không có người. Vào thời gian đặc biệt, doanh địa cũng là tuyến đầu ngăn cản cơn sóng dị thú.



Càng đi xa khu vực con người hoạt động, đi sâu vào trong thì sẽ gặp phải dị thú càng nguy hiểm và cấp bậc càng cao, sau khi thuận lợi săn giết, điểm tích phân đạt được tất nhiên càng cao.



Đương nhiên, lợi ích luôn luôn đi đôi với nguy hiểm, trong đó phải cân nhắc tới thực lực và kinh nghiệm.



Tiểu đội Lộ Nhậm phối hợp còn coi là ăn ý, cũng không có quá nhiều tranh chấp.



Cậu đi đến ngồi xuống bên cạnh lửa trại, Khâu Nhã đưa cho cậu một bát cơm tự sôi.



Lộ Nhậm nhìn lướt qua, hỏi: "Thầy Mục đâu?"



Khâu Nhã hất hất cằm, nói: "Đi nguồn nước bên kia rồi, hình như nói là muốn tắm một chút."



Lộ Nhậm "ừ" một tiếng, sau đó cúi đầu ăn cơm.



Đang ăn thì cậu nhận ra chút không đúng, ngẩng đầu lên quả nhiên thấy ánh mắt sáng quắc của Khâu Nhã đang nhìn chằm chằm mình.



Lộ Nhậm và xong miếng cơm cuối cùng, lại uống ngụm miếng, thở ra, nói: "Có gì thì trực tiếp hỏi đi."



Khâu Nhã chớp mắt, nói: "Thật ra ấy, dọc đường đi tôi đều rất tò mò, cậu không có chút thành kiến gì với thầy Mục sao?"



Lộ Nhậm không hiểu: "Thành kiến gì?"



Khâu Nhã nhìn xung quanh, thấy Mục Thanh Đồng chưa có dấu hiệu trở về, tiếp tục nói: "Dù sao thì lời đồn trong trường học......"



Cô dừng lại một chút, thấy vẻ mặt Lộ Nhậm không có gì thay đổi, nói: "Quả nhiên, tính cách cậu đủ phóng khoáng, tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa."



Lộ Nhậm cười cười: "Cô cứ nói tiếp, chuyện quá khứ, từ trước đến nay tôi không quá so đo."



"Thế không phải tin đồn lúc trước nói cậu và Thời Diễn có quan hệ không rõ sao, sau đó tôi lại nghe người ta nói cái gì thế thân cho ánh trăng sáng." Khâu Nhã xua xua tay, "Đương nhiên, tôi cũng không phải đồ ngốc tin vào lời đồn, người thấy qua thực lực của cậu, đều sẽ không có suy nghĩ này."



Lộ Nhậm nhướng mày: "Ồ? Sao lại nói vậy?"



Khâu Nhã cười cười, nói: "Dù sao, sau khi thầy Mục trở về, cậu vẫn luôn bế quan ở trường học. Những người đó liền nói cái gì mà sau khi ánh trăng sáng trở về thì thế thân cuối cũng cũng bị vứt bỏ."



"Bọn họ thì biết cái gì, đối với võ giả, tu vi mới là quan trọng nhất, gì mà đau lòng nên bế quan chứ, đây cũng không phải phim ngôn tình đâu."



Lộ Nhậm nghe đến đó, thật ra có vài phần hứng thú, lại cảm thấy Khâu Nhã này có chút kỳ lạ, tính cách trước sau thay đổi quá lớn, giống như bị trúng tà vậy.



Cậu hỏi một câu: "Lúc trước không phải cô còn lấy danh nghĩa vị hôn thê của Thời Diễn tới gây phiền phức cho tôi sao?"



Khâu Nhã vừa nghe Lộ Nhậm nhắc việc này, mặt đỏ bừng lên, chân tay luống cuống mà đứng lên, cúi gập người.



"Xin lỗi! Nói thật, thật ra tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội xin lỗi. Tôi cũng không biết mình bị thế nào, có lẽ là bị trúng tà rồi!"



Lộ Nhậm lại nghe ra vài ý khác, nói là trúng tà, không bằng nói là bị mở cái buff nào đó.



Trạng thái bây giờ của Khâu Nhã đối lập với trạng thái lúc trước. Khâu Nhã đứng ở trước mặt, mới giống người bình thường có năng lực suy nghĩ độc lập, mà không phải người công cụ như trước, chỉ đơn thuần thúc đẩy cốt truyện một cách ngu ngốc.



Cậu lại hỏi: "Cô không thích Thời Diễn à?"



