Tôi Đính Hôn Cùng Với Alpha Đệ Nhất Đế Quốc

Tôi Đính Hôn Cùng Với Alpha Đệ Nhất Đế Quốc - Chương 7: 7: Hoàng Tử Nhỏ Không Muốn Rời Khỏi Lâu Đài Và Cậu Cũng Không Muốn Sống Với Quốc Vương Và Hoàng Hậu




Chương 7: Hoàng tử nhỏ không muốn rời khỏi lâu đài, và cậu cũng không muốn sống với quốc vương và hoàng hậu.

Edit: Hanh Ha

Beta: Ling, Gùa

Màn đêm đen đặc, nhưng lâu đài Tevez tối nay không bị bóng tối bao trùm lấy.

Ngoài tòa tháp phía đông được thắp sáng, đèn hai bên đường từ lối vào trang viên đến cổng lớn lâu đài cũng bật sáng để trông ngóng chủ nhân nó trở về.

Xe lái vào bãi, Bùi Thừa xuống xe mở cửa cho Nhạc Dật Ninh rồi nói: "Mấy ngày tới tôi có lẽ hơi bận, chờ tôi sắp xếp được thời gian sẽ liên lạc với cậu."

Nhạc Dật Ninh ôm hoa hồng trắng xuống xe, gật đầu với hắn.

Cậu cúi đầu, vành tai đỏ bừng, khuôn mặt như sắp vùi vào bông hồng trắng.

Bùi Thừa nhìn cậu, khóe môi lộ ra ý cười, hỏi: "Cậu thích hoa hồng chứ? Hay lần sau tôi tặng hoa khác nhé?"

"Không cần đâu." Nhạc Dật Ninh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Cảm giác thật kỳ lạ."

Chỉ là giả vờ hẹn hò mà thôi, không cần làm đến bước này.

Không có được đáp án mong muốn, Bùi Thừa cũng không miễn cưỡng: "Vậy cậu nghỉ ngơi sớm một chút, tôi đi về trước."

"Được." Nhạc Dật Ninh đáp lại, thấy Bùi Thừa vẫn đứng im nên đành phải ôm hoa rời đi trước.

Giống như ngày hôm qua, Bùi Thừa nhìn theo cậu vào lâu đài, Nhạc Dật Ninh quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó lên ban công bên ngoài tòa tháp, nhìn xe của Bùi Thừa rời khỏi.

"Thế nào? Chơi vui không?"

Nhạc Dật Ninh giật mình, quay đầu lại nhìn thấy Hoắc Y Nhĩ, theo bản năng đem hoa cầm trong tay giấu ra đằng sau. Nhưng một bó hoa lớn như thế, làm sao giấu được.

Hoắc Y Nhĩ thấy cậu xấu hổ, cười nói: "Đừng giấu nữa, buổi chiều lúc cậu ấy đến đón con cha đã nhìn thấy rồi."

"Cha..." Nhạc Dật Ninh càng xấu hổ, cầu xin cha đừng trêu mình nữa.

Hoắc Y Nhĩ mỉm cười bước lên khoác vai cậu: "Trở về đi, buổi tối gió rất lạnh."

Nhạc Dật Ninh đi theo y đến tòa tháp phía đông, lại nghe thấy Hoắc Y Nhĩ hỏi: "Kết thúc sớm hơn cha tưởng đấy, các con ăn xong trở về luôn à?"

"Vâng."

"Vậy sao? Cha nhìn thấy cậu ấy vừa gặp mặt đã tặng hoa cho con, còn tưởng rằng chắc chắn sẽ có sắp xếp khác."

Nhạc Dật Ninh hơi sững sờ, có sao? Nhưng lúc ăn xong, bọn họ đã nói không tiếp tục gặp mặt, về sau người cậu lại khó chịu.......

Hoá ra Bùi Thừa thực ra còn có sắp xếp sao?

Nhạc Dật Ninh đánh răng rửa mặt xong, Hoắc Y Nhĩ đang ở trước lò sưởi hâm nóng sữa bò cho cậu.

"Con mau uống rồi ngủ sớm một chút." Hoắc Y Nhĩ rót sữa trong bình nhỏ vào cốc đưa cho Nhạc Dật Ninh.

"Cảm ơn cha." Nhạc Dật Ninh nhận lấy, khoanh chân ngồi trên tấm thảm trước lò sưởi.

