Một người bồi bàn đi tới trước mặt Hạ Việt An, trên khay là những ly rượu cả nước trái cây nữa. Trịnh Gia Ngôn đã đúng khi mà hắn đoán trước nàng sẽ chọn ly nước trái cây.
Ở phía bên kia, Cố Tiêu Ngữ sau một hồi rời tầm mắt khỏi bạn gái thì cô không còn thấy nàng đâu nữa.
"Hồi nãy mới đứng đây cơ mà, đi đâu rồi?"
Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an, Cố Tiêu Ngữ không thể ngồi yên được nữa, cô đứng dậy đi tìm Hạ Việt An.
Hạ Việt An sau khi uống nước trái cây thì cảm thấy vô cùng chóng mặt, cả cơ thể dần trở nên khô nóng khó chịu. Nàng cau mày, cảm thấy bản thân hình như tới kỳ phát tình. Nhưng rõ ràng, chu kỳ nhiệt của nàng trong tháng này đã qua rồi mà?
Vừa lúc ấy, Trịnh Gia Ngôn tới, chỉ với một lực nhỏ cũng có thể kéo nàng đi.
Hạ Việt An muốn kêu lên, nhưng do tiếng ồn trong bữa tiệc quá lớn nên dù nàng có muốn cũng không thể át đi được tiếng nhạc xập xình. Mọi người đều đang nhảy rất hăng nên chẳng mấy ai chú ý tới nàng.
Thì ra, việc này đã nằm sẵn trong dự tính của Trịnh Gia Ngôn rồi.
- Cậu...buông tôi ra...
- Việt An, tại sao trước giờ cậu luôn cự tuyệt tôi? Cậu biết tôi thích cậu mà? Nhưng rốt cục cậu vẫn yêu Cố Tiêu Ngữ? Cố Tiêu Ngữ có gì hơn tôi chứ? Hả?
Hắn nắm cổ tay nàng tới phát đau, kéo nàng lên phía trên lầu, nơi có căn phòng mà hắn đã chuẩn bị từ trước.
Ở phía dưới bữa tiệc, Cố Tiêu Ngữ tình cờ đụng mặt Kỷ Giang:
- Hạ Việt An, cô ấy...cô ấy đi đâu mất rồi...
- Bình tĩnh, Tiêu Ngữ, bây giờ em phải hết sức bình tĩnh, nhé? Suy luận một chút, em có thấy Trịnh Gia Ngôn lớp em đâu không?
- Chị biết Trịnh Gia Ngôn?
- Điều gì chị cũng biết, vụ Trịnh Gia Ngôn tính làm chuyện đồi bại với Thịnh Nhã Liên trong wc của trường chị cũng biết.
- Hả? Vậy...vậy...chị muốn ám chỉ điều gì?
- Khả năng cao Hạ Việt An đã bị Trịnh Gia Ngôn bắt đi rồi. Nếu như hắn có được em ấy trong tay, vậy hắn sẽ đưa em ấy đi đâu cũng không phải là khó đoán.
- Chị đừng dài dòng nữa. Em...em thật sự rất rối.
- Chị sẽ tìm trong wc, còn em, em cố gắng lẻn lên trên lầu đi.
Cố Tiêu Ngữ gật đầu, sau đó nhân lúc mọi người trong bữa tiệc không ai chú ý, cô lén đi lên cầu thang dẫn tới lầu hai.
Lúc này, Trịnh Gia Ngôn cố gắng lôi kéo Hạ Việt An đi vào trong phòng, nhưng nàng vẫn giữ lấy cửa. Nàng biết, nếu nàng buông tay, chắc chắn đêm nay nàng sẽ bị làm nhục.
Trịnh Gia Ngôn điên tiết, hắn biết Hạ Việt An là omega phẩm cấp cao nên sức khoẻ cũng hơn nhiều omega có phẩm cấp thông thường. Vì vậy, Trịnh Gia Ngôn đành phải dùng vũ lực. Hắn đánh vào tay nàng khiến nàng bị đau mà phải rút tay lại.