Khâu Nhã sửng sốt một chút, cẩn thận nghĩ nghĩ: "Nói ra thì, lời tôi nói với Thời Diễn cũng chưa vượt quá mười câu, sao mà thích anh ta được? Thích cái gì chứ? Gương mặt kia ư?"



Cô gãi gãi đầu, nghi hoặc: "Cũng không phải, nói thật, Thời Diễn lớn lên là đẹp trai, thực lực cũng cao, nhưng không đến mức khiến tôi ngu muội như vậy......"



Lộ Nhậm nheo nheo mắt, lại hỏi: "Bố mẹ cô, còn thúc đẩy việc đính hôn của cô và Thời Diễn không?"



Khâu Nhã sửng sốt, nói: "Vậy cũng kỳ lạ, bố mẹ tôi khoảng thời gian trước đột nhiên tỉnh táo, không còn nhắc chuyện này nữa, trái lại còn khuyên tôi, nói chuyện hôn nhân, vẫn nên tìm người mình thích, cứng rắn bám lấy cũng không có hạnh phúc."



Khâu Nhã càng nghĩ càng cảm thấy chuyện xảy ra trong nhà cô gần một năm nay quả thực là quá kỳ lạ, bố mẹ cô cũng không phải người hy sinh hạnh phúc của con gái để đổi lấy quyền thế.



Đây rốt cuộc là chuyện gì?



Lộ Nhậm thấy cô nghi hoặc, cũng không cắt ngang, nhân cơ hội này giao lưu với Tiểu Quân.



"Tiểu Quân, mi có thể kiểm tra Khâu Nhã không, có phải cũng có buff cuồng yêu không?"



Tiểu Quân: 【 Không thể nào, buff cuồng yêu là thuộc riêng về khí vận chi tử, cô ta......ấy? 】



"Sao vậy?"



【 Cô, cô ta hình như mơ hồ có dấu hiệu thức tỉnh ý thức, số liệu dao động có chút giống với lúc trước ta kiểm tra được khi cậu thức tỉnh ý thức bản thân. 】




Thì ra là thế.



Lộ Nhậm cũng không cảm thấy có bao nhiêu khó tưởng tượng, cậu có thể thức tỉnh ý thức, những người khác cũng có thể.



Thậm chí cậu còn thấy vậy vui mừng, dù sao có người thức tỉnh ý thức, chứng tỏ tính độc lập của thế giới càng cao, lực khống chế của cơ chế tu sửa cốt truyện đối với thế giới này cũng yếu hơn nhiều.



Chỉ là, trong đoạn thời gian này, rốt cuộc là đã xảy ra cái gì, mới có thể dẫn tới nhà Khâu Nhã thoát khỏi khống chế của cơ chế tu sửa cốt truyện.



Lộ Nhậm nhớ rõ, lần trước khi nhìn thấy Khâu Nhã trong hội đấu giá từ thiện, cô còn có ý đồ châm ngòi ly gián, kịch bản cầm trong tay chính là nữ phụ độc ác.



Nghĩ đến đây, cậu hỏi một câu: "Khâu Nhã, trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn bế quan, có phải có chuyện gì lớn xảy ra không?"



Khâu Nhã sửng sốt một chút: "Cậu nói về phương diện nào?"



Lộ Nhậm: "Về Thời Diễn."



Khâu Nhã do dự một lát, vẫn thành thật nói ra: "Nghe nói Thời gia đang tiếp xúc với Mục gia, bên Mục gia truyền ra tin tức, hình như là chuẩn bị đính hôn."



Đính hôn?



Lộ Nhậm nhíu mày, cũng không phải bởi vì khác lạ, mà là tin tức đính hôn này tới quá nhanh. Trong cốt truyện ban đầu, rõ ràng là Mục Thanh Đồng bị thương nặng hôn mê, Thời Diễn vì tỏ lòng trung thành mới đính hôn.



Đính hôn trong cốt truyện, xảy ra ở bệnh viện.



Từ góc nhìn của người chơi, chính là sau khi hôn mê tỉnh lại, trên ngón tay đã nhiều thêm một cái nhẫn. Lúc sau mới từ chỗ NPC khác, biết được chuyện Thời Diễn làm trong lúc y hôn mê.



Đây là bước tiến triển lớn trong cốt truyện, tục xưng là thời khắc phát đường.




Từ góc độ của Lộ Nhậm, lại thấy cứ lộ ra một cổ quỷ dị sao sao ấy, cốt truyện rõ ràng là đang đi theo quá trình, lại có xu hướng lệch khỏi quỹ đạo.



