Tôi Gả Cho Chú Của Nam Chính

Chương 33: Chương 33




Chu Mẫn vừa xuống cầu thang đã thấy thím Lưu dọn dẹp phòng khách, liền lên tiếng hỏi.

- Hôm qua chú ăn nhiều không thím?

Thím Lưu:" Buổi chiều lượng ăn của cậu chủ nhiều hơn một chút, nhưng vẫn còn ít so với lúc phu nhân ở nhà."

Được rồi, như vậy đã là được lắm rồi.

Chu Mẫn khoác một cái áo khoác vào mới chạy đi ra bên ngoài.

Chợ ở đây cũng xem là gần đi bộ chưa đến mười phút là tới, khu chợ này nằm ở bên ngoài phải vào một cái hẻm mới đến, tuy là mười giờ nhưng người đi chơi vẫn còn rất đông.

Ở đây có hai khu chợ trời, một khu ở phía Tây một khu ở phía Đông, ở phía Tây thức ăn rẻ hơn mấy đồng nhưng lại tươi hơn so với chợ phía Đông nhiều, thịt heo vừa mổ đã đem lên bán sờ vào vẫn còn ấm.

Chu Mẫn mua chút thịt với chút trái cây mới trở về.

Lúc về đến nhà trong tay cô còn cầm thêm một cái thùng giấy lớn, đặt ở một góc trong nhà.

Thịt, trái cây đều đưa cho thím Lưu xử lí cho mình.

Chu Mẫn chạy ra vào thêm hai ba chuyến trong nhà cũng nhiều thêm ba bốn cái thùng giấy bằng carton.

Chu Mẫn làm sơ qua nước sốt mì để thím Lưu bỏ vào xào mì, mới ngồi xổm một góc cắt thùng giấy.

Chu Mẫn ngồi một góc hết cắt rồi lại dán gần nửa tiếng.

Thím Lưu lau lau tay vào tạp dề mới đi ra bên ngoài.

- Tôi làm mì xong rồi, phu nhân vào ăn trước để tôi đi kêu cậu chủ.

Chu Mẫn gật đầu một cái như nghe thấy rồi lại tiếp tục cắt thùng carton.

Tử Minh đi xuống sau, thím Lưu đi xuống trước, hoa bên ngoài vẫn chưa tưới nước bà liền đi ra bên ngoài.

Chu Mẫn ngồi cắt thêm một lúc mới đứng dậy, xung quanh toàn là mảnh vụn của thùng carton lớn nhỏ do cô cắt ra, Chu Mẫn tìm đồ quét dọn một chút.

Định lên gọi Tử Minh, thang máy đã kêu một tiếng cửa thang máy mở ra, Tử Minh di chuyển xe lăn tới phía trước.

Hắn thấy thùng giấy được cắt ở phía trên như trên đài quan sát của cung điện vua, còn có cửa ra vào cửa sổ cũng có còn có chỗ đóng lại, xung quanh dán băng keo màu xám như làm khung cửa.

Tử Minh nhìn một lúc hai mắt liền giật giật.

- Ấu trĩ.

Chu Mẫn làm cả buổi vậy mà người đầu tiên thấy liền nói ấu trĩ?

Ấu trĩ á?

Thật sự ấu trĩ sao?

Chu Mẫn không tin hắn không thích toà lâu đài này, liền bước ra sau xe lăn đẩy Tử Minh tới gần.

Tử Minh:" Cô làm gì?"

Chu Mẫn dừng xe lăn trước toà lâu đài bằng cát tông, còn chui vào bên trong mở cửa sổ.

- Chú thấy đẹp không? Rất đẹp đúng không? Lúc nãy chú không nhìn kĩ nên mới thấy ấu trĩ, chú nhìn kĩ một chút đi.

Tử Minh:" Ấu trĩ."

Chu Mẫn không tin, đẹp như vậy sao lại ấu trĩ?