Cánh cửa được hắn đóng lại một cách mạnh bạo.
"Sầm!"
Cố Tiêu Ngữ nghe thấy tiếng cửa bị đóng, theo phản xạ, cô nhìn về phía cuối hành lang, nơi có một cánh cửa đang bị đóng duy nhất.
Ở trong phòng, Trịnh Gia Ngôn nở một nụ cười ghê tởm nhìn Hạ Việt An:
- Tiểu An, cậu biết không, tớ đã rất muốn gọi cậu bằng cái tên thân mật đó. Nhưng sao cậu lại từ chối tớ chứ? Tiểu An An~
- Cậu...cậu đừng có lại đây, đồ khốn! - Hạ Việt An lùi lại đằng sau, nàng vấp phải chân giường và bị mất đà.
Trịnh Gia Ngôn càng cười lớn hơn, hắn dùng một tay đẩy ngã nàng xuống giường:
- Tiểu An cầu xin tớ đi, cầu xin tớ làm tình với cậu đi.
Hắn dùng bàn tay bẩn thỉu lướt nhẹ trên cánh tay của Hạ Việt An. Nàng cố gắng tránh né, nhưng sức lực của nàng hình như đang dần bị rút cạn. Phía trước mắt nàng mờ đi, cảm tưởng nếu như nàng không cố gắng dùng chút lí trí còn sót lại trong đầu thì nàng đã gục luôn rồi.
"Tiêu Ngữ.."
Một cái tên xuất hiện trong đầu nàng.
"Rầm!!"
Cánh cửa bị đẩy ra, chính xác hơn là bị đá ra một cách mạnh mẽ.
- Con m* nó Trịnh Gia Ngôn!!
Đã rất lâu rồi Hạ Việt An mới nghe thấy Cố Tiêu Ngữ chửi thề.
Trịnh Gia Ngôn cả kinh quay người lại thì bất ngờ ăn trọn một nắm đấm của Cố Tiêu Ngữ. Máu từ khoé miệng hắn chảy ra. Cả người hắn loạng choạng ngã lăn xuống đất.
Có lẽ vì quá nóng vội, Trịnh Gia Ngôn đã quên khoá cửa phòng.
- Chết tiệt...Thằng khốn này!
Cố Tiêu Ngữ không tha cho hắn, cô nắm cố áo của Trịnh Gia Ngôn, đấm liên tiếp vào mặt hắn.
Khi Trịnh Gia Ngôn đã có vẻ không thể gượng dậy nổi, Cố Tiêu Ngữ mới bình tĩnh lại, cô quay qua Hạ Việt An đang nằm khó chịu trên giường.
Xung quanh phòng bắt đầu có mùi tin tức tố hương dâu.
Cô bế Hạ Việt An lên trên tay, đi về phía cửa, trước khi rời đi còn để lại một câu nói:
- Chờ đó đi Trịnh Gia Ngôn, chuyện này chưa xong đâu.
Sau khi thông báo đã tìm được Hạ Việt An cho Kỷ Giang, Cố Tiêu Ngữ đưa nàng ra bên ngoài, vẫy một chiếc taxi:
- Chở tụi cháu tới khách sạn gần nhất.
Người tài xế taxi hơi ngẩn người một lúc, sau đó ngầm đánh giá:
"Lũ trẻ thời nay thật là..."
Không phải vì Cố Tiêu Ngữ có mục đích đen tối gì, nhưng mà để Hạ Việt An trong tình trạng này mà đi về nhà, chắc chắn sẽ khiến Hạ Nghiên và Việt Tư Hoa lo lắng.
Vì vậy, rút điện thoại ra, Cố Tiêu Ngữ gửi một tin nhắn thông báo cho mẹ của mình, nói rằng đêm nay cô và Hạ Việt An sẽ không trở về.