Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn - Chương 156




Chương 156: Tất cả tựa hồ đều là ngoài ý muốn



Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).



Trong nhà lâm vào yên tĩnh, chỉ có hai bóng người an tĩnh ôm sát vào nhau.



Lạc vẫn luôn lẳng lặng dựa vào bên người Tiêu Lam, không nói lời nào.



Hắn rất rõ, lúc này Tiêu Lam cần chỉ là một người làm bạn bên cạnh mà thôi.



Tiêu Lam dựa vào đầu vai Lạc, hấp thu ấm áp trên người đối phương, trong đầu suy nghĩ muôn vàn.



Tiêu Thành Nham đại khái cũng là muốn tận khả năng bảo vệ càng nhiều người.



Đáng tiếc, nhân sinh rất nhiều lựa chọn thật ra đều cũng không tồn tại lựa chọn hoàn mỹ, có khi không thể không làm ra quyết định lấy hay bỏ.



Cuối cùng, ông chỉ có thể giữa nhà và càng nhiều người, lựa chọn vế sau.



Tiêu Lam thử đem bản thân mình đặt vào vị trí của Tiêu Thành Nham trong hoàn cảnh lúc ấy.



Cậu nghĩ, nếu bản thân mình ra lựa chọn, có lẽ cũng không làm được tốt hơn Tiêu Thành Nham bao nhiêu.



Lấy hay bỏ, trước nay đều là gian nan. Đẹp cả đôi đàng, càng nhiều thời điểm chỉ là ảo tưởng mà thôi.



Lúc này đây cùng Tiêu Thành Nham gặp mặt, không chỉ có làm cậu chân chính hiểu biết người cha của mình, cũng ngoài ý muốn một lần nữa hiểu biết mẹ, hóa ra dưới bề ngoài dịu dàng của mẹ lại là một người kiên cường quả cảm đến thế.



Đáng tiếc, bất luận là Tiêu Thành Nham hay là Ôn Khỉ, bọn họ đều đã không còn nữa.



Bọn họ dùng chính phương thức của mình dẫn đường Tiêu Lam đi một đoạn đường nhân sinh, mà con đường sau này lại chỉ có thể từ chính cậu bước tới.



Trong lòng Tiêu Lam cũng rất rõ ràng, Thế Giới Hàng Lâm mới là hết thảy ngọn nguồn tai nạn, hiện tại nó còn đang đè trên đỉnh đầu mọi người.



Mà Vô Xá và Tiêu Thành Nham tận sức đối kháng với nó đã không còn, thân là Kẻ Bội Nghịch, Lạc cũng còn chưa kịp khôi phục đến nông nỗi đủ chống chọi lại tồn tại tên là chúa tể kia.



Càng không xong chính là, theo Thế Giới Hàng Lâm không ngừng chữa trị lỗ hổng trước đó Vô Xá tạo thành, đã có một ít chuyện dị thườn bắt đầu phát sinh trong các màn trò chơi, Thế Giới Hàng Lâm tựa hồ có ý đồ trở lại bộ dáng năm đó.



Kế hoạch đáng sợ khiến Thế Giới Hàng Lâm bao phủ toàn nhân loại của chúa tể kia, cũng không biết khi nào sẽ thực thi.



Con đường phía trước vẫn trải đầy nguy hiểm, mà lúc này đây, không còn người nào ở phía trước thay mọi người vượt mọi chông gai.



Hiện tại cũng không phải là thời điểm uể oải.



Tiêu Lam dịch đầu khỏi vai Lạc, cậu lộ ra một nụ cười với Lạc: “Làm anh lo lắng rồi, xin lỗi.”



Lạc lắc đầu: “Không cần xin lỗi, có thể vì em làm chút gì đó, tôi rất vui.”



Tiêu Lam điều chỉnh cảm xúc, kể với Lạc một hồi gặp mặt phảng phất như ảo giác với Tiêu Thành Nham vừa rồi.



Bao gồm theo như lời Tiêu Thành Nham, liên quan đến khởi nguyên của Thế Giới Hàng Lâm, còn có chuyện liên quan đến Kẻ Bội Nghịch.



Cậu lấy ra tờ giấy Tiêu Thành Nham giao cho cậu: “Đây là ba giao cho tôi, nghe nói là đồ Kẻ Bội Nghịch để lại cho ba.”



Lạc duỗi tay tiếp nhận, nhẹ nhàng cảm giác một chút: “Đây là…… hơi thở mảnh nhỏ của tôi, đã được làm ngụy trang và che giấu.”



Nhưng hắn lại không trực tiếp hấp thu mảnh nhỏ này, chỉ là cất đi.