"Hôm nay lại ngủ ở đây?" Hoắc Y Nhĩ hỏi, "Đệm thông minh trong phòng ngủ không thoải mái sao?"

Nhạc Dật Ninh nhấp một ngụm sữa bò, cụp mắt đáp: "Ở đây... ấm hơn."

Hoắc Y Nhĩ bất đắc dĩ, hệ thống nhiệt độ ổn định của lâu đài lại không phải trang trí, chỗ nào mà không ấm? Nhưng y lại không có cách nào làm khó dễ cậu, chỉ có thể tuỳ ý Nhạc Dật Ninh vậy, may mà lò sưởi trong tường kiểm soát khói và kiểm soát nhiệt độ thông minh, không cần lo lắng những nguy cơ tiềm ẩn của khói và xảy ra hỏa hoạn.

Nhạc Dật Ninh uống sữa bò xong, nắm lấy một bên gối ôm ôm vào trong ngực, nhìn về phía Hoắc Y Nhĩ: "Xin lỗi cha, hôm nay con và công tước Carlton cãi nhau."

Hoắc Y Nhĩ nhíu mày: "Ông ấy liên lạc với con?"

"Vâng." Nhạc Dật Ninh nói, "Ông ta... Dường như muốn cha trở về."

Đôi mắt màu lam xinh đẹp của Hoắc Y Nhĩ nhìn trừng trừng: "Con không muốn cha ở lại đây thêm mấy ngày nữa?"

"Đương nhiên không phải! " Nhạc Dật Ninh lập tức phủ nhận, "Người phải thường xuyên đến đây mới được."

Hoắc Y Nhĩ trong lòng cảm thấy tồi tệ, đối với Carlton lại càng tức giận, "Ông ấy đã nói gì với con?"

"À... Ông ta nói với con, Bùi Thừa cũng không tồi."

Hoắc Y Nhĩ cau mày, nghĩ ngợi một lát thì hiểu được ý đồ của Carlton, "Con đừng nghe ông ấy. Con cùng Bùi Thừa như thế nào thì tự con cân nhắc lấy, ông ấy không quản được."

Nhạc Dật Ninh: "Vâng, con biết rồi."

Hoắc Y Nhĩ quan sát vẻ mặt của cậu: "Xem ra, các con dự định tiếp tục phát triển?"

Nhạc Dật Ninh xấu hổ gật đầu.

Hoắc Y Nhĩ trong lòng biết rõ, như có điều suy nghĩ.

Hoắc Y Nhĩ cũng không ở lại lâu đài thêm mấy ngày, bởi vì sáng sớm ngày thứ hai, Carlton đích thân đến đón người.

Hoắc Y Nhĩ không muốn cãi nhau với Carlton ở đây, nhân lúc Nhạc Dật Ninh vẫn chưa tỉnh, căn dặn Lưu quản gia chăm sóc cậu, sau đó rời khỏi lâu đài với Carlton.

Nhạc Dật Ninh sau khi tỉnh lại mới biết tin, trong lòng không cảm thấy thất vọng quá nhiều vì dường như điều đó thành thói quen, cậu như thường lệ thức dậy đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng.

Lưu quản gia đặc biệt nói với cậu: "Tiểu thiếu gia, bữa sáng là thân vương điện hạ tự tay làm."

Nhạc Dật Ninh tất nhiên nếm được mùi vị quen thuộc, bưng cháo lên đáp: "Tôi biết rồi, bác cứ làm việc đi."

Lưu quản gia mỗi ngày đều phải chỉ huy một đám trợ lý robot chăm sóc vườn hoa bãi cỏ của trang viên, dọn dẹp vệ sinh, tuy không cần tự mình làm nhưng lượng công việc cũng không nhỏ.

Ông ta đi rồi Ba Ba Đặc mới tiến lại gần, nhỏ giọng ở bên tai Nhạc Dật Ninh nói: "Ninh Ninh, là ông ta phát tin tức cho Carlton, nói cha cậu ở đây."

Nhạc Dật Ninh đối với chuyện này cũng không ngoài ý muốn, sau khi bà ngoại mất, người giúp việc trong lâu đài đều nghỉ việc. Nhạc Dật Ninh không muốn dọn về biệt thự Carlton, kiên trì sống ở đây nên Hoắc Y Nhĩ liền tặng cho cậu một người quản gia lại đây, phụ trách xử lý tạp vụ.

