Tối Hậu Nhất Căn Cốt Đầu

Chương 17: Án cắt chi (17)




Đối với nghi ngờ của Lý Hạo, Giản Mạc không trả lời, chuyện này là thật, không thể phủ nhận. "Thật ra mục tiêu thứ ba của anh là bác sĩ Mộc chứ không phải Tô Tiểu Duy."

"Hừ! Đúng vậy thì sao?" Đây chính là kế hoạch tự mình thiết lập, chẳng qua còn chưa thực hiện được.

"Dựa theo tài trí của bác sĩ Lý, vì sao lần này lại tính sai?" Thật ra đối với lần tìm được chứng cứ quá nhanh này, là chuyện Giản Mạc không ngờ đến, hơn nữa hai vụ án trước đã lên kế hoạch tốt như vậy, tâm tư kín đáo, vậy vì sao lần thứ ba này lại tính sai?

"Lúc quen biết Lany, cô ấy không có lạnh lùng như bây giờ. Ba lần, tôi chỉ gặp cô ấy có ba lần, nhưng vẫn bị cô ấy hấp dẫn rất nhiều, chỉ vì đôi mắt tràn đầy ưu buồn kia, còn có khí chất trên người. Nhưng lần gặp lại này, chính là ngày cô ấy tìm tôi lấy tài liệu, cô ấy vẫn như xưa, nhưng ánh mắt đã không còn ưu buồn nữa, mà có thêm một tầng sương mù, nhìn không thấy được ưu tư nơi đáy mắt. Nhưng thời điểm mà cô xuất hiện, tôi phát hiện sự quan tâm mà Lany dành cho cô rất nhiều, mặc dù giống như không có gì thay đổi nhưng cô ấy đối xử với cô không hề giống như với người khác."

Lý Hạo từ từ kể lại dáng vẻ trước đây của Mộc Hi Lương, mà giờ phút này Giản Mạc cũng chỉ ngồi lắng nghe. Mộc Hi Lương trong lời kể của Lý Hạo không phải là Mộc Hi Lương mà Giản Mạc quen biết, người con gái đó cũng có lúc như vậy sao.

"Tôi biết các người đang truy tìm hung thủ, vốn không định tiến hành lần thứ ba sớm như vậy. Dĩ nhiên, tôi không lo lắng, tôi tin tưởng kĩ thuật xử lí thi thể của tôi, các người chỉ có thể hoài nghi tôi mà thôi, nhưng lại không tìm được chứng cứ. Nhưng ngay lúc Mộc Hi Lương xuất hiện ở trước cửa phòng khám của tôi, tôi biết mình lại thua cuộc nữa rồi. Tôi biết nếu như các người không tìm được chứng cứ là tôi làm thì tôi rất khó gặp được Lany. Cô biết không, tính cách của Lany luôn lãnh đạm, đối với người nào chuyện gì cũng không quan tâm, tôi nghĩ trong điện thoại của cô ấy chẳng có được bao nhiêu số điện thoại. Từ góc độ tâm lý tôi có thể phân tích được điều đó. Lany sẽ không chủ động liên lạc với người khác, cho nên nếu tôi bắt đầu vụ án thứ ba thì Lany nhất định sẽ xuất hiện, thứ tôi muốn chẳng qua chỉ là Lany, cho dù bị các người bắt, nguyện vọng của tôi cũng có thể thành hiện thực, thật đáng tiếc a~."

"Đúng là rất đáng tiếc, đáng tiếc không bắt anh sớm một chút, sẽ bớt đi một người bị hại." Đối với hành động điên cuồng này của Lý Hạo, ngoại trừ khiến Giản Mạc cảm thấy bác sĩ tâm lý này không còn thuốc chữa ra thì không còn suy nghĩ nào khác.