Lạc nói với Tiêu Lam: “Tiên sinh, thời gian không còn sớm, em vẫn nên nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ xử lý nó sau.”



Tiêu Lam hỏi: “Anh không hiếu kỳ anh để lại cái gì cho chính mình sao?”

Lạc mỉm cười lên: “Hiện tại vẫn là bảo đảm em nghỉ ngơi tương đối quan trọng.”



Sau khi xác định Tiêu Lam đã rửa mặt xong nằm trong ổ chăn, Lạc đến gần mép giường, dùng tốc độ tia chớp lưu lại một hôn trên môi Tiêu Lam: “Ngủ ngon, tiên sinh.”



Tốc độ kia quá nhanh, Tiêu Lam lại không hề phòng bị hắn, thế cho nên dại ra trong ngắn ngủi.



Chờ Tiêu Lam phục hồi tinh thần lại, trong không khí chỉ còn lại những lời này.



Mà đầu sỏ gây tội sớm đã chuồn ra khỏi phòng.



Không hề có thể diện của người thân là Kẻ Bội Nghịch nên có.



Tiêu Lam mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà: “……”



Này còn bảo người ta làm sao mà ngủ!!!



——



Bên kia.



Cảm thấy mỹ mãn mà rời đi phòng ngủ, Lạc đi đến ban công bên ngoài phòng khách.



Nơi này có thể quan sát nơi dừng chân người chơi phía dưới, thưởng thức cảnh đêm kỳ ảo mà hiện thực nhìn không đến.

Từ nơi này nhìn xuống, phảng phất như muôn nghìn chúng sinh đều chỉ là con kiến.



Hắn ngồi trên ghế ở ban công, lấy ra tờ giấy trắng Tiêu Lam giao cho hắn.



Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xẹt qua mặt giấy, phá giải ngụy trang bên trên.



Trang giấy màu trắng nháy mắt vặn vẹo biến hình lên, biến thành cái bóng tối đen như mực, cái bóng này ngưng đọng dị thường, phảng phất như lỗ đen đang tự động hấp thu hết thảy ánh sáng xung quanh.



Ngón tay Lạc thu vào, chậm rãi hấp thu bóng đen này.



Một đoạn hình ảnh xuất hiện trong óc hắn:



Đó là trong một thành thị hoang phế, tòa nhà cao ngất trở nên cũ nát bất kham, sắt thép và đường ống tùy ý lộ ra ngoài.



Toàn bộ thành thị đại đa số đều là đen như mực, chỉ có ánh đèn linh tinh còn đang kiên trì, nhìn qua đã mất đi sinh cơ.



Này không giống như là cảnh tượng trong hiện thực, rõ ràng là trong màn trò chơi nào đó.

Chàng trai đồ đen đang ngồi trong một thư phòng không người, lật xem sách mà chủ chủ nhân cũ của chúng lưu lại.



Tư thái của hắn tùy ý lại nhàn nhã, phảng phất như giờ phút này đang ở hậu hoa viên nhà mình.



Ánh trăng từ ngoài cửa sổ rải vào, mạ lên một tầng ánh mạng trên thân hình hắn.



Bỗng nhiên, động tác lật sách của hắn dừng lại.



Chàng trai đồ đen ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, nhìn người tiến vào trong phòng.



Tiêu Thành Nham tượng trưng mà gõ gõ lên cánh cửa đang rộng mở: “Quấy rầy rồi.”



Chàng trai đồ đen nhìn ông, không có chút không vui nào khi bị đánh gãy: “Xin chào.”



Tiêu Thành Nham: “Còn muốn đa tạ cậu giúp con trai tôi.”



Chàng trai đồ đen khép sách lại: “Ông là cha của Tiêu Lam.”



Hắn không dùng câu nghi vấn, rốt cuộc diện mạo này vừa nhìn là biết ngay.



Tiêu Thành Nham gật gật đầu, đi vào trong nhà, tùy ý mà đứng bên sô pha: “Tôi là Tiêu Thành Nham, tốn chút thời gian tâm sự với tôi được không?”

Chàng trai đồ đen hơi hơi gật đầu: “Tiêu tiên sinh, mời ngồi.”




Tiêu Thành Nham dáng ngồi tùy ý mà ngồi trên sô pha, ông đi thẳng vào vấn đề, thuyết minh ý đồ đến của mình: “Tôi cảm giác trên người con trai một luồng sức mạnh, rất kỳ diệu, luồng sức mạnh kia có thể áp chế đánh dấu của Thế Giới Hàng Lâm. Hơn nữa giữa các người chơi kỳ thật truyền lưu một ít lời đồn về các hạ, cho nên…… Tôi dùng không ít biện pháp, cuối cùng cũng tìm được cậu.”