Ba Ba Đặc vẫn luôn ở bên Nhạc Dật Ninh chăm sóc cậu ăn uống sinh hoạt thường ngày.

Nhưng Ba Ba Đặc rất nhanh liền theo dõi được Lưu quản gia và Carlton lén lút liên hệ, sẽ hội báo cho Carlton tình hình của Nhạc Dật Ninh.

Nhạc Dật Ninh không biết Hoắc Y Nhĩ có biết chuyện này không, nhưng vì tránh cho Carlton lại thử con đường khác giám thị mình, cậu không vội vạch trần Lưu quản gia mà để ông ta lại bên người.

Cậu không để ý bị Carlton biết cuộc sống hằng ngày của mình, dẫu sao Lưu quản gia đối với cậu hiểu biết không nhiều lắm.

Mà cậu có thể thông qua Lưu quản gia biết được thái độ của Carlton.

Bên kia, Hoắc Y Nhĩ tuy rằng cùng Carlton về nhà, nhưng không nói tiếng nào, trực tiếp về phòng ngủ.

Carlton theo kịp, trầm giọng chỉ trích: "Em về sớm không bảo anh, cũng không chuyển được tin, không biết anh sẽ lo lắng sao?"

Hoắc Y Nhĩ liếc Carlton một cái, vẫn như cũ không để ý hắn.

"Cho dù là anh sai, anh không nên tự chủ trương sắp xếp Dật Ninh cùng Đồ Nhĩ Tư gặp mặt, nhưng em hoàn toàn có thể từ từ nói với anh nói mà không phải giở trò tính khí trẻ con thế này."

Hoắc Y Nhĩ hoàn toàn bị Carlton chọc giận: "Ninh Ninh là Omega! Một Omega tuyến thể đang biến đổi, cần mang theo miếng dán cách trở mới có thể ra khỏi cửa! Anh cưỡng ép nó một mình cùng Alpha ở chung một phòng?"

Carlton đối với từ "Cưỡng ép" này cảm thấy bất mãn, lại không có cách nào phản bác: "Là anh thiếu suy xét. Nhưng Đồ Nhĩ Tư không phải người như vậy."

"Cho dù hắn ta không phải!" Hoắc Y Nhĩ vẫn cảm thấy không chấp nhận nổi, "Anh chưa từng hỏi Ninh Ninh có đồng ý hay không? Có hỏi nó đã sử thuốc ức chế chưa? Có nghĩ qua nếu phát sinh ngoài ý muốn thì phải làm sao không?"

Carlton cho rằng Hoắc Y Nhĩ chuyện bé xé ra to "Hai ngày nay Ninh Ninh cũng đã hẹn hò cùng Bùi Thừa rồi, anh cho rằng cũng không nghiêm trọng như em nói."

Hoắc Y Nhĩ lẽ nào không biết? Cho nên y mới trước khi Ninh Ninh ra khỏi cửa, nhìn cậu tiêm xong thuốc ức chế rồi thấp thỏm đưa cậu ra ngoài, lại thấp thỏm chờ cậu trở về.

Nếu tình huống của Ninh Ninh đã nghiêm trọng đến mức không khống chế được, y tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cậu ra khỏi cửa, càng đừng nói gặp mặt Bùi Thừa.

Nhưng Carlton không thể hiểu được tâm trạng của y.

Hoắc Y Nhĩ bực bội, ngồi trên sô pha: "Mặc kệ anh nghĩ thế nào, đừng nhúng tay vào hôn sự của Ninh Ninh nữa. Cho dù nó cùng Bùi Thừa như thế nào, đều không liên quan đến anh."

Carlton đi lại hai bước trong phòng, nói: "Anh cũng chỉ hy vọng Ninh Ninh có thể tìm được Alpha thích hợp."

"Như thế nào mới gọi là thích hợp?" Hoắc Y Nhĩ hỏi Carlton.

Carlton dừng lại nhìn về phía Hoắc Y Nhĩ: "Chẳng lẽ em hy vọng Ninh Ninh tìm một người bạn đời xuất thân bình dân?"

"Chỉ cần nó thích." Hoắc Y Nhĩ nghiêng đầu không nhìn Carlton.

Carlton đột nhiên bật cười, "Hoắc Y Nhĩ, vì sao em vẫn ngây thơ như vậy?"

