Tôi Gả Cho Chú Của Nam Chính

Chương 15: Chương 15




Chu Mẫn không ngồi ở phòng khách quá lâu, đợi hơi lạnh trên người mình lui đi mới cởi áo khoác, khăn choàng ra đi vào phòng treo lên.

Hiện tại Chu Mẫn không phải quá túng thiếu nhưng lúc ở nhà vẫn phải tìm thêm một chút gì đó để làm, một phần chính là quá chán.

Chu Mẫn lập một weibo mới, là một tài khoản mới hoàn toàn để hình một con Cinnamoroll là một con thỏ trắng đôi tai dài được sinh ra bởi đám mây, vừa nhìn qua liền cho người khác cảm giác rất đáng yêu.

Chu Mẫn lập một tài khoản xong mới tìm xung quanh phòng, phát hiện bản thân không có giấy vẽ cũng không có bút chì liền đặt điện thoại lên giường, chạy ra khỏi phòng hướng lên lầu chạy tới.

Lúc quay về trên tay cầm một cây bút chì, trong tay mà một xấp giấy vẽ màu trắng của Tử Minh.

Đời trước Chu Mẫn vẽ không tồi, đến chữ viết cũng rất đẹp, tranh vẽ của Chu Mẫn lúc sơ trung còn nhận được giải thành phố chẳng qua lên cao trung cô không có thời gian vẽ, nhưng lâu lâu nhàm chán vẫn lấy ra vẽ vài thứ.

Chu Mẫn ngồi trước bàn cửa sổ mở toang.

Cô không biết ngồi bao lâu bên ngoài truyền ra tiếng gõ cửa kèm theo giọng nói của thím Lưu.

- Phu nhân.

Chu Mẫn bị tiếng gọi này lôi về, nhìn sắc trời bên ngoài đã lờ mờ tối, thím Lưu thấy không ai trả lời liền gọi thêm tiếng nữa.

Chu Mẫn dọn dẹp một chút mới đi ra mở cửa.

- Con ngồi vẽ nên quên mất, thím kêu chú đợi con một chút.

Thím Lưu:" Phu nhân nhớ mở tủ quần áo bên trái ra."

Bà nói xong cười cười mà đi mất.

Chu Mẫn cũng không hỏi nhiều, đóng cửa lại đi tới trước tủ mở cửa bên trái ra.

Bên trong treo không ít váy, muốn dài ngắn đều có đủ, còn không quá hở kín đáo nhưng lại gợi cảm nhìn qua liền khiến người khác không nhịn được liếc thêm mấy lần.

Đây là lần đầu tiên Chu Mẫn đứng trước một tủ đồ nhiều như vậy, nhưng hoàn toàn là của mình, Tử Minh thật sự quá tốt, cô chắc chắn sẽ đối tốt với hắn lại ngoại trừ tấm lòng này Chu Mẫn không thể cho thứ khác.

Tiền thì Chu Mẫn không có nhưng Tử Minh không thiếu, còn quần áo càng không thiếu, nói về vật chất đúng là Chu Mẫn chỉ có thể buông tay đầu hàng, vật chất Tử Minh không thiếu, chỉ duy nhất thiếu một người bên cạnh chăm sóc.

Vậy Chu Mẫn sẽ làm người đó.

Chu Mẫn trước giờ rất ít khi mặc váy, không thích cũng không ghét chẳng qua mặc váy hoạt động không tiện, mặc váy không thể mang giày thể thao đồng nghĩa với việc không thể chạy, nếu ở nhà chính phát sinh biến hoá sao có thể đẩy xe cùng với Tử Minh mà chạy?

Nhưng không thể không mặc váy.

Chu Mẫn lựa váy không quá dài là màu trắng phía sau lưng có một cái nơ cùng màu rất lớn, vạt váy phía sau dài hơn phía trước, tay áo hơi phồng, ngực không bị khoét quá sâu những thứ không nên thấy cũng không hiện ra.

Chu Mẫn bới tóc cao lên.

Cô nhìn mình trong gương mới bước ra bên ngoài.

Tử Minh ở phòng khách nói chuyện với thư ký nghe tiếng mở cửa hai người liền dừng lại mà nhìn qua.

Chu Mẫn nếu nói đẹp cũng không quá đẹp mà chính là thanh tú rất có sức sống, chính là kiểu tình đầu trong sáng của người khác, là đối tượng mắt vừa thấy tim đã muốn yêu ngay cái nhìn đầu tiên.

Tử Minh nhìn qua liền thu tầm mắt lại.

- Chuẩn bị xong chưa?

Chu Mẫn chạy lại phía sau xe của Tử Minh.

- Chuẩn bị xong rồi, tôi đẩy chú.

Tử Minh không nói gì như ngầm đồng ý hành động này của cô.