Chàng trai đồ đen mỉm cười lên: “Có thể tìm đến nơi này, Tiêu tiên sinh cũng thật không đơn giản.”



Muốn ở nhiều màn trò chơi chuẩn xác mà tìm được nơi hắn đang ở, cũng không phải là một việc dễ dàng.



Vận khí, thực lực, sức phán đoán, thiếu một thứ cũng không được.



Huống chi là gia hỏa đứng trước mặt ông, tuyệt đối không phải một người chơi bình thường.

Tiêu Thành Nham hỏi: “Tôi có thể hỏi một chút nguyên nhân cậu tiễn đi Tiêu Lam không? Cậu biết đấy, đây tựa hồ không phù hợp với tác phong nhất quán của Thế Giới Hàng Lâm.”



Chàng trai đồ đen nhàn nhã mà dùng ngón tay gõ mặt bàn: “Lấy thực lực của cậu ấy, ở trong màn chơi đó căn bản không có cơ hội sống sót, tùy tiện một chút nguy cơ cũng dễ dàng gϊếŧ chết cậu ấy, hơn nữa bản thân cậu ấy tựa hồ cũng không có bao nhiêu hứng thú đối với sức mạnh. Một tiểu gia hỏa thú vị, cứ như vậy mà chết thì quá đáng tiếc.”



Tiêu Thành Nham nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt sắc bén: “Chỉ là dựa theo quy tắc hiện có, nó cũng không chắc bị tiễn đi được.”



Chàng trai đồ đen cũng ngước mắt nhìn lại: “Tiêu tiên sinh là hy vọng ta kéo cậu ấy trở về sao? Làm cha, có phải ông hơi quá nghiêm khắc với cậu ấy rồi không?”

Tiêu Thành Nham: “Không, cậu hẳn là hiểu rõ ý tôi.”



Chàng trai đồ đen cong khóe miệng lên: “Quy tắc hiện có không phải một mình tôi định ra, nhưng sửa lại thì thế nào đâu?”



Tiêu Thành Nham cũng cười: “Không bằng, chúng ta hợp tác một phen, tôi nên xưng hô cậu như thế nào?”



Chàng trai đồ đen nghĩ nghĩ, cũng không có ý báo ra cái tên “Lạc” này: “Ừm…… Muốn thay đổi kế hoạch của nó, dựa theo tính cách nó chắc là sẽ tức giận lắm, không bằng gọi tôi là ——‘Kẻ Bội Nghịch’ đi.”



Đoạn hồi ức này dừng ở đây.



Cũng không có kỹ càng tỉ mỉ ghi lại chi tiết nói chuyện sau đó.



Tiếp theo là một đoạn hình ảnh khác.



Đoạn hình ảnh này có chút mơ hồ biến hình, hơn nữa cũng lập loè không ổn định.



Đó là một mảnh thế giới thuần trắng.



Một người có dung mạo giống hệt như hắn đang đứng trước mặt hắn, nhưng khác với tóc màu đen của hắn, toàn thân người nọ đều là màu trắng, chỉ có một đôi con ngươi đồng dạng màu vàng nhạt, là màu sắc duy nhất thêm vào trên người của người nọ.

Đây là chúa tể của Thế Giới Hàng Lâm, cũng là tồn tại hắn có thể tính là anh em.



Nhưng giờ phút này, đôi mắt vàng nhạt giống như hắn kia chỉ có một mảnh lạnh băng, không thấy chút cảm tình nào.



Lạc nhìn thấy, một cây gai nhọn màu đen lạnh lẽo đâm xuyên qua ngực mình.



Trên gai nhọn mang theo sức mạnh có cùng nguồn gốc với hắn, loại sức mạnh này đang không ngừng phá hư thân thể hắn, cơ hồ muốn băm nát thân thể hắn ra thành mảnh nhỏ.



Thống khổ, suy yếu, vô lực, là giờ phút cảm giác nổi bật nhất giờ phút này.



Chúa tể đến gần bên tai hắn, dùng tiếng nói gần như nỉ non nói: “Trung tâm của ngươi, đây vẫn là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy nó đúng không? Vốn ta cũng không muốn đối với ngươi như vậy.”



“Đây là trừng phạt cho việc ngươi phản kháng ta, ta nói rồi, nhẫn nại của là có hạn.”

