Tôi Không Muốn Tranh Giành Nữa

Chương 21




Mưa lớn đến đột ngột mà không theo thông báo thời tiết đã đưa tin, gần khi đến giờ về mà không ít người vẫn còn ở lại phòng học chờ mưa tạnh.

Hạ Cẩn Du nhìn bầu trời đen không thấy ánh mặt trời, mưa rơi xuống như lũ, nhìn là biết chẳng có giấu hiệu nào nói sắp tạnh. Cậu cảm thấy thay vì cứ chờ ngừng mưa mãi không biết đến bao giờ thế này thì đi về lớp tranh thủ làm bài tập vẫn tốt hơn.

Nghĩ thế, Hạ Cẩn Du lại quay trở về phòng học của mình. Cậu đưa tay bật công tắc đèn trên tường, ngay lập tức cả căn phòng liền sáng bừng lên. Trong lớp trống rỗng, không có người. Hạ Cẩn Du có thể nghe được âm thanh của gió mưa bên ngoài.

Hạ Cẩn Du về chỗ bàn học của mình. Bàn học của cậu nằm ở cạnh cửa sổ, là bàn thứ ba từ dưới đếm lên. Cậu nhanh chóng ngồi vào bàn làm bài tập.

Trong căn phòng chỉ có một mình Hạ Cẩn Du và tiếng bút bi ma sát vào giấy.

Lúc đã làm xong gần một nữa, bỗng nhiên cửa phòng học mở ra, là một bạn học trong lớp bước vào. Hạ Cẩn Du ngước lên nhìn một cái rồi lại cúi xuống.

Thành thật mà nói thì Hạ Cẩn Du không quên bạn học này, nhìn rất trầm tĩnh, tóc rất dài nên không thấy rõ mặt, lúc nào cậu ấy cũng cúi đầu xuống. Hạ Cẩn Du đã từng nói chuyên với cậu ấy vài lần nhưng lần nào cũng bị phớt lờ đi, sau đó cậu cũng không còn bắt chuyện với cậu ấy nữa.

Hạ Cẩn Du nghĩ cậu ta không thích mình lắm nên cũng chủ động tránh xa ra, cậu không muốn lại phải rước phiền phức không đáng có.

Phòng học xuất hiện thêm một người nhưng không ai lên tiếng, vẫn cứ im lặng như cũ, cậu nghe thấp thoáng tiếng mưa bên ngoài, yên lặng làm bài tập. Cũng không quan tâm bạn học kia đang làm gì.

Có một số người, ghét bạn không có lí do, yêu bạn không có lí do. Có lúc lâu dài, cũng có lúc như cơn mưa rào mùa hạ. Nếu không thể làm bạn thì cũng đừng trở mặt thành thù.



***

Ánh sáng và bóng tối luôn đối lập song song với nhau, giống như tội ác và lương thiện vẫn luôn tồn tại vì nhau, đan xen gắn bó chặt chẽ.

Có những người vì lương thiện mà sát hại một người ác độc, cũng có những con người tàn bạo thích thú trước việc nhìn người đó đau đớn đến tử vong.

Hiến pháp luôn bắt buộc, Luật pháp dựa vào hiến pháp mà đưa ra điều lệ bắt buộc, nhưng cũng có những người dựa vào lỗ hỏng của sự bắt buộc đó mà lộng hành một cách công khai và điên cuồng.

Giống như việc, con cái bị đánh tráo không hề liên quan đến bố mẹ, hiến pháp không xử phạt họ, toà án lương tâm cũng "không cần thiết" phải xử phạt họ.

Và vì thế, đứa trẻ ấy như bị bỏ rơi, tồn tại giống như sự dư thừa.

Bà Hạ thật sự rất thương Hạ Linh, nhưng bà ấy lại khắc khe với chính đứa con trai út ruột thịt của mình. Kể từ khi mà Hạ Cẩn Du rời khỏi ngôi nhà đó, bà như có như không nhìn vào căn phòng của cậu. Nó giờ đây biến thành phòng chứa đồ của Hạ Linh. Không còn chút đồ vật hay thứ gì liên quan đến Hạ Cẩn Du.

Giống như Hạ Cẩn Du chưa từng đến Hạ gia, giống như cậu vốn dĩ không hề tồn tại. Nhiều lúc bà Hạ giật mình thầm nghĩ rằng rốt cuộc Hạ Cẩn Du là ai? Đó có phải chỉ là ảo tưởng của bà.

Hạ Cẩn Du đã không còn gọi bà là mẹ, cũng không còn hoạt bát như xưa. Lần cuối cùng gặp cậu là khi bà muốn đón Hạ Linh về, giành lại mọi thứ mà bà nghĩ là của Hạ Linh.

Bà cứ nghĩ mọi thứ sẽ tốt, dù sao bà chưa từng nuôi Hạ Cẩn Du, đứa trẻ này vốn không nên là con của bà.



Nhưng bà lại sợ, sợ ánh mắt không có ánh sáng ngày đó, sợ Hạ Cẩn Du tuyệt vọng rồi. Lại sợ cậu không hề có thật như mình thấy.

Vì thế, bà tìm đến Hạ Cẩn Du, đơn giản là vì muốn biết rốt cuộc cậu có thật hay không, nhưng bà không hề tìm thấy cậu. Giây đầu tiên suy nghĩ, bà đã không biết Hạ Cẩn Du sẽ đi đến đâu.

Bà không hiểu gì về Hạ Cẩn Du cả. Từ trước đến nay, bà chưa từng quan tâm Hạ Cẩn Du sống chết thế nào. Chỉ cần cậu ấy vĩnh viễn không trở về bà sẽ cứ như vậy mà sống hạnh phúc với gia đình của mình, quên mất đứa con mình mình từng mong muốn như thế nào.

Vứt bỏ chiếc vali trắng trước cửa, tình mẫu tử cũng đứt đoạn rồi.

Nhưng mất đi vẫn là mất đi, nỗi đau dù biến mất ở đâu đó nhưng nó vẫn sẽ luôn là tảng đá ở trong lòng. Thời điểm năm đó tìm không thấy Hạ Cẩn Du, bà đã dẫn đến trầm cảm, phát điên với tất cả mọi người.

Hiện tại bà không cần nó nữa, nó cũng vĩnh viễn cũng không cần bà.

Chỉ là bà không nhận ra điều đó, cứ vậy đẩy đứa trẻ ra xa. Ép buộc nó trưởng thành cùng xã hội tàn khốc này.

Đứa trẻ chưa từng nhận được tình yêu trong 17 năm đầu, 17 năm sau nó đã không còn cần nữa rồi.

Đến lúc bà ấy hối hận cũng quá muộn.