Chu Mẫn thay đôi giày cao gót màu trắng bên trên đính hình một bóng hoa sen trong suốt còn lấp lánh, rất thu hút ánh nhìn.

Chu Mẫn mang vào đi được hai bước, Tử Minh vừa nhìn cảnh này liền xoa xoa mi tâm.

Vân Viên phía sau cũng không dám lên tiếng, trợn trừng mắt nhìn theo từng hành động của cô.

Chu Mẫn mang giày cao gót vào xong đi hai bước xem như thử thăng bằng, sau đó liền chạy một vòng, bộ dáng mặc váy còn mang đôi giày cao gót dáng chạy cũng có chút không bình thường.

Chu Mẫn chạy hai vòng đứng tại chỗ nhảy hai cái liền thở dài.

Đôi này chạy không tốt, chạy nhanh sẽ trượt té chưa kể đế giày sẽ bị gãy, lúc nhảy lên cũng rất đau chân.

Nhưng đôi này là thấp nhất rồi, Chu Mẫn làm như không có việc gì chạy về lại phía sau xe Tử Minh đẩy người lên phía trước.

- Hai người đừng để ý, tôi thử giày thôi, sợ đi không quen sẽ té.

Tử Minh cũng không hỏi gì thêm, quả nhiên người xuất thân từ trường Bắc Đại không ai bình thường, chỉ sợ người dẫn đầu chuyện quái dị này chính là Chu Mẫn.

Nguyên thân từng học ngành diễn viên ở trường đại học Bắc Đại còn lên lớp đầy đủ hay không thì không cần phải nói, có tài nguyên, lên lớp đầy đủ có thể flop thảm thế này sao?

Chu Mẫn từng học qua vài đòn phòng thủ đơn giản nếu dùng để phòng thân thì không vấn đề gì còn nếu chạy được thì chạy, chạy là an toàn nhất, Chu Mẫn chỉ biết phòng thủ không đánh lại được.

Thư ký theo thói quen đỡ Tử Minh lên xe.

Chu Mẫn gập lại xe lăn để ở phía sau cốp xe mới leo lên chỗ bên cạnh.

Vân Viên đã yên vị trên ghế tài xế.

Thấy cô lên rồi mới lái xe khỏi biệt thự.

Chu Mẫn nhích tới nhích lui rất không yên phận, nhích một lúc liền nhích tới bên cạnh Tử Minh.

- Chú khát nước không?

Tử Minh nghe hỏi liền lắc đầu.

Chu Mẫn:" Không sao chú yên tâm, một chút có chuyện gì tôi đẩy chú chạy trước."

Tử Minh hơi nhướng mày nâng mắt nhìn Chu Mẫn.

- Cô sợ?

Cô nghe hỏi lời này liền lắc đầu.

- Sao có thể.

Tử Minh cầm lấy bàn tay đang run lẩy bẩy đặt lên tay mình mà cầm lên.

- Vậy cô run cái gì?

- Tôi tưởng tay chú run.

Chu Mẫn rụt tay lại nhích tới sát bên cửa bên kia.

Sao có thể không sợ được chứ, vào hang cọp nhìn cọp đánh nhau, có thể không sợ sao hả !!!

Vân Viên lúc này mới để ý đến Chu Mẫn qua kính chiếu hậu, Vân Viên trước giờ quen không ít mối tình, một tháng có một ngày cũng có, ánh mắt nhìn người của Vân Viên rất tốt.

Rất nhanh thôi, ông chủ của y chắc chắn sa vào lưới tình.

Xe lái đến nhà chính Tử Minh mới lên tiếng.

- Không cần sợ, chỉ ăn một bữa cơm, ngồi bên cạnh tôi là được.

Chu Mẫn hít một hơi sâu mới gật đầu không nhịn được nhích lại bên cạnh Tử Minh.

- Chú yên tâm, nửa bước cũng không rời khỏi chú.

Mạng này Chu Mẫn còn cầm lắm sao dám chạy loạn.

Xe đến trước cửa nhà chính, tâm tình Chu Mẫn đều đặt hết vào tình huống có thể xảy ra, không có tám trạng nhìn xung quanh.
Thư ký đỡ Tử Minh lên xe, Chu Mẫn đẩy vào nhà.

Bên trong người đã đầy đủ ngồi trên bàn ăn dài ở phòng bếp, vừa vào quản gia nói vài câu đã dẫn bọn họ vào, Vân Viên chỉ đứng ở ngoài không được vào cùng.

Tuy Vân Viên là con gái nhưng thoạt nhìn có chút không giống, cho Chu Mẫn cảm giác người này chính là con trai bền ngoài chỉ đánh lừa chúng ta thôi, nhưng rất nhanh Chu Mẫn liền quăng vấn đề này ra sau đầu.