Tôi Chỉ Thích Một Mình Cậu

Chương 32: Cảm ơn vì đã yêu tớ




Sau ngày đi hẹn hò cùng nhau, Cố Tiêu Ngữ và Hạ Việt An trở lại với cuộc sống học tập, chuẩn bị cho kì thi đại học được diễn ra vào mấy tháng nữa. Áp lực học hành cũng theo đó mà tăng lên gấp bội.

Mục tiêu của Hạ Việt An chính là thi vào đại học H ở thành phố T. Đại học H là nơi đào tạo những giáo viên, giảng viên chất lượng hàng đầu cả nước.

Cố Tiêu Ngữ sau khi nghe được mục tiêu của Hạ Việt An cũng rất ủng hộ cho nàng. Tiếp đó, cô đặt ra mục tiêu cho bản thân chính là đại học G. Đại học G nằm ngay bên cạnh đại học H và cũng là một đại học có tiếng.

Cố Dĩ Ninh đã nghe qua mục tiêu và sự quyết tâm của Cố Tiêu Ngữ, cô ấy cũng rất đồng tình và ủng hộ. Hơn nữa, cô ấy còn hứa là sẽ mua cho Cố Tiêu Ngữ một căn nhà nếu đậu vào đại học G. Vì thế, Cố Tiêu Ngữ càng có thêm động lực để ôn thi đại học.

Trước khi thi đại học 1 tháng, nhà trường tổ chức lễ chia tay cho học sinh khối 12.

Buổi tối ngày hôm ấy, ai cũng vận đồ đẹp tới tham dự buổi lễ ở trường.

Khi Cố Tiêu Ngữ đứng chờ trước cửa nhà của Hạ Việt An là 6h tròn, nhưng tới 6h40 phút nàng mới bước ra:

- Xin lỗi, để cậu đợi lâu rồi.

Cố Tiêu Ngữ nhìn nàng trong bộ váy ngắn trễ vai màu trắng không chớp mắt, cũng quên luôn toàn bộ lời định nói tiếp theo.

Nàng hươ hươ tay trước mắt cô:

- Tiêu Ngữ?

- A...không sao...tớ đợi cậu cả đời cũng được. - Cố Tiêu Ngữ nhếch nhẹ khoé môi.



- Dẻo miệng!

- Ừm, với cậu thôi.

- Không thì còn với ai nữa chứ?.

||||| Truyện đề cử: Hôn Nhân Hợp Đồng - Yêu Em Thật Lòng |||||

Vừa lúc ấy, có tiếng hắng giọng của Cố Dĩ Ninh:

- Nếu hai đứa cứ xà nẹo nhau ở đây thì sẽ bị muộn giờ đó.

Cả hai không hẹn mà cùng nhau đỏ mặt, Cố Tiêu Ngữ kéo tay Hạ Việt An:

- Bọn con đi ngay đây.

Cố Dĩ Ninh nhìn theo bóng lưng hai đứa nhỏ, chỉ lắc đầu cười. Nhân duyên trên thế gian này đúng thật là kì diệu. Từ mối quan hệ bạn tri kỉ giữa cô ấy và Hạ Nghiên, tới hiện tại con của hai người cũng là bạn tri kỉ, thậm chí còn hơn thế, chính là mối quan hệ yêu đương.

Sân trường cao trung B...

Cố Tiêu Ngữ vừa dắt tay Hạ Việt An tới thì đã nhận được biết bao ánh mắt. Mọi người trong trường đều cảm thấy ngưỡng mộ về tình yêu của hai người.

Tần Dung hướng về phía Cố Tiêu Ngữ, mỉm cười trêu chọc:

- Nè, trước đây có ai từng nói với tôi Việt An không phải gu của bản thân vậy ta?~

Nghe xong lời nói ấy của Tần Dung, Cố Tiêu Ngữ đỏ mặt không nói được gì. Thấy vậy, Hạ Việt An ở bên cạnh cũng mỉm cười chan hoà:

- Cậu đừng có trêu ghẹo cậu ấy nữa, da mặt Tiêu Ngữ thật sự rất mỏng a.

- Nhưng mà kể từ khi yêu cậu, cậu ta như trở thành người khác vậy đó. Tôi còn suýt nhận không ra. Ví dụ như trước đó Tiêu Ngữ không hề thích nói nhiều, lúc nào cũng bày ra vẻ mặt vô cảm. Vậy mà từ lúc yêu cậu, cậu ta thay đổi hoàn toàn, lúc nào nào cũng ân cần chu đáo.