"Hừ! Mấy ả ta đáng đời! Cảnh Mạch Ngôn vốn là tiện nhân, rõ ràng rất hưởng thụ phương thức hành hạ của tôi, vậy mà cứ nói tôi là lang băm mặt người dạ thú. Tôi chẳng qua chỉ chơi đùa với cô ta, muốn tìm một món hàng tươi ngon mà thôi, nhưng cô ta lại lấy cái chết uy hiếp tôi. Được thôi, nếu cô ta muốn chết, vậy tôi thành toàn cho cô ta. Đàn bà vốn chính là đồ chơi của đàn ông, cô cũng vậy, Lany cũng vậy, haha...." Lý Hạo kích động nói, đem đàn bà chê đến không còn gì, nếu không phải khi còn nhỏ đã từng xảy ra chuyện gì đó thì sẽ không có tư tưởng như vậy.

"Như vậy Hạ Vũ thì sao? Tại sao lại chọn cô ấy?" Giản Mạc tức giận hỏi.

"Hạ Vũ sao? Một tháng trước nhìn thấy cô ta đi mua đồ, rất tị hiềm chuyện gì đó, rất ghét nơi đông người, tôi đoán cô bé này mắc chứng tự kỉ, đi theo cô ta một lát, sau đó đánh ngất cô ta, mang cô ta đến quán bar. Haha, không ngờ cô bé này dù đang hôn mê mà cũng khiến tôi cảm thấy thỏa mãn, cho nên tôi bắt đầu mê luyến cô ta, sau đó lần nào cũng làm mấy chuyện kia.

Không ngờ cuối cùng lại bị Cảnh Mạch Ngôn biết, mà trùng hợp khi đó đã không chờ được nữa, liên tục một tháng Hạ Vũ không xuất hiện, lúc này Cảnh Mạch Ngôn bắt đầu phát điên, lần nào cũng đuổi theo tôi truy hỏi, không có cách nào, vì không để ảnh hưởng đến mình, cũng chỉ có thể giết cô ta. Mà sau khi sát hại Cảnh Mạch Ngôn không lâu, tôi lại đến siêu thị kia, vốn tưởng rằng sẽ vồ hụt nhưng không ngờ Hạ Vũ lại xuất hiện, lần này lại đi theo cô ta, thấy bốn về vắng vẻ liền đánh ngất cô ta. Lần này sẽ không giống như những lần trước, thả cô ta quay về, thân thể cô ta đẹp như vậy, dù biểu tình có thống khổ thì cũng giống như đang quyến rũ tôi, tôi làm sao có thể để cô ta trở về chứ? Tôi bày tỏ với cô ta, cô ta lại cự tuyệt tôi, hừ! Mặc kệ tôi làm thế nào, cô ta cũng là bộ dạng sắc mặt đó, sao tôi có thể để cho đàn bà định đoạt được, cho nên liền.... Huống chi tâm lý của bọn họ không bình thường, sớm muộn gì cũng bị xã hội đào thải, còn không bằng do chính tôi xuống tay." Lý Hạo mặt không đổi sắc kể lại chuyện mình giết người, thật giống như đó là thú vui, giống như đàn bà vốn nên bị ức hiếp như thế, là chuyện đương nhiên.

"Đây chính là nguyên nhân khiến anh giết hai người họ? Lý Hạo, anh có cảm thấy lý do giết người của mình quá nông cạn không? Hoặc thân làm bác sĩ tâm lý nhưng ngay cả vấn đề tâm lý của bản thân cũng không thể chữa khỏi? Mấy năm trước, tại sao lại từ bỏ ước mơ ngoại khoa, bởi vì khi đó anh phát hiện mình có chướng ngại tâm lý, cho dù kĩ thuật dùng dao của anh có hoàn mỹ thì trong tương lai anh cũng không thể phẫu thuật cho bệnh nhân. Anh sợ hãi, sợ thời khắc cầm dao đối mặt với bệnh nhân, sợ sẽ phạm sai lầm, sợ đối mặt với chỉ trích của người thân bệnh nhân, cho nên anh trốn tránh, lựa chọn cho mình phương thức giải thoát nhưng vẫn có thể giúp người. Thế nhưng hết lần này đến lần khác anh lại đi sai đường, để loại tư tưởng khác khống chế nguyện vọng giúp người của mình."

Giản Mạc không ngờ chỉ có vẻn vẹn một nguyên nhân như vậy đã khiến hai sinh mạng trẻ tuổi mãi mãi biến mất, để lại thống khổ cho người còn sống, đến bây giờ còn chưa tìm được những bộ phận khác trên thân thể của họ.