Mấy đứa nhóc ở sân cát nhìn thấy chắc chắn sẽ ganh tị với cô.

Chu Mẫn đóng cửa sổ lại, chạy lại ra bên ngoài ngồi xổm xuống bên cạnh xe lăn của Tử Minh.

- Chú nhìn kĩ chút đi mà, có cửa sổ còn có cửa ra vào, bên trong còn có nhiều phòng lắm.

Tử Minh bị cô nhìn liền thấy không được tự nhiên, ngiêng mặt qua chỗ khác.

- Ấu trĩ, lâu đài bằng thùng giấy học sinh mẫu giáo mới hứng thú, cô cũng không phải học sinh mẫu giáo.

- Vậy thế nào mới không ấu trĩ?

Tử Minh nghĩ một lúc mới đưa mắt nhìn cô.

- Xây lâu đài thật.

Nếu có tiền xây lâu đài thật Chu Mẫn còn ngồi xây lâu đài bằng thùng giấy hả?

Hừ.

Có tiền đúng là đáng ghét.

Nhưng mà Chu Mẫn cũng muốn đáng ghét.

Chu Mẫn không vui gục xuống chân Tử Minh.

- Tôi không có tiền xây lâu đài thật đâu, một tháng lương của tôi còn chưa tới 1 ngàn tệ.

Tử Minh nhìn khuôn mặt nằm trên đùi mình, cả cơ thể đều căng cứng mất tự nhiên, giọng nói cũng có chút cứng nhắc.

- Tránh ra, tôi đói bụng.

Chu Mẫn không để chuyện lúc nãy vừa bị nói là ấu trĩ, nghe Tử Minh nói đói bụng liền bật dậy đẩy người vào bếp.

Một lát Chu Mẫn sẽ tìm giấy ghi rồi dán lên thùng cát tông.

" Cấm chú Tử Minh bước vào thành luỹ của cô vô thời hạn."

Muốn vào cũng phải khen đẹp, Chu Mẫn còn suy nghĩ lại mà bỏ lệnh cấm nhá.

Hai người vừa ngồi vào bàn ăn, bên ngoài truyền vào tiếng người nói chuyện, còn có tiếng đóng cửa xe.

Giọng nói có chút quen tai.

Chu Mẫn nhìn thấy hóng dáng Tử Hào xuất hiện trong phòng khách trong tay còn cầm một sợi dây xích xích một con chó bull màu nâu cà phê, tuy không cao nhưng trên người toàn là cơ bắp.

Có khi chạy được 100m trong mấy giây luôn á chớ.

Tử Hào xem đây như nhà hắn, xích con bull vào gần cầu thang mới bước vào chỗ hai người.

Tử Minh xem như không có chuyện gì tay vẫn làm động tác gắp mì bỏ vào miệng nhai mới nuốt xuống.

Tử Minh đưa mắt nhìn Chu Mẫn cho mì vào miệng nhai hai ba cái đã nuốt xuống thì liền lên tiếng.

- Nhai mười cái rồi nuốt, nhai kĩ nếu không sẽ đau bụng.

Tử Hào:" Chú út."

Tử Hào đưa mắt nhìn Chu Mẫn không tình nguyện mà kêu một tiếng thím.

Chu Mẫn ăn đến đầu lắc lư qua lại, nâng mắt lên nhìn cậu một cái.

- Nếu có chuyện nói với chú của cậu thì đợi một chút, tôi ăn xong liền ra ngoài ngay.

Tử Hào gật đầu một cái.

Nhìn đĩa mì hai người mà nuốt một ngụm nước bọt, cậu tuy ở nhà đã ăn rồi nhưng đến đây lại có chút đói, nếu là thực phẩm rác như mì gói hay đồ ăn bên ngoài còn lâu mới đụng vào.

Nhưng mà.....

Lần này là ngoại lệ.