Cố Tiêu Ngữ ho khụ khụ hai tiếng rồi đẩy đẩy Tần Dung:

- Aiss...khi nào cậu có người yêu thì cậu mới hiểu được, đừng lảm nhảm nữa.



- Biết rồi, biết rồi, ở đây tôi mới là người không có tình yêu. - Tần Dung phụng phịu nhìn Cố Tiêu Ngữ.

Ở bên cạnh, Hạ Việt An chỉ tủm tỉm cười. Nàng cũng cảm nhận được sau khi xác định mối quan hệ, Tiêu Ngữ của nàng thật sự như biến thành một người khác vậy.

Tới phần chụp ảnh lưu niệm của lễ chia tay, ai cũng ra vây lấy Hạ Việt An để yêu cầu nàng chụp cùng họ một bức hình. Phần nhiều là những alpha trước đây từng tỏ tình với Hạ Việt An.

Đứng nhìn nàng hết alpha này tới alpha nọ tới xin chụp hình chung, Cố Tiêu Ngữ hơi khó chịu ở trong lòng.

Cô cũng muốn được chụp với bạn gái...

Vừa lúc ấy, Trình Du Nhiên từ đâu xuất hiện trước mặt Cố Tiêu Ngữ, cô ấy trang điểm và mặc một bộ váy rất lộng lẫy. Trình Du Nhiên lắc lắc điện thoại trong tay:

- Tớ có thể chụp hình cùng cậu không?

- Ừm. - Cố Tiêu Ngữ gật đầu.

Nếu là ngày bình thường thì cô đã từ chối rồi, nhưng bởi vì hôm nay là lễ chia tay của khối 12 nên cô mới miễn cưỡng chấp nhận yêu cầu ấy.

Từ đầu tới cuối, Cố Tiêu Ngữ vẫn luôn là vẻ mặt lạnh lùng. Cuối cùng, Trình Du Nhiên cười gượng gạo:

- Tiêu Ngữ a, cậu...cậu có thể...cười một chút không?

Cố Tiêu Ngữ hơi ngạc nhiên một chút, sau đó cũng nở một nụ cười không được tự nhiên cho lắm.

Về phần Hạ Việt An, sau khi chụp hình xong với mọi người, nàng bắt đầu tìm kiếm Cố Tiêu Ngữ. Nàng cũng muốn có một tấm hình chụp chung với cô. Thế nhưng hình ảnh Trình Du Nhiên dựa đầu vào gần Cố Tiêu Ngữ chụp hình lại lọt vào mắt nàng.

Dù biết là không nên có những cảm xúc như thế này vì hồi nãy nàng cũng đã chụp hình cùng với những alpha khác, nhưng trong lòng Hạ Việt An cũng cảm thấy có chút bất mãn.

Sau khi Cố Tiêu Ngữ chụp hình cùng với Trình Du Nhiên xong, cô liếc mắt một cái liền trông thấy Hạ Việt An:

- Tớ cùng với cậu chụp chung đi.

- Được, lại đây. - Hạ Việt An mỉm cười, hoàn toàn quên đi những bất mãn hồi nãy.

Cố Tiêu Ngữ kéo Hạ Việt An sát lại gần, hai người các nàng dựa sát vào nhau. Cả hai cùng nở một nụ cười rất hạnh phúc.

- Này, Tiêu Ngữ.

Trong lúc đang chuẩn bị chụp, Hạ Việt An gọi tên cô.

- Hmm? - Cố Tiêu Ngữ dùng ánh mắt rất ôn nhu nhìn nàng.

- Tớ yêu cậu.

Nói xong, nàng kiễng chân hôn nhẹ lên má cô một cái, đồng thời tay nàng cũng chạm vào nút chụp ảnh.

Cố Tiêu Ngữ đỏ mặt, cô xoa xoa má nàng:

- Ừm, cảm ơn.

- Cảm ơn? Cậu...

- Cảm ơn vì đã yêu tớ lâu như vậy, tớ cũng rất yêu cậu.

Mọi người nhìn hai người các nàng lúc nào cũng dính lấy nhau, trong lòng ai ai cũng đều cảm thán, mong ước có một tình yêu như vậy.

Về sau, những tấm hình ấy đều được Hạ Việt An bí mật rửa ra và lưu lại trong album quá trình trưởng thành của nàng và Cố Tiêu Ngữ.