Ngày hôm sau, cũng là buổi học cuối cùng trong tuần nên có tiết sinh hoạt lớp. Để hưởng ứng phong trào thi đua học tập, đôi bạn cùng tiến, cô chủ nhiệm Hàn sắp xếp lại chỗ ngồi. Biết bao nhiêu alpha trong lớp chờ mong ngày này để được ngồi cùng Hạ Việt An.
Trịnh Gia Ngôn nhanh chóng chớp thời cơ:
- Thưa cô, em muốn ngồi cạnh bạn học Hạ Việt An ạ. Tại vì em yếu ở môn toán lý hoá anh, môn nào em cũng yếu ạ. Nếu ngồi cạnh một bạn học giỏi toàn diện như Việt An thì em có thể sẽ tiến bộ hơn ạ.
- Được rồi, vậy Việt An chuyển qua dãy bên kia ngồi cùng Trịnh Gia Ngôn đi em. - Cô Hàn thấy Trịnh Gia Ngôn nói cũng có lý.
Mặt Cố Tiêu Ngữ đen lại, nắm chặt chiếc bút trong tay. Tần Dung ngồi bên cạnh nhắc:
- Tiêu Ngữ, cái bút trong tay cậu sắp nát tới nơi rồi kìa, làm sao thế?
Không để ý tới ánh mắt khó hiểu của Tần Dung, Cố Tiêu Ngữ vẫn tiếp tục bóp chặt cái bút, cho tới khi nghe được tiếng răng rắc nhỏ, cô mới giật mình.
Tần Dung nhỏ giọng hỏi:
- Cậu sao vậy?
- Không có gì.
Để bình tĩnh lại, Cố Tiêu Ngữ áp bàn tay mát lạnh lên trán, ngay lập tức cảm nhận được hơi ấm truyền tới. Có lẽ cô đã giận quá rồi, trong lòng lại thầm khó chịu.
Tại sao Hạ Việt An khi lên cao trung có thể khác hồi xưa như thế? Rõ ràng lúc trước bám lấy cô cũng rất đáng yêu mà...
Chưa bao giờ Cố Tiêu Ngữ lại cảm thấy chán ghét cái thành tích học tập đáng tự hào của bản thân như vậy.
Cô Hàn tiếp tục quét mắt khắp lớp, ánh mắt dừng lại trên người Cố Tiêu Ngữ:
- Cố Tiêu Ngữ sẽ chuyển lên ngồi cùng Trình Du Nhiên nhé?
Trình Du Nhiên là omega phẩm cấp B, cô ấy học khá các môn nhưng lại yếu ở môn toán, lý, hoá học, mà Cố Tiêu Ngữ lại rất có năng khiếu ở mấy môn đó.
Trong số omega thích Cố Tiêu Ngữ, Trình Du Nhiên có thể coi là một nhân tố nổi bật. Bởi cô ấy thường xuyên xuất hiện trước mặt Cố Tiêu Ngữ tới nỗi mà dù chỉ có những câu nói vụn vặt, dù Cố Tiêu Ngữ vẫn chưa nhớ hết tên các bạn trong lớp nhưng đã nhớ cái tên Trình Du Nhiên.
Trùng hợp là, chỗ ngồi của Trình Du Nhiên ở phía sau Trịnh Gia Ngôn. Vậy nên nếu chuyển lên ngồi cùng cô ấy, Cố Tiêu Ngữ sẽ ngồi ngay phía sau Hạ Việt An.
Vừa ngồi xuống chỗ ngồi mới, Cố Tiêu Ngữ lại tình cờ nghe được Trịnh Gia Ngôn cùng Hạ Việt An trò chuyện:
- Việt An, tớ gọi cậu là An An được không?
"Tên này...muốn gọi cả tên thân mật của cô ấy?!!"
Cố Tiêu Ngữ tỏ ra bất mãn.
Hạ Việt An có chút lúng túng:
- A...hay cậu cứ gọi là Việt An đi, tớ quen vậy rồi.
- Vậy...vậy cũng được, Việt An...
Trịnh Gia Ngôn đâu có ngốc mà không hiểu ý tứ trong lời nói của Hạ Việt An. Rõ ràng nàng không muốn cậu gọi nàng bằng tên quá thân mật như vậy. Cậu tự nói với bản thân không được quá vội vàng.
Từ trước tới nay chưa omega nào là thoát khỏi sự quyến rũ của Trịnh Gia Ngôn, lần này chỉ là hơi khó một chút bởi đối tượng chính là người trong mộng của rất nhiều alpha khác.
Dù sao ngồi cạnh Hạ Việt An là niềm mơ ước của đa số alpha trong lớp, thời gian cậu ngồi cạnh Hạ Việt An còn rất dài.
Trong khi đó, hai người ngồi bàn dưới thì lại lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Trình Du Nhiên: "Tiêu Ngữ, đây là lần đầu chúng ta ngồi với nhau, mong được cậu giúp đỡ."
Cố Tiêu Ngữ: "Ừm."
Trình Du Nhiên: "Tớ rất vui khi được ngồi cùng cậu đó!"
Cố Tiêu Ngữ: "Ừm..."
Trình Du Nhiên: "..."
Hạ Việt An ngồi ngay phía trên, dĩ nhiên cũng đã nghe được cuộc trò chuyện ngắn ngủi này.
"Đồ ngốc này...nói nhiều thêm chút nữa sẽ chết sao."
Mặc dù thầm nói cô bạn thuở nhỏ như vậy, nhưng trong thâm tâm Hạ Việt An lại cảm thấy có chút vui vẻ.
Khi ở bên cạnh nàng, Cố Tiêu Ngữ sẽ không kiệm lời như vậy.
Tan học, Cố Tiêu Ngữ và Hạ Việt An lại đi về cùng nhau. Trong lúc đứng chờ xe buýt tới, Cố Tiêu Ngữ xoè tập thư trên tay như những lá bài:
- Nhìn xem tôi có nhiều thư tỏ tình không nè, sao không thấy của cậu nhỉ?
- Tôi mới không làm cái việc tốn thời gian đó.
Hạ Việt An cảm thấy ngứa mắt với đống thư mà Cố Tiêu Ngữ đang cầm trên tay.
Sau khi xuống xe, hai người đi bộ một đoạn ngắn nữa để tới khu chung cư hai tầng.
Cố Tiêu Ngữ để ý tới sắc mặt không tốt của Hạ Việt An lúc ở trong thang máy, khẽ hỏi:
- Sao vậy?
Hạ Việt An lắc đầu.
"Ting"
Cửa thang máy mở ra, Hạ Việt An đi nhanh lên trước. Cố Tiêu Ngữ khó hiểu đi theo phía sau nàng:
- An An, cậu khó chịu ở đâu sao?
- Ở lớp...ít nói như vậy mà...sao về nhà lại...nhiều chuyện thế. Cậu...phiền phức, tôi vào nhà đây!
Hạ Việt An bỏ vào trong nhà.
Ở bên ngoài, một Cố Tiêu Ngữ đang đứng ngơ ngác. Sao tự nhiên lại nổi nóng với cô chứ?
Cô...vậy mà bị coi là phiền phức sao?
Đang định đi vào trong nhà, Cố Tiêu Ngữ lại cảm nhận được trong không khí còn đọng lại pheromone hương dâu, là mùi của Hạ Việt An. Cô cẩn thận suy nghĩ lại một chút, ngay lập tức nắm bắt được trọng điểm...
"Cậu ấy...phát tình sao?"