“Tuy rằng chúng ta vô pháp hoàn toàn gϊếŧ chết đối phương, nhưng phương pháp đối phó ngươi vẫn có rất nhiều. Trấn áp, phân liệt cũng là một loại trong đó, không phải sao?”



“Cứ đem hi vọng cuối cùng của ngươi đặt trên người những kẻ may mắn kia đi.”



“Ngươi đoán xem, những kẻ may mắn đó, có bao nhiêu người có thể nhìn thấy ngươi cầu cứu? Người nhìn thấy lại có bao nhiêu nguyện ý trợ giúp ngươi?”



“Ngươi vì bọn họ mà phản kháng ta, cũng nên nếm thử bị cảm giác bị chính đối tượng mình cứu vớt làm lơ đi.”



“Đó là…… vị của sự ngu xuẩn.”



……




Hình ảnh biến mất, không hề ghi lại kết quả trận trừng phạt này.



Cũng xác thật không cần thiết phải ghi lại.



Lạc duỗi tay xoa xoa thái dương, lại lần nữa trải qua ngay thống khổ ngay lúc đó làm hắn có phần không thoải mái.

Cái loại cảm giác cưỡng chế bị xé rách linh hồn và thân thể này, bất kể đến bao nhiêu lần cũng thích ứng không được.



Còn may, lúc này đây cũng không khó thừa nhận như lần đầu tiên tiếp xúc đến loại mảnh nhỏ ký ức, một lần đó thân thể hắn suýt chút nữa nứt toạc, cả hình người cũng duy trì không nổi, chỉ có thể để Tiêu Lam mang hắn rời khỏi trò chơi.



Dựa theo kế hoạch của chúa tể, sức mạnh của Kẻ Bội Nghịch sẽ bị chia ra làm nhiều mảnh nhỏ, rải rác trong các màn chơi đông đảo.



Bộ phận chủ thể có chứa thần chí lại bị phong ấn tại một khoảng bóng tối thời gian và không gian đều đọng lại, nơi đó được gọi là nhà tù tăm tối.



Mà cửa của nhà tù tăm tối, được thiết lập ở một phong thư.



Sau đó phong thư này bị chúa tể tùy ý ném vào màn tay mới, hơn nữa ngụy trang không thu hút chút nào.

Người mới lui tới đều sẽ từ đi ngang qua hắn.



Bọn họ ở bên người hắn điều tra manh mối, tính kế lẫn nhau, trải qua sinh tử cùng phản bội.



Lại nhìn không thấy bất luận tin tức gì mà hắn để lại.



Hắn chỉ có thể lần lượt phí công mà lặp lại, muốn khiến cho bọn họ chú ý, thẳng đến khi sức mạnh còn thừa hao hết, rốt cuộc vô pháp kêu cứu, thậm chí vô pháp bảo trì thần chí mới thôi.



Nếu chỉ nương theo bản năng cắn nuốt mảnh nhỏ, có lẽ mấy trăm năm cũng không thể hồi phục nguyên trạng.



Dẫu có khôi phục, thứ chỉ còn lại có bản năng kia, đại khái cũng không còn là hắn nguyên bản nữa.



Còn may, cuối cùng hắn đã gặp Tiêu Lam.



Thiếu niên lúc ấy thả chạy trong nhất niệm kia, sau này lại trở thành hi vọng cuối cùng của hắn.



Cũng còn may, Tiêu Lam cũng không cự tuyệt bóng đen phong thư lai lịch không rõ đi theo.

Hết thảy tựa hồ đều là ngoài ý muốn, lại phảng phất như sớm đã là định mệnh cuộc đời.



Lạc chậm rãi mở mắt, con ngươi vàng nhạt phiếm lên ánh sáng nguy hiểm.



Hắn nhìn không trung giả dối trên đỉnh đầu, môi cong lên: “Chuẩn bị tốt nghênh đón ta trở về chưa? Anh em của ta.”



Tác giả có lời muốn nói:



Tiểu kịch trường phá hư không khí:



Ngày xửa ngày xưa.



Lạc: Tiên sinh, cậu sẽ để ý sau này đối tượng lớn tuổi hơn mình sao?



Tiêu Lam: Không ngại nha, tuổi cũng đâu có gì.



Lạc: Vậy…… Khả năng…… Lớn hơn gấp mấy chục hoặc gấp trăm lần thì sao (ước chừng một cách bảo thủ)?



Tiêu Lam: Đậu móa! Vậy không phải là yêu quái luôn sao?!



Lạc:……



Một vị tác giả không muốn lộ ra tên họ, cưỡi xe ba bánh chỉ còn lại một cái bánh xe, chạy như bay thoát khỏi hiện trường.



Hết chương 156.