Hoắc Y Nhĩ giống như bị người ta tát cho một cái, trên mặt đau đớn nóng rát, y cắn răng nói: "Chỉ cần Ninh Ninh thích, tôi sẽ bảo vệ nó, nó có thể làm bất cứ chuyện gì nó thích, thích bất kì người nào mà nó thích."

Y ngẩng đầu nhìn về phía Carlton: "Ninh Ninh không phải con anh, không có nghĩa vụ vì anh mà gắn kết quan hệ."

"Nhưng Ninh Ninh là con của em!" Carlton nâng cao âm lượng, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, thả chậm ngữ điệu, "Em và anh là một thể, đại biểu gia tộc Carlton, em dung túng nó tùy tiện chọn bạn đời, mọi người đều sẽ nhìn chúng ta chê cười."

Hoắc Y Nhĩ chế giễu lại: "Nếu thật sự sợ bị chê cười thì khi đó anb không nên kết hôn với tôi."

"Hoắc Y Nhĩ!" Carlton lại lần nữa đề cao âm lượng, cắn răng nói, "Em không nên nói lời như vậy."

Carlton ngực phập phồng nhiều lần, cuối cùng bình tĩnh lại, "Chúng ta cũng có con, Hoắc Y Nhĩ, xin em cũng vì chúng nó suy nghĩ."

Hoắc Y Nhĩ quay mặt đi, nhấp môi không lên tiếng nữa.

Carlton tiến lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Y Nhĩ, đem người ôm vào trong ngực, phóng thích pheromone an ủi Omega của mình đã một tuần không gặp: "Em gầy đi, Hoắc Y Nhĩ."

Carlton ôn nhu mà hôn hôn tóc y: "Anh rất xin lỗi, không nên nói những lời như vừa nãy. Anh đồng ý với em, sẽ không nhúng tay vào hôn sự của Ninh Ninh nữa, đừng giận anh, được không?"

Hoắc Y Nhĩ nghiêm mặt trong chốc lát, vẫn vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Alpha của mình.

Nhạc Dật Ninh không nghĩ tới lần thứ ba gặp mặt với Bùi Thừa tới nhanh như vậy, Bùi thượng tướng tự mình tuyên bố gần đây rất bận tại chiều thứ bảy nhưng ba ngày sau liền liên hệ với cậu.

Lần này Bùi Thừa gọi video tới, lúc đó Nhạc Dật Ninh đang vẽ tranh trong phòng vẽ.

Hoa hồng trắng vẫn chưa héo nên được Nhạc Dật Ninh cắm để lên trên bệ cửa sổ.

Vẽ được một nửa thì bị tiếng rung của thiết bị đầu cuối cắt ngang, Nhạc Dật Ninh nhìn thấy yêu cầu liên lạc, đặt bút vẽ xuống, dùng khăn lông ướt sạch lau tay rồi lại vò đầu bứt tóc.

Bùi Thừa ở đầu kia đợi đã lâu, chuẩn bị cúp máy, video bỗng nhiên kết nối được.

Đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt thanh tú trắng trẻo của đối phương, trên mặt có một vệt thuốc màu màu lam, sau đó mới là tạp dề màu xám nhạt bị dính đầy thuốc màu trên người cậu cùng với giá vẽ phía sau, bèn hỏi: "Đang vẽ tranh à?"

"Đúng vậy." Nhạc Dật Ninh theo tầm mắt của hắn nhìn tạp dề bẩn vô cùng của mình rồi lại nhìn về phía đối phương quân trang chỉnh tề, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng.

"Tôi có làm phiền cậu không?"

"Không có." Nhạc Dật Ninh quay đầu nhìn bức tranh một nửa màu sắc, "Tôi sắp vẽ xong rồi."

"Đang vẽ gì vậy?" Bùi Thừa thuận thế cùng cậu tán gẫu, "Có thể cho tôi nhìn thử không?"

Nhạc Dật Ninh do dự: "Chờ tôi vẽ xong......Tặng cho anh."

Bùi Thừa có chút ngoài ý muốn: "Vẽ cho tôi?"

"Thì..." Nhạc Dật Ninh ánh mắt hạ xuống, "Dùng thử thuốc màu anh tặng."

Bùi Thừa mỉm cười, hỏi: "Dùng được chứ?"

Nhạc Dật Ninh ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lộ ra chân thành: "Được."