Lúc phá án, Giản Mạc tuyệt đối lạnh lùng, lúc đối mặt với tội phạm ngang ngược Giản Mạc cũng có cách xử lí riêng. Nhưng hôm nay, tên tội phạm này không những không thừa nhận mình sai mà còn cho rằng đây là vì tốt cho nạn nhân? Cố gắng áp chế nội tâm muốn phun lửa, nhưng Giản Mạc áp chế không được, liền muốn ra tay đánh người.

"Madam đây là muốn nổi giận? Muốn ra tay đánh tôi sao? Chậc chậc, đáng tiếc a~, những người vì nhân dân phục vụ như các cô có thể đánh người à?"

Đối với lời của Giản Mạc, lần này Lý Hạo đã tỉnh táo hơn nhiều, nhìn ánh mắt lạnh lùng và dáng vẻ tức giận của cô, Lý Hạo cười cười, cười tự nhiên như vậy, lại mang theo mùi vị khiêu khích.

"Những bộ phận khác của bọn họ đang ở đâu?" Giản Mạc nhịn xuống tức giận sắp bùng nổ, có trời mới biết Giản Mạc muốn đánh chết tên biến thái trước mắt này biết bao nhiêu.

"Liên quan đến chuyện này a, hahaha.... Thật ra các người không cảm thấy gương mặt đẹp của Cảnh Mạch Ngôn kết hợp với thân thể của Hạ Vũ là một loại phong cảnh sao? Cái đó là vật riêng tư quý giá mà tôi cất giấu nha, các người không ai tìm được đâu."

Lúc Lý Hạo nói đến chỗ này, trên mặt dâng lên cảm giác tự hào. Đem hai cỗ thi thể không giống nhau vá lại, hơn nữa còn vá một cách hoàn mỹ như thế, kĩ thuật như vậy rất nhiều bác sĩ ngoại khoa đều không thể làm được. Một vật tốt đẹp trân quý như thế, sao có thể nói cho bọn họ biết chứ?

"Phải không? Nhưng thật không may, chúng tôi đã tìm thấy rồi." Mộc Hi Lương đẩy cửa đi vào, lạnh lùng nói.

"Làm sao có thể, các người sẽ không tìm được." Đối mặt với lời của Mộc Hi Lương, trong mắt Lý Hạo tràn đầy không tin nổi, một nơi bí ẩn như vậy, sao Mộc Hi Lương có thể biết?

Toàn bộ quá trình Giản Mạc thẩm vấn, Mộc Hi Lương luôn đứng trong phòng quan sát. Khi Lý Hạo nói đến quá khứ của mình, đôi mắt lạnh của Mộc Hi Lương càng lạnh hơn, đối với quá khứ, ngoại trừ một vài kí ức, những thứ khác càng không muốn nhớ đến. Hôm nay tên bác sĩ tâm lý biến thái này lại dùng chuyên ngành của hắn đến mổ xẻ tâm lý của mình, hơn nữa còn ở trước mặt Giản Mạc. Đối với chuyện này, Mộc Hi Lương hận không thể hung hăng đánh hắn một trận.

Mà ngay lúc Giản Mạc từ từ dẫn dụ Lý Hạo, nghe Lý Hạo tàn nhẫn nói đã vá hai cỗ thi thể lại thì Mộc Hi Lương nhịn không được mà xuất hiện ở phòng thẩm vấn.

"Lý Hạo, anh cảm thấy địa điểm anh cất giấu rất bí mật sao? Anh cảm thấy anh có thể nhìn thấu tâm lý của người khác, còn tôi lại không thể nhìn thấu lòng anh sao? Hay anh cho rằng tôi vẫn vô dụng như trước đây?"

Lúc Giản Mạc nhìn thấy Mộc Hi Lương đi vào thì rất kinh ngạc, ai đồng ý cho cái cô này vào đây vậy? Lúc nghe Mộc Hi Lương nói đã tìm được những bộ phận khác của thi thể thì Giản Mạc có thể khẳng định, Mộc Hi Lương nhất định chưa tìm được, nhưng cô cũng chỉ ngồi yên xem trò vui thôi.