Cách làm này, rõ ràng giống với cách nghĩ của cậu.



Lộ Nhậm bỗng nhiên nhớ tới thái độ đột nhiên thay đổi của Thời Diễn, luôn cảm thấy, chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy.



Sau khi Thời Diễn đột nhiên đưa ra lời giải trừ hợp đồng, Lộ Nhậm và Tiểu Quân từng thảo luận, có lẽ là vì Thời Diễn bị thương dẫn tới bị buff cuồng yêu ảnh hưởng lần nữa.



Chỉ là hơn một tháng nay, Lộ Nhậm cũng không cơ hội tiếp xúc với Thời Diễn, không thể xác định cái suy đoán này. Lúc trước trên phi hành khí, vì qua một đoạn thời gian rồi, Lộ Nhậm cũng quên mất chuyện này.



Bây giờ xem ra, trong chuyện này, Thời Diễn có lẽ cũng sắm vai nhân vật quan trọng nào đó.



Lúc này, Mục Thanh Đồng từ nơi xa đi tới.



Lộ Nhậm nhìn Mục Thanh Đồng trước mắt này không giống nhau trước đây lắm, chỉ cảm thấy cảm giác khó chịu càng ngày càng nặng.



Chỉ là, mọi chuyện đều không có chứng cứ, vẫn nên lặng lẽ quan sát thay đổi.



Lộ Nhậm nhắm mắt lại đả tọa, lặng tâm tĩnh khí.



Không nghĩ tới, sau khi nói chuyện với Khâu Nhã một phen, Lộ Nhậm tự nhiên ngộ đạo.



Có lẽ là phát hiện con đường phía trước có ánh rạng đông, Lộ Nhậm tiến vào một trạng thái cực kỳ huyền ảo, nguyên tố ngũ hành từ bốn phía điên cuồng xông tới đây.



Cậu dường như thấy một tiểu thế giới, tiểu thế giới kia đang gian nan giãy giụa khỏi quỹ đạo đã định, dần dần trở nên càng mỹ lệ hơn.



Lộ Nhậm nhìn tiểu thế giới kia trưởng thành, những quá khứ trước sau luôn bao phủ một tầng màu sắc u màu trong lòng, dường như đã nhạt đi không ít.



Cậu cũng không biết trạng thái này kéo dài bao lâu, đến khi một giọng nói đột nhiên kéo cậu trở về thế giới hiện thực.



Lộ Nhậm mở to mắt, thấy Bạch Như đứng ở đó, khuôn mặt nôn nóng dường như có chuyện gì quan trọng.



Sắc trời đã hơi sáng.



Cậu không cần ngũ cảm rõ ràng Plus cũng có thể nghe được tiếng gió nhẹ vuốt ve lá cây, nghe được nơi xa tiếng dòng suối róc rách, thậm chí nghe được tiếng chim chóc vỗ cánh bay khỏi tổ.



Chỉ là, Lộ Nhậm không có nhiều thời gian để thể nghiệm chỗ tốt mà ngộ đạo mang đến đã nghe Bạch Như nói.



"Xin lỗi, không phải tôi cố ý muốn cắt ngang cậu ngộ đạo đâu, thật sự là hết cách, Khâu Nhã mất tích rồi!"



Vẻ mặt Lộ Nhậm nghiêm lại, hỏi: "Sao lại như vậy?"



Bạch Như nói: "Không phải cậu ngộ đạo nên nhập định sao, Khâu Nhã xung phong nhận việc giúp cậu gác đêm. Chính là từ hai giờ đêm đến bốn giờ sáng. Bốn giờ đến phiên tôi, nhưng khi tôi dậy, lại phát hiện không thấy Khâu Nhã đâu cả."



"Cát Huy trực tiếp lao đi tìm, thầy Mục nói không thể để cậu ta đi tìm một mình, cũng đuổi theo phía sau. Tôi ở lại trông cậu."



Cát Huy là người theo đuổi Khâu Nhã, nghe thấy người trong lòng xảy ra chuyện, trong khoảng thời gian ngắn mất đi lý trí đuổi theo cũng là chuyện rất bình thường.



Tuy Mục Thanh Đồng lấy thân phận là kiểm tra làm nghiên cứu sinh để tham gia khoá thực tiễn, cũng đồng thời là giáo viên trong trường, đuổi theo cũng rất bình thường.



Chỉ là......



Lộ Nhậm nhớ tới hôm qua Khâu Nhã nói chuyện với mình, lại nghĩ tới cốt truyện Mục Thanh Đồng bị thương nặng, nhíu mày nói: "Ừm, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng đi tìm người."



____