Hai người vờ như không thấy ánh mắt của Tử Hào thèm thuồng mà nhìn đĩa mì của hai người.

Chu Mẫn ăn rất nhanh, còn xoa xoa cái bụng.

Dọn đĩa mới đi ra bên ngoài.

Tử Hào:" Chú thật sự không muốn bán cổ phần công ty cho con? Trong tay chú hiện tại là 25% cứ bán cho cháu 10% đi."

Hiện tại trong công ty cậu không có cổ phần hay phần trăm nào trừ khi Tử lão gia chết 30% mới về tay Tử Hào, những người cổ đông cũng có phần trăm nhưng chẳng qua Tử Minh là người nắm giữ nhiều nhất, trong số các cổ đông.

Muốn ai lên làm chủ tịch, muốn ai xuống chức ý kiến của Tử Minh liền được cổ đông tán thành, dù hắn không đảm nhận vị trí chủ tịch nhưng không khác chủ tịch là mấy.

Tử Hào biết muốn mua lại 10% cổ phần có chút vô lý, nhưng dù sao cũng là chú cháu, có thể thử một chút.

Đến lúc đó đá Tử Minh khỏi ghế chủ tịch cổ đông cũng dễ như trở bàn tay.

Tử lão gia tuy là chủ tịch nhưng phía sau còn có chủ tịch hội đồng, nói người thâu tóm ngầm là chủ tịch hội đồng cũng chả sai chút nào.

Nếu có ý tưởng mới phải mở cuộc họp, ý kiến được cổ đông thông qua mới được thực hiện.

Chủ tịch nam chính gì đó trong truyện một mình thâu tóm hết công ty thì trong tay cũng không ít hơn 45% cổ phần mới dám ngông cuồng như vậy.

Một người ở thế yếu cho dù có cho vàng cho bạc cũng không ngạo mạng.

Tử Minh:" Chú hỏi con, bán cho con thì con sẽ làm gì với 10% cổ phần kia? Dù có muốn làm cổ đông cũng không đến lượt con."

Tử Hào chính là ghét bộ dáng từ trên cao nhìn xuống này của Tử Minh, một người ngồi xe lăn đã gần sáu năm lấy tư cách gì nói cậu như vậy?

Cậu không phục.

Nhưng Tử Hào không thể nói ra khỏi miệng, càng không thể trở mặt mà đè giọng xuống.

- Sau này có chuyện gì chẳng phải chú cũng sẽ để lại cho con? Cứ coi như con mua trước một phần, tiền con sẽ đưa đủ một đồng cũng không thiếu.

Ý cậu rất rõ ràng, lúc Tử Minh còn sống cổ phần sẽ có giá trị sau này hắn có việc gì chính là cho không, một đồng cũng không thu về tay được.

Tử Minh dừng động tác ăn mì lại, nâng mắt lên nhìn Tử Hào.

- Ai nói chú chết sẽ để lại cổ phần cho con?

Chu Mẫn vừa đi ra bên ngoài phòng khách đã thấy con bull bị xích gần lâu đài vừa mới xây của cô, còn ngiêng đầu như giây trước giây sau sẽ lau vào cắn xé thành luỹ của Chu Mẫn ra từng mảnh.

Chu Mẫn rất thích động vật, nhất là chó mèo.

Nhưng mà.....

Còn này Chu Mẫn lại có cảm giác rất sợ, trên người nó đều là cơ bắp, nếu đưa dây xích của con bull này cho Chu Mẫn chỉ sợ người bị nó dẫn đi chính là cô.

Chu Mẫn ngồi quay lưng lại, bật tv lên xem.

Cô lại có cảm giác hơi bất an.

Lời tác giả:

Tử Minh:" Ấu Trĩ."

Chu Mẫn:" Hôm nay trời lạnh nên nấu món canh cá để tẩm bổ cho chú mới được."

Tử Minh:" Cũng không ấu trĩ lắm, lâu đài thật là đẹp."