"Lany, cho dù tâm lý học của cô giỏi hơn tôi, thế nhưng cô sẽ không tìm được chỗ đó. Tôi thấy cô đây là phô trương thanh thế, chúng ta đều đã học tâm lý, chút mánh khóe nho nhỏ này chẳng lẽ còn không nhìn ra sao?" Hiển nhiên trong lòng Lý Hạo có nghi ngờ, nhưng cũng không tin lời Mộc Hi Lương nói.

"Ừm, tin hay không, tùy anh. Madam, nhân chứng vật chứng đều ở đây, cô còn định tiếp tục thẩm vấn?" Nói xong lời mình muốn nói, Mộc Hi Lương cũng không có ý định dây dưa với Lý Hạo, xoay người rời đi, lúc mở cửa thì quay đầu hỏi Giản Mạc.

"Dĩ nhiên, không!" Vừa nói, Giản Mạc vừa đứng dậy, thu dọn đồ trên bàn, chuẩn bị đi.

"Chờ một chút!" Thấy hai người muốn đi, Lý Hạo không thể nhìn thấy sắc mặt của cả hai thì nhất thời luống cuống, gọi lại Mộc Hi Lương và Giản Mạc đang sắp ra đến cửa. "Lany, sao cô có thể biết được tôi giấu thi thể của bọn họ ở phòng học mà chúng ta cùng học tâm lý trước đây?"

"Cảm ơn, Madam, chúng ta đi thôi." Nghe Lý Hạo nói xong, Mộc Hi Lương kéo Giản Mạc bỏ đi, chỉ chừa lại bóng lưng cho Lý Hạo đang biến sắc đằng sau.

"Vẫn là bác sĩ Mộc lợi hại."

"Thường thôi."

Dưới sự hỗ trợ của Mộc Hi Lương, mấy người Giản Mạc rất nhanh đã tìm được thi thể của Cảnh Mạch Ngôn và Hạ Vũ. Khi Lương Diệc cùng mọi người nhìn thấy thi thể, quả thực rất muốn quay về đồn cảnh sát đánh Lý Hạo một trận. Hai cô gái tốt đẹp như vậy đã bị Lý Hạo hành hạ ra thế này. Phần thân và phần đầu được vá lại rất cẩn thận, dùng loại chỉ nhỏ nhất, nhìn từ phía xa cơ hồ là không nhìn ra dấu vết khâu vá.

Kĩ thuật hoàn mỹ như vậy, tin là bác sĩ có kĩ thuật dùng dao giỏi nhất cũng không thể làm được, nhưng tiếc là kĩ thuật tốt như thế, lại sử dụng cho dục vọng cá nhân.

Nhân tính thiện lương, có thể tẩy rửa khai sáng xã hội này. Rất nhiều người không khống chế nổi dục vọng của mình thì sẽ lệch ra khỏi quỹ đạo.

Giá như Lý Hạo không trải qua nhiều chuyện như thế, có lẽ bây giờ đã là một bác sĩ ngoại khoa rất giỏi, hoặc cũng có thể là một bác sĩ tâm lý nổi danh. Đi đến bước đường này, chẳng lẽ chỉ có một mình hắn làm sai thôi sao?

Không có nhân tố bên ngoài, cũng không ai muốn trở thành người như vậy, nếu trong quá trình trưởng thành của Lý Hạo có một người có thể nâng đỡ hắn một chút, xã hội này sẽ nhìn thấy một hi vọng khác.

Mà người bác sĩ tâm lý có chút danh tiếng ngày hôm nay chỉ có thể sống hết phần đời còn lại ở trong tù.

- -----------

Tác giả có lời muốn nói: Tôi không biết mình an bài kết cục của Lý Hạo như vậy có đúng không, dù sao hắn có rất nhiều điểm đáng căm ghét, nhưng kì thực cũng là người đáng thương. Lý Hạo biến thành như vậy cũng là do không tín nhiệm xã hội, hoặc là nói, xã hội này không cho hắn hi vọng, mới có thể tạo nên thái độ cực đoan của hắn.

Chẳng qua, nói tóm lại, vụ án thứ nhất kết thúc rồi, cảm ơn mọi người.