Ý cười trên mặt Bùi Thừa ngày càng sâu: "Vậy thì tốt, tôi rất mong đợi bức tranh này của cậu."

Nhạc Dật Ninh cười theo, thấy đối phương mặc quân trang giống như đang làm việc mà thời gian rảnh trò chuyện video cùng cậu, liền hỏi: "Anh đang ở quân bộ sao?"

"Không phải." Bùi Thừa quay thiết bị đầu cuối, để Nhạc Dật Ninh nhìn xung quanh một chút, "Đây là thư phòng của tôi, tôi mới từ quân bộ về."

"Ồ." Nhạc Dật Ninh nhẹ giọng đáp, nghĩ thầm đối phương quả nhiên rất bận, thứ bảy cũng phải đi quân bộ tăng ca.

"Ngày mai cậu có rảnh không?" Bùi Thừa thấy cậu im lặng, chủ động đưa ra lời mời, "Ngày mai tôi nghỉ, có thể hẹn hò với tôi không?"

Nhạc Dật Ninh cùng hắn nhìn nhau trong giây lát, đầu ngón chân co lại bên trong dép lê, cúi đầu: "Ừm."

Cậu nghe thấy Bùi Thừa cười một tiếng, ngẩng đầu liếc hắn một cái, tai hơi đỏ lên, trong lòng âm thầm khinh bỉ chính mình, chỉ là giả vờ hẹn hò mà thôi, thẹn thùng làm gì.

"Tôi nhớ là trung tâm nghệ thuật đang tổ chức triển lãm nghệ thuật, chúng ta ngày mai đi xem được không?"

Nhạc Dật Ninh sững sờ: "Triển lãm nghệ thuật Thời Gian sao?"

"Phải."

Nhạc Dật Ninh: "..."

"Làm sao vậy?" Bùi Thừa thấy cậu muốn nói lại thôi, hỏi.

"Tôi... Đã xem rồi." Nhạc Dật Ninh ấp úng nói.

Bùi Thừa: "..."

Triển lãm nghệ thuật này hai tuần trước đã bắt đầu, Nhạc Dật Ninh sáng sớm đã đi xem, nhưng khí đó Bùi Thừa vừa mới về Thủ Đô Tinh không lâu.

"Vậy bộ phim gần đây chiếu cậu thích không?" Bùi Thừa một bên hỏi, một bên mở ra phần mềm đặt vé để đặt vé,"《Ngôi sao Scott》?"

"... Đã xem rồi." Nhạc Dật Ninh cúi đầu xuống.

" thì sao?"

Nhạc Dật Ninh liếc hắn một cái, càng khó xử hơn cúi đầu xuống: "... Đã xem rồi."

"..."

Bùi Thừa hoàn toàn không còn gì để nói.

Nhạc Dật Ninh cúi đầu, ngón chân dùng sức cào đế dép lê rồi lại thả ra, ngẩng đầu nhìn Bùi Thừa: "Xin lỗi, thực ra tôi......Không tiện đi những nơi trong phòng có nhiều người."

Bùi Thừa nháy mắt liền hiểu ý cậu: "Thật có lỗi, là tôi thiếu suy xét."

Pheromone của đối phương hỗn loạn đến mức mỗi lần gặp nhau đều phải dán miếng dán cách trở, tiêm thuốc ức chế, thực sự không phù hợp đến trong phòng có nhiều người, nơi có pheromone hỗn tạp.

"Ừ." Nhạc Dật Ninh nghiêng đầu cân nhắc, nghiêm túc nghĩ, "Vậy... Anh muốn đi vẽ thực vật với tôi không?"

Con ngươi màu lam mềm mại ngập nước của Nhạc Dật Ninh nhìn Bùi Thừa, phát ra lời mời chân thành.

Bùi Thừa quyết định tha thứ cho chuyện không hiểu phong tình của cậu.

- -----------

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Thừa: Tôi đưa cậu về nhà.

Ninh Ninh: Tôi tự mình lái xe.

Bùi Thừa: Chúng ta đi xem triển lãm nghệ thuật.

Ninh Ninh: Tôi đã xem rồi.

Bùi Thừa: Vậy đi xem phim?

Ninh Ninh: Đều xem hết rồi.

Bùi Thừa:.......

Nhạc Dật Ninh —— Một Omega độc thân bằng thực lực.